Do là đêm Giáng sinh nên mỗi người cũng nhận được một miếng tráng miệng nhỏ vào bữa tối, và chỉ có hai ngày này mỗi năm được như vậy, như vậy mọi người mới có thể có được một chút niềm vui trong thực phẩm.
Đồ ăn nhẹ có mùi tin tức tố như buổi trưa, là mùi dâu tây nhạt.
Bạch Sở Niên hứng thú với người làm bánh này, bưng mâm cơm nói với người phụ trách lấy cơm ở cửa: "Tôi muốn lấy thêm một miếng bánh dâu tây."
Cửa sổ đưa cơm cũng được ngăn cách bằng hàng rào sắt dày đặc, bên trong phụ trách nấu cơm và đơm cơm cũng đều là phạm nhân.
Bạch Sở Niên khom lưng xuống, từ cửa sổ nấu cơm nhìn vào trong, vừa lúc một omega mặt tròn dùng tư thế giống như hắn xuyên qua cửa sổ nhìn hắn. Cậu ta đội mũ trắng của đầu bếp bánh ngọt và tay áo vén lên hợp vệ sinh, đeo tạp dề màu trắng, hai má ửng đỏ, một bộ dáng mềm mại sạch sẽ, ánh mắt thoạt nhìn tương đối đặc biệt, đôi mắt đỏ sậm không có đồng tử, hoàn toàn đều do hình lục giác tinh xảo sắp xếp mà thành, giống như mắt kép của côn trùng.
Trước ngực cậu ta treo số hiệu tù nhân "S-218", để phân biệt với phạm nhân bình thường, trước khi đánh số của đối tượng thí nghiệm thể sẽ bị đánh dấu một "S", là viết tắt của special, 2 đại biểu cho tuyến thể côn trùng, 1 đại biểu cho 10% mô phẳng (mắt), 8 đại biểu cho khả năng loại bệnh truyền nhiễm.
Tuy rằng có khả năng mang bệnh truyền nhiễm nhưng vẫn có thể làm việc trong nhà bếp phía sau căng tin, điều đó có nghĩa là khả năng này sẽ được kiểm soát bởi một máy ức chế, hoặc nó không mang lại ảnh hưởng gì cả.
Hôm ở Thiều Kim Công Quán uống trà chiều, omega bò sát và hắn cũng có nói đến chuyện này, một trong số người bọn họ không thể chịu đựng được sự áp lực truy nã mà phải tự thú, bị giam giữ trong nhà tù quốc tế là omega ong, cụ thể là cơ thể thực nghiệm 218 "Thợ làm bánh ngọt."
Thợ làm bánh ngọt cũng nhìn thấy số "S-9100" trước ngực Bạch Sở Niên, cậu kinh ngạc một chút, làm kẻ trộm nhìn trái nhìn phải, sau đó vụng trộm cầm một miếng bánh dâu tây bỏ vào khay cơm cho Bạch Sở Niên, giơ ngón tay lên bên môi nói một tiếng: "Chỉ cho thêm một miếng thôi đấy, cho anh ăn cái này, năm nay không có nữa đâu."
"Cám ơn." Bạch Sở Niên nói.
Giọng nói của cậu ta cũng rất ngọt ngào, trên người tản ra mùi dâu tây sạch sẽ, đáng tiếc đại đa số thí nghiệm thể cũng không tin tưởng IOA, nếu thợ làm bánh này đi với IOA thì hội trưởng nhất định sẽ nhận lấy cậu ta.
Bạch Sở Niên bưng khay cơm trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn bánh ngọt phát sầu. Vốn là động vật họ mèo đối với vị ngọt cũng không quá mẫn cảm, hắn không thích ăn đồ ngọt như vậy, ăn một miếng còn được, hai khối là quá nhiều.
Nhưng khi hắn vừa rời khỏi cửa sổ nấu ăn chưa được mấy phút, omega ong kia đã bị quản giáo bắt được, bởi vì bữa ăn có định lượng, tự mình tính toán vi phạm quy định.
Quản giáo nâng tế giáo roi ra đánh tay cậu ta, còn từ trên danh sách trừ đi một điểm của omega ong.
Tiểu O kia ủy khuất đến trong mắt lệ quang liên thấu, sau khi quản giáo đi, cậu đỡ tay phải ngồi xổm ở góc tường, bị giáo tiên mang điện đánh vào khiến tay rất đau, một vết hằn đỏ nóng bỏng nổi lên mu bàn tay.
Trên thực tế tất cả thí nghiệm thể đều sẽ bị rót vào số liệu chiến đấu, nhưng bởi vì tính cách tiên thiên nên sẽ xuất hiện quái thai yếu đuối như vậy, có người mềm đến mức thật sự bùn nhão không thể chát tường rồi bị viện nghiên cứu trực tiếp đem đi thiêu hủy, ai mà tốt hơn một chút liền làm mục tiêu săn giết và làm thức ăn cho cơ thể thí nghiệm cường đại.
Tính cách giống như thợ làm bánh kia có thể sống sót ở viện nghiên cứu đã không dễ dàng rồi, cho dù cậu ta không trốn thì sớm muộn gì cũng sẽ bị các thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng khác ăn tươi làm chất dinh dưỡng trùng kích thành thời kỳ trưởng thành, chuyện tự thú này cũng đích xác giống như chuyện mà cậu ta có thể làm ra được.
Bạch Sở Niên mặt không chút thay đổi cách một khoảng cách nhìn cậu ta, đem bánh ngọt trước mặt ăn sạch, sau đó dùng cái nĩa nhỏ bằng nhựa mềm mại đưa vào vạt áo, dùng sức rạch một cái.
Bộ đồ ăn trong tù đều có quy định nghiêm ngặt, không thể quá sắc bén có nguy cơ gây thương tích, loại nĩa nhựa kém chất lượng này rất mềm, phải siết chặt đầu nhọn dùng sức rạch trên da mới có thể rạch ra vết thương.
Phạm nhân ăn cơm xong bị dẫn về phòng giam, khi đi ngang qua cửa sổ nhận cơm, Bạch Sở Niên đem một viên nén to bằng móng tay nhỏ nắm trong lòng bàn tay ném cho thợ làm bánh đang ngồi ở góc xó.
Thợ làm bánh nhận được viên nén, khóe mắt treo lệ nhìn về phía thứ này, Bạch Sở Niên tránh được tầm mắt của quản giáo, khi đi ngang qua góc chết giám sát đối với cậu ta làm một cử chỉ động tác.
Thựo làm bánh sững sờ nắm chặt viên nén, nhìn xung quanh không có ai, đem viên nén ở trong lòng bàn tay bóp nát, dược dịch bên trong chảy ra, đem vỏ ngoài viên nén tan chảy, cùng nhau thấm vào vết máu trên mu bàn tay.
Vết thương nhanh chóng khép lại và nhanh chóng biến mất.
"Là thuốc... Làm sao anh ta có thể mang nó vào được?"
Trở lại phòng giám sát, Bạch Sở Niên trực tiếp trực tiếp bò lên giường của mình, vị trí của hắn ở chỗ cao và cũng ở tỏng góc, người khác nếu không đi lên liền hoàn toàn không nhìn thấy động tác của hắn.
Hắn giấu mình trong đệm chăn mỏng cứng, đầu ngón tay sờ đến vị trí bụng dưới, nơi đó vừa rồi bị hắn dùng nĩa nhựa nhiều lần vạch ra một vết thương nói nông cũng không nông, theo vị trí này đại khái ở chỗ hai ngón tay bên trái, Bạch Sở Niên dùng sức ấn một cái.
Vị trí này không sờ được bất kỳ cảm giác dị vật nào, nhưng sau khi dùng sức ấn xuống sẽ có cảm giác rất nhẹ, thùng chứa vỡ ra trong cơ thể, một cỗ dược dịch thấm vào trong cơ thể.
Theo dược dịch bị thân thể hấp thu, mắt trái bị thương do súng dưới băng nhanh chóng khôi phục một phần lớn.
Hàn Hành Khiêm chuẩn bị cho hắn thuốc chữa bệnh tàng hình dưới da, đặt trước trong cơ thể, trong dược dịch có chứa thông tin tuyến thể, chỉ cần ấn phá là có thể nhanh chóng khép lại ngoại thương.
Viên nén là Hàn Hành Khiêm thiết kế nghiên cứu và phát triển cho đặc vụ nhân loại, vỏ viên nang có thể nhanh chóng tan chảy để sử dụng xong thì không có dấu vết, các loại thuốc bên trong có thể thay đổi theo nhu cầu, hơn nữa loại viên nén đặc biệt này khiến cho quét mã kiểm tra không tra ra được, người bình thường có thể chịu đựng được hai viên.
Thuốc chữa thương không phải là thứ trân quý gì trong hội y học Liên minh, nhưng Bạch Sở Niên vẫn không sử dụng, giữ lại mắt trái bị thương cho đến khi vào ngục giam, lại chậm rãi trị liệu.
Hắn nhìn vào lịch trên tường và nhẩm đếm thời gian trong lòng mình.
Ba ngày sau, sáng sớm, trời còn chưa sáng, hắn đang rửa mặt bên bồn rửa tay, quản giáo mở cửa phòng giam, gõ mạnh vào tấm cửa sắt nặng nề: "S-9100, đi ra ngoài."
Tuy rằng đã rời khỏi viện nghiên cứu gần bốn năm nhưng Bạch Sở Niên đối với con số này vẫn mẫn cảm như cũ, hắn ngẩng đầu, lau nước lạnh trên mặt, đi về đặt đồ vệ sinh cá nhân rồi đi theo quản giáo đi ra ngoài.
Độ Mặc đứng ở bên ngoài chờ hắn, đầu ngón tay treo một chuỗi còng tay.
Bạch Sở Niên chủ động vươn tay, để cho hắn đem hai tay mình trói chặt. Độ Mặc khi còng tay hắn vẫn duy trì cảnh giác cao độ, Bạch Sở Niên giống như nhìn một con chim nhỏ tùy thời sẽ bị kinh bay rũ mắt nhìn hắn, cong hai mắt nhẹ giọng hỏi: "Rốt cục cũng đến lượt tôi rồi sao? Tốc độ thẩm vấn của sở cảnh sát có chút chậm, là ở khâu vận chuyển và an ninh mới sao, không cần tốn nhiều sức lực như vậy, tôi làm sao mà chạy trốn được chứ."
Độ Mặc nhíu chặt mày, dùng sức khóa còng tay.
Mấy ngày nay hắn vẫn điều động tay súng bắn tỉa cùng cảnh vệ nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên, phòng ngừa hắn tìm được cơ hội làm gì đó, nhưng Bạch Sở Niên nghe lời muốn chết, căn bản tìm không ra bất kỳ sơ hở nào, mấy ngày trôi qua, hắn không thu hoạch được gì, mà ngược lại, Bạch Sở Niên ngay cả bọn hắn muốn làm cái gì cũng có thể nhìn ra, tựa như hắn mới là người đang giám thị toàn bộ ngục giam vậy.
Độ Mặc bỗng nhiên chú ý tới vạt áo Bạch Sở Niên có một chút dấu vết chưa rửa sạch, hắn bắt lấy khối quần áo kia, cúi đầu cẩn thận nhìn một chút, giống như là giọt máu cọ lên lại bị rửa sạch lưu lại vết nông.
Hắn giương mắt đánh giá Bạch Sở Niên: "Đây là cái gì?"
Bạch Sở Niên buông tay: "Máu."
"..." Độ Mặc giơ tay vén vạt áo Bạch Sở Niên lên, trên bụng rắn chắc tinh khôi có một đạo dấu vết đã khép lại đến cơ hồ nhìn không ra.
Độ Mặc ấn vết sẹo trên bụng hắn, dùng sức ấn cảm thụ có dị vật hay không, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Giải thích một chút?"
"Đó là một vết sẹo, giáo quan à." Bạch Sở Niên cười rộ lên.
"Cậu giấu đồ?" Độ Mặc chắc chắn nhìn chăm chú vào hắn.
"Làm sao có thể chứ." Bạch Sở Niên giơ hai tay bị còng lên: "Nếu cậu thích thì sờ toàn bộ lại một lần nữa cũng không sao."
"Trước tiên đưa cậu ta đi kiểm tra sức khỏe đi!" Độ Mặc cắn chặt răng, bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Bạch Sở Niên bị mồ hôi ướt đẫm, hắn cẩn thận kiểm tra từng động tác của Bạch Sở Niên trong phòng giám sát, hắn tin chắc trên người Bạch Sở Niên mang theo đồ vật, ví dụ như vi mạch, có thể tiếp nhận tín hiệu truyền từ bên ngoài, hoặc là máy nhiễu tín hiệu, dùng để lừa gạt giám sát.
"Lục soát sạch sẽ cậu ta, một tấc da cũng không thể lộ." Độ Mặc nói: "Đặc biệt là vết sẹo mới được thêm vào."
Các bác sĩ ngoại trừ chụp phim, còn phải yêu cầu Độ Mặc dùng dao mổ cắt dọc theo vết sẹo kia để kiểm tra, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì nên đành phải khâu lại.
Độ Mặc cầm báo cáo kiểm tra trong tay, khó có thể tin được.
Không biết từ khi nào Bạch Sở Niên vô thanh vô tức đứng ở bên cạnh hắn: "Biết rõ tôi sẽ làm cái gì, nhưng chính là tìm không được chứng cớ, cho nên đối với tôi ngày đêm suy nghĩ, cảm giác nhập diện quá mạnh, tôi đã bắt đầu hói rồi."
Độ Mặc đem báo cáo kiểm tra chụp lên người Bạch Sở Niên: "Cậu cẩn thận cho tôi. Nếu tôi tìm thấy bằng chứng, chúng tôi sẽ công khai ngay lập tức và xử tử anh. Đừng tưởng rằng IOA có thể cứu được cậu, cậu không đến, chúng tôi có thể một mắt nhắm một mắt mở, nhưng chỉ cần cậu vào đây rồi, ngay cả Siren cũng không lay chuyển được phiên tòa của chúng tôi đâu, nhà tù quốc tế có điểm mấu chốt của mình, sẽ không bị uy hiếp gì cả."
"Tôi sẽ rất cẩn thận, giáo quan."
Trên đảo có rất nhiều cây nhiệt đới, một số vùng đất không được bao phủ bởi xi măng mọc rậm rạp cành cây và hoa dại, Bạch Sở Niên từ một cây dây leo màu đen tiện tay túm lấy một đóa hoa đỏ rực, ngửi ngửi, đưa tới trước mặt Độ Mặc: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đem tất cả sự chú ý đều đặt ở trên người tôi đâu."
Độ Mặc gạt hoa trên tay hắn: "Lên xe!"
Bạch Sở Niên bị một đám cảnh sát vũ trang áp giải lên xe, lúc này vừa vặn giám sát khu B áp giải phạm nhân ra ngoài nhổ cỏ, Vô Tượng Tiềm Hành Giả cũng đang ở trong hàng ngũ.
Cậu ta vẫn bịt mắt, khi đi ngang qua Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khiến cho cậu ta chú ý, ngửi ngửi không khí, xác định vị trí của Bạch Sở Niên.
Đội ngũ giám sát khu B đi ra ngoài khoảng 400-500 mét, Vô Tượng Tiềm Hành Giả giơ tay lên, không hề gợn sóng nói: "Tôi có tình báo muốn nói với cảnh sát."
Nghe cậu ta nói như vậy, quản giáo liền coi trọng, lấy bộ đàm ra gọi mấy tên cảnh sát vũ trang tới, đem Vô Tượng Tiềm Hành Giả mang đi.
Họ đã được đưa lên các xe tải có vũ trang khác nhau và rời khỏi khu vực giam giữ.
Cách đảo Công Hải vài km, một chiếc trực thăng treo lơ lửng trên không trung.
Kỹ thuật lái trực thăng của Lục Ngôn đã được lô hỏa thuần thanh, khiến cho thân máy bay hoàn mỹ treo lơ lửng mà không có bất kỳ lắc lư nào, Hàn Hành Khiêm ngồi ở bên trong, trán vươn sừng nhọn tuyết trắng, mùi cỏ thiên điểu kèm theo năng lực M2 tràn ra.
Năng lực phân hóa M2 của tuyến thể thiên mã- Mắt gió: Chỉ có tuyến thể biến dị mới có tỷ lệ phân hóa ra năng lực thiên phú, trung tâm lốc xoáy mắt gió, tức là khu vực bình tĩnh trong cơn lốc, trong khu vực này không bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt, tín hiệu sẽ không bị bất kỳ dụng cụ nào quấy nhiễu, không bị tên lửa hành trình theo dõi, cũng không bị radar phát hiện, điều kiện tiên quyết là chỉ có thể áp dụng lên vật thể vô tính mạng.
Hắn đem mắt gió áp dụng lên trực thăng, mặc kệ cách hải đảo gần như thế nào thì bọn họ đều sẽ không bị phát hiện ra.
Tiêu Thuần giơ kính viễn vọng nhìn trộm hải đảo mang theo nhà tù nguy nga, thản nhiên nói: "Lấy được rồi."
Trong tầm nhìn của kính viễn vọng, gần rìa đảo có một số con sứa ánh sáng xanh.
Dưới mặt nước, Rimbaud kéo Tất Lãm Tinh đang mặc quần áo lặn bình oxy bơi lội.
Tốc độ lặn và nổi lên của Rimbaud rất nhanh, phải tùy thời phóng thích bong bóng khí thay đổi áp suất nước bên trong thân Tất Lãm Tinh, bằng không cho dù hắn mặc quần áo lặn cũng sẽ bị thương.
Dây leo quấn lấy nhau từ đất liền ở rìa hải đảo sinh trưởng vào trong, ở gần phòng kiểm tra được đánh dấu trên bản đồ của Bạch Sở Niên phá đất mà ra, cùng với đông đảo thực vật nhiệt đới hỗn tạp cùng một chỗ, trên dây leo nở rộ hoa đỏ rực kiều diễm, trung tâm nhụy hoa nâng một con chip nhỏ, chỉ cần khẽ hít một hơi sẽ bám vào trong khoang mũi.
Rimbaud vịn dây leo của Tất Lãm Tinh, khi một bông hoa đi ngang qua tay, hỏi hắn: "Cậu mau viết trên hoa chữ tôi nhớ Randi, khi em ấy ngửi thấy mùi đó chính là đại biểu cho cái hôn của tôi."
Tất Lãm Tinh nhíu mày cười cười: "Viết không được nhiều chữ như vậy đây, dây leo của tôi có thể mô phỏng thực vật xung quanh, hoa ở gần anh Sở đều nhỏ."
"Ang..." Rimbaud có chút thất vọng, vì có thể nghe được trong dây leo truyền đến thanh âm của Randi nói nên đôi tai nên hình vây của anh cũng căng ra.