Nhân Lộ Thành Thần

Chương 241: Hiện tại




Đến chiều tối, Lâm Vũ mang theo Bạch Lãng đến khu rừng ngoài thôn, bắt đầu luyện tập kinh nghiệm thực chiến. Nhờ vào hắc cẩu, Lâm Vũ dễ dàng tìm thấy một con lợn rừng đã trưởng thành. Bạch Lãng nhìn con lợn rừng to lớn trước mặt, không khỏi có chút sợ hãi, hai chân run rẩy nói.

“Lâm ca, ta phải đánh với nó thật sao”

Lâm Vũ không nói gì, chỉ mỉn cười đẩy Bạch Lãng về phía con lợn rừng đang ủi đất. Con lợn rừng đang kiếm ăn, bị Bạch Lãng làm phiền vô cùng tức giận, hung dữ lao về phía Bạch Lãng. Bạch Lãng có chút sợ hãi, không kịp phản ứng, vụng về bị con lợn rừng húc ngã, đè lên mặt đất, dẫm mạnh lên người. Bạch Lãng cả người đau nhức, sợ hãi vung loạng choạng tay chân. May mắn đập trúng đầu con lợn rừng. Bạch Lãng nhờ chăm chỉ luyện tập cộng thêm linh dược của Lâm Vũ tẩm bổ, khiến khí lực vô cùng lớn, mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Con lợn rừng bị đập trúng đầu, choáng váng lui về sau. Bạch Lãng lúc này ngồi trên mặt đất thở hổn hển, mồ hôi vã ra trên khuôn mặt.

Con heo rừng rất nhanh liền trở nên tỉnh táo, tức giận hét lớn, tiếp tục lao về phía Bạch Lãng. Bạch Lãng vẫn còn sợ hãi mà giật mình, vội vàng túm bừa một viên đá trên mặt đất, thấy con lơn rừng đang lao tới, nhắm mắt cầm tảng đá trên tay đập hết sức về phía con lợn rừng.

“Rầm...”

Do nhắm mắt vung loạn xạ, cộng thêm việc tinh thần bất ổn. Viên đá trong tay Bạch Lãng chỉ đập vào khoảng trống.

Con lợn rừng càng được đà lao tới đâm thẳng vào người Bạch Lãng, Bạch Lãng lập tức bị húc bay về sau, ôm bụng nằm trên mặt đất. Con lợn rừng không bỏ qua cơ hội, một lần nữa lao tới. Dẫm đạp lên người Bạch Lãng.

Bạch Lãng vội vàng ôm đầu, co rúm người bảo vệ cơ thể trước những đòn tấn công của con lợn rừng hung dữ, không ngừng gào khóc, hét lớn.

“Lâm ca cứu ta, Lâm ca cứu ta với hu hu...”

Nhưng Lâm Vũ đã sớm biến mất không thấy, trước cái chết đang cận kề tới gần. Bản năng sinh tồn của Bạch Lãng cũng từ từ thức tỉnh, dũng khí càng lúc càng lớn. Bạch Lãng cắn răng, cố nhịn đau đớn trên cơ thể, một lần nữa nắm chặt tảng đá trong tay, hai mắt dần trở lên hung dữ, điên cuồng đập mạnh vào đầu con lơn rừng trước mắt.— QUẢNG CÁO —

Tảng đá vỡ nát, đầu con lợn rừng chảy toang máu, loạng choạng ngã trên mặt đất. Bạch Lãng không do dự điên cuồng lao lên người con lợn rừng, điên cuồng đấm nát đầu nó.

Đợi khi Bạch Lãng đã bình tĩnh lại, con lợn rừng đã nằm trong vũng máu, đầu bị đấm nát bét. Bạch Lãng ngơ ngác nhìn con lợn rừng, hai tay trở lên run rẩy, hai mắt có chút sợ hãi.



Lâm Vũ lúc này mới xuất hiện, vỗ vai Bạch Lãng nói.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi...”

Bạch Lãng lúc này mới giật mình, nhìn thấy Lâm Vũ không khỏi vui sướng như đứa trẻ hét lớn.

“Lâm Ca, huynh mau nhìn xem, ta thắng rồi, ta đã giết được nó, ta thắng rồi Lâm Ca...”

Lâm Vũ không khỏi an ủi Bạch Lãng nói

“Được rồi, chúng ta mau trở về thôi, không mọi người lại lo lắng”

— QUẢNG CÁO —

Bạch Lãng ngoan ngoãn gật đầu nghe lời Lâm Vũ, vui vẻ cõng con lợn rừng trên lưng, từng bước đi theo Lâm Vũ, vừa đi vừa ca hát.

Sau khi đã về tới nhà, Bạch Lãng nhịn không được vui vẻ chạy vào phòng bếp, khoe chiến lợi phẩm với tỷ tỷ bỏ lại Lâm Vũ một mình. Lâm Vũ nhịn không được lắc đầu mỉn cười, nhàn rỗi đi dạo xung quanh. Chợt hắn thấy Nông Lão đang đăm chiêu ngắm nhìn bầu trời, một mặt buồn phiền, lo âu, phức tạo. Lâm Vũ không khỏi ngồi xuống bên cạnh Nông Lão ân cần nói.

“Nông Lão, có chuyện gì khiến Nông Lão buồn phiền sao”

Nông Lão không khỏi thở dài nói.



“Bạch Lãng từ nhỏ đã cố chấp, nhất quyết muốn trở thành tu sĩ. Có lẽ vì từ nhỏ nó đã luôn bị bạn bè chê cười, bắt nạt, chế diễu. Lớn lên cũng chỉ là người bình thường không có tài năng gì đặc biệt. Thôn làng chúng ta cũng không phải không có tu sĩ. Vài năm trước cũng có một số người được chọn gia nhập một nơi gọi là Độc Tôn Giáo. Họ đều phát cho những người trai trẻ trong thôn một quyển sách để tu luyện. Đến cuối cùng chỉ có ba người được chọn. Ta nhớ như in trong lần tuyển chọn đấy. Bạch Lãng bị Thiếu Nham đánh cho thương tích đầy mình, không ngừng chịu sỉ nhục, còn Bạch Lãng chỉ có thể bất lực nắm chặt tay trên mặt đất, cắn răng, khóc như đứa trẻ. Phải nằm liệt giường hơn ba tháng mới hoàn toàn bình phục. Điều này khiến ta vô cùng lo lắng cho tương lai của nó, không biết lựa chọn của nó là đúng hay là sai, là tốt hay là xấu...”

Lâm Vũ nhìn bầu trời đang chuyển giao giữa sáng và tối, giữa trắng và đen không khỏi im lặng suy nghĩ. Đâu là đúng, đâu là sai, đâu là tốt, đâu là xấu. Hắn cũng không biết. Có người nói trên đời này không có tốt xấu, đúng sai. Có người lại nói trên đời này, tốt xấu, đúng sai lẫn lộn. Có người lại cho rằng đúng là đúng, sai là sai, tốt là tốt, xấu là xấu không có ngoại lệ. Vậy tốt xấu, đúng sai là do đâu quyết định. Do bản thân mỗi người suy nghĩ hay do người trong thiên hạ định đoạt, do thời đại quyết định hay do tương lai phán quyết hoặc cũng có thể là do quá khứ ghi lại... Lâm Vũ cũng không biết việc bản thân mình đang làm là đúng hay là sai, là tốt hay là xấu. Nhiều lúc hắn cũng rất nghi ngờ chính bản thân mình.

Bạch Linh thấy Lâm Vũ buồn bã, đăm chiêu, không khỏi đi tới bên cạnh, ngồi bên cạnh Lâm Vũ nói.

“Huynh đang suy nghĩ gì vậy, kể cho ta nghe được không”

Lâm Vũ nhìn khuôn mặt đơn thuần của Bạch Linh không khỏi mỉn cười nói.— QUẢNG CÁO —

“Muội nói thử xem tốt xấu, đúng sai. Cái gì mới là quan trong nhất...”

Bạch Linh không khỏi đưa tay suy nghĩ, một mặt khó hiểu nhìn Lâm Vũ nói.

“Không phải hiện tại mới là quan trọng nhất sao”

Lâm Vũ nghe xong không khỏi ngơ ngác, sau đó nhịn không được bật cười. Đúng vậy, hắn thật ngốc. Hiện tại mới là thứ quan trong nhất, tại sao hắn phải bận tâm tới những thứ xa vời trước mắt hay hối hận vì những điều đã qua. Hiện tại mới là quan trọng nhất.

Lâm Vũ nhìn heo mập cùng hắc cẩu đang vui vẻ ăn uống, bản thân cũng đang được trải qua những ngày tháng yên bình vô lo vô nghĩ không khỏi mỉn cười.

“Đúng vậy, hiện tại mới là thứ quan trọng nhất”

Nông Lão nhìn Bạch Linh cùng Lâm Vũ vui vẻ rời đi, trong mắt có chút vui sướng, lại có chút âu lo. Cả đời lão trải qua sương gió, đến cuối đời vẫn lo lắng cho con. Nông lão không khỏi thở dài, quay người rời đi. Hi vọng những gì lão lo lắng không trở thành hiện thực, bởi vì đời lão đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.