Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Chương 54: Tiếp diễn




Đái Khải vừa nghe, liền có điểm choáng váng, ngay cả diễn viên kia cũng trợn tròn mắt, danh khí của Diệp Bạch so với anh ta thì lớn hơn không ít, để Diệp Bạch làm võ thế cho anh ta, đây chính là chuyện chưa từng có.

Nam nhân nhanh chóng nói: "Kỳ thật tôi tìm được một chút cảm giác rồi, bằng không để tôi thử lại đi."

Đái Khải cũng không để cho Diệp Bạch làm võ thế thay người khác, tuy rằng thân thủ Diệp Bạch không tồi, nhưng lỡ như mà bị thương, vậy thì xong việc. Vì thế liền nói: "Vẫn là để anh ta thử lại một lần đi. Hiện tại Diệp Bạch các cậu cứ qua bên cạnh nghỉ ngơi đi, chờ anh ta quay xong cảnh này, lại trở về tiếp tục."

Diệp Bạch gật gật đầu, liền đi tới chỗ Thời Quân Tranh ngồi xuống.

Thời Quân Tranh đưa cho cậu một chén nước, nói: "Cậu cũng thật biết đùa, sao còn muốn đi làm võ thế của người khác nữa thế. Lỡ mà bị thương, Lý lão bản còn không xông tới đập nát cả cái căn cứ này chắc."

Diệp Bạch nói: "Cái động tác đó đơn giản như vậy, sao tôi có thể bị thương được. Nhưng mà tôi coi dáng vẻ của anh ta, phỏng chừng có luyện đến sáng mai cũng chưa chắc có thể luyện tốt được đâu."

"...... Cậu đừng làm tôi sợ," Thời Quân Tranh cười, nói: "Đái Đạo nào có phát rồ như vậy chớ, nhiều nhất cũng chỉ để anh ta luyện đến nửa đêm là xong thôi."

Diệp Bạch: "......"

Quả nhiên, nam nhân một lần nữa quay hồi lâu, vẫn cứ không thể luyện ra được, làm cho Đái Khải cũng phải phát điên, nghĩ hôm nay dứt khoát tạm từ bỏ cái cảnh quay này đi thôi, hôm nào lại quay lại. Cuối cùng vẫn là Diệp Bạch làm võ thế cho nam nhân, một phút đồng hồ liền thu phục, thông qua ngay và luôn.

Đái Khải mắt choáng váng, nói: "Được rồi được rồi, kết thúc công việc đi, làm việc tốt lắm."

Vì thế cảnh võ này liền biến thành Diệp Bạch tự mình so chiêu với chính mình.

Một tháng nói dài cũng không dài lắm, đoàn phim chính thức đóng máy, buổi tối hôm chỉnh thể kết thúc công việc mọi người cùng đi ra ngoài mở tiệc rượu, sau đó Diệp Bạch về nhà. Dù sao thì cậu cũng là người đã có gia thất có con cái, cái này tất cả mọi người đều biết, kế tiếp mọi người muốn đi ca hát, cũng không nói muốn mang Diệp Bạch theo, để Diệp Bạch nhanh chóng về nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Thời điểm Diệp Bạch trở về đã là gần 9 giờ, vừa tiến vào liền nhìn thấy Tiểu Kim lúc la lúc lắc chạy vội trên mặt đất, tốc độ đặc biệt nhanh, làm người nhìn đều cảm thấy có điểm sợ hãi. Lý Sùng Duyên tựa hồ là mới từ trên lầu đuổi theo xuống dưới, không bắt được Tiểu Kim, một khuôn mặt đen sì.

Diệp Bạch thuận tay liền xách Tiểu Kim lên, Tiểu Kim còn đang quơ quơ cẳng chân, hậu tri hậu giác mới phát hiện mình bị bế lên, vừa nhấc đầu thấy thì ra là Diệp Bạch, liền ôm cổ cậu cọ một hồi.

Lý Sùng Duyên nói: "Em cuối cùng cũng trở lại, anh sắp bị bọn nó lăn lộn chết rồi."

Diệp Bạch nói: "Xem ra hai đứa nhỏ không sợ anh nữa nha."

Tiểu Đản đang ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, ôm một con thỏ đồ chơi lớn lông nhung nhung, kéo lỗ tai thỏ bỏ vào trong miệng gặm tới gặm đi, Lý Sùng Duyên vừa định nói vẫn là Tiểu Đản ngoan hơn, ngay lập tức bị tức ành ạch, đi qua cướp lấy con thỏ đồ chơi đi, nói: "Không được ăn."

Tiểu Đản bị hoảng sợ, sau đó bắt đầu "Oa oa oa" khóc lớn.

Vì thế Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch lại một hồi sứt đầu mẻ trán, vội tới bận đi, cuối cùng mới dỗ cho Tiểu Kim Tiểu Đản ngủ rồi đuổi về trong phòng được.

*Editor: Quỷ sứ hà

Diệp Bạch mệt quá sức, Lý Sùng Duyên cũng không lăn lộn cậu nữa, bảo cậu đi tắm rửa ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hai tên Hỗn Thế Ma Vương tinh thần sung túc mười phần lại tới gõ cửa, Diệp Bạch đối với tiếng gõ cửa đã miễn dịch thành công, nghe nhiều riết quen rồi. Diệp Bạch kéo chăn che đầu mình lại, trở người tiếp tục ngủ.

Chẳng qua thực đáng tiếc là Lý Sùng Duyên còn chưa miễn dịch được, cảm thấy ồn ào đến não phát đau, giấc ngủ của anh vốn dĩ đã nhẹ rồi, có chút thanh âm liền ngủ không được. Liền đen mặt dậy khỏi giường, mở cửa ôm hai đứa nhỏ vào trong phòng.

Lý Sùng Duyên còn chưa kịp nói đừng ầm ĩ để ba ba các con ngủ. Kết quả hai đứa nhỏ đã nhào lên giường, củng tới củng đi ở trong lòng Diệp Bạch.

Tiểu Kim nói: "Ba ba ba ba rời giường, ba ba luyện kiếm."

Tiểu Đản ở bên cạnh gật mạnh đầu, trong miệng "Ân ân" phụ họa.

Diệp Bạch rốt cuộc vẫn bị đánh thức, híp mắt nhìn ra bên ngoài, trời còn chưa có sáng...... Tức khắc cảm thấy cả nhân sinh đều không tốt, hôm nay mình khẳng định lại phải đeo một cái quầng thâm mắt lớn rồi.

Hai bánh bao nhỏ kêu muốn đi ra ngoài luyện kiếm, Lý Sùng Duyên bị ồn ào đến không chịu được, dứt khoát vỗ vỗ Diệp Bạch, nói: "Em vẫn là dậy mang bọn chúng đi luyện kiếm đi, dù sao hôm nay em cũng không có việc gì để làm, luyện kiếm xong trở về tắm rửa một cái ngủ tiếp cũng được."

Diệp Bạch buồn ngủ díu mắt lại mặc quần áo vào, sau đó một bước ba lắc lư mang theo hai đứa nhỏ đi sau vườn luyện kiếm.

Hai bánh bao nhỏ tuy rằng mới lớn có tí đinh điểm, chẳng qua vẫn kế thừa thiên phú của Diệp Bạch, phi thường có lĩnh ngộ đối với võ công. Hai bánh bao nhỏ tròn tròn nục nịch, vung kiếm chơi cư nhiên cũng ra bộ ra dáng.

Hừng đông chậm rãi đi lên, hai bánh bao luyện kiếm luyện đến mệt mỏi, liền kêu muốn đi ăn sớm một chút, Diệp Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền mang bọn chúng trở về, giao bọn chúng cho người hầu, còn mình đi lên lầu ngủ bù.

Lý Sùng Duyên vừa lúc từ thư phòng trở về, nhìn thấy Diệp Bạch vào phòng, liền đi theo luôn. Anh vừa vào cửa liền nhìn thấy Diệp Bạch cởi áo khoác ra, sau đó chui vào trong chăn trên giường.

Lý Sùng Duyên giữ chặt người, nói: "Em ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy rồi, tắm rửa một cái đã rồi lại đi lên giường."

Diệp Bạch: "......"

Diệp Bạch tâm nói thói khiết phích của Lý Sùng Duyên lại phát tác, đây là tiết tấu không cho người ngủ cho yên nha.

Diệp Bạch nói: "Em không còn sức lực nữa, đặc biệt mệt, không thể để em ngủ xong rồi lại đi tắm rửa sao?"

Lý Sùng Duyên dứt khoát ôm người lên, cưỡng chế đưa tới phòng tắm, xả nước lột sạch quần áo Diệp Bạch, ôm chặt Diệp Bạch vào bồn tắm.

Toàn bộ hành trình Diệp Bạch đều nhắm mắt lại, nói: "Như vậy kỳ thật cũng không tồi, cảm giác thiệt thích ý."

Lý Sùng Duyên ý vị không rõ cười một tiếng, nói: "Vậy em cứ ngủ đi, anh tắm xong cho em rồi sẽ ôm em trở về."

Diệp Bạch được hầu hạ thoải mái cực kỳ, chép miệng rầm rì một tiếng, liền thả lỏng thân thể ngủ mất.

Diệp Bạch ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết là mình mơ một giấc mộng kỳ quái. Diệp Bạch mơ thấy nhóc Hỗn Thế Ma Vương Tiểu Kim kia xách một con sâu nhỏ ném vào trong quần áo của mình, vì thế sâu nhỏ liền bò tới bò đi trên người mình, làm cho cả người Diệp Bạch đều phi thường ngứa ngáy.

Diệp Bạch cảm thấy giấc mộng này đặc biệt chân thật, cậu không khỏi muốn giơ tay hất rớt con sâu kia đi, đáng tiếc mu bàn tay lại giống như bị giam cầm lại, hoàn toàn không nâng dậy nổi. Diệp Bạch thử rất nhiều lần, đều hoàn toàn vô dụng.

"A......"

Diệp Bạch thở nhẹ một tiếng, cảm giác con sâu cư nhiên lại cắn cổ cậu một ngụm, vừa đau lại ngứa cảm giác thật sự khiến người khó nhịn, không khỏi từ trong giấc mơ tỉnh lại, trợn mắt nhìn lên liền đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Lý Sùng Duyên.

Lý Sùng Duyên nói: "Em tiếp tục ngủ đi."

Đại não Diệp Bạch trống rỗng, hơn nửa ngày mới tỉnh hồn lại, Lý Sùng Duyên đang đè lấy cậu ở trong bồn tắm, động tay động chân với cậu, nào có dáng vẻ như đang tắm rửa chứ. Vừa rồi cái loại cảm giác ngứa ngáy này, căn bản mới không phải sâu siếc gì, mà chính là Lý Sùng Duyên giở trò quỷ.

Diệp Bạch muốn kháng nghị, cậu đang buồn ngủ như vậy, Lý Sùng Duyên cư nhiên lại làm loại chuyện này, nếu mà cứ tiếp tục nữa, chẳng phải là cậu lại phải có thêm vài tiếng đồng hồ làm vận động kịch liệt sao, ngủ thế quái nào được nữa?

Chỉ tiếc Diệp Bạch tỉnh lại quá muộn, Lý Sùng Duyên đã là tên đã trên dây, không quan tâm Diệp Bạch kháng nghị như thế nào, liền đỡ người ngồi lên trên eo mình.

Diệp Bạch mắt choáng váng, cậu mơ mơ màng màng, còn chưa tỉnh ngủ, cả người mềm oặt, ngồi cũng ngồi không được, kết quả là trầm xuống trầm xuống...... Tiếng rên rỉ liền tràn ngập trong cổ họng.

Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch làm vận động kịch liệt ở trong phòng tắm, bên kia hai tiểu ma vương đã ăn xong rồi, từ dưới lầu bước nhỏ bước chân đi lên, đẩy cửa ra chuẩn bị tìm Diệp Bạch chơi, nghe nói hôm nay ba ba không đi công tác, cho nên có rất nhiều thời gian bồi bọn chúng chơi, "Ma ma" mỗi ngày đều phải đi công tác.

Hai nhóc con tìm ở trong phòng không thấy được người, liền chạy đến cửa phòng tắm đang đóng lại, dùng sức vỗ vỗ cửa, kêu: "Ba ba ba ba."

Diệp Bạch giật mình một cái, eo mềm nhũn, nhỏ giọng nói: "Bọn nhỏ tới."

"Đừng lo lắng, anh đã khóa cửa, bọn chúng vào không được." Lý Sùng Duyên nói.

Diệp Bạch: "...... Vậy cũng không được, anh mau thả em ra."

Lý Sùng Duyên nói: "Nào có chuyện mới làm một nửa đã thả em được, vậy anh phải làm sao bây giờ, còn chưa có ra đâu."

Diệp Bạch nói: "Ai quản anh làm sao chớ."

"Vậy còn em?" Lý Sùng Duyên cười, duỗi tay khiêu khích trên người cậu, nói: "Anh thấy em so với anh thì còn cần hơn đấy."

Diệp Bạch nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể chịu đựng không phát ra âm thanh, miễn cho bị hai bánh bao nhỏ ở bên ngoài nghe được. Bởi vì nhịn tương đối vất vả, thân thể lại thực mẫn cảm, không mất bao lâu thời gian liền đã phát tiết ra.

Bên ngoài hai nhóc con vỗ cửa nửa ngày, không có người đáp lại, chỉ có thể xuống dưới lầu chơi. Chờ nửa giờ sau, Tiểu Kim cùng Tiểu Đản lại muốn đi tìm ba ba chơi, lại trở trên lầu, lúc này thì hay rồi, ngay cả cửa phòng ngủ cũng không vào được luôn......

Lý Sùng Duyên ôm Diệp Bạch ra ngoài, cảm giác một lần còn chưa thể hoàn toàn thỏa mãn, liền khóa cửa phòng ngủ lại, đè người lên trên giường tiếp tục.

Diệp Bạch không còn sức lực lại buồn ngủ, kháng nghị không có hiệu quả chỉ có thể để Lý Sùng Duyên đùa nghịch tới đùa nghịch đi.

Ngoài cửa hai bánh bao nhỏ đáng thương cuối cùng đành đặt mông ngồi trên thảm, dựa vào cửa chờ Diệp Bạch ra mở cửa cho bọn chúng. Cuối cùng chờ chờ, liền ngủ mất tiêu.

Diệp Bạch bị lăn lộn đủ một hồi, thật sự không còn chút sức lực mà ngủ luôn. Lý Sùng Duyên thần thanh khí sảng, đắp kín chăn cho người ta, còn mình thì mặc quần áo đi ra ngoài.

Anh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Đản dựa vào một bên, hai bánh bao dựa sát vào lẫn nhau ngủ đến say sưa. Lý Sùng Duyên bế hai đứa nhỏ lên, đưa vào trong phòng, đặt ở trong lòng ngực Diệp Bạch, để cho bọn họ cùng ngủ bù.

Xem ra là do sáng sớm hai bánh bao nhỏ lăn lộn quá mức, cho nên dùng hết tất cả thể lực rồi, đặt bọn chúng ở trên giường cũng không có tỉnh lại, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.

Bộ phim của Diệp Bạch đóng máy, Diệp Thất Chỉ lại chọn mấy bộ kịch bản đưa tới đây cho cậu, Diệp Bạch thích thì nhận. Lần này không phải phim truyền hình, mà là một bộ điện ảnh, đầu tư không lớn, chẳng qua Diệp Bạch đã coi qua kịch bản, thấy vẫn rất thú vị.

Diệp Bạch ở một bên ôm hai bánh bao nhỏ xem kịch bản, Lý Sùng Duyên thì ở trong thư phòng làm việc. Buổi chiều hơn ba giờ, Lý Sùng Duyên nhận được một cuộc điện thoại, cầm lấy nhìn lên, là Lý thái thái gọi tới đây.

Lý thái thái nói: "Sùng Duyên à, con và Diệp Bạch ngay cả con cái cũng đã có rồi, mẹ thấy Diệp Bạch cũng là một đứa kiên định lại nghe lời, con định khi nào thì kết hôn với người ta đây? Vẫn cứ luôn đính hôn với đứa nhỏ này mãi cũng không phải là chuyện tốt đâu."

Lý Sùng Duyên nói: "Phải qua một đoạn thời gian nữa ạ. Diệp Bạch mới nhận một bộ phim mới, phải theo đoàn phim đi nơi khác, phỏng chừng cần hai ba tháng."

Lý thái thái nói: "Đi lâu như vậy? Vậy con cái thì làm sao bây giờ, một mình con khẳng định không thể chăm sóc tốt được, nếu không đưa về trong nhà đi, dù sao mẹ cũng tương đối có thời gian, để mẹ chăm cháu cho các con đi ha."

Lý thái thái ban đầu có chút phát sầu, chẳng qua Diệp Bạch chính là làm công việc này, không tránh được phải chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài vài tháng. Lại tưởng tượng, Diệp Bạch đi nơi khác, vậy bọn nhỏ có thể thường xuyên tới ở trong Lý gia được rồi. Lý thái thái vừa tưởng tượng như vậy, lại cảm thấy đặc biệt cao hứng.

Lý Sùng Duyên nói: "Để con xem thử tình huống đã, nếu không chăm sóc được, con sẽ đưa bọn nhỏ đến chỗ ngài mấy ngày."

Lý Sùng Duyên tắt điện thoại, Diệp Bạch nói: "Bằng không để bọn nhỏ đi theo em ra ngoài đi dạo cũng không tồi đâu."

Lý Sùng Duyên vừa nghe, liền nhanh chóng xua tay, nói: "Em đừng có mà quấy rối, một mình em đi ra ngoài anh đã không đủ yên tâm rồi, lại để hai tên Hỗn Thế Ma Vương đi theo em, cuộc sống này có còn để người ta trôi qua nữa không đây."

Diệp Bạch: "......"

Diệp Bạch còn muốn phản bác, chẳng qua hồi tưởng một chút, đột nhiên cảm thấy Lý Sùng Duyên cũng không dễ dàng gì, thế là không còn lời nào để nói.

Tiểu Kim cùng Tiểu Đản ở trong lòng ngực Diệp Bạch cười "Khanh khách", hai bánh bao nhỏ cướp kịch bản chơi, kết quả mỗi đứa túm một bên, lại ai cũng không chịu nhường ai, liền nghe "Xoẹt" một tiếng......

Diệp Bạch cúi đầu nhìn xuống, kịch bản hai nửa.

Diệp Bạch lần đầu tiên nhận nhân vật vai chính trong điện ảnh, đừng thấy lượng thời gian của điện ảnh xa xa kém hơn truyền hình nhiều lắm, nhưng mà thời gian quay chụp lại không hề ngắn hơn phim bộ, có phim thậm chí còn phải quay vài năm.

Diệp Thất Chỉ cực lực đề cử Diệp Bạch tiếp nhận kịch bản này, đừng nhìn đầu tư không tính là rất nhiều, nhưng nghe nói là có mời mấy vị khách mời tai to mặt lớn tới diễn vai phụ. Diệp Bạch xem qua kịch bản, cảm thấy cũng không tệ lắm, rất thích hợp với mình.

Diệp Bạch nhận chính là nhân vật nam một của một bộ điện ảnh võ hiệp, cậu cũng không phải người hiện đại, cho nên không hiểu lắm về phong cách điện ảnh võ hiệp thập niên 80. Bộ điện ảnh này mang theo loại cảm giác này hoài cựu cùng trở lại nguyên trạng. Trong hoàn cảnh trước mắt chính là đại chế tác, đầu tư lớn thoạt nhìn cũng không đáng chú ý lắm.

Thời điểm tuyển diễn viên đạo diễn vốn dĩ muốn mời một vị ảnh đế nổi tiếng giỏi công phu trước đây, chỉ tiếc đối phương nói lịch làm việc đã kín không thể nhận nhân vật này được. Đạo diễn liền bắt đầu do dự, không biết còn có ai thích hợp hơn không. Đái Khải vừa lúc nghe nói, liền đề cử Diệp Bạch với hắn.

Diệp Bạch là một hậu sinh, trước nay chưa từng đóng loại phim kiểu này, đạo diễn không khỏi cảm thấy cậu không đủ cấp bậc, lại để cậu nhận diễn viên chính như vậy, cảm thấy không yên tâm. Đái Khải liền cam đoan với hắn, nói Diệp Bạch tuyệt đối không tệ, khẳng định phù hợp với yêu cầu của hắn, quan trọng nhất chính là Diệp Bạch tuyệt đối có thể đảm nhiệm bất cứ yên cầu cảnh võ gì.

Đạo diễn nửa tin nửa ngờ, cuối cùng quyết định đánh cuộc một phen thử một lần, liền mời Diệp Bạch tới làm nhân vật chính.

Ngoại trừ Diệp Thất Chỉ không ngừng khuyên bảo Diệp Bạch, Đái Khải cũng khuyến khích Diệp Bạch hồi lâu, nói với cậu bộ phim này đủ loại tốt đủ hướng tốt. Diệp Bạch thấy cảnh võ rất nhiều, liền đáp ứng tiếp nhận.

Diệp Thất Chỉ nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ phải tiến vào đoàn phim, em chuẩn bị mấy thứ cần mang đi một chút đi, điều kiện ở điểm quay chụp tương đối gian khổ, em mang đầy đủ một chút, chẳng qua cũng đừng có mang quá nhiều."

Diệp Bạch nói: "Lý Sùng Duyên đã chuẩn bị tốt cho em rồi."

Diệp Thất Chỉ vừa nghe vậy, có Lý lão bản giúp đỡ xử lý, cũng không cần cô nhọc lòng nữa.

Đoàn phim lên kế hoạch ở lại điểm quay chụp thứ nhất khoảng ba tháng, trong lúc đó vẫn có thể trở về một thời gian.

Rạng sáng máy bay xuất phát lúc 5 giờ, Lý Sùng Duyên lái xe đưa Diệp Bạch đến sân bay, bọn nhỏ đều đang ngủ say, Diệp Bạch qua nhìn một cái rồi kéo hành lý liền đi theo Lý Sùng Duyên lên xe.

Lý Sùng Duyên nói: "Lát nữa bọn chúng không nhìn thấy em, cũng không biết sẽ nháo như thế nào nữa, hiện tại anh ngẫm lại là đã thấy phát sầu rồi."

Diệp Bạch nói: "Vậy đều dựa vào anh thôi."

Lý Sùng Duyên nói: "Tới nơi rồi nhớ rõ gọi điện thoại cho anh, đừng để cho anh lo lắng."

Diệp Bạch nói: "Đúng rồi, sư tỷ nói đến chỗ đó điện thoại khẳng định đều không có tín hiệu, phải tới nơi ở mới có điện thoại được, em tới phòng rồi sẽ lại gọi điện thoại cho anh."

Lý Sùng Duyên nói: "Em nhớ đó, buổi tối mỗi ngày đều phải gọi cho anh. Miễn cho một ngày không liên hệ em liền nháo ra chuyện gì."

Diệp Bạch: "......"

Lý Sùng Duyên đưa người đến sân bay, lúc đi trời còn chưa sáng lên. Anh giao người cho Diệp Thất Chỉ, dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.

Điểm quay chụp còn xa hơn tưởng tượng của Diệp Bạch, kỳ thật ngồi máy bay cũng không mất bao lâu, chỉ có hơn hai giờ một chút mà thôi. Nhưng mà xuống máy bay thay đổi xe, lại phải chạy mất nửa ngày. Cho dù ngày thường Diệp Bạch không say xe, cũng cảm thấy bị choáng đến có chút buồn nôn.

Xe ngừng trước cửa khách sạn trong một thị trấn nhỏ, Diệp Bạch còn cho rằng rốt cuộc cũng đã đến nơi, lại nghe Diệp Thất Chỉ nói: "Buổi tối xe không chạy lên núi được, đây là nơi đoàn phim ở lại dưới chân núi. Buổi sáng ngày mai sẽ có xe chạy lên núi, đoàn phim thống nhất thuê một chiếc, đến lúc đó sẽ cùng nhau đi lên."

Diệp Bạch vừa nghe, mặt liền khổ, thật muốn tự mình khinh công bay lên quá trời đất.

Thời điểm đám người Diệp Bạch đến khách sạn thì trời đã tối, bọn họ ăn cơm ở nhà ăn xong liền lên lầu. Cả tầng một trên lầu đều là của đoàn phim, chẳng qua đều không nhìn ra là có người ở. Mọi người vừa đến nơi thì đều mệt đến đòi mạng, ai cũng không muốn ra cửa.

Diệp Bạch vào phòng gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, quả nhiên liền nghe được hai bánh bao nhỏ đang hô to gọi nhỏ ở đầu kia điện thoại. Hai bánh bao nhỏ sáng sớm không nhìn thấy Diệp Bạch liền không chịu, một hai phải tìm Diệp Bạch, làm ầm ĩ Lý Sùng Duyên không ngừng.

Lý Sùng Duyên nói: "Em mới đi có một ngày, anh đã sắp phải lật nóc nhà rồi, anh quyết định ngày mai sẽ đưa bọn chúng đến chỗ mẹ anh. Em bên kia thế nào?"

Diệp Bạch nói: "Còn chưa tới nơi, buổi sáng ngày mai mới đi, nghe nói hiện tại không có xe qua."

Đường lên núi vừa hẹp lại quanh co, tay mơ tương đối dễ xuất hiện nguy hiểm, cho nên bình thường đều là ngồi xe chạy lên núi. Đoàn phim thuê một chiếc xe, sáng sớm đã lên núi.

Diệp Bạch cõng một cái túi, Diệp Thất Chỉ cùng Vu Đồng đi theo cậu, còn chưa lên xe, bỗng nhiên nghe được có người kêu cậu.

Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, không khỏi hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Triệu Đằng Liêm giơ tay chào hỏi, đi tới nói: "Ngồi xe."

Diệp Bạch bừng tỉnh đại ngộ, Triệu Đằng Liêm cư nhiên cũng ở trong đoàn phim này. Diệp Bạch quay đầu qua nhìn trái ngó phải, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lý Nam Dịch đâu.

Triệu Đằng Liêm nói: "Nam Dịch không có tới, tôi chỉ ở đoàn phim có mười ngày thôi, nên không để em ấy tới đây cùng."

Diệp Bạch liền vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trách không được không thấy Nam Dịch đi theo.

Mọi người lên xe, vừa lúc Diệp Thất Chỉ và Vu Đồng ngồi cùng nhau, Diệp Bạch liền ngồi gần Triệu Đằng Liêm.

Diệp Bạch vừa ngồi xuống liền tò mò nhìn nhìn chung quanh, phát hiện một xe cơ hồ đều là nữ nhân, ngoại trừ mình cùng Triệu Đằng Liêm, cũng chỉ có một nam nhân nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi ở phía trước. Chẳng qua nam nhân kia thoạt nhìn thì không dễ ở chung lắm, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Bạch phát hiện ngoại trừ Triệu Đằng Liêm ra thì cậu chẳng còn quen biết ai nữa cả, đành phải yên lặng lấy di động ra chơi trò chơi.

Xe chạy lên trên núi, đi lên núi một hồi thì đường núi liền đặc biệt quanh co đặc biệt hẹp, tốc độ chạy căn bản không vượt quá ba mươi, vừa chuyển hướng liền có cảm giác sắp rớt xuống núi.

Xe cứ vậy mà chậm rãi từ từ chạy lên trên núi, không đến một hồi Diệp Bạch liền phát hiện di động đã không có tín hiệu. Lảo đảo lắc lư đi nửa ngày, phía trước còn có hai tiểu cô nương say xe đặc biệt nghiêm trọng, nôn đến rối tinh rối mù.

Thời điểm sắc trời tối đen, tài xế cuối cùng cũng nói sắp tới, Diệp Bạch hoạt động thân thể cứng đờ một chút, người một xe đều tựa hồ như nhẹ nhàng thở ra.

Ngay tại thời điểm mọi người mới vừa vui vẻ, xe đột nhiên lung lay một chút, không ít người kinh hô ra tiếng.

Tài xế nói: "Đường tối quá lại không có đèn, bánh xe kẹt hố."

Trong xe lại một mảnh thở ngắn than dài.

Tài xế bảo tất cả mọi người đi xuống xe, phải đẩy xe ra mới có thể đi tiếp được, bằng không ai cũng khỏi phải đi nữa. Chẳng qua cả một xe này đều là con gái, có thể hỗ trợ đẩy xe cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay.

Diệp Bạch là người đầu tiên đứng lên, đi theo tài xế xuống xe. Cậu cảm giác toàn thân bị lắc đến nát cả ra, vẫn là hỗ trợ đẩy xe đi, quan trọng nhất chính là phải đi xuống hoạt động một chút.

Triệu Đằng Liêm cũng theo đó đứng lên, nói: "Tôi cũng cùng đi hỗ trợ."

Tài xế nhìn lên, phía trước nam nhân hơn bốn mươi tuổi một chút ý định nhúc nhích cũng không có, liền cao giọng lên, nói: "Vị tiên sinh này cũng tới giúp một chút đi, ba người không đẩy nổi đâu."

Ngay lúc tài xế đang nói không đẩy được, xe bỗng nhiên động. Tài xế đứng ở cửa xe mà khiếp sợ, nhanh chóng dịch sang bên cạnh, còn tưởng là xe lùi ra sau, bây giờ mà trượt ra sau, khẳng định sẽ lăn xuống dưới chân núi luôn.

Chỉ là lại định nhãn nhìn lên, không phải xe lùi ra sau, mà là được đẩy ra khỏi hố.

Diệp Bạch nhảy xuống xe, liền đi vòng ra sau xe, hai tay đẩy, còn chưa đợi người khác vươn tay hợp tác, đã dễ như trở bàn tay đẩy ra ra ngoài......