Nhân Lộ Thành Thần

Chương 159: Mộng cảnh




Lâm Vũ nhìn vị tuyệt sắc giai nhân đang đứng trên núi thây biển máu, dưới chân nàng là xác chết của hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ. Cả bộ y phục của nàng nhuộm đỏ trong màu máu tươi đầy yêu diễm. Vị tuyệt sắc giai nhân quay đầu nhìn Lâm Vũ, ánh mắt sắc bén mà vũ mị. nở một nụ cười yêu diễm.

“Ngươi muốn gì”

Lâm Vũ nhìn vị tuyệt sắc giai nhân trước mắt, không do dự trả lời.

“Ta muốn giúp ngươi có được thiên hạ”

Vị tuyệt sắc giai nhân nghe Lâm Vũ trả lời, trên khuôn mặt toàn máu không nhịn được bật cười, cười một cách điên dại.

“Ha ha…Giúp ta…Tại sao phải giúp ta”

“Vì ta muốn sống”

Vị tuyệt sắc giai nhân càng thêm cười lớn, dưới chân nàng vô số huyết sắc phun trào, cả người nàng bao trùm một màu đỏ tươi của máu. Vô số xác chết dưới chân nàng đứng dậy, ánh mắt vô hồn quỳ dưới chân nàng, tuỳ ý cho nàng sai bảo. Vị tuyệt sắc giai nhân lướt đến trước mặt Lâm Vũ, dùng bàn tay đầy màu tươi sờ lên khuôn mặt của hắn. Mỉn cười vũ mị nói.

“Ta thích cái những bộ tử thi. Bởi vì chúng ngoan ngoãn vâng lời, không bao giờ phản bội, ta cũng rất thích biến ngươi thành một bộ xác sống, một bộ xác sống chỉ thuộc về mình ta…”

Vị tuyệt sắc giai nhân liếm vết máu trên khuôn mặt Lâm Vũ, sau đó không do dự cắn đứt cổ hắn, khiến máu tươi phun ra như suối.

Lâm Vũ mặc một bộ chiến giáp đen tuyền. Cưỡi trên lưng một con cốt mã, sau lưng hắn là hàng ngàn, hàng vạn, đội quân xác sống. Nhìn cả thành trì to lớn, đổ nát dưới chân hắn, bên trong thành lửa cháy ngút trời, xác chết binh lính nằm la liệt khắp nơi, một cảnh tượng vô cùng thê lương và tuyệt vọng. Ác ma nữ vương từ phía sau ôm lấy hắn, cắn chảy máu tai hắn nhìn cảnh tượng trước mắt cười điên dại. Một vương triều đã sụp đổ, bị huỷ diệt thành tro bụi.

Bên trong một cung điện to lớn tràn đầy hoàng kim rực rỡ. Trên một ngai vàng lộng lẫy, lấp lánh. Một vị tuyệt sắc giai nhân đang nằm lười biếng trên đó, khuôn mặt yêu diễm, ánh mắt vũ mị, nụ cười điên đảo chúng sinh, lộ ra từng đường cong cơ thể đầy quyến rũ. Bên cạnh vị tuyệt sắc giai nhân là một vị công tử vô cùng anh tuấn, đeo chiếc mặt nạ sói, trên người mặc một bộ quần áo hoa lệ, trong tay là một chiếc quạt vẽ sơn hà. Phía bên dưới là một đám chưởng môn của vô số môn phái, có chính đạo, có ma đạo đang hai mắt phẫn nộ nhìn hai người bọn hắn.

“Các ngươi là hai tên súc sinh, ta nguyền rủa hai ngươi chết không được tử tế”

“Hai người các ngươi là đồ quỷ dữ, ta nguyền rủa các ngươi. Đồ súc sinh, đồ cầm thú”

Vị tuyệt sắc mỹ nữ nghe vậy không nhịn được bật cười ha hả, đưa tay bóp chết một tên trong số chúng, sau đó biến từng người một trong số chúng thành từng bộ xác sống. Tiếng thê lương, thống khổ vang vọng cả không gian rộng lớn.

Ác Ma nữ vương nhìn từng bộ tử thi trước mắt, quay ra nhìn Lâm Vũ, vũ mị mỉn cười nói.

“Ngươi cũng cảm thấy ta rất độc ác sao”

Lâm Vũ không do dự gật đầu. Ác ma nữ vương bật cười, đẩy Lâm Vũ xuống ngai vàng, nằm trên người hắn, dùng bàn tay từ từ đâm vào trái tim Lâm Vũ, mỉn cười nói.

“Cho nên nếu ngươi dám phản bội ta, ta sẽ giết ngươi, chém ngươi thành muôn mảnh ha ha…”

Lâm Vũ cầm trong tay một thanh trường kiếm, đứng trước mặt hắn là hằng hà sa số tông môn triều đại, trên bầu trời che kín vô số cường giả đang lạnh lùng nhìn hắn. Sau lưng hắn là hằng hà sa số đội quân xác sống đang chờ đợi mệnh lệnh. Chỉ một trận chiến, sẽ quyết định xem ai sẽ là kẻ thống trị Đại Vận Thế Giới. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chết.

Lâm Vũ rút ra thanh trường kiếm, hét lớn.

“Xông lên”

Đội quân xác sống không sợ chết, lao về phía trước, như một con thú không có tình cảm chỉ biết chém giết. Vô số tu sĩ cũng theo đó hét lớn xông lên. Như dòng thuỷ triều va đập vào nhau, điên cuồng chém giết. Lâm Vũ cưỡi chiến mã lao về phía trước. Cả người hắn bao chùm trong máu, khắp nơi đều là xác chết, mặt đất nổ tung vỡ vụn như mảnh ghép rơi xuống vực sâu không đáy, lửa cháy xông tận trùng thiên, khói đen che kín bầu trời, từng tiếng máu thịt, tiếng hét thê lương thảm thiết. Đau đớn vang vọng cả không gian. Trên bầu trời một vòng xoáy bằng máu khổng lồ đang ngày càng to lớn, từng cơn mưa máu dội thẳng xuống mặt đất. Hiện lên từng hồ máu. Không gian liên tục vặn xoắn vỡ vụn, khung cảnh như sụp đổ, cả bầu trời đều chìm trong biển máu.

Trên một ngọn núi lớn, dưới thác nước xanh biếc, một vị tuyệt sắc giai nhân đang nhẹ nhàng đánh đàn, đối diện với nàng là một vị công tử vô cùng anh tuấn, đang nho nhã thưởng trà nghe giai nhân đàn hát. Khúc đàn kết thúc, vị tuyệt sắc giai nhân nhìn thẳng vị công tử nói.

“Ngươi thực sự muốn rời đi sao. Say trên gối mỹ nhân. Tỉnh nắm quyền thiên hạ. Cuộc sống như vậy cũng không thể níu kéo ngươi ở đây sao”

Lâm Vũ mỉn cười nhìn vị tuyệt sắc giai nhân trước mắt, hắn đã có tất cả mọi thứ trong thiên hạ, cả đại vận thế giới giờ đều là của hắn. Nhưng vậy thì sao chứ. Mộng cảnh có đẹp cũng chỉ là mộng cảnh mà thôi. Nếu hắn muốn, hắn sẽ tự tay nắm lấy cả thiên hạ, nắm cả thiên hạ vào lòng bàn tay hắn. mà không phải ở đây đắm chìm trong mộng cảnh.

Cả khung cảnh dần dần tan biến, vị tuyệt sắc giai nhân nhìn Lâm Vũ hỏi.

“Ngươi đã từng thích ta chưa”

Lâm Vũ cúi đầu im lặng nhìn tách trà đang tan biến trong tay hắn, ngẩng đầu nhìn ác ma nữ vương. Ác ma nữ vương bỗng khoá chặt môi hắn, rồi dần dần tan biến theo mộng cảnh đang vỡ vụn. Lâm Vũ nhìn bầu trời trong xanh trước mắt. Đã đến lúc hắn phải quay về.

Lâm Vũ mở mắt, trước mắt hắn là một cánh đồng trù phú, xung quanh hắn không có một ai, hắn dường như đã quên điều gì đó vô cùng quan trọng. Hắn đến đây để hái âm dương sinh tử hoa, hắn không quên gì cả. Lâm Vũ nhìn Âm Dương Sinh Tử hoa trong tay. Mỉn cười nhìn về phía Ác Ma Nữ Vương mộ huyệt, quay người rời đi. Mọi việc có lẽ đã kết thúc.

Hắc Cẩu đứng trước cổng thành, nhìn ánh mặt trời đang dần khuất bóng, mỗi ngày nó đều ra đây im lặng đứng từ sáng đến tối, từ ngày này qua ngày khác chờ đợi Lâm Vũ quay trở về. Nó tin Lâm Vũ sẽ trở lại. Nhất định hắn sẽ quay trở lại. Dù ở u ám rừng rậm bị trăm vạn tu sĩ vây công, dù bị cả thế gian truy sát, dù bị hoả nghiệp thiêu đốt. Hắn vẫn có thể sống sót trở về. Chỉ một mộ huyệt nhỏ nhoi nhất định không thể giết chết được hắn, nhất định là vậy.

Hắc cẩu nhìn mặt trời đang nặn dần trong tầm mắt không hiểu sao trong lòng cảm thấy thất vọng, Lâm Vũ đã nói sau ba tháng hắn nhất định sẽ quay trở về, nhưng ba tháng đã trôi qua, ba tháng đã trôi qua mà hắn vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ hắn không thể quay về thật sao.

Phía cuối chân trời, một bóng người nhỏ bé mà hiên ngang xuất hiện, trên người hắn như mang theo vô số vết thương từ chuyến đi xa. Hắc Cẩu thấy vậy liền vội vàng lao tới, nhảy lên ôm lấy người hắn.

“Tên tiểu nhân vô sỉ, cuối cùng ngươi cũng trở về”

Lâm Vũ ôm lấy hắc cẩu, nhìn lên bầu trời không nhịn được hét lớn.

“Ta đã trở về, ta cuối cùng cũng trở về ha ha…”