Nhân Lộ Thành Thần

Chương 172: Phản chiếu




Trên đường phố rộng lớn Tích Huyệt thành, một đoàn thương nhân như thường lệ mua một số lượng lớn lương thực, sau đó liền vội vã rời đi, đi vào một khu rừng rậm rạp. Bí mật chuyển đống lương thực mua được vào một hang động bí mật gần đó. Anh Tử nhìn theo bóng lưng của đoàn thương nhân vừa rời khỏi cửa thành, nhíu mày suy nghĩ. Đi đến cửa tiệm vừa bán lương thực cho đoàn thương nhân đó rò hỏi.

“Chủ quán, đoàn thương nhân vừa nãy mua lương thực ở đây đã được bao lâu rồi”

Vị chủ quán mỉn cười, vui vẻ nói.

“Cô nương, có lẽ cô nương không biết, đoàn thương nhân này đột nhiên xuất hiện tại Tích Huyệt thành từ vài tháng trước, sau đó mỗi tuần đều mua một số lượng lương thực lớn, mua xong liền vội vã rời đi. Vô cùng thần bí. Không ai biết đoàn thương nhân đó đến từ đâu, mỗi lần vận chuyển lương thực đi đâu cũng đều là một bí ẩn”

Anh Tử bắt đầu suy nghĩ. Đoàn thương nhân xuất hiện từ vài tháng trước, trùng hợp với thời gian bắt đầu xảy ra các vụ mất tích, mỗi tuần đều mua một lượng lớn lương thực liền vội vã rời đi, rõ ràng trong vòng một tuần, đoàn thương nhân này không thể dùng hết số lương thực đó được, hơn nữa thành trì gần nhất Tích Huyệt thành cũng phải mất năm ngày đi đường mới có thể tới nơi. Cả đi cả về là mười ngày. Rõ ràng trong vòng bảy ngày đoàn thương nhân này không thể đi tới thành trì gần nhất Tích Huyệt thành để buôn bán lương thực, sau đó quay trở về. Trừ phi…

Nghĩ tới đây Anh Tử liền cáo từ vị chủ quán, vội vã rời đi. Để lại vị chủ quán đang mỉn cười với nụ cười nham hiểm nhìn theo bóng lưng của nàng.

“Hắc cẩu, chúc mừng ngươi khỏi bệnh”

Lâm Vũ bắn pháo giấy ăn mừng việc hắc cẩu đã hoàn toàn bình phục sau khi hít phải một lượng lớn bột ớt. Mũi của hắc cẩu giờ đã trở lại bình thường không còn sưng đỏ lên như trái táo nữa.

Hắc cẩu cũng không mấy quan tâm về việc này, nhìn Lâm Vũ hỏi.

“Ngươi thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện này sao”

Lâm Vũ không trả lời mà chỉ đứng im lặng một lúc lâu, ngay khi Lâm Vũ muốn nói gì đó thì.

“Rầm…”

Cánh cửa được mở tung ra, Anh Tử vội vã nhảy vào kéo Lâm Vũ rời đi, chạy như bay rời khỏi phủ thành chủ, bỏ lại hắc cẩu đang mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra…

“Lâm Trần, theo ta suy đoán, muốn nuôi sống một lượng lớn người mất tích. Nhất định cần một số lượng lớn lương thực. Cho nên ta đã luôn âm thầm điều tra những kẻ nào thường xuyên mua nhiều lương thực trong Tích Huyệt thành. Cuối cùng ta phát hiện ra đoàn thương nhân A là đáng nghi nhất”

Lâm Vũ ngáp lên ngáp xuống, nghe từ tai này qua tai kia, vừa mới sáng sớm cô nàng Anh Tử này đã lôi hắn ra khỏi cửa, ép hắn đi theo nàng ta, theo dõi hành tung của đoàn thương nhân A. Lâm Vũ nhìn Anh Tử chán nản nói.

“Rồi sao”

“Lâm Trần, ngươi nghiêm túc một chút được không hả, ngươi hãy động cái não của ngươi đi xem nào. Ta đang rất nghiêm túc đó”

“Tử Anh, ngươi đừng cố chấp nữa. Có những việc dù có cố gắng cũng không thể thay đổi được”

Anh Tử quay đầu đi nơi khác, triệt để tức giận. Nàng thật ngu ngốc khi hi vọng vào tên Lâm Vũ này. Hắn hoàn toàn không muốn nhúng tay vào chuyện này. Dù nàng có ngốc hơn nữa cũng nhận ra tên Lâm Vũ này có rất nhiều điều dấu nàng. Có lẽ hắn đã sớm biết tất cả mọi thứ đang xảy ra Tích Huyệt thành, biết cả lũ trẻ đang bị dấu ở đâu, thậm chí là biết cả kẻ đứng sau việc này là ai.

Anh Tử càng nghĩ càng chán nản, có lẽ nàng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Nàng đã sớm quen với điều đó rồi. Anh Tử im lặng tiếp tục theo dấu đoàn thương nhân A đi vào một hang động bí mật. Đoàn thương nhân đi đến phía cuối hang động liền dừng lại, tháo từng chiếc hộp lớn trên xe đặt xuống mặt đất.

Anh Tử không dám tin hai mở lớn mắt nhìn về phía cuối hang động. Phía cuối hang động hoàn toàn trống không, không hề có một đứa trẻ nào ở đây như nàng đã suy đoán. Tại sao nơi đây lại không có một đứa trẻ nào. Điều này là không thể.

Một tên trong đoàn thương nhân nhìn về phía Anh Tử đang ẩn nấp, mỉn cười mỉa mai nói.

“Lạ lắm sao, đơn giản thôi. Vì đây là nơi chôn xác của ngươi”

Anh Tử nín thở, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Vì sao bọn chúng lại biết nàng theo dõi bọn chúng, không…Đây vốn là một cạm bẫy được dựng lên từ trước để dụ nàng nhảy vào. Nhưng vì sao bọn chúng lại biết được việc nàng đang điều tra để đặt bẫy từ trước…

Anh Tử quay ra nhìn Lâm Vũ, khó khăn nói.

“Làm sao bây…”

Anh Tử khuôn mặt đen lại, nhìn tên Lâm Vũ vô cùng thuần thục, nước chảy mây trôi. Động tác chuyên nghiệp đang chạy nhanh như gió bỏ lại nàng một mình.

Không sai, Lâm Vũ là đang chạy như bay ra khỏi hang động. Đã biết là cạm bẫy có kẻ ngốc mới ở lại nói nhảm.

“Lâm Vũ, ngươi vô sỉ…Đợi ta…”

Ngay khi Anh Tử cùng Lâm Vũ vừa định chạy ra khỏi cửa hang. Thì trước mặt nàng cùng Lâm Vũ đã xuất hiện một đám người mặc đồ đen, che kín nối đi.

Đám thương nhân cũng nở ra một nụ cười ác quỷ, từng bước từ trong hang động đi ra. Mỉn cười nói.

“Đừng cố gắng chạy trốn vô ích. Các ngươi đều phải chết. Chúng ta đều là ngộ pháp cảnh cường giả. Giết một tên phàm nhân cùng một tên hoán huyết cảnh dễ như bóp chết một con kiến. Các ngươi nên ngoan ngoãn chịu chết…”

“Bốp…”

Một cú đấm bất ngờ được tung ra, đấm thẳng tên đang nói chuyện lõm xuống mặt đất. Lâm Vũ cả người bao chùm trong chiến giáp đen tuyền, không nói một lời lao vào tàn sát tất cả.

Một luồng linh lực đen kịt, đỏ ngòm đầy tà ác giao hòa với nhau bao trùm mặt đất. Từ dưới mặt đất ngoi lên từng bộ xác sống như địa ngục gào thét lao về phía đám người.

“Gào…Gào…Gào…”

“Rầm…Rầm…Rầm…”

Lâm Vũ khuôn mặt vô cảm rút ra từng thanh kiếm đâm ở trên người hắn, máu tươi bắt đầu phun ra như suối. Vết thương trên người hắn cũng đang nhanh chóng được khép lại. Lâm Vũ ngồi phịch xuống đất nhìn một cánh tay của hắn đã đứt lìa, bụng hắn thì thủng một lỗ lớn. Lại nhìn từng xác người chết nằm ngổn ngang xếp chồng lên nhau, máu tươi chảy ra nhuộm ướt đẫm chân hắn, Lâm Vũ nhịn không được thở dài đưa tay, từng xác chết lập tức tan biến thành tro bụi, biến mất khỏi thế gian này. Lâm Vũ đứng dậy, muốn rời khỏi nơi đây thì.

“Khoan đã”

Anh Tử cả người chằng chịt vết thương vô lực nằm trên mặt đất thấy Lâm Vũ muốn rời đi nhịn không được hét lớn.

“Lâm Vũ, ta biết ngươi có thể giải quyết việc này. Coi như ta cầu xin ngươi được không, hãy cứu lấy lũ trẻ. Cứu lấy Anh Đào. Bọn chúng vô tội”

Lâm Vũ nhìn lên bầu trời, lắc đầu thở dài nói.

“Xin lỗi, ta không làm được”

Anh Tử hàm răng cắn chặt, bàn tay nắm chặt trên mặt đất. Nước mắt không tự chủ được lăn xuống hòa cùng máu và nước mắt hét lớn.

“Tại sao, tại sao ngươi biết tất cả nhưng ngươi lại im lặng. Tại sai, tại sao ngươi có thể cứu lũ trẻ nhưng ngươi không làm vậy. Tại sao, tại sao hả. Ngươi nói đi Lâm Vũ…Ngươi trả lời ta đi…trả lời ta đi mà…Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn từng đứa trẻ vô tội bị giết chết một cách tàn nhẫn sao”

Lâm Vũ không quay đầu lại nhìn Anh Tử đang tuyệt vọng, đau đớn gào thét, im lặng rời đi.

“Lâm Vũ ngươi muốn rời đi thật sao”

Hắc cẩu cùng Lâm Vũ lặng lẽ bước đi, rời khỏi Tích Huyệt thành. Rời khỏi nơi thị phi này.

Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía Tích Huyệt thành nguy nga rộng lớn. Trả lời.

“Đúng vậy”

Anh Tử cầm con dao trên tay, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Nhớ về hình ảnh Anh Đào đang mỉn cười hạnh phúc ôm lấy nàng vui vẻ nói.

“Tỷ tỷ, dù mai này có ra sao. Tỷ cũng phải sống thật tốt. Tỷ nhất định phải sống thật hạnh phúc vì tỷ là người thân duy nhất của đệ. Tỷ biết không”

“Ui ra, sao tỷ lại cốc đầu đệ”

“Không được, tỷ nhất định phải hứa với đệ. Chúng ta móc tay làm chứng”

“Tỷ đã hứa với đệ rồi nhé, tỷ tỷ không được nuốt lời đâu, nếu không đệ giận tỷ đó”

Anh Đào, tỷ xin lỗi, là tỷ không tốt, không bảo vệ được cho đệ. Tỷ xin lỗi đệ vì đã thất hứa. Anh Đào, chắc ở dưới đó đệ lạnh lắm. Tỷ xin lỗi. Tỷ không thể sống tiếp được nữa. Anh Đào đợi tỷ, tỷ đến với đệ ngay đây, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc ở đó có được không. Rời xa khỏi cái thế gian vô tình này.

Anh Tử cầm con dao trên tay, không do dự đâm thẳng vào cổ nàng, kết thúc cuộc sống.

“Phập…”

Một dòng máu đỏ tươi chảy trên mặt đất. Như phản chiếu sự bi thương của nó.