Trong căn hộ là một đống hỗn độn, hai cái va ly nằm dưới đất mở ra, những thứ mang đến còn chưa phân ra cất đi đàng hoàng, đặt lộn xộn mỗi một góc nhà.
Chung Niệm cảm thấy đau đầu.
Ở nhà họ Chung có người làm giúp thu dọn hành lý, ở khách sạn cũng có nhân viên phục vụ. Bây giờ phải tự mình đối phó với hai cái va ly lớn, cô nhất thời không biết nên bắt tay từ đâu.
Chung Niệm lựa chọn bỏ cuộc. Thôi, cứ để vậy trước, dù sao không có ai đến thăm.
Lúc này, di động vang lên âm nhắc nhở “tích tích”.
Kỳ Triển Nhan gửi đến một tin thoại: “Không phải nói muốn cho tớ xem căn hộ mới của cậu à? Hơn một tiếng rồi, sao chẳng có chút động tĩnh.”
Chung Niệm: “…”
Không phải không cho xem, chủ yếu là hiện tại một đống đồ đầy đất, Kỳ Triển Nhan lại có chứng bắt buộc, khẳng định thấy rồi sẽ vò đầu bứt tai.
Chung Niệm bấm nút tin thoại, nói: “Tớ còn chưa thu dọn đồ đạc xong.”
Kỳ Triển Nhan: “Ai muốn xem đồ đạc của cậu, tớ muốn ——”
Còn chưa nghe xong tin thoại này thì video chat của Kỳ Triển Nhan mang vẻ mặt oán thán tiến vào.
Chung Niệm đành phải tiếp nhận, cố ý nâng cao ống kính, cố gắng đừng chiếu tới đồ đạc trên sàn nhà.
Cô mang video nhìn xung quanh một vòng, Kỳ Triển Nhan không lên tiếng cả hành trình rốt cuộc mở miệng: “Cũng được, tốt hơn trong tưởng tượng của tớ.”
“Tốt hơn trong tưởng tượng của tớ.” Chung Niệm nói.
Vốn tưởng rằng là căn hộ cũ nát, kết quả còn rất mới, xem ra mới sửa chữa không bao lâu, trang hoàng theo phong cách Bắc Âu giản lược mà thanh niên hiện nay chuộng nhất.
Nhưng đối với nhà thiết kế lớn Kỳ Triển Nhan, mức hài lòng tổng thể chỉ có 50%.
“Nhà thiết kế này vừa nhìn là biết nghiệp dư.” Kỳ Triển Nhan cười cười, mang theo vẻ khinh thường của người trí thức và xem nhẹ kiểu cách, “Cũng lừa được người chịu chi tiền ra thuê.”
Chung Niệm: “Cậu đang nói tớ sao?”
Kỳ Triển Nhan: “Trong lòng cậu biết là được rồi, đừng ép tớ nói ra.”
Tuy là vậy, Chung Niệm vẫn rất hài lòng.
Khu nhà này tuy rằng không có thang máy, nhưng nằm ở lầu ba không tính là cao. Bên trong trang hoàng không tệ, đồ đạc cũng đầy đủ. Trọng điểm là, căn hộ của cô và Tống Trần chỉ cách nhau một vách tường.
Cô ở phòng 301, Tống Trần ở phòng 302.
“Nói đi, anh trai nhỏ nhà cậu đâu rồi?” Kỳ Triển Nhan hỏi.
“Anh ấy về trường rồi.”
“À ——” Kỳ Triển Nhan cố ý kéo âm dài, “Bây giờ thành hàng xóm, ngẩng đầu cúi đầu là thấy ngay, cậu cũng đừng ngày nào đó nhìn chán người ta rồi, làm ầm muốn dọn đi đó.”
Nhìn chán? Không có khả năng.
Giọng Chung Niệm thoải mái: “Cậu yên tâm, khuôn mặt ấy tớ có thể nhìn tới tám mươi năm.”
“Phải phải phải.” Kỳ Triển Nhan phụ họa, “Muốn trách thì trách gien nhà họ Cố quá tệ, sinh ra đứa con trai không bảnh bao bằng một anh shipper.”
Chung Niệm đột nhiên nghiêm túc: “Anh ấy gọi là Tống Trần, không phải gọi là anh shipper.”
Kỳ Triển Nhan nở nụ cười: “Cậu còn chưa gả đi đâu mà đã bắt đầu bảo vệ chồng rồi.”
Chung Niệm nói: “Tớ khuyên cậu lương thiện đi.”
“Được, bây giờ tớ phải từ bi đi tăng ca.” Kỳ Triển Nhan vẫy tay với màn hình, “Bye bye con nhím nhỏ, có rảnh hẹn sau nhé.”
Video chat tắt đi.
Tiếng bước chân lên lầu chợt truyền đến.
Chung Niệm không đóng cửa chính, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài, trông thấy một bóng người quen thuộc.
Là Tống Trần!
Chung Niệm hai ba bước chạy ra, đúng lúc giáp mặt với anh.
“Tống Trần!” Cô hưng phấn hô lên.
“Cô đã dọn đồ xong chưa?” Cố Tư Niên hỏi, tầm mắt lơ đãng lướt qua trong phòng —— khắp nơi đều lộn xộn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Xem ra, hoàn toàn chưa thu dọn.
Chung Niệm tức giận nhìn qua, sau đó lúng túng nói: “Ặc, còn chưa…”
Cố Tư Niên âm thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt tự nhiên như thường: “Lát nữa dọn sau, giờ tôi đưa cô đi mua chút đồ.”
Mua đồ?
Chung Niệm khó hiểu, mua đồ gì?
Cố Tư Niên nhìn thấu thắc mắc của cô, anh giải thích: “Một số đồ dùng hàng ngày, cô chắc là không mang đi? Ví dụ như, bàn chải đánh răng, khăn mặt?”
Chung Niệm: “…” Quả thật không có.
Cô chỉ mang theo quần áo để thay đổi, còn cả bộ sản phẩm chăm sóc da. Dù sao trước đó ở trong phòng VIP khách sạn năm sao hoàn toàn không cần lo lắng đến những vụn vặt này, mỗi ngày đều có người chuẩn bị trước.
Không ngoài dự đoán của Cố Tư Niên, năng lực tự lo liệu sinh hoạt của Chung thiên kim là số âm.
Cũng phải, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư trưởng thành trong nhung lụa, mọi sinh hoạt thường ngày đều có người làm phục vụ, căn bản không cần tự lo liệu.
“Thuận tiện đi ăn bữa tối.” Cố Tư Niên nói, “Tôi mời khách, coi như là tiệc đón gió cho cô.”
Nói đi là đi.
Khu nhà bọn họ ở nằm tại vùng ngoại thành xa xôi, nhưng bởi vì chặng đường cách đại học Kinh Cảng chỉ mất mười lăm phút, bởi vậy cơ sở xung quanh rất đầy đủ, không thua gì trung tâm thành phố.
Cố Tư Niên đưa Chung Niệm vào Walmart, xách giỏ hàng lập tức đi tới khu đồ dùng sinh hoạt.
Toàn bộ hành trình con nhím nhỏ đều đi theo sau, nhìn Cố Tư Niên lấy bàn chải đánh răng kem đánh răng trên giá hàng, khăn mặt khăn lông, rồi bắt đầu lựa chọn sữa tắm, thành thạo giống như bà chủ gia đình.
Cố Tư Niên lấy xuống một chai sữa tắm, rồi quay đầu nhìn sang Chung Niệm: “Cô thích mùi hương này không?”
Chung Niệm không đáp, ngơ ngác nhìn anh chằm chằm. Biểu cảm này giống như là phát hiện thứ gì đó mới lạ.
Cố Tư Niên hỏi: “Sao thế?”
Chung Niệm lắc đầu, cầm lấy chai sữa tắm trên tay anh xem thử, rồi nói: “Hồi trước tôi chưa bao giờ tự mua mấy thứ này, có điều thấy anh chọn rất thành thạo.”
“Thế à.” Cố Tư Niên còn nói, “Một mình sống bên ngoài lâu rồi, không thành thạo cũng trở nên thành thạo.”
Chung Niệm tỏ ý hiểu được.
Cần thuê phòng ở Kinh Cảng, khẳng định không phải người địa phương. Tống Trấn ít nhất đã độc lập bên ngoài được một hai năm, đương nhiên không giống như tiểu thư là cô có người làm săn sóc.
Mua xong đồ dùng sinh hoạt, rồi nhờ người ta giao tới khu nhà, sau đó Cố Tư Niên lại đưa Chung Niệm đi về phía Tây.
Tại phố mỹ thực ngoài đại học Kinh Cảng, hai người tìm được một quán ăn ngồi xuống.
Cố Tư Niên biết Chung Niệm thích ăn tôm hùm đất, đặc biệt chọn ba cân tôm hùm đất cay. Lúc đang muốn thanh toán thì Chung Niệm đột nhiên lên tiếng: “Thêm một tá bia.”
Cố Tư Niên hỏi: “Cô biết uống bia à?”
Chung Niệm rất chắc chắn gật đầu: “Đón gió mà, khẳng định phải uống bia.”
Trên thực tế tửu lượng của cô chỉ một ly là gục ngay.
Kết quả sau khi uống nửa chai, khuôn mặt Chung thiên kim ửng đỏ, cô đã say rồi. Còn chưa hoàn toàn ngã gục, vẫn còn tỉnh táo mấy phần.
Chung Niệm chống má, nhìn chằm chằm Cố Tư Niên ngồi ở đối diện.
Làm sao đây, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng muốn gả.
Cười tươi cũng đẹp. Không cười cũng đẹp.
Tóm lại, tùy tiện nhìn thế nào cũng là một chữ —— đẹp.
Chung Niệm lớn như vậy, còn chưa gặp được người đàn ông nào đẹp hơn anh.
Trong giới hào môn, có tiền phóng túng. Có tiền còn có ngoại hình có thể xem được, ví dụ như Tăng Xung, hoàn toàn có thể gọi là đồ tồi. Còn người tốt ngoài vòng tròn đó, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, nhân phẩm cũng hạng nhất.
Tống Trần.
Chính là người hoàn mỹ như vậy.
Chung Niệm nhìn anh chằm chằm, cô đột nhiên ngây ngốc cười ra tiếng, thì thào: “Nếu Cố Tư Niên trông đẹp trai như anh vậy, tôi khẳng định sẽ không đào hôn.”
Người đối diện sửng sốt.
Nếu không phải Chung Niệm đã uống say ý thức mơ màng, thế thì cô sẽ thấy rõ biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt Cố Tư Niên.
Nếu phải dùng một câu tổng kết vẻ mặt của anh ——
Chẳng lẽ ngoại trừ sắc đẹp thì mình vô dụng à.
–
Chung Niệm uống say dễ chăm sóc hơn người say sưa bình thường.
Vừa không nói lảm nhảm, cũng không nổi loạn chạy lung tung, thậm chí còn có thể tự đi đường, chỉ là phải có người dìu đi.
Khi Cố Tư Niên ôm Chung Niệm lên lầu, cô im lặng tựa vào vai anh. Giống như đang ngủ, hô hấp đều đặn.
Trong cái túi nhỏ của Chung Niệm có chìa khóa, nhưng nhớ tới sàn nhà hỗn độn không chỗ đặt chân kia, Cố Tư Niên lấy ra chìa khóa của mình, mở ra căn phòng 302.
Căn hộ do thư ký tìm ra.
Lúc tìm được vào hôm thứ sáu thì vẫn là hai căn hộ trống rỗng, dùng một ngày bổ sung đồ dùng trong nhà, để trông giống như có người từng ở.
Cố Tư Niên cũng là lần đầu tiến vào phòng 302, không quen thuộc lắm.
Anh ôm Chung Niệm quẹo vào phòng sách lại đi ra, sau khi quẹo vào góc khác mới tìm ra phòng ngủ. Cũng may thư ký làm việc chu đáo, gối chăn đều có sẵn, Cố Tư Niên nhẹ nhàng đặt Chung Niệm lên giường, rồi nhét góc chăn.
Xem ra con nhím nhỏ thật sự ngủ thiếp đi rồi.
Chung Niệm nhắm chặt hai mắt, con ngươi chuyển động chứng tỏ cô đang nằm mơ.
Cảnh trong mơ là một con đường rất là dài, không biết là nơi nào, rất xa lạ. Chung Niệm đang chạy trốn, dùng hết sức chạy về phía trước.
Cô và Tống Trần tay nắm tay, mười ngón đan xen. Cô biết rõ bọn họ đang bỏ trốn, cho nên phải chạy, chạy đến chân trời góc biển, chạy đến nơi mà nhà họ Chung và nhà họ Cố không tìm ra được.
Chạy, chạy mãi, Chung Niệm cảm thấy mệt mỏi. Cô phải dừng lại, thở hổn hển một lúc. Nhưng bước chân vừa dừng thì chợt nghe được tiếng chó sủa đằng sau.
Chung Niệm kinh ngạc nhìn trở về. Cô trông thấy Cố Tư Niên.
Cố Tư Niên trong mơ giống y như bộ dạng đại thiếu gia nhà họ Cố trong ấn tượng của cô. Làn da ngăm đen, nhưng tuyệt đối không giống thằng con ngốc của nhà địa chủ, ngược lại giống thổ phỉ, sắc mặt hung thần ác sát. Cố Tư Niên dắt bốn năm con chó ngao Tây Tạng. Mỗi con đều vô cùng béo khỏe, tùy tiện nhào tới là có thể gục ngã một người đàn ông trưởng thành.
Chung Niệm sợ tới mức hồn vía lên mây, muốn gọi Tống Trần chạy mau. Nhưng vừa quay đầu lại cô không thấy Tống Trần đâu cả. Lại nhìn ra phía sau, cũng chẳng thấy Cố Tư Niên hay chó ngao Tây Tạng.
Trên con đường rất dài này chỉ còn lại một mình cô.
……
Buổi sáng sáu giờ hơn, Chung Niệm bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Trên trán cô đều là mồ hôi lạnh, mồ hôi trên cổ chảy xuống xương quai xanh.
“Tỉnh rồi à?” Có người hỏi.
Chung Niệm nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Trần đứng trước mặt.
Anh cầm một cốc nước trong tay, màu sắc giống như pha vài lát chanh, lại có mùi vị ngọt ngào: “Nước mật ong, có thể giải rượu.”
Giải rượu? Cô uống say?
Tứ chi truyền đến cảm giác đau nhức, hiển nhiên là di chứng của việc say sưa.
Chung Niệm cầm cốc nước anh đưa qua, bên tai đỏ lên vì xấu hổ: “Cảm ơn…” Cô nhấp một ngụm nước, cảm giác nóng rực trong cổ họng giảm đi vài phần.
Nhớ ra rồi.
Cô quả thực uống say, đi ăn tôm hùm đất với Tống Trần, kết quả chưa uống hết một chai bia thì đã say mất rồi.
“Tôi…” Chung Niệm rất ngượng ngùng, “Đêm qua làm phiền anh rồi.”
Cố Tư Niên khẽ cười: “Không làm phiền, chỉ ngủ một đêm ở sofa thôi, sau lưng có phần không thoải mái.”
Chung Niệm ngớ ra vài giây, rồi nhìn chiếc giường dưới người, tấm chăn, còn có gối đầu. Tất cả đều là màu xám nhạt, rõ ràng không phải giường của cô.
Đồ đạc trên giường 301 đều là màu be.
Tiêu rồi.
Không chỉ uống say còn làm phiền người ta chăm sóc, còn chiếm lấy giường của người ta.
Chung Niệm thầm mắng chính mình trong lòng. Mợ nó, rõ ràng tửu lượng chỉ một ly là say, phô trương đòi uống bia rượu chi hả!
Chung Niệm không dám nhìn anh trai nhỏ có biểu cảm gì lúc này, cô đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong.
“Vậy…tôi có nói gì quái gở không?” Ví dụ như, đột nhiên tỏ tình với anh…?
Hình ảnh kia thật đẹp, Chung Niệm không dám tưởng tượng.
Người đứng bên giường nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không có, sau khi say cô luôn rất im lặng.” Chung Niệm nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng giây tiếp theo anh lại nói: “Cô có nhắc tới một cái tên.”
Chung Niệm hỏi: “Ai?”
“Cố Tư Niên.”