Nhân Lộ Thành Thần

Chương 181: Không cười




Trên một đoạn đường vắng, một vị thư sinh đang gánh một túi hành lý nặng nhọc trên vai vừa đi vừa thở dốc, hắn muốn rời khỏi Đông Khâu thôn để tìm kiếm một chân trời mới, hắn mang theo trong mình một bầu nhiệt huyết cháy bỏng, một khát vọng mãnh liệt và một niềm tin bất diệt về tương lai tươi sáng, không gì có thể cản trở bước chân của hắn tiến về phía trước. Bỗng trước mặt vị thư sinh xuất hiện bốn thân ảnh cao lớn.

“Gao ồ…Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”

“Gao ồ…Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”

“Gao ồ…Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”

“Gao ồ…Ở đâu có…Bộp…”

Một tên nam tử to lớn đầy đáng sợ, trên mắt trái chạy dọc một vết sẹo dài đầy dữ tợn đang vươn tay lên bầu trời. Một tên mập mạp kinh khủng như ngọn núi lớn đang đứng gồng mình khoe cơ bắp. Một tên khô gầy nham hiểm như que củi đang đứng quay người uốn éo chắp tay sau lưng, còn một tên đeo mặt nạ sói đầy kỳ quái thì đang lấy tay đập trán.

“Chúng ta là biệt đội chính nghĩa, siêu nhân chiến giáp”

“Bùm…”

Lâm Vũ lấy tay đập trán, sao hắn có thể nói những từ như vậy được chứ, thật không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ hắn bị nhiễm bệnh não tàn rồi sao.

Vị thư sinh hoảng sợ nhìn bốn người bất thường đang ngày càng tới gần, tiến về phía hắn, theo kinh nghiệm mười năm đọc sách xxx( đây là cách gọi chung của các cuốn sách viết về cảm ngộ nhân sinh của Đại Vận Thế Giới)) của hắn, bốn tên này không phải ác tặc thì cũng là đầu trộm đuôi cướp, chẳng phải hạng tốt lành gì. Nhưng hắn là người đọc sách, tuân theo lời dạy của cổ nhân, lấy đức phục người. Lấy nhân nghĩa thắng gian tà, hắn tin tưởng vào tri thức là sức mạnh. Vị thư sinh không do dự hét lớn.

“Các vị…”

“Bộp”

“Huynh Đệ, mau đưa hành lý cho chúng ta, chúng ta sẽ thay ngươi giữ nó hắc hắc…yên tâm, chúng ta chỉ thay ngươi giữ nó mà thôi. Chúng ta không lấy đâu…Hắc Hắc…”

Vị thư sinh khuôn mặt tái xanh, cả người run rẩy sợ hãi nhìn tên nam tử cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, chạy dài một vết sẹo đáng sợ đang cầm lấy vai hắn, ánh mắt đầy đáng sợ nhìn hắn.

Cho là mất, cất là còn. Vị thư sinh hắn là người đọc sách, sao có thể không am hiểu đạo lý này. Dù trong lòng đầy sợ hãi nhưng vị thư sinh vẫn cố gắng líu kéo một chút hi vọng cuối cùng.

“Ta…Ta…Ngươi…Ngươi…”

“Huynh đệ…Hắc Hắc…Chúng ta vừa gặp như đã thân, ngươi mau đưa hành lý cho chúng ta cầm hộ, chúng ta giúp ngươi bỏ đi gánh nặng không phải rất tốt sao…Hắc hắc… Chúng ta sẽ đi cùng ngươi, bảo vệ ngươi, ăn cùng ngươi, ngủ cùng ngươi…hắc hắc…không phải rất tốt sao”

Vị thư sinh nhìn nụ cười nham hiểm, khuôn mặt nham hiểm của bốn tên biến thái, không khỏi rùng mình. Bốn tên này không chỉ là nham hiểm độc ác mà còn vô cùng biến thái. Không phải nói khoe, hắn rất tự tin vào khuôn mặt trắng trẻo, thân hình nhỏ nhã như thư sinh của mình, bốn tên này muốn ngủ cùng hắn…Không, không thể được, có chết cũng không được. Vị thư sinh càng nghĩ càng rùng mình sợ hãi, hắn cảm thấy đũng quần hơi ướt…

“Ui huynh đệ, thận ngươi không được tốt đi, yên tâm, chúng ta có bổ thận đan, tặng miễn phí cho ngươi đây…”

Vị thư sinh hoảng sợ nhìn tên nam tử cao lớn từ trong ngực móc ra một lọ thuốc màu hồng…Màu hồng…Đây là xuân dược, chắc chắn là xuân dược…Bọn hắn muốn chuốc xuân dược cho hắn…Sau đó, sau đó…

“KHÔNG…”

Vị thư sinh không do dự vứt bỏ hành lý, bỏ chạy như chưa bao giờ được chạy, đột phá cực hạn của bản thân mà hét lớn.

“Má ơi, thế gian thật đáng sợ, ta sai rồi, cứu mạng…Chu mi la…”

Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Lâm Vũ thì lấy tay đập trán, hắn đã sớm biết sự việc sẽ thành ra thế này, ngoại hình của ba vị huynh đệ này quá đáng sợ, tên thư sinh kia bị doạ hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu.

Ba huynh đệ chỉ biết nhìn nhau không biết nên làm thế nào thì Chính Nhất là người đầu tiên lên tiếng.

“Đứng đấy làm gì, chúng ta mau đem hành lý trả lại cho vị thư sinh đó”

Cả ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam vội vàng gật đầu, nhanh như chớp cầm lấy túi hành lý đuổi theo vị thư sinh đang hoảng sợ bỏ chạy.

“Huynh đệ, mau đứng lại”

Vị thư sinh hoảng sợ nhìn bốn tên ác tặc đang đuổi theo phía sau với nụ cười nham hiểm như ác ma không do dự hét lớn.

“Không, có chết ta cũng không đứng lại”

Đông Khâu thôn, một thôn làng nhỏ bé yên bình nằm cách xa trốn thành trì xa hoa. Trước cửa thôn là một bé gái nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu đang ngồi nghịch cọng rơm trước mặt. Bỗng trước mặt cô bé xuất hiện bốn người lạ mặt.

“Tiểu muội muội, có phải vừa có một vị thư sinh vừa chạy vào đây không, chúng ta muốn trả lại hành lý cho vị thư sinh đó”

Cô bé nghe xong, không do dự ngây thơ hồn nhiên mỉn cười gật đầu.

“Ưm”

Bốn người lạ mặt thấy cô bé đáng yêu gật đầu, liền mỉn cười vui vẻ nói.

“Đa tạ tiểu muội muội, cây kẹo que này cho muội, coi như là quà cảm ơn…”

Vị tiểu muội muội mỉn cười, vui vẻ nhìn cây kẹo que trước mặt, ngây thơ hồn nhiên đưa tay muốn cầm lấy kẹo que của bốn người lạ mặt thì…

“Trưởng thôn, là bọn hắn, chính là bọn hắn…”

Vị thư sinh đã mang theo trưởng thôn, cùng toàn bộ mọi người trong làng, trên người ai lấy đều cầm theo cuốc, xẻng chạy ra khỏi thôn. Vị thư sinh vừa chạy ra ngoài, mặt liền đen lại…Hắn thấy bốn tên ác tặc đang cầm kẹo que dụ dỗ tiểu loli, ý đồ để…để… bắt cóc nàng…Thật đáng sợ. Vị thư sinh không do dự hét lớn.

“Trưởng thôn, mọi người… chúng ta hãy cùng nhau chung tay đánh đuổi bốn tên ác tặc trước mặt, mọi người xông lên…”

“Xông Lên…”

Trước cơn mưa trứng, bão rau đang bay về phía trước. Bốn vị huynh đệ hoàn toàn không phải đối thủ của nó, liên tục bại lui. Chính Nhất không còn cách nào khác đành phải để lại hành lý của vị thư sinh trên mặt đất. Dẫn theo bốn vị huynh đệ bỏ chạy.

“Mọi người mau đuổi theo. Đừng để bọn chúng chạy thoát…”

“Không…Không…Chúng ta không phải người xấu, chúng ta là biệt đội chính nghĩa…Chúng ta không cần thêm rau củ quả nữa, bằng này rau củ quả đã đủ cho chúng ta ăn cả tháng rồi”

Sau khi đã chạy khỏi sự truy đuổi của người dân Đông Khâu thôn, Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam liền ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, ba vị nhìn cả người mình đều là rau củ quả nhịn không được bật cười…

“Ha Ha…”

Còn Lâm Vũ thì lấy tay đập chán nhìn ba vị huynh đệ này, nhưng không hiểu sao hắn lại mỉn cười một cách kỳ lạ.