Nắm đấm hủy diệt của Long Ngạo Thiên mang theo vô tận cuồng nộ đánh về phía heo mập. Sức mạnh chính nghĩa tuôn trào trong người hắn. Hắn phải tiêu diệt con ác thú này, bảo vệ người dân Kim Long thành khỏi cảnh đau khổ.
Heo mập nhìn nắm đấm mang theo vô tận cuồng nộ của Long Ngạo Thiên ngày càng tới gần. Không khỏi nhắm mắt, mỉn cười cay đắng. Có lẽ cuộc đời của nó đến đây là kết thúc. Sâu kiến thì sao có thể thắng được chân long chứ. Số phận sinh ra vốn đã sắp đặt một cách bất công từ trước. Sâu kiến có cố gắng thế nào cũng mãi chỉ là sâu kiến, mãi mãi là như vậy, không bao giờ có thể thay đổi.
Heo mập nhắm mắt. Chấp nhận số phận. Cuộc đời nó đến đây là kết thúc.
“Rầm...”
Mặt đất vỡ tan tành, một vụ nổ kinh khủng vang lên. Heo mập mở mắt. Nó thấy một người nam tử cả người cao lớn, hai mắt chứa đầy phẫn nộ, cả người bao chùm trong chiến giáp đen tuyền đầy mạnh mẽ, đeo trên mình chiếc mặt nạ sói đầy lạnh lùng, lãnh khốc. Đứng bên cạnh một con mãnh thú đầy oai vệ đang gầm thép. Một quyền đánh bay Long Ngạo Thiên về phía sau. Heo Mập nhịn không được hai mắt đỏ ửng, nước mắt rưng rưng, không khỏi nghẹn ngào hét lớn.
“Đại ca...”
“Rầm...”
Long Ngạo Thiên bị đánh bay về sau, chiến giáp vàng óng trên khuôn mặt vỡ vụn rơi xuống mặt đất. Long Ngạo Thiên lau đi vết máu trên khóe miệng. Kiên cường đứng dậy nhỉn chằm chằm tên ác ma trước mắt.
Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng giận dữ, hai mắt đỏ bừng, dẫm nát mặt đất lao về phía trước. Tay nắm thành quyền, sức mạnh trong toàn bộ cơ thể bốc phá tới cực hạn. Một quyền mạnh mẽ đấm thẳng về phía Lâm Vũ.
“Rầm...”
Hai quyền phong chạm nhau kịch liệt. Bộ giáp trên người Lâm Vũ vỡ nát một mảng lớn. Long Ngạo Thiên bay ngược về sau, gục trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi. Cả người đều là máu. Long Ngạo Thiên hai mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu. Tay nắm chặt lấy mặt đất. Trong lòng đầy không cam tâm. Hắn không cam tâm. KHÔNG CAM TÂMMM...
TẠI SAO...TẠI SAO TÊN ÁC MA NÀY LUÔN CẢN TRỞ HẮN...TẠI SAO. HẮN ĐÃ LÀM GÌ SAI...HẮN LÀM GÌ SAI HẢ...
CẢ ĐỜI HẮN ĐỀU VÌ NHÂN LOẠI. HẮN CHỈ MUỐN THẾ GIỚI TRỞ LÊN TỐT ĐẸP HƠN. VẬY HẮN SAI Ở ĐIỀM NÀO HẢ...TẠI SAO LUÔN PHẢI CẢN TRỞ HẮN.
BẤT KỲ THỨ GÌ CHỐNG LẠI LỢI ÍCH CỦA CON NGƯỜI ĐỀU LÀ CÁI ÁC. VẬY HẮN SAI Ở ĐIỂM NÀO HẢ.
Long Ngạo Thiên dù cả cơ thể đã đến cực hạn vỡ nát nhưng vẫn kiên cường đứng dậy. Hắn không thể gục ngã. Nếu hắn gục ngã những người trông chờ vào hắn sẽ phải thất vọng, đau khổ. Sau lưng hắn còn vô số người trông chờ vào hắn. Hắn phải đứng dậy, nhất định phải đứng dậy. Long Ngạo Thiên cắn răng, từng bước, từng bước răng rắc đi tới chỗ Lâm Vũ.
Tay phải của hắn khó khăn nắm thành quyền tung về phía trước mang theo tất cả niềm tin mãnh liệt không bao giờ bỏ cuộc của hắn.
“Rầm...”
Nhược Khuê mở ra sách ma pháp. Nàng đang sử dụng sách ma pháp dò tìm tung tích của Lâm Vũ. Trước mắt nàng là một cột khỏi đen nghi ngút bốc lên ngập trời. Dưới mặt đất là một cảnh hoang tàn đổ nát. Một người nam tử đang đứng hiên ngang giữa trời đất, khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái, phong thần, thoát tục, hai mắt oai hùng rực cháy đầy kiên định, cả người tràn ngập chính khí đầy mạnh mẽ cuốn hút. Đối mặt với tên ác ma cả người tràn ngập trong tà khí, hai mắt băng lãnh đầy giận dữ, dưới chân hắn là vô số xác chết của các loài động vật nơi đây. Nhược Khuê không khỏi trong lòng thốt lên.
“Thật độc ác...”
Vị nam tử kia vì chính nghĩa mà không hề sợ hãi đối đầu với tên ác ma đáng sợ như vậy, thật đáng khâm phục. Quan trọng nhất là khuôn mặt này, thân hình này, khí chất này...Quả là nam thần trong nam thần, đẹp trai không tỳ vết. Quả là nam thần trong mơ của nàng.
Nhược Khuê nhìn vị nam tử tràn ngập chính nghĩa đang lao tới tiêu diệt tên ác ma trước mắt. Không khỏi đỏ mặt trong lòng âm thầm hét lớn.
“Aaaaaa...Nam thầm...cố lên...Chính nghĩa sẽ thắng...”
“Rầm...”
Nhược Khuê nhìn nam thần bị đánh bay về sau, trong lòng không khỏi đau như cắt, hai mắt đỏ ửng. Nhưng nhìn nam thần vẫn có thể kiên cường đứng dậy. Nhược Khuê không khỏi trong lòng càng thêm ngưỡng mộ vị nam tử trước mắt. Kiên cường, mãnh mẽ, chính nghĩa. Xứng đáng là nam nhân chân chính của thiên hạ.
“Rầm...”
Một tiếng nổ tung vang lên, kéo Nhược Khuê về thực tại. Nhìn nam thần đang đối mặt với sinh tử. Nhược Khuê trong lòng không khỏi bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Lâm Vũ sát tâm nổi lên. Một quyền đấm thẳng vào trái tim Long Ngao Thiên. Nhưng Long Ngạo Thiên ngay lập tức biến mất trước mắt hắn. Chợt một quả cầu lửa lao thẳng xuống đầu Lâm Vũ. Lâm Vũ lùi bước. Dưới chân hắn lập tức nổ tung cháy rụi.
Lâm Vũ ngẩng đầu, trước mặt hắn là một vị thiếu nữ đang cưỡi chổi bay. Long Ngạo Thiên thì đang được cứu trên đó.
Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng. Thiếu nữ này đem lại cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn Long Ngạo Thiên gấp nhiều lần.
Lâm Vũ vội vàng dùng thần thức truyền âm cho hắc cẩu đang cuồng chiến với đám tu sĩ nơi đây.
“Hắc cẩu, đừng đánh nữa. Mau đem heo mập cùng đám yêu thú rời đi. Ta cảm giác sắp có chuyện không ổn.”
Hắc cẩu cũng không nhiều lời. Cắp heo mập trên lưng, phá nát vòng vây của đám tu sĩ. Quay đầu nhìn Lâm Vũ nói.
“Ngươi cũng nên cẩn thận, ta cũng cảm giác cô gái này không đơn giản...”
Nhược Khuê hai mắt lạnh lùng, tức giận nhìn Lâm Vũ. Lắc mạnh đũa phép trên tay. Vết thương trên người Long Ngạo Thiên lập tức lành lại. Đồng thời vô số chùm năng lượng phóng về phía Lâm Vũ.
“Rầm...Rầm...Rầm...”
Mặt đất bị xuyên thủng, cây cối bị xé nát bốc hơi trong nháy mắt biến mất khỏi thế gian một cách đáng sợ.
Long Ngạo Thiên cũng đã hoàn toàn bình phục. Bay trên trời cao lạnh lùng nhìn xuống Lâm Vũ.
Lâm Vũ hai tay nắm chặt. Nháy mắt xuất hiện trước mặt Long Ngạo Thiên cùng Nhược Khuê. Tung ra một quyền mạnh mẽ về phía về phía hai người.
“Rầm...”
Một tấm kính năng lượng lập tức hiện lên, chặn lại đòn tấn công của Lâm Vũ.
“Rầm...”
Tấm kính nát vụn. Long Ngạo Thiên cũng ngay lập tức vung quyền đáp trả Lâm Vũ.
“Rầm...”
Hai quyền phong mạnh mẽ va đập vào nhau, nổ tung khiến dư chấn đánh bay Long Ngạo Thiên cùng Nhược Khuê về phía sau.
Long Ngạo Thiên vội lau đi vết máu trên khuôn mặt. Hai mắt trở lên lạnh lùng. Hắn quyết định liều mạng với tên ác ma trước mắt. Hôm nay hắn không chết chính là tên kia vong.
Cả người Long Ngạo Thiên lập tức bùng nổ sức mạnh, hắn quyết định thiêu đốt tuổi thọ kích hoạt sức mạnh thần thể của bản thân. Mở ra trạng thái cuồng long.
Một nghìn chân long bỗng trở lên cuồng loạn, hai mắt đỏ rực khát máu. Cả người Long Ngạo Thiên trở lên vàng rực. Mặt đất dưới chân hắn không ngừng nát vụn vì sức mạnh của hắn đang điên cuồng gia tăng lên một cách chóng mặt.
Long Ngạo Thiên hai mắt kiên định nhìn về vị cô nương trước mặt. Đầy kiên định nói.
“Cô nương, đây là trận chiến sinh tử giữa ta và hắn. Hi vọng cô nương đừng nhúng tay vào.”
Nhược Khuê nhìn khuôn mặt đầy kiêu hùng, hai mắt rực cháy kiên định đầy khí thế hiên ngang, cả người uy vũ bất phàm của Long Ngạo Thiêm, không khỏi đỏ mặt như máy móc gật đầu đồng ý.
Long Ngạo Thiên quay đầu. Nhìn thẳng mặt Lâm Vũ hét lớn.
“Tên ác ma...”
“Rầm...”
Một cú đấm bất ngờ đấm thẳng mặt Long Ngạo Thiên ngay lúc hắn còn chưa kịp phòng bị. Long Ngạo Thiên lập tức bay về phía sau, khóe miệng phun máu khi chưa kịp nói xong lời muốn nói.
Nhược Khuê thấy vậy vô cùng tức giận hét lớn.
“Tên khốn nạn. Ngươi nhân lúc nam thần còn đang mải mê nói chuyện mà tấn công ngay trước mặt nam thần. Ngươi có xứng mặt nam nhân không hả...”
Vết thương lõm sâu trên người Long Ngạo Thiên lập tức lành lại. Long Ngạo Thiên hai mắt kiên định đứng dậy ra tay cho Nhược Khuê dừng lại.
“Ta Long Ngạo Thiên chính nhân quân tử sẽ không bao giờ đánh lén người khác. Tới đi...Tên ác...”
“Rầm...”
Long Ngạo Thiên còn chưa kịp nói xong, lại một quyền đấm thẳng về phía hắn.
Long Ngạo Thiên lau đi vết máu trên khuôn mặt. Hai mắt đỏ bừng giận dữ. Linh lực hội tụ, ba nghìn chân long bay xung quanh người hắn trở lên cuồng loạn. Quyền phong mang theo sức mạnh hủy diệt điên cuồng đánh về phía Lâm Vũ.
Mỗi bước hắn di chuyển, mặt đất đều nứt toạc, cây cối xung quanh điên cuồng nổ tung. Từng quyền phong điên cuồng đều mang theo sát ý như mất hết lý trí, điên cuồng đánh về phía Lâm Vũ.
Trước những đòn tấn công điên cuồng như vũ bão của Long Ngạo Thiên. Lâm Vũ vẫn ung dung, bình tĩnh đáp trả, dựa vào kinh nghiệm thực chiến sinh tử của bản thân. Nhẹ nhàng hóa giải các đòn tấn công điên cuồng liều mạng đã mất hết lý trí của Long Ngạo Thiên. Vừa đánh trả đòn tấn công đang lao tới, vừa bình tĩnh âm thầm quan sát động tĩnh vị thiếu nữ đang đứng từ đằng xa, cẩn thận không bị đánh lén.
Nhược Khuê nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi trong lòng nóng như lửa đốt. Nàng lo sợ nam thần sẽ bị đánh bại. Nhưng nếu nàng ra tay trợ giúp. Nam thần sẽ bị xấu mặt, mất đi danh dự từ đó trở nên ghét nàng thì biết làm sao bây giờ. Nàng chỉ có thể hi vọng nam thần sẽ chiến thắng, không...Nam thần nhất định sẽ chiến thắng.
“Rầm...”
Long Ngạo Thiên hai mắt đỏ bừng, cắn răng cố nén đi đau đớn của bản thân, vết thương trên người hắn càng lúc càng nhiều, nhưng dựa vào sức mạnh bá vương thần thể của hắn. Vết thương dù có lớn đến đâu, hắn cũng có thể ngay lập tức hồi phục.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Càng bị đánh, Long Ngạo Thiên càng trở lên điên cuồng mất hết lý trí, liều mạng lao vào tấn công Lâm Vũ một cách cuồng loạn không có chủ đích. Cơ thể hắn đã trở nên mệt mỏi, vết thương cũng không thể ngay lập tức khôi phục được như trước.
Cả cơ thể hắn như nát vụn, xương cốt như tan tành. Hắn cảm thấy hắn sắp đến giới hạn của sinh tử. Long Ngạo Thiên cắn răng liều mạng. Hắn sẽ đồng quy vô tận với tên ác ma trước mắt.
“Ký chủ đừng làm vậy, Ký chủ sẽ chết mất...”
Long Ngạo Thiên đã bị cơn cuồng nộ mất hết lý trí, không còn quan tâm tới sinh tử của bản thân nữa. Khắp cơ bắp trở nên cuồn cuộn mãnh liệt, từng luồng sức mạnh được giải phóng phá nát cả không gian xung, mặt đất nổ tung vỡ vụn một cách điên cuồng, ba nghìn chân long lột xác trở lên cuồng loạn, dữ tợn gầm thét như chứng kiến sự ra đời của đế vương.
“Hệ Thống, mở ra trạng thái bán vô địch”
Nhược Khuê thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi cảm thấy không ổn. Nam thần của nàng đang thiêu đốt sinh mạng một cách điên cuồng. Nhược Khuê đã không thể đứng nhìn được nữa. Cả cơ thể bao chùm trong màn khói đen chết chóc, tử khí điên cuồng thổi tung mọi thứ xung quanh. Cây đũa phép trở nên đen kịt, đầy tà ác. Sách ma pháp vội vàng hét lớn.
“Nhược Khuê, đừng làm vậy...Nguy hiểm...”
“Thiếu nữ ma pháp cuồng sát...bắt đầu kích hoạt.”
Lâm Vũ cảm giác như đang đối mặt với hai con hồng hoang mãnh thú đã mất kiểm soát. Khí thế trên người hai kẻ đó càng ngày càng trở nên nguy hiểm không có điểm dừng. Lâm Vũ hai tay nắm chặt. Hắn phải liều mạng thật sao.
Chợt một tiếng hét hắc cẩu vang lên bên tai Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, đi mau, đừng đánh nữa. Ta đã đưa heo mập cùng tất cả yêu thú đến nơi an toàn rồi...”
Lâm Vũ không do dự lấy ra sợi dây chuyền, dịch chuyển đến nơi khác.
Long Ngạo Thiên cảm thấy không ổn, vội vàng lao tới, tung quyền mãnh liệt về phía Lâm Vũ. Nhưng Lâm Vũ đã biến mất. Chỉ để lại mặt đất trống không, trơ trọi bị thổi tung nát vụn một mảng lớn.
Long Ngạo Thiên thấy vậy nhịn không được điên cuồng gầm thét.
“TÊN ÁC MA, NGƯƠI LÀ TÊN HÈN NHÁT, CÓ GIỎI THÌ ĐỪNG CHẠY, Ở LẠI QUYẾT ĐẤU SINH TỬ VỚI TA...ĐỒ HÈN NHÁT...AAAAAAAAAA...TÊN KHỐN....”