Nhân Lộ Thành Thần

Chương 170: Sắc lang




Lâm Vũ mang theo Anh Tử bất tỉnh dịch chuyển tới nơi cách miệng giếng không xa, nhờ sợi dây chuyền Âm Mộng Lan tặng hắn. Lâm Vũ nhìn Anh Tử đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất ánh mắt lạnh lại, bí mật này càng ít người biết càng tốt. Lâm Vũ vận dụng vạn ác ma kinh, bàn tay thanh trảo, một luồng linh lực đen kịt, đỏ sẫm giao hoà với nhau đầy tà ác, từ từ đưa về phía đỉnh đầu Anh Tử, muốn xoá sạch trí nhớ của nàng về vụ việc vừa xảy ra.

“Bộp…”

Một tiếng bước chân vang lên, Lâm Vũ thu tay lại, giả vờ nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Nho Văn Cửu nhìn Anh Tử cùng Lâm Vũ nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, ánh mắt lạnh lại. Hai kẻ này mạng thật lớn, có thể sống sót trong vụ nổ đó. Nho Văn Cửu từng bước ép sát tới hai người, ánh mắt lạnh lại, sát tâm nổi lên, bàn tay dấu sau lưng âm thầm vận dụng linh lực như một con độc xà từng bước tới gần.

“Cửu thành chủ, người cũng nghe thấy tiếng động từ vụ nổ lớn mà chạy tới đây sao”

Người nói là một tên đội trưởng đội tuần tra, ngay sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn, hắn đã vội vàng triệu tập quan binh chạy đến nơi đây để xem xét tình hình.

Nho Văn Cửu nhìn đám quan binh, lại nhìn người dân đang chạy tới ngày càng nhiều liền buông lỏng bàn tay, mỉn cười nho nhã nói.

“Ha ha…Đúng vậy, ngay sau khi nghe thấy vụ nổ. Ta liền chạy tới đây xem chuyện gì đang xảy ra…”

Anh Tử mơ màng mở mắt ôm đầu tỉnh dậy, nhìn mình bị bao quanh bởi người dân xung quanh không khỏi ngỡ ngàng.

“Tử Anh cô nương, cô nương có nhớ chuyện gì đã xảy ra không…”

“Văn Cửu thành chủ, ta chỉ nhớ mình đã giao đấu với con ma nữ đó, nhưng lại để nó chạy mất, còn những việc xảy ra tiếp theo. Ta hoàn toàn không nhớ gì cả.”

Nho Văn Cửu mỉn cười gật đầu nói.

“Tư Anh cô nương cùng Lâm công tử đã vất vả nhiều, người đâu mau đưa hai người họ về phủ thành chủ nghỉ ngơi”

Sau khi được đưa về phủ thành chủ, Anh Tử liền bước vào phòng tắm, Anh Tử từ từ cởi quần áo trên cơ thể, bắt đầu nằm trong bồn tắm lớn, lộ ra nàn da mịn màng trắng nõn, đôi chân dài miên man gợi cảm, cùng bộ ngực căng tròn đầy sức sống, bờ môi căng mọng đầy quyến rũ, Anh Tử đưa tay, chạm nhẹ nên tấm lưng mung lung, khiêu gợi của mình nghĩ về những việc vừa xảy ra. Trước khi nàng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, rõ ràng nàng đã nhìn thấy Lâm Vũ đang định làm gì đó với nàng, Lâm Vũ lúc đó mang lại cho nàng một cảm giác lạnh lùng băng lãnh vô cùng đáng sợ, khác xa với những gì nàng biết về Lâm Vũ, một tên Lâm Vũ mặt dầy, vô sỉ, ngây ngốc lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn.

Trên nóc nhà phòng tắm, hai tên sát thủ đang nhòm qua kẽ hở nhìn xem tất cả. Bọn hắn được lệnh của thành chủ đến giết Anh Tử. Tên sát thủ A, ánh mắt tràn đầy dâm quang, nhìn tên sát thủ B dâm quang tràn đầy nhịn không được nói.

“Huynh đệ, cực phẩm mỹ nữ như vậy. Giết đi thì phí quá. Chi bằng để huynh đệ chúng ta hưởng dụng xong rồi giết cũng không muộn”

Sát thủ B lau nước dãi trên miệng, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc bí ẩn, nở một nụ cười bỉ ổi nói.

“Huynh đệ ngươi nói rất đúng, hắc hắc…đây là xuân hương đặc biệt. Chỉ cần cho cô ta ngửi một chút, đến lúc đó…hắc hắc…”

Hai tên sát thủ nhịn không được nở một nụ cười bỉ ổi, bắt đầu hành động, một cảnh vô cùng xuân sắc, nhiệt huyết sôi trào đang diễn ra trong trí tưởng tượng của bọn hắn.

“Rầm…”

Cánh cửa được mở tung ra, Anh Tử hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa.

Đây chính là lúc nhân vật chính xuất hiện, trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, chiếm được tình cảm của người đẹp

Lâm Vũ xuất hiện, trên tay cầm theo bầu riệu uống từng ngụm lớn, ăn mặc vô cùng phóng khoáng để lộ ra bộ ngực trần săn chắc của hắn. Lâm Vũ ánh mắt tràn đầy dâm quang, khuôn mặt bỉ ổi, nở một nụ cười hắc hắc nhìn về phía Anh Tử đang trần trụi nằm trong bồn tắm, lộ ra xuân quang vô cùng hấp dẫn. Lâm Vũ không do dự gian tà bước tới, bàn tay không yên phận vươn về phía trước, dâm quang bắn bốn phía như một con sói lớn đang săn thỏ con nhỏ.

“Bốp…AAAAA…Sắc Lang…Bốp…Bốp…Bốp…”

Lâm Vũ bị tát bay ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt sưng lên như đầu heo, lăn lộn trên mặt đất. Giữa đêm khuya thanh vắng một tiếng hét lớn vang lên kinh động cả phủ thành chủ.

Hai tên sát thủ ngồi trên mái nhà, một mặt mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kịch bản không đúng đi. Bọn hắn mới là nhân vật phản diện, bọn hắn mới là người đóng vai sắc lang mới đúng.

Tên sát thủ B nhìn tên sát thủ A, nhịn không được hỏi.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ…”

“Còn làm gì được nữa, nhiệm vụ thất bại, đi”

Hai tên sát thủ lập tức nhảy xuống nóc nhà, biến mất trong màn đêm tăm tối.

Lâm Vũ từ dưới mặt đất đứng dậy, nhìn vào mái nhà đã trống vắng, không một bóng người lắc đầu mỉn cười, quay người rời đi.

Anh Tử nằm trằn trọc trên giường lớn, lăn qua lăn lại không ngủ được, nghĩ đến khuôn mặt vô sỉ, nụ cười vô sỉ của Lâm Vũ, nhịn không được tức giận ném đi chiếc gối. Tên Lâm Vũ mặt dầy vô sỉ, ham tài, hám sắc đó sao có thể cool ngầu, lạnh lùng được chứ. Chắc chắn là do lúc đó nàng bị hôn mê nên nhìn nhầm, Lâm Vũ hắn là một tên ngốc, tên ngốc, tên ngốc…Thật tức chết nàng mà.

Tại một ngõ nhỏ hoang vắng không một bóng người cách phủ thành chủ không xa, hai tên sát thủ thăng hồn cảnh đang thì thầm to nhỏ với nhau, có vẻ vô cùng không cam lòng nói.

“Đáng chết, chỉ tại tên sắc lang đó. Làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, thật đáng chết.”

“Đúng vậy, tốt nhất đừng để chúng ta gặp lại hắn. Nếu không đừng trách chúng ta độc ác khiến hắn sống không bằng chết, dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, thật đáng chết”

“Bộp…”

“Ai…ra đi”

Từ trong bóng tối, loé lên một cặp mắt lạnh lùng, một tên nam tử đeo chiếc mặt nạ sói băng lãnh từ trong bóng tối bước ra.

Hai tên sát thủ còn muốn nói gì đó, thì cơ thể của bọn hắn đã bị tan biến thành tro bụi, biến mất không một dấu vết, im lặng một cách đáng sợ.

Tên nam tử đeo mặt nạ sói, ngẳng mặt nhìn ánh trăng lạnh lẽo đang chiếu vào khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng của hắn. Tên nam tử quay đầu, cô độc một mình bước đi lãnh lẽo trong màn đêm tăm tối, dần dần biến mất dưới ánh trăng mờ ảo mà cô độc.