Nhân Lộ Thành Thần

Chương 177: Đi cùng




Cô thôn nữ sau khi rời đi, liền gặp lại đám cướp. Cả đám cướp khuôn mặt dữ tợn bao vây lấy cô thôn nữ, nhịn không được hỏi.

“Sự việc thế nào”

“Thất bại”

Trước câu trả lời của cô thôn nữ. Cả đám cướp liền im lặng nhìn nhau, sự việc thất bại nằm ngoài dự liệu của bọn hắn. Cả đám cướp nhìn về phía cô thôn nữ nói.

“Vậy tiếp theo nên làm thế nào…”

Ngay khi cả đám cướp còn chưa kịp nói xong, một con dao nhanh như chớp đã cắt đứt cổ bọn chúng, khiến máu tươi phun ra như suối, ướt đẫm mặt đất, trước thực lực chênh lệch quá lớn, cả đám cướp đến cơ hội chạy trốn cũng không có. Từng người, từng người một bị cô thôn nữ cứa đứt cổ mà chết dưới con dao sắc bén của mình. Cô thôn nữ cả người toàn máu tanh, im lặng đứng nhìn từng xác người chết dưới chân, nở ra một nụ cười quỷ dị nhìn về phía đám người Lâm Vũ. Sau đó liền cầm con dao trên tay, không do dự tự cứa đứt cổ mình mà chết, nhưng vẫn không quên nhìn về phía bốn người mà mỉn cười quỷ dị.

“Lâm huynh, ngươi cũng đang trên đường đi đến Long Tiên Nam sao. Thật trùng hợp, chúng ta cũng đang trên đường tới đó. Trở về quê hương của chúng ta”

Trước câu hỏi của Chính Nhất, Lâm Vũ không do dự gật đầu nói.

“Đúng vậy”

Chính Tam nghe xong nhịn không được hai mắt toả sáng nhanh miệng nói.

“Vậy thì tốt quá, chi bằng huynh đệ chúng ta hãy cùng nhau lên đường, Lâm huynh thấy sao”

Lâm Vũ nhìn ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang mỉn cười đưa tay về phía hắn. Nhịn không được mỉn cười nắm lấy tay ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam mỉn cười nói.

“Được”

Dưới ánh chiều tà đang dần khuất bóng, khiến cảnh vật xung quanh như mờ đi, phía cuối chân trời lại hiện lên bốn thân ảnh cao lớn, đang cùng nhau sóng vai nhau tiến về phía trước. Cùng nhau cười đùa, nói chuyện vô cùng vui vẻ, tiếng cười lớn như vang vọng khắp không gian.

“Ha ha…Lâm huynh, tuy ngươi phong lưu phóng khoáng nhưng làm sao bằng huynh đệ chúng ta được”

“Đúng vậy, chúng ta là biệt đội chính nghĩa siêu nhân chiến giáp, chúng ta sẽ thay đổi thế giới này, khiến nó trở lên tươi đẹp ha ha…”

“Gao ồ…Ở đâu…”

“Dừng dừng, các vị huynh đệ thật ngưu bức. Ta tự nhận không bằng”

“Ha ha……..”

Sau nhiều ngày cùng nhau đường, cuối cùng Lâm Vũ cùng ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đã vượt qua được Tham Nguyên đế quốc, đặt chân đến Hoàng Minh Đại Triều, chỉ cần vượt qua nơi đây là có thể trở về quê hương của bọn hắn, Long Tiên Nam.

Lâm Vũ nhìn dòng sông Như Nguyệt trước mắt, đang chạy dài đến mỏ hắc thạch, cách thành Tiêu Lâm không xa, không khỏi thổn thức nhớ về những ngày tháng vô lo vô nghĩ trước kia. Bỗng…

“Rầm…”

Một cột nước văng tung toé bắn ướt đẫm người hắn kéo Lâm Vũ trở về hiện tại.

Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam vừa nhìn dòng sông Như Nguyệt trong xanh trước mắt, không hề do dự cả người cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn. Nhảy tung lên bầu trời lao thẳng xuống mặt nước khiến nước văng tung toé.

Ba vị huynh đệ nhìn Lâm Vũ cả người bị nước bắn ướt đẫm, nhịn không được bật cười.

“Ha ha…Huynh đệ, còn chờ gì nữa, hãy mau xuống đây cùng chúng ta tắm rửa”

Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang cửi trần, tạo những tư thế vô cùng kỳ quái trên mặt nước. Không do dự lắc đầu. Hắn có ngốc mới làm vậy.

“Cú đá chính nghĩa”

Ngay khi Lâm Vũ còn đang lắc đầu, Chính Tam bỗng xuất hiện sau lưng Lâm Vũ, tung một cú sút đá bay Lâm Vũ xuống sông.

“Tủm…”

Chính Nhất, Chính Nhị thấy vậy hai mắt liền toả sáng không hề do dự mà lao tới bắt lấy Lâm Vũ, nở một nụ cười hắc hắc.

Lâm Vũ cả người lạnh toát không nhịn được hoảng sợ, hét lớn.

“Các ngươi muốn làm gì…Không bỏ ta ra….Áo của ta…Quần của ta…Không…”

“Ha ha…Huynh đệ, hãy tham gia biệt đội chính nghĩa của chúng ta, hãy cùng chúng ta thay đổi thế giới này khiến nó trở lên tươi sáng hơn”

Lâm Vũ giữ chặt quần áo trong tay không do dự hét lớn.

“Không…có chết ta cũng không tham gia…”

“Ha ha…”

Sau khi đã tắm xong, Lâm Vũ cùng ba vị huynh đệ lại tiếp tục lên đường trở về Long Tiên Nam. Hiện tại bọn hắn đang ở một toà thành nhỏ cách thành Tiêu Lâm xa có tên là Tiểu Thạch thành. Lâm Vũ chán nản nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang khoác vai nhau ca hát nhảy tung tăng trên đường lớn., Hắn thật ngu ngốc khi đồng ý đi cùng ba người này. Những người đi đường thì đang nhìn bọn hắn một cách kỳ lạ. Khiến Lâm Vũ vô cùng xấu hổ.. Ngay lúc Lâm Vũ còn đang chán nản đi trên đường lớn thì.

Một bàn tay mền mại đã ôm lấy tay hắn, ép sát tay hắn vào bộ ngực trắng muốt, ép sát người hắn, đầy dam dang( đảm đang) nói.

“Vị công tử thật anh tuấn, có muốn đến hợp hoan lâu của tỷ muội chúng ta chơi đùa không. Ở đó không chỉ có món ăn ngon, lại còn được tỷ muội chúng ta phục vụ đặc biệt nha. Rất là kích thích đó. Hơn nữa còn được hoàn toàn miễn phí nha”

Lâm Vũ sững người, nhìn cả toà hợp hoan lâu trước mặt. Lại nhìn hai vị mỹ nữ ăn mặc hở hang, son phấn loè loẹt bên người.

Bầu trời đã về trưa, nói thật hắn cũng có chút đói bụng:) vào đây ăn uống là vô cùng hợp lý. Hắn vào hợp hoan lâu chỉ để ăn uống miễn phí mà thôi, không hề có suy nghĩ khác. Chắc chắn là như vậy.

Lâm Vũ gạt tay ra khỏi hai vị mỹ nữ, ho khan một tiếng, chỉnh lại quần áo trên người, một mặt chính nhân quân tử nói.

“Ta vào đây chỉ để ăn uống, còn về phần phục vụ đặc biệt kích thích đó…Khụ khụ Ta tin vào duyên số”

Lâm Vũ nói xong, hai mắt liền toả sáng không hề do dự cùng hai vị mỹ nữ bước vào hợp hoan lâu. Hợp hoan lâu…Không thức ăn miễn phí, ta tới đây…

Ngay lúc Lâm Vũ còn tràn đầy niềm tin về một tương lai tốt đẹp thì ba đôi bàn tay đã kéo hắn trở về thực tại. Kéo hắn rời xa nơi này.

“Huynh đệ, chúng ta là chính nhân quân tử, sao có thể đến những nơi như vậy được”

“Đúng vậy, hãy cùng chúng ta thay đổi thế giới này, khiến nó trở lên tươi sáng hơn từ những điều nhỏ nhất. Chúng ta mau đi thôi”

Lâm Vũ tuyệt vọng nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang kéo hắn rời đi, lại nhìn hợp hoan lâu ngày càng xa dần nhịn không được hét lớn.

“Không…Ta không phải chính nhân quân…ta…ta vào đó chỉ ăn uống miễn…chắc chắn là như vậy…Hãy để ta đi…Không…”

Hai vị mỹ nữ hợp hoan lâu nhìn Lâm Vũ bị ba vị huynh đệ kéo đi, ngày một xa dần không khỏi tức giận dậm chân. Trên đời này làm gì có đồ miễn phí. Các nàng là đệ tử hợp hoan tông, đến nơi đây mở hợp hoan lâu không phải để làm ăn buôn bán. Mà là dùng sắc đẹp để mê hoặc nam nhân, biến bọn hắn trở thành lô đỉnh để sử dụng, cung cấp nam nhân cho hợp hoan tông tu luyện, hút khô linh lực của bọn hắn cho tới chết, thật hiếm khi mới gặp được một tên nam nhân anh tuấn để làm lô đỉnh mua vui cho các nàng vậy mà…Lại bị ba tên ngốc kia kéo đi, thật tức chết mà.

Lâm Vũ lưu luyến rời khỏi Tiểu Thạch Thành, tiếp tục cùng ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam trở về Long Tiên Nam. Phía trước bọn hắn là một cây cầu lớn bắc ngang qua dòng sông Như Nguyệt.

“Hu hu…”

Một tiếng khóc nức nở bỗng vang lên, phía trên cây cầu, là một đứa bé đang ngồi đó, cúi đầu ôm mình khóc nức nở, những người qua đường đều hờ hững xem như không có chuyện gì xảy ra. Hờ hững bước qua đứa trẻ. Lâm Vũ cũng giống vậy, hắn cũng muốn đến Long Tiên Nam càng sớm càng tốt.

“Tiểu đệ đệ, sao đệ lại ngồi khóc ở đây”

Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn ba người lạ trước mặt, vừa khóc mếu máo vừa nói.

“Đệ…Do đệ mải chơi nên lạc mất đường về nhà”

Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nghe xong không hề do dự mà vươn tay về phía đứa bé, mỉn cười nói.

“Để chúng ta đưa đệ về nhà, được không”

Đứa bé cúi đầu, do dự nói.

“Nhưng ba người là người lạ…”

Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nghe xong liền mỉn cười.

“Chúng ta đâu phải người lạ, chúng ta là biệt đội chính nghĩa. Siêu nhân chiến giáp, đệ mau nhìn xem.”

Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nói xong, không hề do dự đứng ở chốn đông người tạo những tư thế vô cùng kỳ quái, mặc kệ ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, nhìn đứa trẻ mỉn cười nói.

“Gao ồ…Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”

“Gao ồ…Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”

“Gao ồ…Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”

“Chúng ta là biệt đội chính nghĩa, siêu nhân chiến giáp”

“Bùm…”

Đứa bé nhìn ba vị huynh đệ đang tạo những tư thế vô cùng kỳ quái trước mặt nhịn không được hồn nhiên ngây thơ bật cười khúc khích, leo lên vai Chính Nhất mỉn cười nói.

“Nhà đệ ở một ngõ nhỏ Tiểu Thạch thành, huynh đưa đệ trở về đó có được không”

Lâm Vũ lấy tay đập trán, cả Tiểu Thạch thành có đến nghìn cái ngõ nhỏ, biết đi đâu mà tìm. Hơn nữa bọn hắn vừa mới rời khỏi Tiểu Thạch thành, chẳng lẽ bây giờ lại quay trở về đó sao. Có ngốc mới làm vậy.

Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nghe xong không hề do dự mỉn cười, cõng đứa trẻ trên lưng hét lớn.

“Được, tiểu đệ đệ. Chúng ta hãy cùng nhau…về nhà”

Đứa trẻ được cõng trên lưng, hai bàn tay vươn về phía trước nhịn không được mỉn cười khúc khích. Khuôn mặt tràn đầy tươi sáng rực rỡ, vui vẻ nói.

“Được…Về nhà…về nhà nào…”

Lâm Vũ nhìn bóng lưng của ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang mỉn cười rực rỡ cõng đứa bé trên lưng, quay trở về Tiểu Thạch thành trong ánh chiều tà đang mờ đi, nhịn không được lắc đầu mỉn cười đi theo sau lưng ba người bọn họ, hắn cũng không biết vì sao hắn làm vậy, nhưng ít nhất, đi cùng ba người họ cũng không tệ.