Nhân Lộ Thành Thần

Chương 167: Tin đồn




Mùa đông đã đến, tuyết bắt đầu rơi phủ khắp Tinh Vọng đế quốc, trên đường phố Tích Huyệt thành phủ kín tuyết trắng, Lâm Vũ, Anh Tử cùng Nho Văn Cửu đang bắt đầu đi lại điều tra manh mối về những vụ mất tích bí ẩn gần đây.

Trên khắp đường phố Tích Huyệt Thành, người dân đều đang loan truyền nhau một tin tức đáng sợ, về việc mỗi tối ma nữ sẽ xuất hiện bắt đi đám trẻ. Mọi người đều tỏ ra sợ hãi, không ít người còn tự nhận đã tận mắt chứng kiến tất cả vụ việc đã xảy ra. Tin đồn được loan truyền một cách nhanh chóng mặt, mọi người đều truyền tai nhau về sự việc này. Nhiều hộ gia đình trong Tích Huyệt thành còn bắt đầu thờ cúng ma nữ, cầu xin cô ta thương xót đừng bắt đi đám trẻ trong gia đình họ. Khắp nơi đều bàn tán sôi nổi về sự việc này.

Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu nghe xong, cũng không nhịn được gật đầu đồng ý nói.

“Văn Cửu thành chủ, yêu ma quỷ quái đang lộng hành, người dân đang sợ hãi. Ta nghĩ lên lập một đàn cầu siêu, để siêu thoát cho con ma nữ này, tránh đi đại họa, tạo phúc cho dân chúng”

Nho Văn Cửu cũng gật đầu, vô cùng tán thành với Lâm Vũ, mỉn cười nói.

“Lâm tiên sinh quả là bậc học sâu hiểu rộng, khiến người ta ngưỡng mộ, việc lập đàn cầu siêu ta sẽ chuẩn bị ngay lập tức, nếu có thể giải quyết được con ma nữ này, vậy chính là phúc phận của tất cả bá tánh Tích Huyệt Thành”

“Ha ha...Văn Cửu thành chủ quả là bậc anh minh, tại hạ khâm phục, khâm phục”

“Ha ha...Đâu có, đâu có. Đã để Lâm Tiên Sinh chê cười”

Anh Tử khuôn mặt đen lại, nhìn Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu đang tâng bốc lẫn nhau, nói chuyện trên trời dưới đất không nhịn được chán nản. Tại sao nàng lại phải trở thành cộng sự với hai tên này cơ chứ. Nếu không phải vì tìm kiếm Anh Đào đang mất tích, nàng đã sớm tức giận bỏ đi, dậy cho tên Lâm Vũ vô sỉ này một bài học.

“Các vị, ta nghĩ hai vị đang hiểu lầm gì đó. Không hề có ma nữ nào cả, mà là có kẻ đang ở phía sau. Cố tình tạo ra lời đồn về ma nữ này, để thực hiện mục đích của hắn. Hắn đang dùng lời đồn này để tẩy não người dân. Các vị đã hiểu chưa hả”

Đây là một chiêu trò lừa đảo vô cùng phổ biến. Anh Tử nàng cũng chẳng còn xa lạ gì với chiêu trò lừa đảo này cả.

Chiêu trò lừa đảo này chính là dùng cách đánh vào tâm thức của con người để lừa họ. Một lời nói dối dù có lớn đến đâu, mọi người cũng sẽ dần tin vào điều đó, nếu lời nói dối đó được lặp đi lặp lại đủ nhiều lần. (Đây chính là học thuyết nói dối lớn của Hitler)

Rõ ràng có kẻ đã lợi dụng học thuyết này, liên tục tạo ra các tin đồn về ma nữ, tẩy não người dân Tích Huyệt thành để họ tin vào điều đó. Còn hắn thì sẽ ở phía sau thao túng tất cả. Lợi dụng điều đó để thực hiện mục đích của bản thân.

“Mọi việc chính là như vậy, hai vị đã hiểu chưa”

Nhưng đáp lại Anh Tử chỉ là ánh mắt khinh bỉ từ Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu. Cả hai nhìn nàng như một tên ngốc vậy khiến Anh Tử vô cùng tức giận.

“Các ngươi, các ngươi có nghe ta đang nói gì không vậy”

Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu mặc kệ Anh Tử đang cố gắng giải thích, tiếp tục quay ra bàn bạc về việc phục yêu trừ ma, cứu giúp bách tính.

“Ha ha...Văn Cửu thành chủ, việc lập đàn cầu siêu, ta nghĩ nên dùng những món đồ đắt tiền nhất, càng trang trọng càng tốt, như vậy mới đạt hiệu quả cao”

“Ha Ha...Đúng vậy, Lâm tiên sinh. Là ta lỗ mãng, việc này không thể qua loa được, vẫn là Lâm tiên sinh chu đáo”

Anh Tử im lặng, nhìn hai tên ngốc trước mắt. Rồi lại ngẩng mặt nhìn trời. Nàng cảm thấy vô vọng. Trông cậy vào hai tên này là không thể. Nàng đành phải tiếp tục im lặng một mình bước đi trên phố, cố gắng tìm kiếm manh mối. Nàng làm vậy không chỉ vì Anh Đào mà còn vì lũ trẻ Tích Huyệt thành đang mất tích.

Qua một lúc lâu, cuối cùng nàng đã phát hiện một tên tu sĩ thông kinh cảnh, đang tích cực loan truyền tin đồn về ma nữ với những người dân xung quanh. Anh Tử không hề vội vã, mà từng bước ép sát tên tu sĩ, theo nàng suy đoán tên tu sĩ này chắc chắn sẽ biết chút gì đó. Rất có khả năng hắn cũng là một trong số đồng bọn của kẻ đứng sau chuyện này.

“Các vị, ma nữ xác thực tồn tại, ta đã tận mắt chứng kiến, đây chính là thiên ý không thể tránh khỏi. Ma nữ sẽ bắt đi tất cả lũ trẻ ở Tích Huyệt Thành”

Người dân nghe tên tu sĩ nói xong liền sợ hãi đến tái nhợt. Vội vã cầu xin tên tu sĩ giúp đỡ.

“Tiên nhân, người có cách gì không”

“Đúng vậy, tiên nhân xin người hãy rủ lòng thương lấy cứu lũ trẻ”

Tên tu sĩ thở dài lắc đầu nói.

“Đây là thiên ý, không thể tránh khỏi, ta cũng lực bất tòng tâm...”

Tên tu sĩ đang hăng say nói chuyện bỗng nhìn thấy Anh Tử đang tới gần, liền lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Anh Tử thấy vậy lập tức tăng tốc đuổi theo tên tu sĩ.

Tên tu sĩ vội vã chạy vào một ngõ nhỏ không người. Nhưng Anh Tử đã xuất hiện đứng chặn trước mặt hắn. Tên tu sĩ sợ hãi, đứng yên bất động. Anh Tử vội vàng nắm lấy tên tu sĩ, đè hắn xuống đất hét lớn.

“Nói, các ngươi dấu lũ trẻ ở đâu, ai là người đứng sau việc này...”

Tên tu sĩ quay đầu nhìn Anh Tử, đâu còn là một vẻ mặt sợ hãi nữa, mà thay vào đó là một nụ cười nham hiểm nói.

“Ha ha...Ngươi không thắc mắc vì sao ta thấy ngươi liền quay đấu bỏ chạy sao, hơn nữa ta còn đứng yên ở đây để cho ngươi bắt. Ngươi nghĩ đi”

Anh Tử rùng mình, đúng vậy. Vì sao khi hắn vừa nhìn thấy nàng thì lập tức quay đầu bỏ chạy, hơn nữa còn đứng yên cho nàng bắt.

Cả người tên tu sĩ bắt đầu lung đỏ, phồng lên như muốn nổ tung. Anh Tử sợ hãi, trong cơ thể hắn dấu bạo liệt phù muốn tự sát với nàng. Anh Tử muốn chạy trốn. Nhưng đột nhiên cơ thể nàng bị trận pháp dưới chân trói chặt. Nàng không thể cử động được nữa. Chẳng lẽ nàng phải chết ở đây sao. Nàng không cam tâm, nếu nàng chết rồi Anh Đào sẽ ra sao đây, nhưng nàng không thể cử động, Anh Tử tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi cái chết đang tới gần.

“Anh Đào, xin lỗi đệ”

“Rầm...”

Ngay vào thời khắc nguy cấp nhất, tính mạng của nàng như ngàn cân treo sợi tóc thì Lâm Vũ xuất hiện, ôm lấy nàng vào lòng, hất tung tên tu sĩ lên bầu trời. Cứu nàng một mạng. Anh Tử nằm gọn trong lòng Lâm Vũ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng không hiểu sao bỗng rung động, không ngờ Lâm Vũ lại đáng tin đến vậy...Đây vốn dĩ là những điều nên xảy ra, nhưng sự thực hoàn toàn khác biệt. Lâm Vũ xuất hiện một cước đá văng Anh Tử bay lăn lộn trên mặt đất, còn một tay thì hất tung tên tu sĩ lên bầu trời. Khiến hắn nổ tung thành từng mảnh. Một cơn mưa máu rơi trên mặt đất, rơi ướt đẫm người Lâm Vũ.

Anh Tử từ đống đổ nát đứng dậy, đầu xưng u như cục táo, tức giận nhìn Lâm Vũ hét lớn.

“Lâm Trần, ngươi là tên khốn nạn, ngươi không thể dùng cách nào khác tử tế hơn được sao”

Lâm Vũ khinh bỉ nhìn Anh Tử nói.

“Tử Anh cô nương, đây không phải chuyện ngôn tình, cho nhân vật chính có thời gian ôm người đẹp vào lòng, phá giải nguy cơ. Ta mà chậm một bước là cô nương đã nổ tan xác rồi. Còn có thời gian để dùng cách tử tế nho nhã sao. Cô nương nghĩ đi”

Anh Tử á khẩu, không trả lời được Lâm Vũ. Lâm Vũ nói rất đúng, tình thế lúc đó vô cùng nguy cấp, đây đã là cách nhanh nhất để cứu nàng. Anh Tử cố gắng hít sâu, bình phục tâm tình của bản thân. Tại sao lúc nào dính tới tên Lâm Vũ này, người phải chịu thiệt thòi luôn luôn là nàng cơ chứ.

“Lâm Trần, ngươi thấy việc này thế nào”

Anh Tử dù nàng không muốn hỏi Lâm Vũ, nhưng không thể phủ nhận tên Lâm Vũ này vô cùng thông minh, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra một số điều nàng không biết.

Lâm Vũ một mặt tấu hài, vui vẻ nói.

“Đây là do ma nữ tạo ra chứ còn gì nữa. Người sống sờ sờ sao có thể tự dưng nổ tung như vậy được. Tử Anh cô nương còn không tin ta sao”

Anh Tử lấy tay đập trán, im lặng nhìn trời. Tên này đã bị tẩy não hoàn toàn rồi. Nàng thật ngu ngốc khi trông mong vào tên này.

Anh Tử chán nản, quay đầu bỏ đi. Tiếp tục tìm kiếm manh mối. Bỏ lại Lâm Vũ vẫn đang gật đầu đắc ý về kết luận của mình.

Ngay tại phía sau bức tường Anh Tử và Lâm Vũ đang trò chuyện, một tên hắc y nhân. Đang bí mật ẩn nấp nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người. Khi tên hắc y nhân sau khi nghe Lâm Vũ nói.

“Đây là do ma nữ tạo ra chứ còn gì nữa. Người sống sờ sờ sao có thể tự dưng nổ tung như vậy được. Tử Anh cô nương còn không tin ta sao”

Tên hắc y nhân không khỏi hài lòng gật đầu mỉn cười trước câu trả lời của Lâm Vũ, bí mật nhìn theo Anh Tử đang rời đi. Lấy ra một tấm phù chú. Viết lên trên đó “Lâm Trần là tên ngốc. Tử Anh vô cùng nguy hiểm phải loại bỏ”. Sau đó lập tức đốt cháy lá bùa. Tên hắc y nhân mỉn cười hài lòng, lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.

Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía bức tường, cũng mỉn cười hài lòng quay người rời đi.

Bầu trời đã về khuya, Anh Tử chán nản quay trở về, một ngày hôm nay nàng không hề có chút thu hoạch nào cả. Anh Tử thở dài nhìn tên ngốc Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu vẫn đang vui vẻ tâng bốc lẫn nhau, cười nói vui vẻ. Nàng càng cảm thấy vô vọng.

Sau khi cáo biệt Anh Tử cùng Cửu Thành Chủ. Lâm Vũ liền bước vào gian phòng của mình. Nhìn hắc cẩu đang băng trùm kín mũi nhịn không được bật cười. Lúc mới bắt đầu hắn đã thổi ngưu bức, dẫn theo Anh Tử cùng Văn Cửu thành chủ tìm đến nơi giam giữ lũ trẻ. Nhưng khi hắc cẩu dẫn bọn hắn đến nơi. Cả hang động đều trống không, lũ trẻ đã biến mất một cách kỳ lạ. Khắp nơi trong hang đông đều phun đầy bột ớt. Vô cùng cay mũi. Khiến Hắc Cẩu hít vào lượng lớn bột ớt mà mũi sưng đỏ lên như trái táo. Không thể đánh hơi được nữa. Hắc Cẩu nhìn Lâm Vũ đang bật cười không nhịn được tức giận mắng.

“Tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi còn cười được hả. Sự việc có tiến triển gì không:”

Lâm Vũ im lặng không trả lời, nhìn ra vầng hạo nguyệt đang tỏa sáng. Có những việc hắn rất khó quyết định.