[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 112




Vị trí của hai cơ thể thí nghiệm được hiển thị trên màn hình hoạt động của radar dị hình được sửa chữa.

Cách gần nhất là cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc chủng số 857 "Điện quang U Linh", dựa theo vị trí hiển thị trên màn hình hoạt động radar, Điện quang U Linh nằm ở trung tâm tháp Lesa, cách mặt đất hai trăm thước.

Tọa độ thập phần chính xác, vị trí của Điện quang U Linh trùng khớp với tọa độ nhân ngư đang ở đầu tháp Lesa.

Giám ngục mặt mày lộ ra chút thần sắc ngoài ý muốn: "Máy móc không hỏng đi, hắn sao lại là Điện quang U Linh chứ?"

Độ Mặc ngồi lái vội vàng giải thích: "Viện 109 đã cải tạo anh ta, sau vụ nổ cuối cùng, viện đã mất không ít cơ thể thí nghiệm, anh ta cũng là một trong số đó."

"Sao không nói sớm." Quản ngục trưởng còn nhớ rõ trong kế hoạch bắt giữ có tên Điện quang U Linh, cúi đầu thở dài: "Quên đi, xóa tên anh ta khỏi kế hoạch bắt giữ."

"Vâng."

"Nếu thật sự mời đại Phật gia này trở về, nhà tù quốc tế sẽ không có ngày thanh tịnh."

Sự chú ý của giám ngục bị một cơ thể thí nghiệm khác do radar dị hình phát hiện, vũ khí tác chiến đặc chủng 211 Kim Lũ Trùng.

Màn hình hoạt động radar cho thấy con đường thoát hiểm của Kim Lũ Trùng, hắn di chuyển chậm và có thể đã bị thương.

Giám ngục cúi đầu lười biếng hỏi: "Có người mua Kim Lũ Trùng rồi sao?"

"Boss của Hồng Hầu Điểu mua được, hắn còn mua bốn năm thí nghiệm thể khác, Kim Lũ Trùng chỉ là một trong số đó."

"Không có hóa đơn mua hàng của các cơ quan chính thức được coi là một đối tượng thử nghiệm bất hợp pháp và bị bắt giữ."

"Vâng."

Sau khi ngục trưởng ra lệnh, vị hội trưởng IOA kia đi tới trước mặt, Độ Mặc vội vàng xuống xe mở cửa xe cho giám đốc nhà tù, hai vị quân hàm này đều là thiếu tướng. Hội trưởng Ngôn chủ động tới, chủ tịch nhà tù nếu không xuống xe hoàn toàn không thích hợp.

Giám ngục trưởng từ ghế sau chậm rãi đi xuống, sống lưng khẽ cong, trong tay cầm một chiếc ô màu đen bình thường, mũi ô nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

"Đã lâu không gặp." Ngôn hội trưởng biểu tình lạnh nhạt vươn tay.

"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp." Điển ngục trưởng nhiệt tình ôm Ngôn Dật, cảnh tượng thân mật nhìn như bạn cũ tụ tập kì thực là sóng ngầm bắt đầu khởi động, điển ngục trưởng ở bên tai Ngôn Dật mỉm cười nói: "Xem ra hôm nay cũng bảo vệ tiểu quỷ đầu dưới tay rất kín mít."

Ngôn Dật thần sắc bình thản, bàn tay nắm chặt với hắn hơi dùng sức, xương cốt vang lên: "Trị an không tốt, chỉ có thể coi chặt một chút."

Sau khi mùi thuốc súng nồng nặc qua đi, giám ngục trưởng chậm rãi đi về phía tháp Lesa: "Tôi phải đi chào hỏi Siren."

Ngôn Dật lơ đễnh: "Tự rước lấy nhục."

Rimbaud bị radar dị hình phát hiện ra, đích xác dẫn đến một trận xôn xao, nhưng ngoại hình của anh cũng rất đặc biệt, nhân ngư và cơ thể thí nghiệm thật sự so sánh nhất thời còn không thể nói rõ cái nào uy hiếp lớn hơn, rất nhiều người không hiểu chủng tộc nhân ngư này, cho rằng nhân ngư là sinh vật ngoài hành tinh có rất nhiều người ở đây, vì thế sau khi Rimbaud bị phát hiện ra, lực công kích thị giác cùng trình độ ngoài ý muốn không cao như tưởng tượng.

Có điều là họng súng của bộ đội đặc chủng cùng cảnh sát nhà tù vẫn không hẹn mà cùng nhắm vào Rimbaud trên đỉnh tháp cao.

Giám ngục đứng dưới tháp Lesa, ô đen chống xuống đất, hai tay nhẹ nhàng đặt trên chuôi ô, ý bảo mọi người buông súng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nhân ngư ở chỗ cao nhất, phóng thích ra một luồng tin tức tố biểu đạt tôn kính.

Tin tức tố bay lên cao, Rimbaud ngửi được mùi, con ngươi mắt xanh vô thần hội tụ thành đường mỏng, đuôi cá buông lỏng, từ trên cao cấp tốc rơi xuống, khi tiếp cận mặt đất điện từ phát ra một tiếng ầm ầm khiến người ta choáng váng, điện từ nâng thân thể Rimbaud lơ lửng cách mặt đất một thước.

Giám ngục cởi mũ quân đội bị lệch, cong thân cúi đầu về phía Rimbaud.

Lễ tiết kém mạnh nhân ý làm cho thần sắc nghiêm khắc giữa lông mày Rimbaud dịu đi một chút, anh chống đầu nằm nghiêng trên xà ngang phía dưới tháp sắt, khẽ ừ một tiếng đáp lại.

"Ngài không cần phải có thù địch lớn như vậy đối với tôi, tôi chỉ dựa trên nguyên tắc có trách nhiệm với tất cả nhân loại để xác định rằng một số đối tượng không có mối đe dọa đối với nhân loại."

Rimbaud nhìn móng tay: "Ông vẫn còn sống, đó là bằng chứng rằng chúng tôi không có mối đe dọa."

Giám ngục cười rộ lên: "Tôi chỉ mang đi một ít người không quan trọng đối với ngài thôi, thứ tôi muốn tìm không phải alpha yêu quý của ngài, là một vị không khác gì cậu ta, là thí nghiệm thể hắc báo, ngài đã gặp qua chưa?"

Rimbaud suy nghĩ một chút, Tiểu Bạch giống như nhắc tới bên cạnh omega bò sát có một tên như vậy, nhưng lại không nói rõ chi tiết.

Lực lượng đặc chủng PBB áp giải Kim Lũ Trùng đang hấp hối trở về cảng M. Kim Lũ Trùng hai tay đeo còng tay đặc chế, sau gáy cắm một cái máy ức chế tuyến để phòng hắn nổi loạn lên làm người bị thương.

Các sĩ quan cảnh sát nhà tù quốc tế đi qua giao nhận với bộ đội, hóa đơn mua hàng của Kim Lũ Trùng nằm trong tay Hồng Hầu Điểu, tổ chức khủng bố Hồng Hầu Điểu không phải là tổ chức hợp pháp được quốc tế công nhận, cho nên Kim Lũ Trùng tương đương với thí nghiệm thể không có quy định, phải do nhà tù quốc tế đích thân giám sát.

Trên người không có gánh nặng, Kim Lũ Trùng thoải mái hơn rất nhiều, mặc kệ mình sắp tiến vào ngục giam cũng được, hay là trở về Hồng Hầu Điểu cũng được, những thứ này cũng không thể làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Kim Lũy Trùng cúi đầu, bị cảnh sát nhà tù trọng hình quốc tế nhét vào xe áp giải bọc thép.

Ngôn Dật tiếc nuối không thể mang Kim Lũ Trùng về tổng bộ, nhà tù quốc tế nắm giữ càng nhiều thí nghiệm, quyền phát biểu tại hội nghị càng có trọng lượng, anh thật lâu nhìn chăm chú bóng dáng trẻ tuổi bị nhét vào xe áp giải, có loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Radar thăm dò cho thấy có những cơ thể thử nghiệm xung quanh, nhưng nó lóe lên trong phạm vi phát hiện và sau đó không có dấu vết.

Trại trưởng chờ đợi một hồi lâu trước màn hình hoạt động radar, lực lượng đặc biệt PBB và cảnh sát nhà tù quốc tế đang tìm kiếm cảng M, từ đầu đến giờ, hoạt động tìm kiếm đã diễn ra khoảng bốn giờ, xác định không có cơ thể thí nghiệm nào ẩn náu trong cảng M mới kết thúc.

Tại thời điểm khám xét, đặc vụ IOA đã đi phà ra biển ngoài.

Năm người trốn trong khoang thuyền nghỉ ngơi, Tiêu Thuần được đội cứu hộ PBB Lôi Đình cứu chữa, xương đùi gãy chữa trị như lúc ban đầu, nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày liền không có việc gì.

Tất Lãm Tinh giúp Lục Ngôn đem xác ướp nặng nề chuyển đến bên tủ, dùng dây leo cố định lại, ai cũng không thể nói chính xác thứ này cách Kim Lũ Trùng có phải còn có thể động đậy hay không, đảm bảo an toàn thì vẫn là trói lại là tốt nhất.

Lục Ngôn dàn xếp xác ướp xong, sau đó ngồi trên mặt đất, xé một ít giấy bản thảo bắt đầu gấp hạc giấy, cùng thi thể sư tử con trong ba lô đặt cùng một chỗ, bận rộn nửa ngày.

Hàn Hành Khiêm ngồi đối diện Bạch Sở Niên, giúp hắn xử lý vết thương mắt trái.

Tuy rằng thí nghiệm thể bị Kim Lũ Trùng bắn trúng sẽ không chết nhưng tốc độ tự chữa sẽ phi thường chậm, hơn nữa loại bộ vị tinh tế yếu ớt này của mắt, cho dù là Bạch Sở Niên cũng phải cần ít nhất một tháng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Tiêu Thuần đi đường còn không quá dứt khoát, đỡ sàn nhà cọ tới, cúi đầu nói với Bạch Sở Niên: "Cám ơn huấn luyện viên."

"Ồ, không cần cảm ơn." Bạch Sở Niên hời hợt.

Tiêu Thuần nhíu mày tự trách: "Là tôi trên đường tác chiến thất thần, còn... Không tin tưởng đồng đội."

"Bây giờ tin rồi?"

"Ừm."

"Không có việc gì, tôi cũng sai." Bạch Sở Niên đối với việc mình để học viên ngã xuống gãy xương cũng có chút băn khoăn: "Chuyện này phải oán giận Hàn ca, tôi cho rằng tôi đá cậu xuống anh ấy sẽ đón cậu trước, tôi nào biết Hàn ca chỉ lo theo dõi tôi chứ? Hàn ca lại dành tình yêu đích thực cho tôi."

"Câm miệng lại." Hàn Hành Khiêm xốc băng gạc của hắn lên, nhãn cầu huyết nhục mơ hồ chỉ còn sót lại cặn bã, lộ ra hốc mắt hắc động, thịt thối cùng máu mới dính vào băng gạc, khi xé xuống động đến dây thần kinh.

Bạch Sở Niên đau đớn hít thở khí lạnh.

"Nhịn." Hàn Hành Khiêm tiêm cho hắn hai mũi gây mê ở hốc mắt, chuyên chú khử trùng cho hắn, cắt bỏ chỗ viên đạn khảm vào hốc mắt, chỉ có thể dùng kìm phẫu thuật kẹp ra.

Bạch Sở Niên: "này, anh sắp đâm vào gáy rồi."

Hàn Hành Khiêm: "Viên đạn khảm ở chỗ sâu, tôi nào có biện pháp gì được nữa."

"Bỏ vào bên trong đi, đừng quản nữa, đầu đạn mà thôi, chờ thịt khép lại chôn bên trong là xong việc."

"Nếu không lấy ra, cậu đi qua kiểm tra an ninh sẽ gặp phiền toái, nhịn, đừng có mà yếu đuối."

"Thật sự đau đấy." Bạch Sở Niên đành phải ôm khẩu súng của Kim Lũ Trùng lên nghiên cứu để dời đi lực chú ý.

Hắn nhẹ nhàng sờ sờ tơ nhện quấn quanh trên tay súng, tuyến dây bên trong có nhiệt độ, còn đang nhảy lên, hơn nữa tản ra mùi tin tức tố hoa anh túc.

"Là tuyến thể của người thân Kim Lũ Trùng sao?" Bạch Sở Niên lộ ra ý đồ nhìn thấu những thứ trong tơ nhện: "Nhìn tính cách kia của hắn cũng không giống người biết giết người nhà mình, đó chính là bị ép buộc? Nếu bị ép buộc, làm thế nào khẩu súng có thể vẫn còn trong tay hắn?"

Bạch Sở Niên nghĩ, *Đoàng* một tiếng.

Hắn đặt họng súng lên cánh tay mình, bóp cò, viên đạn xuyên qua cánh tay hắn, lưu lại một cái lỗ máu, đầu đạn khảm vào tường đối diện.

Một màn kỳ lạ xuất hiện, lỗ đạn trên cánh tay nhanh chóng khôi phục khép lại, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

"A, quả nhiên là như thế, ở trong tay người khác liền không có tác dụng." Bạch Sở Niên vuốt cằm giác ngộ: "Vậy hợp lý suy đoán của tôi, tuyến thể thuộc về xác ướp kia, người thì đã lạnh, tuyến thể còn ở đây."

Mấy người đều bị một súng bất thình liệt của hắn làm cả người căng thẳng, nhao nhao nhìn về phía Bạch Sở Niên, Hàn Hành Khiêm mắng hắn bị điên.

"Tôi phải điều tra rõ ràng chuyện này." Bạch Sở Niên như có điều suy nghĩ, việc này có liên quan trọng đến viện nghiên cứu 109, hơn nữa hành vi trực tiếp cải tạo nhân loại có thể nói là vi phạm nghiêm trọng đạo đức, nếu bị phơi bày tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn trong xã hội.

Đó là một cơ hội tốt.

Lục Ngôn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lặng lẽ cọ tới bám bả vai Bạch Sở Niên hỏi: "Anh còn điều tra như thế nào, Kim Lũ Trùng đều ngồi tù rồi."

"Hắn đi vào mới dễ làm." Bạch Sở Niên cầm súng của Kim Lũ Trùng khẽ gõ vào lòng bàn tay: "Cậu không nghe hắn nói sao, trong thân thể gắn đầy chip, chúng ta đem hắn mang về tổng bộ chính là tự tìm phiền toái."

"Nhưng cậu nghĩ, việc đầu tiên vào tù làm là gì?"

Lục Ngôn sa sút trí tuệ: "Là gì?"

"Đồ ngốc, là lục soát thân thể đấy." Bạch Sở Niên hừ cười: "Tháo chip cơ thể và bom mini chính là công việc thủ công tinh tế, để cho bọn họ làm đi. Hơn nữa nhà tù trọng hình quốc tế được xây dựng ở đảo công hải cô đảo, đề phòng cửa ải sâm nghiêm rất nhiều, Hồng Hầu Điểu cho dù biết hắn ở đâu, cũng không tìm được."

Hàn Hành Khiêm biết hắn lại đang suy nghĩ kế hoạch hành động nguy hiểm: "Cậu muốn làm như thế nào?"

"Đến lúc đó sẽ nói cho mọi người biết, hai ngày nay trước tiên để cho công cụ nhà tù quốc tế giải quyết Kim Lũ Trùng đi."

Boong tàu truyền đến tiếng nước vang lên cùng âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Bạch Sở Niên linh mẫn nâng mí mắt lên, ánh mắt sáng lên: "Lão bà đã trở lại rồi~"

Vài phút sau, Rimbaud từ cửa sổ bên ngoài cabin bò vào, trên tóc vàng rơi xuống những giọt nước.

Tất Lãm Tinh vẫn lo lắng Rimbaud bị kẹp giữa một đám đại nhân vật sẽ xảy ra vấn đề, dù sao đại đa số thời gian Rimbaud đều nói không rõ ràng, thấy anh trở về mới thở phào nhẹ nhõm, đưa một cái khăn mặt đi qua.

Rimbaud nhận lấy khăn mặt lau nước trên tóc, thẳng đến chỗ Bạch Sở Niên bò qua.

Hàn Hành Khiêm băng bó cho hắn xong, trên đầu Bạch Sở Niên quấn một vòng băng đem mắt trái che lên, chỉ lộ ra một con mắt phải hoàn hảo.

"Xong rồi sao?" Rimbaud hỏi.

"Ừm." Hàn Hành Khiêm cúi đầu thu thập hòm thuốc: "Dựa theo thể chất của cậu ta tính toán đại khái một tháng mới có thể phục hồi như cũ, phải mỗi ngày đổi thuốc."

"Được." Rimbaud vén càm áo Bạch Sở Niên lên, mang theo hắn chạy tới một phòng khoang thuyền khác, cẩn thận đặt ở trên giường.

Bạch Sở Niên kỳ thật rất thích bị anh càm lên vận chuyển khắp nơi, việc này đối với mèo mà nói là tư thế rất an toàn và tin tưởng.

Rimbaud nâng hai má hắn lên quan sát, càng nhìn càng cảm thấy bị thương nặng, càng nhìn càng tức giận, trầm giọng giáo huấn: "Tôi sớm nên mang em về khóa lại nuôi dưỡng, không cho em nhìn thấy bất luận kẻ nào nữa!"

"A, thật hung dữ." Bạch Sở Niên xử lý vết thương hàng giờ cũng không sao, lúc này đột nhiên đáng thương, ôm đến bên hông Rimbaud, vùi đầu ở trước ngực anh hừ hừ: "Đừng mắng tôi nữa."

"..." Ngọn lửa trong lòng Rimbaud lập tức bị dập tắt.

Bọn họ mặt đối mặt ngồi ở trên giường, Bạch Sở Niên ôm anh thì thầm: "Có đôi khi tôi cũng muốn đi một chút, nhưng tôi không cam lòng, tôi không làm gì sai, dựa vào cái gì mà tôi phải đi."

"Tùy em vậy." Rimbaud nhìn về phía nơi khác: "Tôi sẽ luôn ở bên em."

Bạch Sở Niên đặt cằm lên vai Rimbaud, hai người ở trong căn phòng tối tăm yên lặng ở thật lâu.

Ngay khi Rimbaud cho rằng hắn đang ngủ, muốn ôm hắn thật tốt, cổ bỗng nhiên bị liếm một cái, trên mặt lưỡi có gai đâm ngược cạo đến da anh đau nhức.