Nhân Lộ Thành Thần

Chương 211: Không xứng




Từng dải lụa hồng như đao nhọn lao về phía Lâm Vũ, sát chiêu không hề kiêng kỵ được liên tục tung ra, nhằm lấy mạng Lâm Vũ. Lâm Vũ một mặt mộng bức. Hắn nhớ rõ quy định của cuộc thi là không được giết người. Chẳng lẽ do hắn đọc sai quy định sao.

Nam Cung Thần thấy Lâm Vũ chỉ biết tránh né các đòn tấn công của hắn nhịn không được cuồng tiếu. Đây chính là cách biệt về thực lực, Lâm Vũ đến thực lực phản kháng hắn cũng không có, Lâm Vũ chẳng qua cũng chỉ là bao cát để hắn chút giận mà thôi.

Vô số phi trâm nhỏ như cây kim, từ trong người Nam Cung Thần phóng ra như vũ bão, lao về phía Lâm Vũ, kết hợp với từng dải lụa hồng sắc bén như đao nhọn, vừa có thể tấn Lâm Vũ một cách quỷ dị, lại vừa có thể che mắt Lâm Vũ, khiến Lâm Vũ khó lòng mà phòng bị ám khí tẩm kịch độc của hắn. Chỉ cần chạm nhẹ liền mất mạng ngay lập tức. Cho nên, chưa có kẻ nào có thể sống sót dưới tay của hắn. Kẻ hắn muốn giết, chắc chắn phải chết.

Hồng Hồng nhìn cây cột to lớn bị dải lụa hồng cắt bay làm đôi. Nhìn vô số phi châm đã đâm thủng cả trần nhà. Nhịn không được hỏi.

“Sẽ không chết người chứ. Chúng ta có nên dừng lại không.”

Hạ Lam Phong nhịn không được gật đầu nói.

“Đúng vậy, tuy ta không thích tên Lâm Vũ đó, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị Nam Cung Thần giết chết được...”

“Mọi người yên tâm, chỉ cần có sơ xuất xảy ra. Ta sẽ ngay lập tức can thiệp dừng trận đấu. Đảm bảo tính mạng cho Lâm Vũ”

Lạp Lan không do dự lạnh nhạt nói. Làm gì có chuyện đó. Đến lúc đó nàng sẽ nói do đao kiếm vô tình, quyết đấu sinh tử do ý trời, nàng muốn ngăn cản đã không kịp thì ai trách được nàng. Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Lạp Lan vẫn một bộ hờ hững, vô cảm quay ra nhìn Bệ Hạ, bĩnh tĩnh nói.

“Bệ Hạ thấy ý kiến của thần thế nào...”

Huyết Nữ Vương không lạnh không nhạt ra hiệu đồng ý. Nàng cũng muốn biết thực lực của Lâm Vũ mạnh tới đâu. Nhìn bề ngoài Lâm Vũ chỉ là một hoán huyết cảnh tầm thường, nhưng nàng không tin thực lực của Lâm Vũ lại tầm thường như vẻ ngoài của hắn.

“Ha ha...Lâm Vũ ngươi chỉ biết tránh né thôi sao, ta xem ngươi còn có thể trốn chạy được tới

đến bao giờ...”

Vô số dải lụa hồng hình thành một chiếc lồng giam lớn hạn chế không gian di chuyển của Lâm Vũ. Từ trên bầu trời. Vô số phi châm như vũ bão lao về phía hắn, không cho Lâm Vũ đường sống.

Hồng Hồng nhịn không được thở dài, đến đây là kết thúc, dù sao cách biệt thực lực hai đại cảnh giới cũng là quá lớn.

“Lâm Vũ, chết đi...”

Lâm Vũ nhìn cơn mưa phi châm đang lao tới. Nhìn cả cơ thể son phấn lòe loẹt của Nam Cung Thần. Mỗi bước hắn di chuyển, son phấn lại như mưa rơi xuống mặt đất, phủ kín cả đại điện. Lâm Vũ nhịn không được ngán ngẩm. Bảo hắn động vào người tên Nam Cung Thần này, hắn vạn lần không muốn. Dù chỉ một quyền là giải quyết hết tất cả.

Lâm Vũ né đống bụi mù son phấn, đang nồng nặc bay về phía hắn. Móc ra một hạt đậu từ túi trữ vật. Đưa lên ngon tay, nhắm thẳng đầu Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần thấy hành động của Lâm Vũ, nhịn không được tức giận hét.

“Lâm Vũ, ngươi đây có ý gì. Muốn dùng một hạt đậu nhỏ bé để đánh bại ta. Đừng khinh người quá đáng...Tuyệt kỹ sát thần...Phi Hoa Loạn Vũ...Lâm Vũ, chết đi...”

“Bốp...”

Hạt đậu được bắn ra. Nam Cung Thần rơi từ trên không trung ngã lăn xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Cả đại điện như lâm vào yên tĩnh. Một tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Lâm Vũ mộng bức nhìn xem đám người đang đầy mộng bức nhìn hắn. Hắn thắng thì khó tin đến vậy sao.



“Các vị, đừng nhìn nữa, mau công bố kết quả đi...”

Lạp Lan hai tay nắm chặt, nàng vạn lần muốn nói Lâm Vũ mới là kẻ thất bại, nhưng nàng không thể nói ra những lời này được. Cổ họng nàng như nghẹn lại, khó thở nói.

“Người thắng...là...là...”

“Khoan...Ta không phục...ta không phục...Lâm Vũ thắng ta là do dùng ám khí, thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi. Ngươi nếu còn là nam nhân thì chính diện quyết đấu sinh tử với ta...”

Nam Cung Thần từ dưới đất bừng tỉnh, không chấp nhận sự thất bại của hắn. Điên cuồng la hét. Muốn quyết đấu sinh tử với Lâm Vũ.

Lâm Vũ lạnh lùng quay đầu, tay nắm thành quyền, linh lực bùng nổ, đấm mạnh một quyền về phía Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần nhìn nắm đấm sát phạt đang ngày càng tới gần, sát trước mắt hắn, nhịn không được sợ hãi run rẩy, hai chân mền nhũn, đến dũng khí phản kháng cũng không có, cả đời hắn chưa bao giờ thấy thứ gì đáng sợ đến như vậy. Trước mắt hắn như hiện lên núi thây biển máu, sự đau khổ, tuyệt vọng, bi thương mà người thường không thể chịu đựng được.

Chết, chữ chết liên tục hiện lên trong đầu hắn, hắn chắc chắn sẽ chết, hắn không có cơ hội phản kháng, hắn sẽ chết...

“Rầm...”

Vô số bức tường lớn sau lưng hắn nổ tung thành tro bụi, nắm đấm của Lâm Vũ dừng ngay trước mặt hắn. Nam Cung Thần hai mắt tràn đầy hoảng sợ, ngã quỵ xuống mặt đất, không ngừng nôn mửa vì sợ hãi, một mùi khai lan tỏa giữa đũng quần hắn. Lâm Vũ thu tay, lạnh nhạt nói.

“Kẻ như ngươi, không xứng để ta ra tay...”

“Được rồi. Ta tuyên bố Lâm Vũ là người chiến thắng. Còn Nam Cung Thần. Lôi hắn ra ngoài chặt đứt hai tay của hắn”

Một giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm vang lên. Huyết Nữ Vương đầy bình tĩnh, ung dung ấn định kết quả trận đấu.

Nam Cung Thần nghe Huyết Nữ Vương nói xong nhịn không được hoảng sợ, nhìn Lạp Lan run rẩy nói.

“Quốc sư, cứu ta...hãy cứu ta...nếu không...”

“Phập...”

Đầu Nam Cung Thần bay lên không trung. Bàn tay Lạp Lan như đao nhọn chém bay đầu Nam Cung Thần, khiến máu tươi bắn tung túe lên khuôn mặt của nàng. Lạp Lan khuôn mặt dính đầy máu tươi, cầm đầu Nam Cung Thần trong tay. Mỉn cười nhìn Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, ngươi nói xem, phế vật nên chết đi có đúng không...”

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Lạp Lan, Lạp Lan cũng lạnh lùng nhìn hắn. Linh lực âm thầm bùng nổ. Tay nắm thành quyền.

“Ha ha...Bệ Hạ...Nam sủng mới của người thật thú vị, Bệ Hạ cho ta mượn nam sủng của người chơi vài ngày có được không...”

Hồng Hồng một mặt tươi cười, vui vẻ nhảy ra đứng chắn giữa Lâm Vũ và Lạp Lan. Không do dự ôm lấy cánh tay Lâm Vũ, ép chặt vào đôi đồi núi to lớn của nàng. Đầy tươi cười, nhìn Huyết Nữ Vương nói.

Ánh mắt Huyết Nữ Vương dần trở lên lạnh lùng, Hồng Hồng nhịn không được cúi đầu sợ hãi, hoảng sợ nói.

“Ha ha...Bệ Hạ...Ta chỉ đùa...đùa chút thôi. Người đừng tưởng thật ha ha...”

Huyết Nữ Vương lạnh lùng quay ra nhìn Lâm Vũ.



Lâm Vũ đang một mặt vui vẻ, tận hưởng cảm giác sung sướng, bay bổng, mền mại, to lớn chợt rùng mình. Hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh hắn đamg giảm mạnh, lạnh đến thấu xương. Lâm Vũ vội vàng rời xa Hồng Hồng, một mặt chính nhân quân tử, không ham nữ sắc. Nói.

“Trong lòng ta chỉ có một mình Huyết Nữ Vương bệ hạ mà thôi. Cô nương, xin tự trọng.”

“Được rồi. Tất cả giải tán đi.”

Cuộc thi kết thúc. Lâm Vũ cùng Huyết Nữ Vương rời khỏi đại điện, ngay lúc Lâm Vũ còn đang than thở đáng tiếc, thì một giọng nói đã vang lên bên tai Lâm Vũ.

“Ngươi có vẻ đang rất luyến tiếc vì không được rời khỏi ta đi theo Hồng Hồng...”

Đương nhiên, ai lại muốn ở cùng một kẻ biến thái như ngươi chứ.

“Hà Kỳ, sao nàng có thể nói như vậy được. Ta yêu nàng như nước yêu mây, như mặt trăng yêu mặt trời, nàng còn không tin ta sao”

Huyết Nữ Vương một mặt khó hiểu nhìn Lâm Vũ.

“Ngươi nói vậy là có ý gì. Nước, mây, mặt trăng, mặt trời. Chúng thì có liên quan gì đến nhau.”

Lâm Vũ một mặt chân thành, hai mắt chân tình, chân thật nói.

“Tại sao lại không liên quan. Mây dù có đi đến bốn phương trời, nhưng nước vẫn sẽ mãi dõi theo bóng hình mây. Mặt trăng dù đẹp, nhưng chỉ khi được ở bên mặt trời, mặt trăng mới được tỏa sáng đẹp đẽ, lỗng lẫy nhất. Tấm chân tình của ta cũng vậy.”

Huyết Nữ Vương không khỏi bật cười, bá đạo đẩy Lâm Vũ vào một gốc cây, sờ lên khuôn mặt Lâm Vũ, liếm bờ môi mền mại mê người nói.

“Ha ha...Ngươi cũng dẻo miệng lắm. Nếu thả ngươi ra ngoài chính là tai họa cho nữ nhân trong thiên hạ. Không biết sẽ có bao nhiêu cô nương nhà lành bị ngươi lừa gạt giống như ta vậy”

Huyết Nữ Vương từ từ đưa bờ môi mền mại ghé sát khuôn mặt anh tuấn của Lâm Vũ. Lâm Vũ nhịn không được nhắm mắt. Dòng đời xô đẩy, nếu đã không phản kháng được, chi bằng nhắm mắt hưởng thụ.

5 phút trôi qua. Chẳng có gì xảy ra cả. Lâm Vũ nhịn không được mở mắt. Huyết Nữ Vương thì đang đứng tựa người nơi xa bật cười nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Lâm Vũ.

“Ha ha...Nam nhân các ngươi thật giống nhau, đều háo sắc...”

Lâm Vũ nhịn không được trong lòng phản bác. Nam nhân không thích nữ nhân chẳng lẽ đi thích nam nhân. Nữ nhân thật vô lý, luôn nói nam nhân ai cũng giống nhau, vậy mà chính bản thân mình lại luôn phải mất công sức chọn ra một người nam nhân phù hợp, dù nói nam nhân ai cũng giống nhau.

Bỗng từ trên bầu trời rơi xuống từng chiếc lông vũ đỏ rực tuyệt đẹp. Lâm Vũ nhịn không được ngẩng đầu.

“Đây là...”

“Đây là lông vũ của con vẹt ngốc đó. Coi như phần thưởng dành cho sự suất sắc của ngươi hôm nay. Nhưng nếu ngươi dám có tư tưởng khác như ngày hôm nay. Đừng trách ta xử ngươi như xử con vẹt ngốc”

Lâm Vũ nghe xong nhịn không được rùng mình nhớ đến hình ảnh con vẹt ngốc bị vặt trụi lông. Hắn cảm thấy bên dưới thật lạnh, hắn sẽ bị giống con vẹt ngốc đó sao. Lâm Vũ vội đuổi theo Huyết Nữ Vương vội vàng nói.

“Hà Kỳ, nàng nói vậy là có ý gì...”

“Ai biết được, ngươi đoán xem...”

“A...Đời nam nhân thật khó...”