Từ sau khi Bạch Lãng mình đầy thương tích trở về. Bạch Lãng đã trở nên ít nói cười hơn trước. Thay vào đó là trở nên điên cuồng, lao vào tập luyện đến quên ăn, quên ngủ. Mỗi lần tập luyện đều bất chấp sức khỏe mà tăng lên độ khó. Nhiều lần Nông Lão cùng Bạch Linh muốn khuyên ngăn, nhưng đều phí công vô ích. Nếu không phải Lâm Vũ ngày ngày dùng linh dược tẩm bổ cơ thể cho Bạch Lãng thì Bạch Lãng đã sớm trở thành phế nhân vì luyện tập quá sức.
Lâm Vũ như mọi ngày cõng Bạch Lãng mình đầy thương tích, cơ bắp bị tổn thương nghiêm trọng về nhà điều trị, nhưng ngay khi Bạch Lãng vừa tỉnh lại liền nhịn không được hỏi Lâm Vũ.
“Lâm Ca, huynh đã giết người bao giờ chưa...Huynh dạy ta kinh nghiệm chém giết có được không...”
Lâm Vũ khựng người, nhìn đôi bàn tay đã dính đầy máu tươi của mình. Lâm Vũ nhìn Bạch Lãng khuôn mặt ngây ngô nhìn hắn không khỏi cười có chút cay đắng nói.
“Ta chỉ là một võ sư, biểu diễn tài nghệ kiếm sống qua ngày. Làm sao biết những thứ này được...”
Bạch Lãng không khỏi có chút thất vọng, cúi đầu buồn bã. Lâm Vũ ân cần vỗ vai an ủi Bạch Lãng nói.
“Đệ đừng nên quá cố chấp, đôi khi làm một người bình thường, có cuộc sống vô lo vô nghĩ lại là một điều may mắn...Sau này đệ sẽ từ từ hiểu những điều ta muốn nói...”
Bạch Lãng cúi đầu, hai tay nắm chặt, dối lòng nói.
“Ta hiểu. Lâm Ca...”
Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa rất nhanh liền xuất hiện, khiến cả thôn làng nhịn không được trở nên náo nhiệt, người dân trong thôn đều kéo nhau ra ngoài cổng làng chờ xem người đến là ai. Từ trên xe ngựa, ung dung bước xuống một tên nam tử ăn mặc đắt tiền, tu vi đã đạt tới luyện khí cảnh hậu kỳ, cả người tỏa ra khí thế đủ khiến người dân bình thường phải sợ hãi.
“Trời ơi, đây là tu sĩ sao. Khí thế trên người thật đáng sợ...”
“Đúng vậy, ta có cảm giác chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi, cảm giác như hắn có thể giết sạch chúng ta trong nháy mắt...”
Thiếu Nham nhìn cảnh tưởng trước mắt không khỏi cảm giác ưu việt, hắn đi đến đâu người dân trong thôn liền khom người cúi đầu, nhường đường cho hắn đến đấy. Ở Độc Tôn Giáo hắn chỉ là một tên tạp dịch hèn mọn, ngày ngày bị chửi bới, đánh đập như một con chó. Nhưng trước mặt phàm nhân, hắn chính là cao cao tại thượng không thể chạm tới, ai cũng phải kính sợ, quỳ lạy hắn.
Lý Nham vứt ra một đống tiền xu trên mặt đất, bật cười ngạo nghễ nói.
“Ha Ha...Số tiền này ta tặng mỗi người trong thôn làm quà gặp mặt. Mọi người đừng ngại mau tới lấy đi...”
Rất nhiều người trong thôn không khỏi hai mắt tỏa sáng, vội vàng lao tới bò dưới chân Thiếu Nham, vui vẻ bò trên mặt đất nhặt từng đồng tiền xu cho vào túi áo. Bạch Lãng lẫn trong đám đông thấy cảnh trước mắt không khỏi cúi đầu ghen tỵ, trong lòng tràn ngập tự ti cùng sợ hãi, hai tay nắm chặt một cách bất lực, tủi nhục lẩn tránh ánh mắt của những người xung quanh, âm thầm rời đi cố gắng lẩn trốn để không ai phát hiện.
Thiếu Nham tiếp tục vung tiền xuống đất, sung sướng, hả hê nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác thỏa mãn sự ưu việt của bản thân tràn ngập trong tim hắn. Chợt hắn nhìn thấy một tên nam tử đang ngồi trên đống rơm, cùng một con hắc cẩu và heo mập. Tất cả đều đang thờ ơ nhìn hắn. Trong mắt không hề có một tia sợ hãi. Thiếu Nham nhíu mày có chút không vui, nhưng hắn đã trở thành tu sĩ, một tên phàm nhân đã không đáng để hắn bận tâm.
Lúc này từ trong đám đông, Thiếu Sâm cũng ngạo nghễ vui vẻ chạy tới, hét lớn.
“Đại ca...Huynh đã trở về rồi...Ta rất nhớ huynh.”
Lý Nham không khỏi mỉn cười nói.
“Ta nghe nói đệ sắp chuẩn bị tham gia tuyển chọn trở thành tu sĩ ở Vĩnh Hằng Học Viện. Cho nên đặc biệt trở về trợ giúp cho đệ...”
Thiếu Sâm nghe xong không khỏi càng thêm vui vẻ hét lớn.
“Được. Đại ca chúng ta mau đi thôi”
Lâm Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn đám người Thiếu Nham đã rời đi, không khỏi mỉn cười. Phàm nhân sợ tu sĩ, tu sĩ sợ tu sĩ mạnh hơn, tu sĩ mạnh nhất lại sợ kẻ khác vượt qua mình. Đến cuối cùng, vòng lặp cứ như vậy tiếp diễn mà không có hồi kết. Phàm nhân tìm mọi cách trở thành tu sĩ, tu sĩ làm mọi cách trở thành tu sĩ mạnh hơn, tu sĩ mạnh nhất lại dùng mọi cách chém giết để không kẻ nào có thể vượt qua hắn. Vậy đến cuối cùng, ai sẽ là người chịu thiệt thòi nhất. Những người vô tội bị vướng vào vòng xoáy đấu tranh đó. Lâm Vũ nhìn mặt trời đã lên cao, không khỏi vươn mình đứng dậy, cầm cây cuốc trên tay, tiếp tục bước ra ngoài đồng ruộng, giúp đỡ người dân trong thôn cày cấy, chăm sóc ruộng đồng hi vọng sẽ có một vụ mùa bội thu.
Bầu trời đã về khuya, Thiếu Nham không do dự độc chiếm cho mình nơi tiếp đãi khách quý của người dân trong thôn. Làm nơi nghỉ ngơi cho riêng mình. Nhưng không ai dám phản đối hắn, Thiếu Sâm thì vui vẻ ngồi một bên uống riệu trò chuyện với hắn.
“Đại ca...huynh còn nhớ tên phế vật Bạch Lãng không. Không hiểu sao dạo này khí lực của tên đó vô cùng lớn. Nhưng đại ca yên tâm, ta đã dạy dỗ cho hắn một bài học thích đáng ha ha...”
Thiếu Nham không khỏi cười khinh thường nói.
“Tên Bạch Lãng đó ta đã sớm không còn để vào mắt. Đệ yên tâm, lần này ta trở về là để giúp đệ thuận lợi có thể vào Vĩnh Hằng Học Viện, thuận lợi trở thành tu sĩ.”
Thiếu Sâm không khỏi mỉn cười, vui vẻ nói.
“Đa tạ đại ca...”
Thiếu Nham từ trong túi trữ vật lấy ra một cuốn công pháp và một lọ đan dược đặt lên bàn nói.
“Đây là hạ phẩm linh dược, linh lực đan, giúp gia tăng tốc độ tu luyện. Đây là nhân mộc công, hạ phẩm công pháp giúp cơ thể cứng rắn như đá. Mấy ngày hôm nay đệ ở lại chỗ ta, ta sẽ giúp đệ tu luyện.”
“Đa tạ, Đại Ca...”
Cùng lúc đó, ở nhà Nông Lão, Bạch Lãng mang cơ thể ủ rũ, buồn bã đến tìm Lâm Vũ. Vừa nhìn thấy hắn, Bạch Lãng đã quỳ xuống đất ôm lấy chân Lâm Vũ khóc lớn.
“Lâm Ca, huynh hãy dạy ta môn võ công lợi hại hơn có được không, ta cầu xin huynh mà Lâm Ca...Ta chỉ có thể hi vọng vào một mình huynh mà thôi...Lâm Ca...Ta cầu xin huynh...”
Lâm Vũ nhìn Bạch Lãng hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau khổ, cuối cùng không đành lòng gật đầu đồng ý. Bắt đầu dạy cho Bạch Lãng môn luyện thể thuật trước kia hắn từng tu luyện trong mỏ hắc thạch, sau đó còn dạy cho Bạch Lãng một bộ võ kỹ lấy nhu thắng cương, lấy yếu thắng mạnh, lấy tĩnh chế động, trú trọng vào phòng thủ. Dù cho Bạch Lãng có gặp đối thủ mạnh hơn mình cũng có thể an toàn bảo vệ tính mạng, không đến nỗi bị kẻ khác giết chết.
Thời gian từ từ trôi qua, dưới sự khắc khổ luyện tập, mỗi ngày đều ngâm mình dưới thác nước chảy siết, ngày ngày cõng đá lớn trên lưng, dùng tay không trèo lên núi cao đến chảy máu, chịu đau đớn thống khổ kiên trì luyện tập, Bạch Lãng một tay đã có thể đấm lõm tảng đá lớn, cả người trở nên cứng rắn. Cả người tuy không thể tu luyện ra linh lực nhưng tu sĩ luyện khí cảnh sơ kỳ gặp hắn, Bạch Lãng cũng có thể đánh bại. Điều này khiến Bạch Lãng vô cùng mừng rỡ, hi vọng lại dâng trào trong trái tim hắn.