Nhân Lộ Thành Thần

Chương 174: Tội lỗi




Hắc cẩu hai mắt đượm buồn nhìn ngôi mộ trước mặt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Im lặng quay ra nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ sờ lên đầu hắc cẩu, mỉn cười nói.

“Chúng ta nên đi thôi”

Những ngôi mộ này đều là những nạn nhân xấu số Lâm Vũ tìm được, hắn cũng không thể cứu được tất cả. Trong số đó không thiếu thi thể của những đứa trẻ vô tội đáng thương. Lâm Vũ lắc đầu thở dài. Ma quỷ không biết hại ma quỷ, nhưng người lại biết hại người.

“Lâm Vũ, ngươi có tin trên đời này có ma quỷ không”

Trước câu hỏi của hắc cẩu, Lâm Vũ không khỏi bật cười lắc đầu nói.

“Ha ha…Đồ cẩu ngốc, trên đời này làm gì có ma quỷ…”

Một cơn gió lớn thổi qua, thổi bay những chiếc lá vương trên tán cây, Lâm Vũ quay đầu.

Một người phụ nữ cầm tay đám trẻ đang mỉn cười toả nắng, vẫy tay chào hắn rồi biến mất trong ánh nắng ban mai đang chiếu rọi.

Lâm Vũ nhìn lại một lần nữa, tất cả đều biến mất như chưa từng xảy ra.

“Lâm Vũ, tại sao ngươi lại dừng lại”

Lâm Vũ mỉn cười, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước. Mỉn cười nói.

“Ha ha…không có gì, Chỉ là ta nhìn nhầm mà thôi. Hắc cẩu, chúng ta đi”

Trong phủ thái tử Tinh Vọng đế quốc. Thái Tử Thiên Vững nhìn vào tin tức mới nhất của Tích Huyệt thành vừa được gửi đến. Không khỏi nhíu mày.

Nho Văn Cửu đã chết, phòng thí nghiệm ở Tích Huyệt thành cũng bị phá huỷ, bởi một kẻ có tên Lâm Vũ, đã từng làm vô số việc ác khắp nơi. Vụ việc cũng nhanh chóng bị bại lộ ra ngoài ánh sáng khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ, muốn triều đình tìm ra thủ phạm, cho dân chúng một câu trả lời hợp lí. Khiến Thiên Vững vô cùng đau đầu. Hắn cũng là một trong những kẻ tham gia vụ này, bảo hắn đưa hắn ra ngoài ánh sáng chịu tội, ha ha…nực cười, hắn có ngốc mới làm vậy.

Ngay lúc Thiên Vững không biết làm thế nào, thì một mùi hương quyến rũ đã chui vào mũi hắn, Thiên Vững ngẩng đầu, một vị tuyệt sắc mỹ nữ đầy yêu diễm xuất hiện trước mắt hắn.

“Thượng Kỷ, tại sao nàng lại tới đây”

Thượng Kỷ nở một nụ cười mê hoặc, ngọt ngào nói.

“Thái tử, gần đây ngài thường xuyên bận rộn, tinh thần mệt mỏi. Cho nên ta đặc biệt làm chút canh hầm đến cho ngài bồi bổ”

Thái Tử Thiên Vững nhận lấy bát canh hầm trong tay, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Thượng Kỷ không chỉ xinh đẹp, mà còn hiểu chuyện chu đáo, luôn quan tâm đến hắn.

Thượng Kỷ nhìn thoáng qua tờ giấy trên bàn làm việc của Thiên Vững, vừa nhìn lướt qua hai chữ Lâm Vũ. Khuôn mặt của Thượng Kỷ liền vặn vẹo, phẫn nộ, căm tức, uất hận, đau đớn, trăm nỗi căm tức, hận thù hiện nên trong lòng nàng.

Thái Tử Thiên Vững quay đầu, chỉ thấy Thượng Kỷ một mặt ngoan ngoãn hiền dịu, đang bóp vai cho hắn, Thiên Vững không khỏi mỉn cười, có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác đi.

“Thái Tử, người đang đau đầu vì không tìm được kẻ đứng sau vụ án này sao”

Trước lời nói của Thượng Kỷ, Thiên Vững không do dự gật đầu, đúng là hắn không biết nên sử lí việc này ra sao.

Thượng Kỷ mỉn cười nhìn Thiên Vững ngọt ngào nói.

“Thái Tử, ta biết một cách có thể xử lý thoả đáng việc này”

Thiên Vững vội vàng nhìn Thượng Kỷ nói.

“Cách gì”

Thượng Kỷ ghé sát vào tai Thiên Vững, vô cùng dụ hoặc nói.

“Không phải tất cả đều do tên Lâm Vũ đó gây ra sao. Hắn bắt cóc người dân làm thí nghiệm thoả mãn thú tính của hắn, trong bóng tối âm thầm tàn sát người dân vô tội, sau khi bị sự việc bị bại lộ liền ra tay giết hại Văn Cửu thành chủ để diệt khẩu, thái tử hãy nhìn những tội ác hắn gây ra mà xem, hắn vốn không có tính người…”

Thiên Vững hai mắt toả sáng, sao việc đơn giản vậy sao hắn không nghĩ ra cơ chứ. Tất cả không phải đều do tên Lâm Vũ này gây ra sao.

“Thượng Kỷ cảm ơn nàng, nàng đã giúp ta giải quyết một vấn đề khó”

“Đây là việc Thượng Kỷ nên làm, nếu không còn việc khác. Thượng Kỷ xin cáo lui”

Thượng Kỷ rời khỏi điện thái tử, khuôn mặt lập tức liền vặn vẹo, điên cuồng. Hai tay nắm chặt. Lâm Vũ, cả đời nàng hận nhất chính là cái tên này. Cái tên đã đẩy nàng vào địa ngục, cho nàng hi vọng, rồi cho nàng tuyệt vọng, cho nàng tất cả, rồi lấy đi tất cả của nàng. Mỗi ngày nàng đều nghĩ đến việc có thể tự tay đâm chết tên nam nhân khốn nạn đó. Lâm Vũ, tên cầm thú, tên khốn nạn. Ngươi còn sống hay đã chết, ngươi đang ở đâu, ngươi ở đâu hả…

Thượng Kỷ nhìn vào cánh hoa đào đang nở rộ nhớ về quá khứ. Một cô gái nhỏ bé, hai mắt vô hồn, ăn mặc thiếu vải, cầm trên tay cây đàn mua vui cho kẻ khác. Nàng là đệ nhất hoa khôi chốn lầu xanh. Người tìm đến nàng nhiều không kể siết. Nhưng trong mắt người khác nàng cũng chỉ là một công cụ mua vui mà thôi. Nàng cũng chỉ có thể cam chịu, nàng cam chịu số phận nghiệt ngã của nàng cho đến một ngày.

Một vị công tử ngọc thụ lâm phong,khí chất trác tuyệt,người đẹp như tranh vẽ, nụ cười ấm áp như gió xuân xuất hiện. Trong tay cầm theo chén riệu nho nhã nhìn nàng ca hát, lấy ra một cây tiêu phóng khoáng cùng nàng hoà tấu.

Mỗi ngày, vị công tử ấy lại đến xem nàng ca hát, cùng nàng đối thơ, thưởng riệu.. Dần dần nàng cũng biết vị công tử ấy là Lâm Vũ, đệ nhất thiên tài của Hoàng Minh Đại Triều, con trai phủ tể tướng. Được vô số người trong thiên hạ ngưỡng mộ, được vô số thiên kim tiểu thư si mê theo đuổi mà điên cuồng.

Không biết từ bao giờ, nàng đã đem lòng yêu vị công tử anh tuấn tài hoa ấy. Nàng tìm được cho mình một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong cái bóng đêm tối tăm của cuộc đời mình, mỗi khi nàng được cùng vị công tử ấy đối thơ thưởng riệu, nàng đàn múa ca hát cho vị công tử ấy nghe. Mỗi lần nàng đều tự tay làm các món ăn mới, nghĩ ra một ca khúc mới, vui vẻ hạnh phúc đàn hát tặng vị công tử ấy.

Nàng cũng chỉ mong tất cả có vậy, mỗi ngày được cùng vị công tử đó bên nhau một quãng thời gian ngắn ngủi, vậy là đủ rồi.

Cho đến một ngày.

“Thượng Kỷ, ngày mai ta phải đi rồi. Nàng có muốn đi cùng ta không”

Nàng không trả lời, mà chỉ cúi đầu im lặng. Hai tay nắm chặt.

“Nếu nàng muốn đi cùng ta, ta sẽ đợi nàng ở nơi đó.”

Khi trời còn chưa sáng. Nàng đã đứng một mình cô đơn chờ đợi, chờ đợi từ sáng sớm, chờ đợi đến chiều tối. Chờ đợi cho đến khi xung quanh nàng chỉ còn một màu đen tăm tối, nàng vẫn chờ đợi. Chờ đợi trong tuyệt vọng. Nhưng đáp lại nàng, không phải là Lâm Vũ, người nàng vẫn luôn chờ đợi mà lại là một đám người khác.

Bọn hắn nói cho nàng biết từ đầu đến cuối Lâm Vũ chỉ lừa gạt tình cảm của nàng, lợi dụng nàng, xem nàng như một món đồ chơi. Thế giới của nàng cũng sụp đổ từ ngày hôm đó, nàng không còn tin tưởng bất kỳ ai trên đời này nữa, nàng căm hận, căm hận tất cả những người có tên Lâm Vũ. Nàng hận, nàng hận tất cả.

“Lâm Vũ, bây giờ ngươi đang làm gì, còn nhớ đến ta không”

Lâm Vũ cầm tấm truy nã trên tay, không khỏi bật cười.

Ha ha…Tên ác ma Lâm Vũ là kẻ gây ra tất cả mọi tội ác ở Tích Huyệt thành. Gặp được giết không tha.

Hắc cẩu cũng nhìn vào tờ truy nã nhịn không được hỏi Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, ngươi có hối hận không”

“Hắc cẩu không phải ta từng nói rồi sao.Ta làm vì ta muốn. Ta thà rằng hối hận vì mình đã làm. Còn hơn hối hận vì mình không làm.”

“Tội lỗi trong thiên hạ đổ lên đầu ta còn ít sao. Vậy hãy để ta gánh mọi tội lỗi của thế gian này đi.”