Nhân Lộ Thành Thần

Chương 187: Tạm biệt




Dưới cơn mưa tầm tã bầu trời u ám. Bốn vị huynh đệ lặng lẽ bước đi trên con đường vắng lặng, cả người ướt đẫm nước mưa nhỏ giọt vào khoé mắt bước về phía trước. Mưa vẫn rơi, mặc cho bốn vị huynh đệ không muốn điều đó.

Trên khắp các bức tường thành, dán đầy tội ác của bốn người huynh đệ. Bọn họ là những kẻ giết người máu lạnh, không có lương tâm. Vô số sinh mạng người dân vô tội đáng thương đã chết trong tay bọn họ.

Chính Nhất không cam lòng ngẩng mặt lên trời hét lớn. Nhưng cơn mưa xối xả đã che lấp tất cả tiếng hét vô vọng của Chính Nhất. Khắp không gian chỉ là tiếng mưa gió đang quay cuồng, gào thét đánh lên bốn người huynh đệ.

Bốn vị huynh đệ tìm đến một quán riệu nhỏ để trú mưa. Im lặng tìm một vị trí ngồi xuống. Cả không gian vẫn chỉ vang vọng vô số tội ác của bốn vị huynh đệ, giết hại người dân một cách vô nhân tính. Bốn người họ được gọi là những kẻ máu lạnh, cầm thú, súc sinh, không đáng sống trên thế gian này. Vô số lời mắng chửi, nguyền rủa đổ lên đầu bốn người huynh đệ. Cho dù bốn người huynh đệ đã làm đủ mọi cách, cải trang hay xoá đi mọi dấu vết thì kết quả vẫn không thể thay đổi, những người dân thường vô tội vẫn bị thảm sát một vô nhân tính.

Trước những lời mắng chửi khó nghe từ những người xung quanh. Chính Nhất. Chính Nhị, Chính Tam vẫn mỉn cười thoải mái, không hề quan tâm tới điều này, trò chuyện một cách vui vẻ. Như ngày cuối cùng. Bản thân mình được sống trên thế gian này.

Màn đêm dần dần buông xuống, bốn người huynh đệ dừng lại bên trong một ngôi chùa đã đổ nát, mọi thứ xung quanh chỉ là một màu đen tăm tối, không gian yên tĩnh, vắng lặng một cách nặng nề. Dưới ngọn lửa le lói sắp tắt, Chính Nhất lặng lẽ lấy ra một vò riệu nhỏ. Đây là vò riệu hắn trân quý nhất, cất dấu hàng chục năm nay, chưa bao giờ có ngày hắn nghĩ mình sẽ uống nó.

Dưới ngọn lửa tí tách, đang tắt dần. Bốn người huynh đệ quần áo rách nát, cầm bốn chén riệu lớn trên tay mỉn cười vui vẻ nói.

“Huynh đệ, cạn chén”

“Cạn chén…”

Lâm Vũ cầm chén riệu trên tay, uống một ngụm lớn. Trong lòng nặng nề suy nghĩ. Hắn không phải thiên tài, cũng chẳng phải thần thánh. Hắn không có bất kỳ biện pháp nào để tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Hắn thất bại hoàn toàn. Tên đó quá gian xảo, quỷ quyệt, thông minh và ngoan độc, lại còn kín đáo, cận thận hại người không một kẽ hở. Hắn chẳng thể làm được điều gì. Lâm Vũ có thể khẳng định, kẻ này còn âm hiểm hơn hắn rất nhiều lần. Lâm Vũ hắn biết, người tài giỏi hơn hắn trong thiên hạ nhiều vô số kể. Nhưng bị một kẻ như vậy hãm hại, khiến hắn có cảm giác không thở nổi, hắn chỉ có thể bất lực nhìn xem tất cả, hắn vô dụng, hắn không thể làm được gì. Không những vậy, chắc chắn kẻ này còn có một hoặc nhiều thế lực lớn chống lưng. Hắn có thể làm được gì chứ, hắn chẳng thể làm được gì cả Những kẻ như vậy quá đáng sợ.

Thứ kẻ này muốn có được chắc chắn là Thiên Hành Lệnh. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đây là điều không bao giờ thay đổi. Kẻ không có thực lực thì không bao giờ có được bảo vật, bảo vật chỉ thuộc về kẻ mạnh. Tàn khốc sao, sự thật luôn tàn khốc như vậy.

Nhưng hắn không nói ra điều này cho ba vị huynh đệ. Hắn lựa chọn im lặng. Hắn thà hi sinh tính mạng của vô số người dân vô tội để bảo vệ tính mạng ba người huynh đệ của mình. Hắn lựa chọn ích kỷ cho bản thân. Hắn sợ ba người huynh đệ của hắn sẽ lựa chọn hi sinh tính mạng của bản thân để bảo vệ những người dân vô tội, hắn sợ điều này sảy ra, hắn sợ ba vị huynh đệ của hắn sẽ chấp nhận cái chết để bảo vệ người khác, bảo vệ những người dân vô tội, hắn sợ….

Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam thấy Lâm Vũ cầm chén riệu trên tay, lòng nặng nề suy nghĩ không khỏi mỉn cười vỗ vai Lâm Vũ nói.

“Huynh đệ, đừng suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc.”

“Chỉ đáng tiếc, ba người huynh đệ chúng ta còn rất nhiều ước mơ còn dang dở, có rất nhiều điều còn muốn làm…”

Nói đến đây ba người huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam không khỏi im lặng, cả người như lặng đi, sau đó không khỏi nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Nhưng không sao, tất cả những điều chúng ta còn nuối tiếc, ta tin tưởng đệ nhất định có thể làm được”

“Trong bốn người huynh đệ chúng ta, đệ là người thông minh nhất, tài giỏi nhất, suy nghĩ chu toàn nhất. Không như ba người huynh đệ chúng ta chỉ biết làm việc theo tình cảm mà không suy nghĩ đến hậu quả. Cho dù vậy, huynh đệ vẫn sẵn lòng cùng chúng ta vượt qua bao khó khăn, thử thách. Chúng ta tuy chỉ là những kẻ ngốc, nhưng chúng ta tin, tin chắc sau này đệ nhất định có thể thay đổi cả cái thế giới này. Hoàn thành điều chúng ta còn dang dở. Nhưng đáng tiếc, có lẽ chúng ta không thể nhìn thấy viễn cảnh tươi đẹp đó, không thể cùng huynh đệ bước trên chặng hành trình đầy gian khổ, khó khăn nhưng không kém ngọt bùi này...”

Lâm Vũ khó hiểu nhìn ba người huynh đệ, cả người bỗng run lên, hoảng sợ nhìn ba người huynh đệ nói.

“Chẳng lẽ mọi người muốn lựa chọn cái chết để bảo vệ người khác”

Ba người huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nghe xong không khỏi bật cười, nhìn Lâm Vũ vui vẻ nói.

“Ha ha, chúng ta là những kẻ ngốc như vậy sao”

Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam thấy Lâm Vũ lặng thinh, không khỏi bật cười, cùng nhau nâng chén hướng về phía Lâm Vũ hét lớn.

“Huynh đệ, mãi mãi là huynh đệ”

Lâm Vũ cũng mỉn cười, đưa chén riệu về phía ba vị huynh đệ hét lớn.

“Huynh đệ, mãi mãi là huynh đệ”

“Cạch…Cạn chén”

Ngọn lửa nhỏ bé le lói dần dần tắt dụi, rồi biến mất, cả không gian dần chìm trong màn đêm tăm tối u ám và lạnh lẽo.

Tên nam tử ung dung bình tĩnh đặt một con cờ đen xuống bàn cờ, cả bàn cờ chỉ là một màu đen tăm tối. Hắn đã từng nói, muốn hãm hại người tốt, cách đơn giản nhất là lợi dụng lòng tốt của họ. Quan phủ có thể không giết được ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam. Cường giả đỉnh phong cũng có thể không giết được ba vị huynh đệ Chính Nghĩa. Nhưng người dân chắc chắn có thể. Cho nên dù có thế nào, dù mọi chuyện có ra sao, hắn cũng là kẻ chiến thắng không thể thay đổi, hắn đã đứng ở thế bất bại. Trong thiên hạ này, người thắng được hắn còn chưa sinh ra.

Ba người huynh đệ nhìn về phía hướng quê hương Long Tiên Nam, rồi lại quay đầu nhìn về thành trì to lớn trước mắt. Hoàng Minh Kinh, kinh đô Hoàng Minh Đại Triều. Ba người huynh đệ ung dung bình tĩnh, hiên ngang giữa thiên địa bước về phía trước, mặc kệ những ánh mắt căm thù, mặc kệ những lời chửi rủa chua ngoa, mặc kệ những điều bất hạnh đang ập đến.

“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”

“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”

“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”

“Rầm…”

Một viên đá bay thẳng vào đầu Chính Nhất, khiến đầu Chính Nhất chảy toang máu, nhỏ giọt rơi xuống mặt đất. Sau đó là vô số những tảng đá lớn bên đường được người dân ném về phía ba người huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam. Vài chục tên có vẻ ngoài là dân thường nhưng thực chất là chó săn của tên nam tử kia cài vào để kích động người dân. Nhận thấy thời cơ đã tới, lập tức kích động người dân xông về phía trước giết chết ba người huynh đệ đang đứng im lặng hứng chịu cơn mưa gạch đá, khiến từng giọt máu rơi trên mặt đất.

“Rầm…”

“Chết đi, lũ cầm thú máu lạnh ghê tởm”

“Chết đi, đồ súc sinh, các ngươi có còn là con người không hả”

Ba người huynh đệ im lặng nằm trên vũng máu, đưa đôi bàn tay đã trầy xước, chảy nhiều vết thương hướng về nhau. Ba người huynh đệ dù trên mặt đang chảy từng hàng máu dài, hai mắt đang dần mờ đi, bờ môi dần trở nên khô khốc mờ nhạt vì sinh mạng từng chút, từng bị chút sói mòn nhưng vẫn mỉn cười nắm lấy tay nhau.

“Huynh Đệ…”

“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”

“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”

“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”

Từng giọt máu chảy trên mặt đất, da thịt bị đánh đến nát bét, nộ ra xương cốt, cả người đều chật kín vết thương, ba người huynh đệ vẫn nắm lấy tay nhau cho tới chết, cố gắng mỉn cười nói những hơi thở cuối cùng.

“Chúng ta là biệt đội chính nghĩa, siêu nhân chiến giáp…”

“Rầm”

Lâm Vũ mơ màng tỉnh dậy, hắn cảm thấy cô đơn, trống vắng đến kỳ lạ. Khắp không gian dường như chỉ còn lại mình hắn. Lâm Vũ nhìn vào tờ giấy cùng Thiên Hành Lệnh được đặt ngay ngắn trong lòng bàn tay của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an. Lâm Vũ đưa đôi bàn tay đang run rẩy, bắt đầu mở ra tờ giấy đã cũ nát.

Trên tờ giấy đã cũ là một dòng chữ được viết vội vàng nguệch ngoạc, trên từng nét chữ dường như còn đọng lại những giọt ố vàng của nước mắt rơi trên trang giấy.

“Lâm Vũ huynh đệ, trong bốn người huynh đệ chúng ta, đệ là người thông minh nhất, tài giỏi nhất. Chúng ta không thể làm cản trở bước đường của đệ. Cho nên chúng ta đã lựa chọn rời đi, đừng tìm chúng ta nữa. Chúng ta đã đến một nơi rất xa, rất xa nơi thị phi này. Ở đó chúng ta sống rất vui vẻ hạnh phúc. Tạm Biệt Lâm Vũ Huynh Đệ. Tạm Biệt. Hãy Sống Thật Tốt Và Tin Vào Bản Thân Mình. Tạm Biệt Lâm Vũ Huynh Đệ. Tạm Biệt”

Từng giọt nước mắt rơi xuống lăn trên khoé mi, Lâm Vũ hai mắt đỏ ửng, cắn chặt hàm răng cố gắng không gào thét, hai đôi bàn tay xiết thật chặt vò nát cả bức thư.

“Dối trá, toàn là dối trá, một lời nói dối dở tệ như vậy thì lừa được ai chứ”

Lâm Vũ gào thét, chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa gào khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc thê lương mà tuyệt vọng. Hắn nhớ lại những ngày tháng cùng ba người huynh đệ sóng vai nhau bước đi dưới ánh chiều tà, cùng nhau ca hát nói cười vui vẻ, cùng nhau làm những trò dại dột, khôi hài. Nhưng tất cả, bây giờ đã không còn nữa. Chỉ còn lại một mình hắn cô độc, thê lương chạy về phía trước một cách vô vọng, chỉ còn lại một mình hắn.