Nhân Lộ Thành Thần

Chương 186: Thảm hại




Lâm Vũ cùng ba vị huynh đệ lại tiếp tục lên đường quay trở về Long Tiên Nam. Vừa đi, bốn vị huynh đệ vừa nghe ngóng tin tức, vừa nói chuyện vô cùng thoải mái.

“Lâm Vũ huynh đệ, ta nghe nói dạo gần đây Long Tiên Nam cùng Hoàng Minh Đại Triều đang đàm phán, hi vọng có thể chấm dứt chiến tranh trong hoà bình.”

“Ta cũng hi vọng cuộc đàm phán này có thể thành công. Ta không thích chiến tranh, chiến tranh chỉ đem lại khổ đau, bi thương và mất mát”

Lâm Vũ cũng đồng tình với quan điểm của Chính Nhất, từ xưa đến nay, chiến tranh luôn là trò chơi của vương quyền, để chiến đoạt lợi ích bằng đủ mọi phương thức thủ đoạn. Người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ là dân chúng, nhưng để có thể chấm dứt chiến tranh thì chỉ có thể là đấu tranh.

Chỉ có đấu tranh mới có thể chấm dứt chiến tranh, chỉ có đổ máu mới đánh bại được kẻ hút máu. Kẻ mạnh không bao giờ nghe kẻ yếu nói chuyện. Đàm phán chỉ xảy ra khi hai bên ngang hàng, đây là điều không bao giờ thay đổi. Hi vọng đàm phán thành công là vô cùng mong manh.

Chính Nhất nhìn nên bầu trời thở dài nói

“Nếu chiến tranh thực sự xảy ra. Ta sẽ không do dự tham gia chiến trường để bảo vệ những người thân yêu. Nhưng ta cũng không bao giờ hi vọng ngày đó sẽ đến”

Bầu không khí bỗng chìm trong im lặng, bốn người đều dừng lại. Không ai nói một lời. Chính Tam là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc này.

“ ha ha…Đại ca, biết đâu tới lúc đó bốn huynh đệ chúng ta lại trở thành bốn vị tướng quân Long Tiên Nam thì sao”

Cả bốn vị huynh đệ nhịn không được bật cười, tiếp tục vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện.

“Ha ha…Đúng vậy. Đến lúc đó ta sẽ là đại tướng quân, đệ là nhị tướng quân, đệ là Tam tướng quân. Còn Lâm Vũ đương nhiên là tứ tướng quân ha ha…”

“Ha ha…Không biết chừng tới lúc đó Lâm Vũ huynh đệ còn được công chúa Long Tiên Nam ưu ái nhờ sự vô sỉ của bản thân đâu này ha ha…”

Lâm Vũ lắc đầu mỉn cười. Hắn vô sỉ hồi nào, hắn là chính nhân quân tử, luôn lấy đức phục người, sao ai cũng nghĩ hắn vô sỉ chứ. Chợt Lâm Vũ nhìn thấy một tờ giấy rơi trên đường. Trên đó có vẽ khuôn mặt của ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam. Lâm Vũ nhịn không được tò mò nhặt lên xem trên đó viết gì.

“Đây là ba tên ác tặc trong quá khứ từng huỷ diệt vô số thôn làng, sát hại vô số người dân vô tội, sau đó đã bỏ trốn khỏi Long Tiên Nam để tránh bị truy bắt”

Phía bên dưới còn liệt kê vô số tội ác của ba huynh đệ trong quá khứ. Lâm Vũ nhìn đến đây mặt đều đen lại. Giấy vẫn còn mới, chứng tỏ viết cách đây không lâu. Lâm Vũ nhớ đến Tiểu thạch thành, Đông Khâu thôn. Rõ ràng là có người đang hãm hại bọn hắn. Nhưng Lâm Vũ có một điều không hiểu, tại sao kẻ đó không nói bọn hắn là hung thủ, mà chỉ nói về tội ác trong quá khứ của bọn hắn, và nói bọn hắn là những tên ác tặc đang bỏ trốn khỏi Long Tiên Nam để tránh tội, việc này thực sự không hợp lý chút nào.

Ba vị huynh đệ thấy Lâm Vũ đang nhìn tờ giấy trên tay nhịn không được hỏi.

“Huynh đệ, ngươi đang xem gì vậy…”

Lâm Vũ bóp nát tờ giấy trong tay, mỉn cười nói.

“Ha ha…Không có gì, chỉ là tờ giấy vụn mà thôi”

Vài ngày sau, bốn vị huynh đệ dừng lại tại một quán ăn nhỏ tại Hắc Ti thành. Bốn vị huynh đệ vừa bước vào bên trong quán ăn. Cả quán ăn liền trở nên yên tĩnh. Người dân nhịn không được nói nhỏ vào tai nhau, thì thầm nói.

“Các ngươi biết tin gì chưa, người dân Bàng Kim thành cùng Tiêu Lâm thôn đều đã bị sát hại chết sạch trong vòng một đêm”

“Đương nhiên là biết, hơn nữa từ Tiểu Thạch Thành, Đông khâu thôn, Bàng Kim thành, Tiêu Lâm thôn, những nơi xảy ra vụ án đều là nơi bốn kẻ này từng đi qua”

“Ta còn được biết ba kẻ này trong quá khứ, từng là ba tên ác tặc, chuyên cướp của giết người, đồ thành, diệt thôn”

“Quan phủ là một lũ ngốc hay sao, rõ ràng mọi chuyện là do bốn kẻ này gây ra. Ai cũng có thể suy đoán ra được, vậy mà quan phủ vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ, nói cần điều tra thêm…”

Chính Tam nghe người dân xung quanh đàm luận to nhỏ, nhịn không được gân xanh nổi lên. Muốn đứng dậy thì đã bị Chính Nhất giữ tay lại, lắc đầu kéo Chính Tam ngồi xuống. Chính Nhị nhịn không được hỏi.

“Đại ca, cứ để mọi người hiểu lầm như vậy sao”

Chính Nhất lắc đầu, mỉn cười nói.

“Không sao, ta tin vào chính nghĩa, chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng, cây ngay không sợ chết đứng, ta tin là như vậy”

“Rầm…”

Bỗng nhiên một tên khách quan nhịn không được nổi giận, ném thẳng chén canh nên đầu Chính Nhất, khiến cả người Chính Nhất đều dính đầy hoen ố hét lớn.

“Cút đi, ở đây chúng ta không hoan nghênh những tên ác tặc đang bỏ chốn như các ngươi”

Sau đó là vô số người dân đứng lên hưởng ứng.

“Đúng vậy, cút đi, cút đi…”

“Đồ ác tặc, cút đi…’

Chính Tam triệt để nổi giận, muốn lao vào đánh đám người một trận thì Chính Nhất đã giữ Chính Tam lại, kéo bốn người rời khỏi Hắc Ti thành, trên đầu mỗi người đều là gạch đá, bùn đất cùng trứng thối.

Tên nam tử khuôn mặt nho nhã, ăn mặc thanh lịch, cả người khí độ nhẹ nhàng, ánh mắt trầm ổn thâm sâu nhìn hình ảnh bốn vị huynh đệ bị người dân nhục nhã đuổi ra khỏi cổng thành. Trong lòng không khỏi vô cùng hả hê sung sướng, những gì hắn đã tính toán, không bao giờ sai được, mọi thứ đều phải nghe theo sự sắp đặt của hắn.

Hắn luôn thích điều khiển người khác như một con rối làm theo những gì hắn sắp đặt, muốn hại người ngốc, thì lợi dụng sự ngu ngốc của họ, muốn hại người thông minh, đương nhiên là lợi dụng sự thông minh của họ, còn muốn hãm hại người tốt, đương nhiên là lợi dụng lòng tốt của họ, đây chẳng qua chỉ là những điều cơ bản nhất, hắn dùng để hãm hại người khác mà thôi.

Không những vậy, hắn còn có Hoàng Minh Đại Triều, Tinh Vọng Đế Quốc chống lưng, ai có thể làm gì được hắn, đây chính là hai đại đế quốc. Bỗng cánh cửa căn phòng được mở ra, bốn vị công tử anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, cử chỉ nho nhã nụ cười ấm áp xuất hiện, mỉn cười nói.

“Huynh đệ, đã lâu không gặp”

Tên nam tử quay đầu, nhịn không được vui vẻ nói.

“Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Như Nhạn huynh đệ, đã lâu không gặp”

Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Như Nhạn mỉn cười, còn đang định nói gì đó, chợt nhìn thấy hình ảnh trước mắt. Nhịn không được nói.

“Lâm Vũ”

Tên nam tử nhíu mày, nhìn bốn vị huynh đệ nhịn không được hỏi.

“Bốn vị huynh đệ quen hắn ta sao, hắn ta chỉ là một kẻ đi chung đường với ba tên ngốc này quay trở về Long Tiên Nam mà thôi”

Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Như Nhạn không khỏi nhìn nhau mỉn cười.

Vân Long “Ha ha…Đúng vậy, trước kia ta cùng tên Lâm Vũ đó từng là huynh đệ. Nhưng tên Lâm Vũ đó vì nổi lòng tham, muốn chiếm đoạt tài sản của ta. Nên đã bị ta đánh cho quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ, vứt bỏ hết tôn nghiêm, nhục nhã cầu xin ta tha thứ, để được sống một cách hèn hạ, ti tiện”

Hàn Đông. “Ha ha…Đúng vậy, trước kia hắn ghen tỵ ta tài hoa hơn hắn, phong lưu hơn hắn. Cho nên tên Lâm Vũ đó muốn hãm hại ta, nhưng không ngờ bị ta phát hiện, đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, phải bỏ chạy như một con chó không có nhà để về, vô cùng nhục nhã”

Bá Vô Thiên “Ha ha…Đúng vậy, trước kia trong bí cảnh núi Kim Linh, ta coi hắn là huynh đệ, giúp hắn lấy được vô số cơ duyên. Nhưng không ngờ hắn là loại tiểu nhân, vong ơn phụ nghĩa, muốn hãm hại ta, nên đã bị ta đánh cho vô cùng thê thảm, nhục nhã quay đầu bỏ chạy, thảm hại vô cùng”

Như Nhạn. “Ha ha…Đúng vậy, trước kia hắn vị ghen tỵ ta có một vị đạo lữ xinh đẹp, hiền thục, nếp na cho nên ghen ăn tức ở, muốn giết ta. Nhưng bị ta đánh cho như một con chó, bị ta dẫm đạp tôn nghiêm, dẫm đạp danh dự. Nhưng hắn vẫn còn có thể không biết xấu hổ mà quỳ xuống, cầu xin ta tha thứ, một cách hèn mọn nhất có thể”

Tên nam tử nghe bốn vị huynh đệ nói vậy, nhịn không được ngạc nhiên hỏi.

“Tên Lâm Vũ thảm hại như vậy sao, cũng phải chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi cùng ba tên ngốc đó”

Vân Long, Bá Vô Thiên, Hàn Đông, Như Nhạn trong lòng thì cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn nho nhã, mỉn cười thắm thiết, vô cùng thân mật nói.

“Đúng vậy, huynh đệ, tên Lâm Vũ đó là một tên phế vật, thảm hại vô cùng, huynh đệ không cần quan tâm tới hắn làm gì, hắn chỉ là một tên phế vật, ngu ngốc, thảm hại mà thôi”

Tên nam tử nhịn không được chắp tay mỉn cười nói.

“Đa tạ bốn vị huynh đệ đã nhắc nhở”

“Ha ha…không có gì, nếu không còn việc khác chúng ta xin cáo từ”

Bốn vị huynh đệ Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Như Nhạn vừa bước ra khỏi căn phòng nhịn không được cười lớn.

“Ha ha…”

Nói thật bọn hắn tuy chưa làm được gì Lâm Vũ, nhưng nói xấu Lâm Vũ thật vô cùng sảng khoái. Bọn hắn vốn muốn nghĩ cách, phí hết ba tắc lưỡi để mời vị huynh đệ này tham ra Liên Minh Chính Nghĩa của bọn hắn. Nhưng bây giờ đã không cần nữa, vì không sớm thì muộn, vị huynh đệ này sẽ chủ động tìm đến bọn hắn, yêu cầu ra nhập mà thôi. Nhìn một kẻ khác lại sắp sửa chịu chung số phận với bọn hắn, không hiểu sao bọn hắn trong lòng cảm thấy thật vô cùng sảng khoái, hả hê, sung sướng. Bốn vị huynh đệ không khỏi hai mắt nhìn nhau sau đó vui vẻ bật cười, bước nhanh rời đi Ha ha…Tình cảm huynh đệ thật tốt.