Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Chương 47-2: (2)




Cuối tuần, Diệp Bạch phải đi thảm đỏ buổi liên hoan phim. Giữa trưa ăn xong cơm Diệp Thất Chỉ liền tới đón cậu. Kỳ thật Diệp Bạch căn bản là không nhớ rõ chuyện cũ trước kia của mình, nghe Diệp Thất Chỉ nói, mới biết được vì cái gì mà người khác sẽ mời cậu đi.

Diệp Thất Chỉ nói: "Cái này nói ra cũng rất buồn cười. Gần đây em không có tiếp nhận nhân vật điện ảnh nào, nhưng là thật lâu trước kia em từng diễn một vai phụ nhỏ, đã từng lộ mặt qua, là chuyện trước khi em bị tuyết tàng."

Diệp Bạch nói: "Lâu như vậy?" Chẳng phải đó là chuyện hai ba năm trước rồi à.

Diệp Thất Chỉ nói: "Đúng vậy, trước kia em không có bối cảnh, ai sẽ mời em đi liên hoan điện ảnh chứ, lại còn chẳng phải là vai chính gì nữa. Hiện tại em chỉ là dính ánh sáng của Lý lão bản mà thôi."

Đích xác là như thế, trước kia sẽ không có ai nhớ rõ Diệp Bạch, hiện tại Diệp Bạch lại sắp đính hôn cùng Lý Sùng Duyên, tự nhiên sẽ có người nhớ tới cậu trước, cho dù mời có chậm hai ba năm thì cũng phải mời, phỏng chừng chậm mười năm cũng sẽ mời đi ấy chứ.

Diệp Bạch mặc một thân chính trang âu phục Lý Sùng Duyên đưa cho, xe cũng là do Lý Sùng Duyên an bài, không phải là chiếc xe trước kia công ty cấp cho Diệp Bạch.

Tin tức Diệp Bạch yêu đương cùng Lý Sùng Duyên vừa bị cho hấp thụ ánh sáng, Lý Sùng Duyên tựa hồ liền bắt đầu trở nên có chút "Không kiêng nể gì", thứ gì cũng lấy tốt nhất cho Diệp Bạch, anh không sợ nhất chính là người khác nói xấu nha. Lần này là lần đầu tiên Diệp Bạch đi tham gia hoạt động sau khi chuyện bị mọi người biết, Lý lão bản tự nhiên là phải hảo hảo khoe khoang với mọi người một chút, làm cho Diệp Bạch đặc biệt nổi bật, vừa đến cửa nơi liên hoan điện ảnh, đã bị phóng viên bao vây chặn đường lại.

Xe của Diệp Bạch vừa đến địa điểm, liền nhìn thấy không ít phóng viên đã bám đầy trước cửa hội trường, quả thực một mảnh đen nghìn nghịt đặc biệt đồ sộ. Các phóng viên nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy tới đây, còn tưởng rằng là nhà đầu tư nào đó tới, Diệp Bạch vừa xuống xe đầu tiên là làm cho bọn họ ngu cả người. Ngay sau đó mới nhanh như ong vỡ tổ vây quanh đi qua.

Diệp Thất Chỉ nói: "Mau vào đi."

Diệp Bạch đi theo sư tỷ, bước nhanh đi vào bên trong hội trường, sau đó liền đi về hướng khu nghỉ ngơi phía sau.

Các phóng viên vây lên đều bị bảo tiêu cùng bảo an chặn trở về, chỉ có thể chụp được mấy tấm bóng dáng của Diệp Bạch, bởi vì phản ứng trễ cho nên không thể chụp được phía chính diện. Chỉ có hối hận vô cùng.

Diệp Bạch vừa đến hội trường, liền có nhân viên công tác nhận ra cậu, nhân viên công tác đều đã được ngàn dặn dò vạn dặn dò trước rồi, không giống các phóng viên không biết Diệp Bạch sẽ tới.

Nhân viên công tác nhiệt tình đi lên đón, nói: "Diệp lão sư, ngài tới sớm thật, tôi còn tưởng rằng ngài phải mọt lát nữa mới đến đấy. Để tôi mang ngài đi phòng nghỉ nhỏ trước đi, tôi thấy người trong đoàn phim của ngài vẫn chưa đến đủ, ngài có thể ở đó chờ một lát."

Diệp Bạch mỉm cười gật gật đầu, nói: "Cám ơn."

Nhân viên công tác thụ sủng nhược kinh, bị Diệp Bạch cười làm cho đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa là mang người đến nhầm chỗ.

Phòng nghỉ nhỏ là nơi chuyên dụng của đoàn phim kia của Diệp Bạch, tựa hồ là dính ánh sáng của Diệp Bạch, đãi ngộ của đoàn phim mà cậu chỉ lộ mặt được một xíu xiu thôi kia cũng không tồi, còn có cả một phòng nghỉ nhỏ nữa.

Nhân viên công tác đưa Diệp Bạch đi qua, đẩy cửa ra cho cậu, Diệp Bạch liền nhìn thấy bên trong đã có vài người. Nhân viên công tác lại nói hai câu, sau đó liền rời đi.

Diệp Bạch vừa tiến vào, liền lập tức trở thành tiêu điểm của phòng nghỉ. Trước kia có đánh chết bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày Diệp Bạch xoay người, không ít người còn từng châm chọc mỉa mai cậu, đều âm thầm lau mồ hôi lạnh ở trong lòng. Vẫn là làm người phúc hậu một chút thì tốt hơn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ được nhận lại ý tốt ấy chứ.

Những người đó lo lắng hãi hùng, chỉ sợ Diệp Bạch vận dụng người của lão bản Lý Sùng Duyên, tuyết tàng bọn họ. Bọn họ đều không phải là diễn viên nổi tiếng gì, ở buổi liên hoan phim này đều không lên tiếng được, chỉ là tốt xấu cũng có thể kiếm được chút tiền, lỡ như mà bị tuyết tàng, nửa đời sau đừng hòng trông cậy gì được nữa.

Cũng may Diệp Bạch căn bản là không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhìn lướt qua người trong phòng nghỉ, một người cũng không quen biết. Liền tìm một cái sô pha đơn, ngồi xuống.

Mấy người khác trong phòng nghỉ đều ngừng thở, dùng dư quang quan sát Diệp Bạch, tựa hồ đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Diệp Bạch lấy di động ra chơi, chơi thẳng đến khi có chút buồn ngủ, trong phòng quá an tĩnh, cậu thiếu chút nữa là ngoẹo đầu ngủ rồi.

Một lát sau, liền nghe "Cộp cộp" một tiếng, có người đẩy cửa đi vào, là một nữ nhân lớn lên cũng coi như là xinh đẹp, ăn mặc nhìn qua thực xa hoa, một cái váy ngắn màu đỏ rực, ngắn còn chưa đến đầu gối, nhìn ra được là được chuẩn bị tỉ mỉ để tới đoạt màn ảnh.

Tiền Y Y vừa tiến vào, liền nói nói: "Ai nha, thiếu chút nữa là tôi đã tới chậm rồi, hôm nay quay phim chậm quá, tôi quay xong liền lập tức chạy tới đây, còn chưa trang điểm được tốt đâu."

Cô nàng dẫm giày cao gót tiến vào, lập tức lại trở thành tiêu điểm trong phòng nghỉ. Tiền Y Y thực thích cảm giác được mọi người chú ý, vẫn luôn nói không ngừng. Lúc trước cô ta là nữ hai trong đoàn phim này, tuy rằng bên trên còn có nữ một đè nặng, chẳng qua thật đáng tiếc là nữ một đã sớm tránh bóng rồi. Tiền Y Y vừa nhận được lời mời liền cực kỳ vui vẻ, lần này cô ta sẽ trở thành vai chính, sao có thể có đạo lý không tới được chứ.

Tiền Y Y đi tới từng người chào hỏi, cô nàng có vẻ hào phóng lại hoạt bát, nhìn thấy Diệp Bạch rõ ràng là sửng sốt, nói: "Đây là Diệp Bạch sao?"

Diệp Bạch không quen biết cô nàng, cũng chưa từng nghe thấy tên cô ta, nên chỉ hữu hảo gật gật đầu với cô ta, nói: "Là tôi."

Tiền Y Y cười rộ lên, nói: "Không nghĩ tới cậu cũng tới đấy? Tôi nghe nói cậu sắp phải gả vào hào môn rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chứ, loại liên hoan phim nhỏ này, đều không có tiếng gì lắm. Xem ra gần đây cậu vẫn tương đối nhàn nhã nhỉ."

Tiền Y Y đúng thật là không nghĩ tới Diệp Bạch sẽ tới, trong lòng cảm thấy không tốt lắm, Diệp Bạch này xuất hiện, không phải là vì muốn cướp nổi bật của mình chứ?

Tiền Y Y cười nói: "Tôi cảm thấy Diệp Bạch thay đổi nhiều quá, có cảm giác không quá giống như trước kia, trách không được có thể làm cho Lý lão bản nhìn vào mắt."

Diệp Bạch không nói chuyện, không thân với cô nàng, có nói gì cũng chẳng nóng chẳng ngứa.

Tiền Y Y ngầm cắn răng, cảm thấy Diệp Bạch đang chơi đại bài. Đi đến máy lọc nước bên cạnh, lấy ly giấy rót hai ly nước ấm, nói: "Diệp Bạch cậu cũng uống nước đi, sao chẳng có ai lấy nước cho cậu vậy."

Cô nàng nói rồi liền bưng một ly lên uống một ngụm, sau đó lại bưng một ly khác đi về phía bên này. Chờ đến khi sắp đến tới trước mặt Diệp Bạch, liền "Ai nha" một tiếng, thân thể nghiêng một chút, ném ly nước ra ngoài.

Tiền Y Y chính là cố ý, tựa như muốn hủy uy phong của Diệp Bạch, cũng không muốn để cho cậu đi thảm đỏ, liền cố ý gập chân ném ly nước tới trên người Diệp Bạch.

Diệp Bạch tay mắt lanh lẹ, tốc độ phản ứng càng là trăm triệu người khác cũng không so được. Chỉ thấy cậu vừa lật cổ tay vừa chuyển, duỗi tay liền đỡ lấy ly nước ở giữa không trung, trái phải hơi nhoáng động một chút, nước ấm bên trong một giọt cũng không có té ra, ổn định vững vàng tiếp được.

Diệp Bạch nói: "Cám ơn." Chẳng qua cậu cũng không uống, chỉ đặt ly nước ở trên bàn trà trước người.

Tiền Y Y lại choáng váng mắt, cư nhiên lại không thực hiện được, cô nàng cắn răng, nói: "Đừng khách khí, khách khí với tôi làm gì." Sau đó lại hung hăng đi đến an vị trên sô pha bên cạnh.

Trên sô pha còn có một nữ nhân khác đang ngồi, tuổi cũng không khác biệt lắm so với Tiền Y Y, hai người vừa ngồi xuống liền bắt đầu châu đầu ghé tai vào nhau.

Nữ nhân kia nói: "Tiền tỷ tỷ, Diệp Bạch kia đắc tội gì chị sao?"

Tiền Y Y nói: "Hừ, chị chính là thấy cậu ta không vừa mắt."

Lỗ tai Diệp Bạch nghe vào, hai nữ nhân kia cho rằng thanh âm của mình đặc biệt nhỏ, liền quang minh chính đại ngồi ở đối diện cậu mà nói bậy. Mấy cô nàng cũng không biết rằng, lỗ tai Diệp Bạch đặc biệt thính, huống hồ Diệp Bạch còn có thêm một cái hệ thống "Đọc tâm" nữa.

【 hệ thống tự động phiên dịch giọng nói 】:

【 phụ cận 】【 Tiền Y Y 】: Em xem cậu ta đi, một nam nhân, có cái gì mà tốt, còn cái gì mà gả vào hào môn chứ, nói ra chị cũng ngại mất mặt.

【 phụ cận 】【XXX】: Tiền tỷ tỷ, chị nhỏ giọng một chút đi, đừng để cho Diệp Bạch nghe được, người ta hiện tại chính là đại nhân vật đó, chúng ta không trêu vào nổi đâu.

【 phụ cận 】【 Tiền Y Y 】: Cái gì mà đại nhân vật cơ chứ, thật là buồn cười chết người. Chị nói cho em biết, chị cam đoan, cậu ta cùng với Lý lão bản á, căn bản là yêu đương còn chưa đến đính hôn, liền sẽ chia tay.

【 phụ cận 】【XXX】: Ai? Tiền tỷ tỷ chẳng lẽ nghe được tin tức gì à?

【 phụ cận 】【 Tiền Y Y 】: Cái này thì cần gì tin tức chứ, em xem cái bộ dạng hồ mị kia của Diệp Bạch đi, Lý lão bản chẳng qua cũng chỉ là bị cậu ta mê hoặc mà thôi. Em đã quên rồi sao, Lý lão bản nổi danh có thói khiết phích, cái loại người như Diệp Bạch này á, chưa bị mười người tám tên nam nhân ngủ thì mới là chuyện lạ, Lý lão bản sao có thể nhịn được cậu ta chứ.

【 phụ cận 】【XXX】: Thật sự sao? Trước kia em nghe nói phí đóng phim một ngày của Diệp Bạch chính là hai trăm vạn đấy. Bán như vậy cũng thật là đủ lợi hại á, có thể kiếm được không ít tiền, cho em em cũng nguyện ý đi bồi người, đừng nói ăn ngủ, làm gì cũng nguyện ý hết.

【 phụ cận 】【 Tiền Y Y 】: Hừ, bằng vào cậu ta á. Mông cậu ta cũng không biết đã nhão thành cái gì rồi, còn hai trăm vạn một ngày? Đừng có đùa, thời điểm chị ra ngoài đóng phim còn không biết cậu ta đang ở đâu đâu, phí đóng phim của chị đây mới có một trăm hai mươi vạn thôi.

Miệng Tiền Y Y chỉ toàn là nói phét, nói hươu nói vượn thật đúng là sảng khoái. Diệp Bạch vốn dĩ cũng không định chú ý đến mấy cô nàng, chẳng qua Tiền Y Y vẫn cứ luôn nói không ngừng, cuối cùng lại bắt đầu nói đến Lý Sùng Duyên như thế nào lại như thế nào, thật sự là làm người ta tức không chịu được.

Nhân viên công tác mở cửa tặng một ít dĩa trái cây và đồ ăn vặt, vừa mở cửa một cái đã dọa Tiền Y Y cùng nữ nhân bên cạnh nhảy dựng lên, hai cô nàng này nói bậy sau lưng người khác đều có chút chột dạ.

Diệp Bạch nhìn thấy trước mặt mình có đặt một một đĩa hạt dưa, liền bỗng nhiên nảy ra chủ ý. Duỗi tay nắm một phen, bắt đầu lột từng hạt từng hạt ăn.

Tiền Y Y chờ nhân viên công tác đi rồi, lại bắt đầu nói bậy Diệp Bạch, nói em nhìn cái bộ dạng đần độn kia của Diệp Bạch kìa, lại ở đây mà ăn hạt dưa, thật đúng là tám trăm đời chưa từng thấy qua hạt dưa.

Hai nữ nhân nói sung sướng một trận, hi hi ha ha.

Lại một lát sau, nhân viên công tác tiến vào, nói: "Mọi người chú ý một chút, một chốc lát nữa chúng ta sẽ bước trên thảm đỏ, tổng cộng chia làm hai tổ, một tổ diễn viên chính đi cùng nhau, một tổ khác những người còn dư lại đi cùng nhau."

Nam chính không tới nữ một tránh bóng, Tiền Y Y lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu hất cằm, đi trước khẳng định là mình rồi.

Nhân viên công tác công bố đợt danh sách thứ nhất, có năm người, trong đó cũng có Diệp Bạch. Tiền Y Y choáng váng mắt, lúc này lại không nhằm vào riêng Diệp Bạch, cô ta ai cũng nhằm vào, diễn viên chính rõ ràng là chỉ còn dư lại mỗi cô ta, dựa vào cái gì mà để những người khác đi cùng với cô ta chứ.

Tiền Y Y uyển chuyển nói ra, nhân viên công tác ngược lại chỉ cười mà liếc mắt nhìn cô nàng một cái, ý vị châm biếm bên trong không cần nói cũng biết, làm cho Tiền Y Y nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ đoàn phim bọn họ cũng không tính là đoàn phim lớn gì rồi, đi trên thảm đỏ có thể có cũng có thể không, chẳng qua chủ sự là vì lấy lòng lão bản Lý Sùng Duyên, nên mới để cho đoàn phim của Diệp Bạch được bước trên thảm đỏ. Mà hiện tại, Tiền Y Y vậy mà lại cảm thấy không đủ, tham lam cảm thấy bản thân hẳn là nên một mình bước trên thảm đỏ.

Nhân viên công tác giải thích cho Diệp Bạch, nói: "Bởi vì thời gian bước trên thảm đỏ hữu hạn, cho nên đại thể là không thể tách ra đi được."

Diệp Bạch lắc lắc đầu, nói: "Tôi đi lượt đầu, đi một mình cũng không thấy thoải mái, như vậy vừa lúc."

Nhân viên công tác nhìn Diệp Bạch thái độ ôn hòa, hảo cảm trong lòng đối với cậu càng thêm gia tăng, khách khách khí khí an bài xong liền rời đi.

Tiền Y Y thì lại không thành thật, chạy ra bên ngoài đi tìm người quen, yêu cầu đi một mình, chẳng qua cuối cùng vẫn không thành công, tức giận vô cùng.

Chờ đến khi nhân viên công tác kêu đoàn phim bọn họ đi ra ngoài chuẩn bị, Diệp Bạch liền lặng lẽ hốt lấy tất cả vỏ hạt dưa vừa rồi đã tách lên, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay. Lúc này mới đi theo mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối, bên cạnh thảm đỏ là một đống phóng viên, đã có người bước trên thảm đỏ trước rồi, đèn flash ào ào lóe sáng. Diệp Bạch lần đầu được bước trên thảm đỏ, cảm giác mới lạ cực kỳ.

Bên kia phóng viên vừa nhìn thấy đoàn phim mới đi ra, bên trong cư nhiên còn có đối tượng đính hôn của lão bản Lý Sùng Duyên là Diệp Bạch, một hồi đèn flash liền lóe qua, thảm đỏ còn chưa đi đã biến thành tiêu điểm rồi.

Tiền Y Y cảm thấy rất tốt đẹp, cho rằng những phóng viên đó là đang chụp bản thân, đặc biệt kiêu ngạo nâng cằm, đầy mặt đều là mỉm cười.

Nhân viên công tác dặn dò nửa ngày, nói cho mấy người Tiền Y Y cùng Diệp Bạch khi nào thì bắt đầu đi. Chẳng qua Tiền Y Y vốn dĩ đã không có ý định đi cùng với mấy người khác rồi, còn không đợi nhân viên công tác nói có thể, cô nàng đã một bước đi ra ngoài trước.

Bởi vậy, Tiền Y Y liền thành người đi đầu bọn họ, những người khác đều đi theo cô nàng.

Diệp Bạch thoạt nhìn một chút cũng không quan tâm, chỉ thản nhiên đi theo phía sau, cũng không có vượt qua.

Cậu đi sau lưng Tiền Y Y vài bước, liền nhìn thấy một thân váy ngắn màu đỏ rực của nữ nhân phía trước, phần eo sau lưng có một cái nút thắt bướm, theo bước chân mà hơi đong đưa, hơi đong đưa...... Vỏ hạt dưa không ngừng rào rào rớt xuống.

Diệp Bạch nhìn vào trong mắt mà thiếu chút nữa là cười ra, không cần nhiều lời, cái này đương nhiên là do cậu giở trò quỷ rồi. Vừa rồi thời điểm ra phòng nghỉ, Diệp Bạch liền đột phát linh cảm, nhét một đống vỏ hạt dưa vào nơ con bướm ở sau lưng cô nàng.

Tiền Y Y hoàn toàn không phát giác, còn dẫm giày cao gót cười ngọt ngào đi về phía trước. Vì thế trên thảm đỏ lưu lại một chuỗi vỏ hạt dưa......

Diệp Bạch đương nhiên sẽ không kinh ngạc, vì cái gì trên thảm đỏ sẽ có vỏ hạt dưa, mà diễn viên đi bên cạnh Diệp Bạch thì lại mắt choáng váng, biểu tình trên mặt hiển nhiên là không khống chế được tốt.

Trên mặt diễn viên kia biến sắc đã bị một đám phóng viên phát hiện, mọi người theo tầm mắt của anh ta nhìn lên, đều phát hiện ra vỏ hạt dưa đầy đất. Lại theo vỏ hạt dưa đi lên phía trước tìm một cái, nơ con bướm sau lưng Tiền Y Y còn đang đổ rào rào xuống đất......

Phóng viên vẫn là lần đầu gặp loại chuyện này, đèn flash nhanh chóng nhắm ngay vào Tiền Y Y một hồi, không ít người cũng đã bắt đầu nhìn một cái rồi nghị luận.

Tiền Y Y một đường trở thành tiêu điểm của mọi người, cô nàng còn tưởng rằng bản thân sắp một đêm thành danh, kết quả đi xong thảm đỏ mới phát hiện ra người khác coi cô ta thành trò cười mà nhìn, liền tức giận chạy vào phòng nghỉ bắt đầu ngồi khóc oa oa.

Đi xong thảm đỏ, việc của Diệp Bạch trên cơ bản cũng đã kết thúc, dù sao trao giải sẽ không có chuyện của cậu. Diệp Bạch "khi dễ" người xong tâm tình rất tốt, đi theo người ta đi về phía phòng tiệc.

Lý Sùng Duyên không cho cậu ăn đồ bậy bạ, Diệp Bạch cũng cảm thấy bản thân hiện không thích hợp để ăn bậy, cho rằng trải qua hai ngày nỗ lực này, trứng bảo bảo trong bụng cậu đã sắp thành thục rồi, lỡ như thương tổn đến trứng bảo bảo thì rất không hay.

Mới vừa vào phòng tiệc được một hồi, Diệp Bạch liền nhận được điện thoại của Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên nói: "Một lát nữa sẽ đi qua đón em, em từ cửa sau phòng tiệc đi ra ngoài, phố phía sau tương đối hẻo lánh, sẽ không có paparazzi nằm vùng, em đợi lát nữa thì đến nơi đó chờ anh, anh lái xe tới đón em."

Diệp Bạch nói: "Được nha, mấy giờ anh lại đây? Em có chút đói bụng rồi."

Lý Sùng Duyên nói: "Hiện tại mới ra khỏ công ty, có chút kẹt xe, gần tới anh sẽ lại gọi điện thoại cho em."

Diệp Bạch đáp ứng rồi, Lý Sùng Duyên lại nói: "Nghe nói em chơi rất vui vẻ."

Diệp Bạch có chút kỳ quái, nói: "Sao anh biết được zậy?" Chẳng lẽ là cậu làm còn chưa đủ dứt khoát lưu loát, bị người phát hiện?

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Anh vừa nghe nói liền biết ngay là em giở trò quỷ, trừ em ra thì còn ai sẽ nhàm chán vậy nữa chứ, còn nghĩ ra loại biện pháp này."

Diệp Bạch đợi hơn nửa giờ, lúc này mới lại nhận được điện thoại mà Lý Sùng Duyên gọi tới, nói là sắp tới ngay đây, bảo cậu rời khỏi hội trường ra bên ngoài chờ.

Diệp Bạch tắt điện thoại, liền theo cửa hội trường đi ra ngoài, đi một đoạn đường thật dài, mới nhìn thấy cửa sau mà Lý Sùng Duyên nói. Ra cửa sau, là một con đường cái tương đối chật hẹp, bên ngoài trời đã tối rồi, trên đường không có xe, thoạt nhìn thực hoang vắng, sao với phía trước đèn đuốc sáng trưng quả thực là khác biệt quá lớn.

Các phóng viên đều nằm vùng ở phía trước, chờ có minh tinh đi ra liền chụp hình, chẳng qua bọn họ lại không biết rằng nơi này còn có một cửa sau.

Diệp Bạch đi về phía đường cái hai bước, nhìn chung quanh một chút xem thử Lý Sùng Duyên đã tới chưa, đừng bởi vì trời tối quá mà không nhìn thấy.

Xe của Lý Sùng Duyên cậu còn chưa kịp thấy, đã bỗng nhiên nghe được một trận thanh âm kỳ quái. Lại cẩn thận nghe ngóng, thì ra là thanh âm có người đang khóc. Cũng may thanh âm kia là tiếng khóc của một nam nhân, bằng không đêm hôm khuya khoắt mà nghe được tiếng khóc của nữ nhân hay con nít, cũng quá dọa người rồi, làm người sởn cả tóc gáy lên.

Cách chỗ của Diệp Bạch không xa, có một nam nhân vóc người đặc biệt cao lớn đang ngồi xổm ở một chỗ. Nam nhân một thân âu phục, tóc cũng đặc biệt được tạo hình, tuy đã ngồi xổm xuống đường cái nhưng khổ người vẫn rất lớn. Gã khóc đến "bù lu bù loa", nước mắt nước mũi chảy dãi giàn giụa, cùng một thân trang phục kia quả là cực kỳ không hợp nhau.

Diệp Bạch nhìn mà huyệt Thái Dương nhảy dựng lên, trong lỗ tai tất cả đều tràn ngập tiếng khóc bi thống, ồn ào đến cậu "Ong ong" hết cả. Cậu cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, muốn trốn xa một chút, chỉ tiếc giọng của nam nhân lớn cực kỳ, thật không biết phải nên trốn đi đâu mới được. Hơn nữa một hồi nữa là Lý Sùng Duyên muốn tới rồi, lỡ như nhìn không thấy bản thân liền sẽ nóng nảy lên.

Diệp Bạch đành phải nhẫn nại đứng ở địa phương không xa không gần mà chờ.

Nam nhân khóc nửa ngày, phỏng chừng là lượng hô hấp đặc biệt tốt, thân thể đặc biệt rắn chắc, cư nhiên ngay cả suyễn cũng không hề có, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu lên dùng tay áo âu phục xoa đi nước mắt nước mũi.

Diệp Bạch nghiêng đầu một bên, liền nhìn thấy tóc gã là màu vàng, không khỏi có chút kinh ngạc, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoại quốc sống sờ sờ đấy, trách không được bộ dạng y hệt như con gấu.

Ngay tại thời điểm Diệp Bạch đang kinh ngạc đánh giá nam nhân, nam nhân đột nhiên chuyển đầu, đối diện với ánh mắt của Diệp Bạch. Diệp Bạch sửng sốt, nào nghĩ đến gã sẽ bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng qua vẫn thực tự nhiên mà chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Thực nhanh đã nhìn thấy trên đường cái có ánh đèn nhoáng lên, một chiếc xe màu đen chạy tới đây, chạy đến trước mặt Diệp Bạch.

Lý Sùng Duyên kéo cửa sổ xe xuống, nói: "Lên xe."

Diệp Bạch kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phó điều khiển, nói: "Rốt cuộc cũng tới rồi, hơn nửa ngày, làm em nghe quỷ đêm khóc nửa ngày."

Đi thảm đỏ trở về, Diệp Bạch ăn xong cơm liền lôi kéo Lý Sùng Duyên tiếp tục lên lầu nghiên cứu các loại play xúc tiến độ thành thục của trứng bảo bảo, để thật sớm ngày sinh trứng bảo bảo ra.

Vừa đi thảm đỏ xong, liền có vô số người gọi điện thoại cho người đại diện của Diệp Bạch, mời Diệp Bạch tham gia hoạt động, từ thiện tiệc rượu party linh tinh. Chẳng qua Diệp Bạch cảm thấy bước trên thảm đỏ cũng chẳng có gì thú vị lắm cả, còn phải đợi lâu như vậy, cho nên liền nói chưa muốn đi.

Nhưng có ngày Diệp Bạch lại đột nhiên nhận được điện thoại của một người quen, làm cho cậu có chút giật mình, nói: "Đái đạo, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?"

Đái Khải nói: "Điện thoại chỗ người đại diện của cậu sắp phát nổ rồi, vĩnh viễn đều đang trò chuyện, tôi đành gọi cho cậu thôi. Tôi đang quay một bộ điện ảnh, còn thiếu một nhân vật khách mời, cậu có thấy hứng thú không thì lại đây thử xem?"

Diệp Bạch vừa nghe liền tinh thần tỉnh táo, chỉ là ngẫm lại phỏng chừng Lý Sùng Duyên sẽ không để cho cậu đi đâu, liền nói: "Là nhân vật gì vậy, để tôi hỏi Lý Sùng Duyên đã."

Đái Khải cười ra tiếng, nói: "Trước kia tôi còn cho rằng là cậu ăn gắt gao Lý tiên sinh, nhưng hiện tại xem ra là Lý tiên sinh quản cậu đến thành thành thật thật rồi. Yên tâm đi, chỉ là khách mời mà thôi, cũng chỉ có một câu lời thoại, quay nửa ngày là đủ rồi."

Diệp Bạch nói: "Vậy nếu Lý Sùng Duyên cho phép thì tôi sẽ qua đó."

"Được, nếu quyết định thì gọi điện thoại cho tôi nhé." Đái Khải nói.

Lý Sùng Duyên vừa nghe nói là chỗ Đái Khải muốn mời Diệp Bạch diễn vai khách mời, liền đáp ứng, dù sao cũng chỉ cần nửa ngày mà thôi, coi như bớt chút thời gian để Diệp Bạch xả hoi vậy.

Cùng ngày quay chụp Lý Sùng Duyên cũng không có việc gì quan trọng, liền tính toán đi theo Diệp Bạch qua đó, vừa lúc buổi sáng quay chụp xong buổi chiều dẫn cậu đi ra ngoài giải sầu một chút.

Diệp Bạch dậy thật sớm, vô cùng cao hứng ngồi xe Lý Sùng Duyên chở chạy tới căn cứ đoàn phim. Lý lão bản tự mình làm tài xế lái xe, cũng là để cho Diệp Bạch có thể ngồi thản nhiên thoải mái.

Người trong căn cứ đột nhiên nhìn thấy Lý Sùng Duyên tới, giật nảy mình, người phụ trách vội vội vàng vàng chạy ra chiêu đãi Lý lão bản, ân cần đầy đủ.

Mọi người nhìn ra được là Lý Sùng Duyên cố ý tới đây bồi Diệp Bạch, cũng không dám làm chậm trễ Diệp Bạch, một đường nịnh bợ đưa người đến điểm quay chụp.

Diệp Bạch đã lâu chưa được gặp đạo diễn Đái Khải, cảm giác Đái đạo cũng không có biến hóa gì cả, thoạt nhìn còn có chút nghiêm túc, nhìn thấy cậu liền giơ tay chào hỏi bảo cậu đi qua đổi trang phục.

Lý Sùng Duyên nói: "Em đi thay trang phục đi, anh ở chỗ này chờ em."

Diệp Bạch đi theo người phụ trách đến phòng thay quần áo, nhìn quần áo mà mình muốn thay, nói: "Tôi vẫn là lần đầu quay phim hiện đại đấy."

Trang phục đạo cụ chuẩn bị cho Diệp Bạch một thân âu phục màu trắng, thay xong nhìn Diệp Bạch cứ tựa như tiểu công tử nhà giàu ấy.

Diệp Bạch thay xong âu phục đi ra, vừa định đi khoe cho Lý Sùng Duyên xem một cái, liền vô tình gặp gỡ một người.

Nam nhân tựa hồ là muốn đi phòng thay quần áo thay đồ, gặp được Diệp Bạch liền sửng sốt, hưng phấn nói: "Là cậu, chúng ta lại đụng phải nhau rồi, thật là quá trùng hợp."

Nam nhân nói chuyện rất chậm rãi, cứ như đang xào đậu vậy, hơn nữa phát âm còn phi thường kỳ quái. Diệp Bạch định nhãn nhìn lên, đầu đầy lông vàng, dáng người chắc nịch y như con gấu. Còn không phải là nam nhân ngoại quốc ngày đó ngồi ở ven đường cái sau cửa sau hội trường khóc đến một phen nước mắt nước mũi đầy mặt đây sao?

Diệp Bạch căn bản là không quen biết nam nhân này, bởi vậy phi thường kỳ quái vì cái gì đối phương vừa nhìn thấy cậu liền hưng phấn như vậy.

Nam nhân một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, giọng rất lớn nói: "Cậu tên là gì? Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm. Ngày đó cậu đã bồi tôi an ủi tôi, cho tôi cổ vũ rất lớn, tôi cảm thấy tôi đã thích cậu rồi, cậu thật sự là quá ôn nhu, có thể hẹn hò với tôi không?"

Diệp Bạch trừng lớn đôi mắt choáng váng, ngay cả người phụ trách đi ngang qua cũng trợn tròn mắt. Hiện tại ai mà còn không biết Diệp Bạch đã sắp đính hôn cùng Lý Sùng Duyên rồi chứ, lúc này Lý lão bản còn đang ở bên cạnh Đái Đạo đấy, cư nhiên lại có người dám lớn giọng cạy góc tường như vậy.

Tiết tấu tìm đường chết là đây......

Diệp Bạch nói: "Anh có phải là nhận sai người rồi không? Tôi không quen biết anh, còn chưa từng nói với anh lời nào cả."

Nam nhân ngoại quốc nghe được Diệp Bạch đối thoại cùng mình, liền càng thêm cao hứng, quả thực là muốn quơ chân múa tay, nói: "Đúng vậy, là như vậy đó. Nhưng là ngày đó cậu vẫn cứ luôn đứng ở bên cạnh tôi, yên lặng, vẫn luôn bồi tôi, tôi cảm nhận sự quan tâm của cậu đối với tôi, tôi thật sự rất cảm động. Cậu quả nhiên là đáng yêu giống ý hệt vẻ ngoài của cậu vậy."

Mí phải Diệp Bạch nhảy mãnh liệt, huyệt Thái Dương cũng thình thịch, cái quái khỉ ho cò gáy gì thế, bản thân từ khi nào mà an ủi gã, còn yên lặng bồi gã cơ chứ. Nam nhân này sao có thể não bổ đến độ đó được nhỉ?

"Anh hiểu lầm rồi." Diệp Bạch không muốn lại dây dưa với gã nữa, nói thẳng một câu liền tránh ra.

Nam nhân cũng không định lại đi phòng thay quần áo nữa, một đường đuổi theo Diệp Bạch, một đường không ngừng nói: "Hai, cậu còn chưa nói cho tôi biết tên của cậu đâu, tôi muốn mời cậu đi ăn cơm, buổi tối hôm nay thế nào? Ngày đó tôi thất tình, cảm thấy đặc biệt bi thương, may mắn mà có cậu tới an ủi tôi. Tôi phải hảo hảo cảm ơn cậu."

Lý Sùng Duyên nghe được thanh âm, liền nhìn thấy một nam nhân đang xum xoe bên người Diệp Bạch, thanh âm đặc biệt lớn, chỉ sợ người vây xem không nghe được. Lý lão bản vẫn là lần đầu gặp phải loại giáp mặt cạy góc tường thế này, mặt lập tức đen sì.

Bên cạnh đạo diễn Đái Khải cùng mấy người phụ trách của căn cứ đều nháy mắt một cái liền đổ mồ hôi lạnh phía sau lưng.

Đái Khải nhanh chóng cầm loa rống lên một tiếng, "Làm gì đó, nắm chặt thời gian đi, nhanh đi đổi trang phục ngay, tất cả mọi người đều đang chờ cậu đấy."

Nam nhân bị Đái Khải làm cho hoảng sợ, lưu luyến Diệp Bạch nói: "Tôi lập tức trở về ngay." Sau đó chạy đi thay quần áo.

Diệp Bạch chỉ cảm thấy người kia quả thực giống như là một con ruồi bọ kêu ong ong không ngừng, làm người ta rất muốn tát qua một cái, nhịn không được hỏi Đái Khải, nói: "Đầu óc người kia có phải là có chút vấn đề không vậy?"

Đái Khải: "......"

Lý Sùng Duyên vẫn luôn đen mặt, nói với Đái Khải: "Tôi thấy đoàn phim có vài cái camera. Suất diễn của Diệp Bạch cũng không nhiều lắm, phân Diệp Bạch tới tổ quay chụp khác đi."

Đái Khải vừa nghe, liền biết đây là Lý lão bản không muốn để cho tên diễn viên kia đổi xong quần áo trở về lại nhìn thấy Diệp Bạch nữa, không dám không đồng ý. Đoàn phim có ba cái máy quay, vì để tiết kiệm thời gian mà có ba tổ, Đái Khải mang một tổ, mặt khác còn có hai phó đạo diễn mỗi người mang một tổ, Đái Khải đành phải để Diệp Bạch đi qua tổ ba quay chụp.

Lý Sùng Duyên vừa lòng, một tấc cũng không rời đi theo Diệp Bạch đi tổ ba.

Diệp Bạch tới tổ ba, cảm thấy cả thế giới trong nháy mắt liền trở nên tốt đẹp hơn. Vốn dĩ suất diễn của cậu đã không nhiều lắm, chỉ có một câu lời thoại mà thôi, quay hai lần liền thông qua. Phó đạo diễn đưa cho Đái Khải xem, Đái Khải cũng cảm thấy khá tốt, vì thế việc quay chụp không hề trì hoãn thêm mà kết thúc.

Diệp Bạch nói: "Em đi thay quần áo đã, anh đợi em chút, lập tức trở về ngay."

Lý Sùng Duyên gọi cậu lại, nói: "Vẫn là anh đi cùng em đi." Lý lão bản thật sự là rất không yên tâm đối với Diệp Bạch, lỡ như lại bị nam nhân kia quấn lên nữa thì làm sao bây giờ?

Diệp Bạch đi vào bên trong phòng thay quần áo, Lý Sùng Duyên liền ở bên ngoài làm thần giữ cửa, tiểu diễn viên cùng người phụ trách đạo cụ đi ngang qua cũng không dám tới gần nửa bước, cúi đầu vội vội vàng vàng rời đi.

Diệp Bạch thay lại trang phục của mình, mới vừa mặc xong quần áo, bỗng nhiên cảm thấy màn hình điều khiển trò chơi giả thuyết của mình chấn động một chút. Cậu sửng sốt, trước kia chỉ có khi trò chuyện riêng được gửi tới, hoặc là hệ thống nhắc nhở, màn hình điều khiển mới có thể chấn động nhắc nhở. Sau khi tới hiện đại cho tới nay đều chưa từng chấn động qua lần nào.

Diệp Bạch kéo màn hình điều khiển ra, liền nhìn thấy có màu đỏ ở chỗ hệ thống dưỡng thành, điểm qua nhìn lên, chỗ độ thành thục của Tiểu Kim trứng cư nhiên đã là thành thục, bên cạnh còn có một nhóm nút.

Xác định.

Hủy bỏ.

Diệp Bạch lập tức hưng phấn một trận, Tiểu Kim trứng trong lúc bất tri bất giác mà đã thành thục rồi? Nói như vậy là đã có thể sinh ra được?

Diệp Bạch đầy đầu óc đều là bộ dạng của Tiểu Kim trứng, không biết cảm giác của Tiểu Kim trứng sẽ là nóng hầm hập hay là lạnh lạnh như vàng đây. Kim trứng chẳng qua cũng chỉ lớn bằng một quả trứng gà mà thôi, vậy tiểu bảo bảo sau khi nở ra chẳng phải sẽ biến thành "Cô bé ngón tay cái" rồi sao?

Động tác của cậu so với đầu óc thì chuyển động nhanh hơn, trực tiếp ấn xuống cái nút xác định.

Ngay lập tức Diệp Bạch liền cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, hai chân cậu mềm nhũn bỗng nhiên biến trở về đuôi cá lớn kim sắc. Ngay sau đó chính là cảm giác quặn đau liên tiếp không ngừng trong bụng.