Lâm Vũ cầm thẻ bài hoàng kim trong tay, thoải mái ra vào cửa thành, tự do đi lại trên đường phố. Trước kia, người khác nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ cho rằng hắn ăn mặc mất thuần phong mỹ tục, không có văn hóa, quan binh thấy hắn thì liền ráo riết truy lùng, đuổi bắt khắp nơi cả ngày lẫn đêm. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Lâm Vũ phẩy chiếc quạt sơn hà, đeo lên chiếc kính mắt chân long, mặc lên người bộ y phục chí tôn. Hai bên là Hỏa Long cùng Hắc Cẩu đầy oai vệ. Mỉn cười nghênh ngang đi trên đường phố. Người đi đường đều nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tôn kính.
“Oa kia là nam nhân của bệ hạ sao. Thật soái khí...Aaaa...ta ướt...”
“Phong cách ăn mặc thật phá cách...Thật soái ca...Aaaaa...ta ướt...”
“Các ngươi đừng nói nữa....Aaaaaa...ta ướt...”
Lâm Vũ mỉn cười, đây chính là sự khác biệt. Không quan trọng ngươi là ai, chỉ cần địa vị ngươi đủ lớn, thì người khác sẽ ngưỡng mộ, tôn kính ngươi.
Lâm Vũ thoải mái sải bước vào công viên đầy lá vàng, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống nàn cỏ xanh mởn mởn, một hàng cây dài đung đưa theo gió, trên con đường đầy vòm hoa tỏa sắc màu rực rỡ. Bao quanh hồ nước thơ mộng chạy dài từng hàng ghế. Vô số người ăn mặc thanh lịch, sang trọng cười nói vui vẻ, trên mặt hồ là từng đôi thiên nga trắng đang bay lượn. Gói trọn vào tầm mắt một khung cảnh đẹp tuyệt vời. Lâm Vũ mỉn cười, nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm nói.
“Vẹt huynh, ngươi nói xem đây có phải là cảnh đẹp hay không”
Vẹt ngốc không do dự tự tin trả lời, đầy tự hào nói.
“Đương nhiên, đây không phải cảnh đẹp vậy đâu mới được gọi là cảnh đẹp”
Lâm Vũ mỉn cười đứng dậy, tiếp tục đi trên những cửa hàng sầm uất ở công viên, xa hoa không thiếu một thứ gì. Điều này làm Lâm Vũ nhớ tới hình ảnh lần đầu hắn gặp mặt Huyết Nữ Vương. Một cô thôn nữ tắm mình trong máu tươi, ở một góc tối tăm, bẩn thỉu, nghèo đói, tràn ngập tội phạm.
“Vẹt huynh, ngươi nói xem Huyết Nữ Vương thường xuyên đóng giả thành người khác sao”
“Đúng vậy, Huyết Nữ Vương bệ hạ khi ở bên ngoài thường xuyên hóa thân thành người khác.”
A thì ra Huyết Nữ Vương lại thích chơi trò cosplay. Thật kích thích...À không...Thật không thể tin nổi. Lâm Vũ không khỏi trong lòng thầm nghĩ.
“Lâm Vũ, sao ngươi đột nhiên lại hỏi ta chuyện này”
“Vẹt huynh, ngươi mau nhìn phía trước đi”
Một cô bé ánh mắt đỏ rực, mái tóc đỏ tươi như máu, tết tóc hai bên, khuôn mặt bụ bẫm, ngây thơ, đáng yêu. Mặc một bộ váy lolita đang tươi cười đầy nham hiểm sải bước tới chỗ Lâm Vũ. Đây chẳng phải Huyết Nữ Vương phiên bản loli hay sao. Hăy hắn nên gọi là loli Huyết Nữ Vương mới đúng.
Huyết Nữ Vương loli hai mắt đỏ rực, đầy ngây thơ, hồn nhiên nhìn Lâm Vũ nói.
“Ca ca...Tiểu muội muội làm rơi mất nam sủng của mình rồi. Huynh có thấy nam sủng của muội ở đâu không”
Lâm Vũ không do dự mỉn cười, cúi đầu chân thành nói.
“Tiểu muội muội hãy mau nhắm mắt lại đi. Đếm từ một đến ba, ta sẽ cho muội muội một bất ngờ. Có được không”
Loli Huyết Nữ Vương không do dự gật đầu, ưm một tiếng liền nhắm mắt làm theo lời Lâm Vũ.
“Một...hai...”
Lâm Vũ ngay lập tức cúi đầu.
“Ba...”
Loli Huyết Nữ Vương trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ ngay lập tức cúi đầu, vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
“Lâm Vũ, đợi chúng ta với”
Loli Huyết Nữ Vương nhịn không được phùng má trợn mắt, dậm chân lên mặt đất, bắt chéo hai tay nói.
“Hứ...Ngươi chạy, để xem ngươi chạy trốn ta được đến bao giờ Hứ...”
Lâm Vũ dựa vào thân cây bên đường thở hồng hộc. Hắn thật xúi quẩy, vừa mới ra đường được tự do một lúc liền gặp ngay phải...Thật đen đủi. Lâm Vũ sờ lên chiếc bụng đang đói cồn cào của mình, lại nhìn quán ăn sang trọng đối diện ngay trước mắt. Nhịn không được đẩy cửa bước vào bên trong.
“Kính mời quý khách...”
Lâm Vũ được người phục vụ dẫn tới tầng cao nhất nhất của nhà hàng. Cả không gian tràn ngập một màu hoàng kim trang nhã, vẹt ngốc đậu trên vai Lâm Vũ nhịn không được khen ngợi.
“Lâm Vũ, ngươi thật biết cách thưởng thức, đây chính là nhà hàng nổi tiếng nhất ở nơi đây.”
Lâm Vũ ung dung ngồi xuống một chiếc bàn sang trọng, mở ra thực đơn trước mắt, nhịn không được mỉn cười. Thịt bò mộng ảo rát vàng, Tôm hùm hoàng đế nướng huyết ngọc, Trứng cá tử thần trân châu đen, gan ngỗng địa ngục áp chảo sốt vang hoàng kim...Lâm Vũ nhẹ mỉn cười rung chiếc chuông vàng trong tay. Một cô hầu gái tai mèo xinh đẹp bước vào bên trong, nhẹ nhàng áp sát người Lâm Vũ, ngọt ngào nói.
“Nya...khách quan, người muốn dùng gì. Người muốn ăn món tráng miếng trước, hay... nya...ăn meo...trước...”
Là nam nhân đương nhiên phải chọn vế sau, với điều kiện ngươi đủ thực lực.
Lâm Vũ một mặt bình tĩnh, ung dung gấp lại cuốn thực đơn, từ tốn nói.
“Mỗi món trong thực đơn đều làm một phần là được...”
Cô hầu gái vòng tay ra sau, nhẹ nhàmg ôm lấy cổ Lâm Vũ, cả cơ thể quyến rũ áp sát người hắn, mị nhãn như tơ, hơi thở ngọt ngào, ghé vào tai Lâm Vũ thở một hơi nồng, ngọt ngào nói.
“Khách quan, người đã suy nghĩ kỹ chưa. Người không muốn...nya...meo...phục vụ người trước sao”
Đương nhiên muốn. Lâm Vũ một mặt bình tĩnh, đẩy nhẹ cô hầu gái ra khỏi người, ung dung nói.
“Ta đã suy nghĩ kỹ, mỗi món trong thực đơn đều mang cho ta một phần là được, ngươi đi đi”
Cô hầu gái luyến tiếc rời đi, để lại bóng lưng quyến rũ, thân hình gợi cảm. Mái tóc đỏ tươi tùy ý buông thỏng, ánh mắt đỏ rực mê người, bước đi đầy uyển chuyển, trước khi đi vẫn không quên mỉn cười liếm môi nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ...Lâm Vũ không do dự mở tung cửa sổ tầng mười tám, ngay lập tức bay ra khỏi cửa sổ. Nhảy từ tầng mười tám bỏ trốn.
Lâm Vũ vội chạy băng băng qua cây cầu Cổng Đỏ, dài hơn ngàn mét, phía xa cây cầu là những tòa nhà trọc trời, cao chót vót, vô cùng xa hoa tráng lệ, mọc lên san sát như vộ tận. Sau khi vượt qua cây cầu, Lâm Vũ vội lách người vào một đám đông trên quảng trường nhìn ngắm bốn phía xung quanh.
“Lâm Vũ, Vẹt ngốc biến mất rồi...”
Trước câu trả hỏi của Hắc Cẩu, Lâm Vũ mới giật mình phát hiện, Vẹt ngốc đã biến mất ngay trước mắt hắn mà hắn không hề hay biết.
Lâm Vũ lau mồ hôi trên chán, thở dài nói.
“Chúng ta mau đi thôi, con vẹt ngốc đó bị tóm rồi”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu một mình đi lại giữa dòng người tấp nập, đây là quảng trường nghệ thuật vô cùng nổi tiếng của Huyết Giới. Nơi tập chung vô số tác phẩm nghệ thuật, người đến đây ngâm thơ, sáng tác, vẽ tranh cũng rất nhiều. Lâm Vũ nhìn ngắm từng tác phẩm được đóng khung vàng óng, treo trang nghiêm trên từng bức tường sang trọng, mỗi một ô gạch dưới chân hắn đều sáng bóng thể hiện sự hào nhoáng nơi đây. Dòng người đi lại tấp nập cả ngày lẫn đêm, các mặt hàng sang trọng được bày bán như vô tận, thể hiện sự giàu có của nơi này. Lâm Vũ nhìn vào từng bức tranh chữ trên tường, chợt một câu đối khiến hắn vô cùng hứng thú.
“Nhật hỏa vân yên, bạch đán thiêu tàn ngọc thố”
(Nghĩa : Mặt trời là lửa, mây là khói, ban ngày thiêu rụi mặt trăng)
Câu đối không chỉ ngang tàn, hống hách mà nét chữ trên câu đối cũng vô cùng bá đạo, cứng rắn, ngông cuồng. Một người tài tử đi ngang qua giống Lâm Vũ nhìn câu đối trước mặt, nhịn không được tấm tắc khen ngợi.
“Quả không hổ danh là đệ nhất tài nữ của Huyết Giới. Câu đối thật bá đạo, đến nay vẫn không người có thể trả lời. Tuyệt diệu, quả là tuyệt diệu vô cùng...”
Lâm Vũ nhịn không được mỉn cười, viết một dòng chữ ngay bên cạnh câu đối. Nét chữ tuy mền mại như nước, nhưng lại kiên cường, hào hùng đến kỳ lạ.
“Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô”
(Nghĩa : Trăng là cung, sao là đạn, chiều tới bắn rụng mặt trời)
Một hàng dài tài tử nhịn không được nhìn vào hai câu đối trước mắt,miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Nhật hỏa vân yên, bạch đán thiêu tàn ngọc thố”
“Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô”
(Mặt trời là lửa, mây là khói, ban ngày thiêu rụi mặt trăng)
(Trăng là cung, sao là đạn, chiều tới bắn rụng mặt trời)
“Hay...Hay...Hay...”
Vô số tiếng vỗ tay, khen ngợi vang lên. Chợt một chiếc kiệu hồng xuất hiện giữa đám đông, sau tấm màn che là một thân hình ngự tỷ đầy thành thục hấp dẫn, vô cùng linh lung, quyến rũ. Khiến người nhìn miệng đắng lưỡi khô không ngừng nuốt nước miếng. Đám đông không nhịn được hai mắt tỏa sáng, điên cuồng la hét.
“ Là đệ nhất tài nữ Huyết Giới. Huyết Kỳ Kỳ...”
“Trời ơi...quả nhiên là nàng, đệ nhất tài nữ Huyết Giới, Huyết Kỳ Kỳ, chúng ta yêu người...”
Lâm Vũ nhịn không được cảm thán. Thân hình ngự tỷ này, quả không hổ danh đệ nhất tài nữ Huyết Giới.
“Không biết vị nào ở đây đã giải được câu đối của tiểu nữ, tiểu nữ thật nóng lòng muốn gặp mặt người đó”
Trước giọng nói vũ mị mê hoặc của Huyết Kỳ Kỳ. Cả đám đông ngay lập tức tách ra thành hai hàng, xếp thành một lối đi nhường đường cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ...
“Công tử...Công tử không muốn lên đây tâm sự nhân sinh với tiểu nữ sao...Tiểu nữ đang rất cô đơn đó”
Lâm Vũ không do dự một mặt chính nhân quân tử bước tới. Đầy nho nhã nói.
“Cô nương đã có lời mời, tại hạ sao có thể từ chối ý tốt của cô nương...”
Chợt, một con vẹt bị vặt trụi lông chui ra khỏi tấm màn che, hai mắt đầy bi thương nhìn Lâm Vũ nói.
“Đừng...”
Lời còn chưa kịp nói xong, một đôi bàn tay trắng nõn, quyến rũ đã tóm lấy cổ con vẹt lôi vào bên trong, đầy ngọt ngào nói.
“Công tử mau lại đây đi...tiểu nữ đang rất nóng lòng chờ người đến an ủi đó nha.”
Lâm Vũ...Lâm Vũ nhìn hình ảnh con vẹt bị vặt trụi lông, không hiểu sao cả người lạnh toát, mồ hôi túa ra như tắm, tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực vội vàng nói.
“Ha ha...cô nương, ta chợt nhớ ra ta có việc gấp, hôm nay không thể phụng bồi cùng cô nương, tại hạ xin cáo từ...”
Một chiếc hộp bay khỏi tấm màn che, rơi vào trong tay Lâm Vũ. Trong chiếc hộp không gì khác ngoài vẹt ngốc. Lâm Vũ nhìn vẹt ngốc bị vặt trụi lông trong tay,đây rõ ràng là đang cảnh cáo hắn đừng mong có ý định chạy trốn, dù hắn có ở bất cứ đâu, Huyết Nữ Vương cũng có thể tìm được hắn. Bảo hắn nên sớm ngoan ngoãn quay trở về hoàng cung càng sớm càng tốt.
Bầu trời đã về đêm, Lâm Vũ nhàm chán đi lại trên đường phố hoa lệ. Nhìn ngắm từng sòng bạc cao vút hiện lên sôi nổi trước mắt hắn. Lâm Vũ tùy tiện bước vào một sòng bạc trên phố. Hiện lên trước mắt hắn là hình ảnh từng đống tiền đang được chuyển qua chuyển lại, từng tờ ngân phiếu giá trị trăm vạn lượng được chất cao như núi, vàng bạc châu báu như một dòng lũ đặt lên bàn cá cược. Tiếng người la hét, điên cuồng vì từng con số chật kín cả không gian.
Lâm Vũ tùy ý ngồi xuống một bàn cá cược gần đó, luật chơi rất đơn giản, đoán lớn nhỏ. Người nhân viên chuyên nghiệp lắc con xúc xắc trong tay, đặt xuống bàn cá cược. Lâm Vũ dùng linh lực nhìn xuyên qua ống xúc xắc. Số hiện lên sau ống xúc xắc là số lớn.
Lâm Vũ không do dự đặt cược vào cửa lớn. Thời gian dần dần trôi qua, người nhân viên chuyên nghiệp mỉn cười mở ra ống xúc xắc.
Số hiện lên lại là số nhỏ. Lâm Vũ không khỏi cười nhạt. Đứng dậy đi tới một bàn khác. Người nhân viên vẫn như cũ chuyên nghiệp chia từng lá bài cho khách nhân.
Lá bài trong tay Lâm Vũ chỉ có 3467. Lâm Vũ mỉn cười. Xoa tay lên một lá bài. Từ con 3 chuyển thành con át. Lâm Vũ lại xoa tay thêm vài lần. Bộ bài của hắn đã có tứ quý át. Nếu cuộc đời chia cho bạn những lá bài dở, hãy học cách trở thành một người chơi giỏi. Từng lá bài của đối thủ lần lượt được người nhân viên ngửa lên. Tứ hai. Tứ mười. Tứ chín. Lá bài của Lâm Vũ cũng không ngoại lệ. Người nhân viên chuyên nghiệp ngửa từng lá bài của Lâm Vũ. Là 3467. Chẳng có gì thay đổi. Lâm Vũ mỉn cười, đi tìm một thú vui mới.
Thời gian từ từ trôi qua, Lâm Vũ buồn chán ngồi uống một ly riệu đỏ tươi. Đựng trong một chiếc cốc lưu ly xa hoa trong suốt. Ngắm nhìn sự xa hoa, giàu có, điên cuồng nơi đây.
Từ trên bậc thềm cao, một cặp chân dài miên man nhẹ nhàng bước đi uyển chuyển. Một vị mỹ phụ ánh mắt vũ mị, bờ môi đỏ tươi nhẹ nhàng bỏ đi chiếc áo khoác lông vũ trên cơ thể, lộ ra bờ vai trắng nõn quyến rũ. Mê hồn bước xuống từng bậc thang trải dài thảm đỏ.
Ánh mắt cả sòng bạc như bị hớp hồn trước đôi mắt đỏ tươi, đẹp tuyệt vời của vị mỹ nữ trước mắt. Một đám đông nhịn không được trở lên điên cuồng hét lớn.
“Là thần bài, đệ nhất thần bài của Huyết Giới. Bất khả chiến bại, chưa từng thua trận nào. Thần Bài Hà Kỳ Kỳ...Đệ nhất thần bài Huyết Giới Hà Kỳ Kỳ”
Vị mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân giơ tay, cả đám đông đang điên cuồng reo hò lập tức trở nên im lặng. Vị mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân nhẹ mỉn cười, đi đến bên cạnh Lâm Vũ đang cầm ly riệu đỏ tươi trong tay. Nhẹ nhàng cầm lấy ly riệu trong tay Lâm Vũ một hơi uống cạn. Nhẹ liếm bờ môi mê người, nhìn Lâm Vũ đầy khiêu khích.
“Nam nhân, có muốn cùng ta chơi một ván bài không. Thắng sẽ có thưởng, thua thì...”
Vị mỹ nữ nhẹ ghé vào tai Lâm Vũ, hơi thở nồng nàn, ngọt ngào quyến rũ nói.
“CHẾT...”
Lâm Vũ mỉn cười. Đi đến một bàn xúc xắc bên cạnh. Lắc mạnh con xúc xắc trong tay. Đặt mạnh xuống bàn cá cược. Ra hiệu mời đoán số.
Vị mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân mỉn cười đầy tự tin, không do dự ngay lập tức tùy ý nói một con số mình thích.
“Số 6...”
Lâm Vũ mỉn cười. Mở ra ống xúc xắc, là số 1.
Vị mỹ nữ không do dự mỉn cười đầy tự tin, ngạo nghễ nói.
“Ha ha...ta thắng. Thế giới này ta là luật. Ta nói là số 6, nó sẽ là số 6”
Vị mỹ nữ đập nhẹ tay lên bàn. Linh lực lan tỏa, chấn động khắp không gian. Tất cả con xúc xắc trong tất cả sòng bạc đều hiện lên số 6. Vị mỹ nữ mỉn cười, nhìn Lâm Vũ, ngạo nghễ nói.
“Nam nhân, ngươi thua rồi”
“Vậy sao...”
Lâm Vũ mặt không đổi sắc, đập nhẹ tay nên bàn. Từng cỗ linh lực vô hình kinh khủng liên tục va chạm nhau.
Con xúc xắc vì không chịu nổi áp lực giữa hai người mà dần tan thành tro bụi, biến mất trên thế gian. Cả sòng bạc bỗng trở nên lặng thinh không một tiếng động, đến tiếng thở dốc cũng không dám phát ra.Trước bầu không khí kinh khủng này.
Lâm Vũ nhìn khung cảnh trước mắt không khỏi cười nhạt. Tiêu sái rời đi.
“Ván cờ này, chúng ta hòa nhau...”
Vị mỹ nữ ánh mắt lạnh lùng nhìn con xúc xắc đã trở thành một đống tro tàn trước mắt. Nhịn không được nhíu mày. Rốt cuộc hắn muốn ám chỉ điều gì. Liệu đây có phải là một ván cờ bình thường như vẻ bề ngoài của nó.
Hắc cẩu đi theo sau lưng Lâm Vũ trong màn đêm lạnh giá, nhìn dòng người hối hả đi lại nhịn không được hỏi.
“Lâm Vũ, ta cảm thấy ván cờ vừa rồi không đơn giản, ngươi muốn ám chỉ điều gì chăng”
Lâm Vũ nhìn từng dòng người hối hả, nhịn không được mỉn cười nói.
“Vạn vật đều phải đi theo quy luật tự nhiên của nó. Chỉ đơn giản vậy thôi”
“Lâm Vũ, ta vẫn không hiểu ý ngươi nói.”
Lâm Vũ không khỏi bật cười.
“Ha ha...Hắc cẩu, nếu ngươi không hiểu thì ngươi nên cảm thấy may mắn. Bởi vị lòng ngươi sẽ nhẹ đi rất nhiều”
Lâm Vũ lặng người, ngồi lại trên một hàng ghế dài. Hôm nay hắn đã đi đến rất nhiều nơi phồn hoa sang trọng, giàu có bậc nhất nơi đây. Chỉ có duy nhất khu ổ chuột tối tăm, bẩn thỉu, nghèo đói, đau khổ, tràn ngập tội phạm là hắn chưa hề bước tới. Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tự do xa hoa, đúc bằng Huyết Ngọc cao tới ngàn mét trước mắt, chiếu rọi cả thành phố hoa lệ, giàu có bậc nhất Huyết Giới. Nhịn không được mỉn cười.
“Ánh sáng của ngọn đèn tự do chiếu rọi cả bốn phương trời, nhưng dưới chân nó lại là một vùng tối tăm, u ám. Ánh sáng của ngọn đèn tự do, chỉ được chiếu rọi cho những kẻ được phép nhìn thấy nó mà thôi”