Dưới cơn mưa tầm tã, Lâm Vũ lặng lẽ đắp lên từng ngôi mộ. Cả người như chết lặng, đứng dưới cơn mưa tầm tã.
Hắc Cẩu cùng heo mập đứng ở bên cạnh Lâm Vũ, hai mắt không khỏi đỏ ửng, buồn bã nhìn khung cảnh đã trở lên hoang tàn nơi đây.
Lâm Vũ lặng lẽ sờ đầu hắc cẩu, cùng heo mập buồn bã nói.
“Các ngươi cảm thấy ta thật ngốc đúng không, bị một lời nói đơn giản của Bạch Lãng lừa gạt.”
“Ai chắc cũng nghĩ như vậy, cho rằng ta thật ngốc mới bị lừa bởi một câu nói đơn giản đó...Nhưng con người chính là như vậy.”
Giống như chương 244 vậy. Ta từng nói.
“Quy tắc sinh ra là để phá vỡ” (Jorker)
“Ai đọc đến đây cũng cho rằng câu nói này là của Jorker. Nhưng không phải, nó là của một người khác. Gần như tất cả ai đọc chương 244 đều cho rằng câu nói đó là của Jorker, không ai nghĩ nó sai cả. Dù nó là một câu nói sai 100%, sai hoàn toàn, sai toàn bộ. Nó không phải của Jorker, nó là của một người khác nhưng không ai nghi ngờ, ai cũng tin tưởng cho rằng nó là đúng.”
“Đơn giản thôi, một câu nói chung chung, dễ nghe, có vẻ hợp lý cộng thêm hình ảnh của một người có tầm ảnh hưởng, hay một nhân vật nổi tiếng kèm theo. Đa số mọi người đều sẽ tin tưởng, tin là đúng. Mà chẳng cần nghi ngờ. Dù đôi khi nó không tốt đẹp như bề ngoài hào nhoáng của nó.”
“Tình cảm luôn đi trước lý trí, đó là cách bộ não hoạt động. Khi lý trí chưa kịp suy nghĩ, thì tình cảm đã đưa ra câu trả lời. Và khi đã có đáp án dựa trên tình cảm, đa số lý trí sẽ bị chôn vùi. Để giảm thiểu quá trình vận tải của bộ não. Đây chính là cách bộ não hoạt động”
Hắc cẩu nghe xong nhịn không được nói.
“Lâm Vũ, ngươi thật thích hack não người khác”
Lâm Vũ im lặng, hắn không hack não ai cả. Cả bộ truyện không hề có một vụ án hack não, hay một định luật khoa học hack não. Không có một điều gì hack não cả. Tất cả đều là những điều bình thường nhất trong cuộc sống, những câu hỏi bình thường nhất trong cuộc sống, nhưng có lẽ chẳng ai trả lời được những câu hỏi đó cả. Bởi vì nó đã tồn tại tới tận bây giờ mà không ai chú ý tới.
Lâm Vũ im lặng, nhìn bầu trời. Nếu thế giới này là thế giới được vẽ ra, nếu hắn chỉ một nhân vật trong truyện được tạo lên. Vậy thì hắn vẫn sẽ sống theo cách của hắn. Hắn vẫn sẽ sống như một con người thực sự. Hắn sẽ sống một cách chân thật nhất có thể. Hắn không muốn sống một cuộc đời vô nghĩa, cho dù hắn chỉ là một nhân vật trong truyện đi chăng nữa. Hắn sẽ vẫn sống một cách chân thực nhất. Vì hắn là chính hắn.
Lâm Vũ lặng lẽ mang theo hắc cẩu cùng heo mập tời khỏi Vân Bình Thôn, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Một tháng sau, Lâm Vũ bước đến thành Yên Linh. Một thành trì nhỏ gần núi Vân Phong. Đây là nơi giao thương của ba đại đế quốc. Ấp Di Đế Quốc, Nhất Kỳ Đế Quốc và Tam Tinh Đế Quốc. Cho nên nơi đây có vô số thương nhân đi lại, buôn bán tấp nập. Mỗi ngày đều có vô số thương nhân đi qua nơi đây, đi qua núi Vân Phong để giao thương với ba đại đế quốc. Lâm Vũ nhìn một cửa tiệm vịt quay bên đường phố. Nhịn không được thò tay vào túi trữ vật. Tất cả tiền trên người hắn đều đã bị loli Đại Quả Quả lấy sạch. Hắn bây giờ một xu dính túi cũng không có. Lâm Vũ không khỏi chán nản ngồi bên vệ đường, lấy ra lương khô, cùng nước lọc, chia cho hắc cẩu cùng heo mâp, bắt đầu cuộc sống quen thuộc như trước kia, vừa hít khói vừa ăn lương khô cho có mùi vị thịt cá.
Cách Lâm Vũ không xa, là một đoàn thương nhân nhỏ gồm năm người, một tên đánh xe ngựa, ba vị bảo tiêu và một vị mỹ nữ có vẻ là người đứng đầu đoàn thương nhân này.
Vị mỹ nữ này là Mỹ Kim, nàng tuy là phận nữ nhi, nhưng từ nhỏ đã ôm trí hướng làm giàu không phụ thuộc vào kẻ khác. Nàng nghe nói làm gian thương rất nhanh...không phải...Làm thương nhân rất nhanh giàu có. Cho nên nàng không do dự lấy hết tất cả số vốn bao năm nay tích lũy, bắt đầu xây dựng một đoàn thương nhân nhỏ của riêng mình. Đây là chuyến hành trình đầu tiên của nàng, nhưng nàng gặp một vấn đề lớn. Nàng tính thiếu nhân công, nàng cần thêm một người vận chuyển, tháo dỡ hàng hóa. Nhưng bây giờ nàng đã cạn tiền để thuê người. Tính sao bây giờ.
Chợt nàng nhìn thấy một tên khuôn mặt tấu hài, dẫn theo một con hắc cẩu có vẻ ngốc nghếch, và một con heo mập trông rất đần độn. Với kinh nghiệm chưa trải sự đời của nàng. Nàng liền biết những kẻ này đều là những con điểu kê chưa đủ lông cánh, chưa biết thế gian hiểm ác, là đối tượng tốt để nàng lợi dụng...Không...là người lương thiện, thật thà, chăm chỉ, xứng đáng được nàng lựa chọn tin tưởng.
Mỹ Kim không khỏi nở ra một nụ cười thân thiện một cách chuyên nghiệp như bán hàng đa cấp, uyển chuyển đi tới chỗ Lâm Vũ đang ngồi ăn lương khô, vui vẻ nói.
“Huynh đệ, không biết tên huynh đệ là gì...”
“Lâm Vũ...”
Mỹ Kim tiếp tục một mặt thật thà, chân thành nói.
— QUẢNG CÁO —
“Lâm Vũ, ta thấy huynh là một người thật thà, lương thiện. Vừa hay trong đoàn thương nhân của ta thiếu một vị trí, huynh có muốn tham gia không. Ta đảm bảo ngày ăn ba bữa, thịt cá không thành vấn đề huynh thấy sao...”
Hắc cẩu cùng heo mập nghe thấy được bao ăn, lại là đi cùng mỹ nữ không do dự chảy nước miếng, lia lịa gật đầu đồng ý.
Lâm Vũ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy đề nghị này rất tốt. Nhưng hắn không muốn đồng ý.
Mỹ Kim thấy tình hình không ổn, lập tức đưa thêm điều kiện.
“Một viên hạ phẩm linh thạch làm thù lao...”
“Thành giao...”
Mỹ Kim vui vẻ dẫn theo đoàn thương nhân rời khỏi cổng thành, đầy trông chờ về một tương lai tốt đẹp. Trước lúc rời đi. Vị quan binh gác cổng đã tốt bụng nhắc nhở nàng. Trên núi Vân Phong gần đây, xuất hiện một tên đạo tặc vô cùng biến thái, chuyên ăn cắp tiền tài, của cải các đoàn thương nhân có mỹ nữ đứng đầu, đặc biệt còn thích lấy đi quần áo của họ. Khuyên nàng nên cẩn thận. Mỹ Kim không khỏi thầm nghĩ, chắc nàng sẽ không xui xẻo đến mức đấy đi. Thiên hạ rộng lớn, đâu đến lượt nàng ha ha...
Bầu trời đã về trưa, Mỹ Kim cùng đoàn thương nhân dựng trại tại điểm dừng chân trên núi Vân Phong. Nơi đây được vô số thương nhân chọn làm dừng chân, vì nó vô cùng an toàn, rộng rãi lại có quan binh canh giữ. Lâm Vũ cảm thấy nơi đây nhiều người, không khỏi đeo lên chiếc mặt nạ sói để tránh phiền phức, bắt đầu cùng thương đoàn chuẩn bị cho bữa trưa.
Bên cạnh đoàn thương nhân của Mỹ Kim cũng có một đoàn thương nhân khác, đang vui vẻ ăn uống, trò chuyện với quan binh, hỏi thăm về tin tức của tên đạo tặc xuất hiện dạo gần đây. Khiến Mỹ Kim cùng đoàn thương nhân của nàng, không khỏi tò mò vểnh tai lên nghe ngóng tin tức.
Tên quan binh uống một chén riệu lớn, không khỏi vui vẻ nói.
“Tên đạo tặc biến thái, thích ăn trộm quần áo của mỹ nữ đó tên là Lâm Vũ...”
Lâm Vũ đang vui vẻ ăn uống, không khỏi thầm nghĩ.
A thì ra tên đạo tặc biến thái thích ăn trộm quần áo mỹ nữ đó tên là Lâm Vũ...Thật...
.............Khựng
Miếng ăn trên tay Lâm Vũ khựng lại trước miệng hắn, Lâm Vũ đứng hình mất ba giây nhìn đám người Mỹ Linh. Đám người Mỹ Linh cũng đang nhìn chằm chằm hắn, âm thầm lùi xa ba bước.
Uy các ngươi đây là có ý gì...Ta không phải tên biến thái...
Lâm Vũ sợ đám người hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“Các vị thiên hạ rộng lớn, trùng tên là điều bình thường...”
Đám người Mỹ Kim nghe xong không khỏi cảm thấy có lý, đâu phải mỗi tên đạo tặc đó có tên Lâm Vũ, trong thiên hạ có vô số người tên Lâm Vũ, trùng hợp cũng là chuyện bình thường.
Tên quan binh lại vui vẻ nói tiếp.
“Nếu tên đạo tặc đó bị phát hiện, hắn sẽ nói : Các vị thiên hạ rộng lớn, trùng tên là điều bình thường...Để tránh bị người khác nghi ngờ.”
“Phụt...”
Lâm Vũ phụt hết thức ăn ra khỏi miệng. Nhìn đám người Mỹ Kim có vẻ hoảng sợ, lùi xa hắn thêm ba bước nữa.
Lâm Vũ chỉ có thể lôi hắc cẩu cùng heo mập ra để minh oan cho bản thân.— QUẢNG CÁO —
“Các vị, các vị thử nghĩ xem có tên đạo tặc biến thái nào mang theo bên mình một con hắc cẩu ngốc nghếch và một con heo mập đần độn không”
“Đúng rồi..Tên đạo tặc biến thái đó lúc nào cũng mang theo bên người một con hắc cẩu ngốc nghếch và một con heo mập đần độn...” Tên quan binh vui vẻ nói tiếp.
“Êuuuuuu....”
Lâm Vũ...
Đám người Mỹ Kim càng thêm hoảng sợ, vội vàng lùi xa Lâm Vũ thêm ba bước nữa.
Lâm Vũ hắn cạn lời. Cố gắng giải thích mình không phải tên biến thái một lần nữa.
“Các vị. Ta chắc chắn tên đạo tặc biến thái đó không đeo mặt nạ, các vị xem, ta đeo một chiếc mặt nạ sói...”
“Đúng rồi, tên đạo tặc biến thái đó đeo một chiếc mặt nạ sói. Các ngươi nên cẩn thận, tên nào đeo mặt nạ sói thì 99,99% hắn chính là tên đạo tặc biến thái thích ăn trộm quần áo mỹ nữ...”
Áaaaaaa Tên kia, ngươi ngậm miệng lại cho ta.
Mỹ Kim vội vàng lấy tay che đi cơ thể, cùng đám người lại rời xa Lâm Vũ thêm ba bước...Ánh mắt đầy không tin tưởng nhìn Lâm Vũ.
Uy các ngươi đây là ánh mắt gì, ta không phải biến thái.
Lâm Vũ vội vàng tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt ngây ngốc, tấu hài của mình. Vội vàng nói.
“Các vị, nhìn vào khuôn mặt của ta có giống đạo tặc không...”
Cả đám người Mỹ Kim không khỏi cảm thấy có lý, một người có khuôn mặt ngây ngốc, tấu hài như lâm Vũ không thể nào là...
“Các vị nên cẩn thận, tên đạo tặc biến thái đó có một khuôn mặt vô cùng ngây ngốc, tấu hài để đánh lừa người khác tin tưởng hắn...”
Ta XXX ngươi, tên kia ta nợ tiền ngươi sao, sao mỗi lần ngươi đều có thể nói trùng hợp như vậy được.
Lâm Vũ im lặng. Hắn triệt để im lặng. Tên Lâm Vũ, mang theo hắc cẩu ngốc nghếch và heo mập đần độn, đeo mặt nạ sói, có khuôn mặt ngây ngốc, tấu hài. Chẳng phải là hắn thì còn có thể là ai, chẳng lẽ hắn có đến hai nhân cách.
Đám người Mỹ Kim nghe xong, không còn nghi ngờ gì nữa, cuống cuồng đứng dậy, vội vàng hoảng sợ chạy về phía xe ngựa, muốn chạy khỏi Lâm Vũ càng nhanh càng tốt.
“Các vị, các vị phải tin ta...”
“Huynh đệ ngươi là ai, chúng ta không quen biết ngươi, chúng ta không biết gì cả, chúng ta không nghe không thấy gì hết.”
Lâm Vũ ngơ ngác nhìn đám người đang điên cuồng muốn rời đi, hắn đáng sợ như vậy sao.
“Đúng rồi, ai bắt được tên đạo tặc biến thái đó sẽ được ba đại đế quốc tặng thưởng một tỷ linh thạch, cung cấp manh mối cũng được một triệu linh thạch, khiến vô số tu sĩ đổ xô tới đây tìm kiếm, nhưng tên đạo tặc đó vô cùng xảo quyệt, khiến không ai có thể bắt được hắn...”
Một tỷ...một tỷ linh thạch...Đám người Mỹ Kim nghe xong không khỏi hai mắt tóe sáng nhìn Lâm Vũ, rút ra đao kiếm sáng loáng bên hông, vui vẻ mỉn cười, thân thiện đi tới chỗ Lâm Vũ.
— QUẢNG CÁO —
Lâm Vũ mồ hôi lạnh chạy dòng dòng, hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Vội vàng lùi xa đám người ba bước.
“Các vị, các vị là ai, ta không quen biết các vị, các người đừng tới đây...”
“Ha ha...Lâm Vũ huynh đệ, chúng ta là là huynh đệ mà. Lùi xa chúng ta như vậy làm gì...”
“Đúng vậy, huynh đệ đáng giá một tỷ linh thạch đó, là một tỷ linh thạch đó ha ha...”
Đám người không do dự như mãnh thú lao tới, vồ vập lấp Lâm Vũ bằng một sức mạnh người thường không thể làm được.
“Rầm...”
Nhưng Lâm Vũ đã sớm biến mất, chạy chư bay trước mặt bọn hắn. Mỹ Kim vội vàng hét lớn.
“Đuổi theo, mau đuổi theo, đừng để linh thạch chạy mất...”
“Không, đừng đuổi theo ta, ta không phải linh thạch, cũng không phải biến thái. Ta bị oan...Không...”
Thời gian từ từ trôi đi. Đám người Mỹ Kim không khỏi mệt mỏi thở hồng hộc, nằm trên mặt đất. Tên Lâm Vũ biến thái đó chạy thật nhanh, chớp mắt đã biến mất, khiến nàng chạy xung quanh núi Vân Phong cũng chẳng tìm thấy tung tích của hắn, một tỷ linh thạch cứ như vậy biến mất, nàng không cam tâm...
Chợt một tên đeo mặt nạ cẩu ngây ngốc, mang theo một con hắc cẩu phiên bản lỗi và một con heo mập dị dạng không còn gì để nói. Xuất hiện trước mặt bọn hắn. Thân thiện mỉn cười.
“Các vị, tại hạ là Lâm Vũ. Các vị gặp chuyện gì khó khăn sao...”
Đám người Mỹ Kim nhìn về phía Lâm Vũ chạy đi, sau đó lại nhìn về phía Lâm Vũ phiên bản lỗi, không khỏi nghi hoặc. Sau một lúc đám người kết luận, Lâm Vũ phiên bản lỗi là người tốt, còn Lâm Vũ chạy đi mới là tên biến thái thực sự.
Nghĩ tới đây, Mỹ Kim không khỏi mỉn cười vui vẻ nói.
“Ha ha...Không có gì, chỉ là vừa có một tên biến thái trà trộn vào đoàn thương nhân của chúng ta...May mắn chúng ta đã đuổi hắn đi. Lâm công tử phiên bản lỗi đừng lên quá lo lắng...”
Lâm Vũ phiên bản lỗi không khỏi mỉn cười nói.
“Vậy chẳng phải là đoàn thương nhân của vị mỹ nữ đây thiếu một vị trí hay sao. Vừa hay ta đang cần tìm một công việc, ta không cần trả lương, chỉ cần bao ăn uống miễn phí là được...Mỹ nữ, cảm thấy đề nghị của ta thế nào...”
Mỹ Kim nghe đến việc thuê người không cần trả lương, hai mắt không khỏi tỏa sáng. Chợt lý trí nói cho nàng biết rằng, biết đâu tên này mới chính là tên đạo tặc biến thái. Còn nàng đã hiểu lầm Lâm Vũ. Nhưng con tim ngay lập tức hiện lên, vả thẳng mặt lý trí nói.
Mỹ Kim à, thế gian đâu có hiểm ác như vậy được. Hơn nữa hắn làm thuê không lấy tiền, chuyện tốt vậy kiếm đâu được, chúng ta cũng đang thiếu một vị trí. Ngươi nên biết suy nghĩ, lợi ích ở ngay trước mắt mà không vồ lấy, còn đợi khi nào.
Mỹ Kim nghe con tim nói xong, không do dự gật đầu. Vui vẻ nói.
“Vậy xin đa tạ Lâm công tử đã trợ giúp.”