Vạn Sầu cả người tàn tạ, quần áo rách rưới ngồi dưới gốc cây Vạn Bảo Nhi thường đến, hai mắt trống rỗng uống từng ngụm riệu lớn, Vạn Sầu vừa nhìn thấy Lâm Vũ đang ngày càng tới gần, cả người tràn đầy phẫn nộ, lao tới muốn đấm thẳng mặt Lâm Vũ.
“Bốp…”
Lâm Vũ không do dự một quyền đấm Vạn Sầu ngã chúi xuống đất, khoé miệng chảy máu tươi. Vạn Sầu hai mắt đỏ bừng, lập tức đứng dậy lao vào muốn đánh Lâm Vũ.
“Bốp…”
Vạn Sầu ngã lăn trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, Vạn Sầu không phục…
“Bốp…”
Vạn Sầu nằm trên mặt đất cười điên dại, cười cay đắng, cười bi thương. Nước mắt như mưa chảy xuống.
“Ha ha ha ha hhahahahannaahhaana…”
Lâm Vũ lẳng lặng nhìn Vạn Sầu, vứt một túi trữ vật trên mặt đất, bỏ lại một câu nói liền quay người rời đi.
“Đây là tất cả tài sản ta có, ngươi hãy thay ta bồi thường cho những người bị hại. Còn Vạn Bảo Nhi, ba tháng, trong vòng ba tháng ta nhất định sẽ cứu sống nàng ấy”
Vạn Sầu nghe vậy càng cười lớn, cười điên dại kèm theo nước mắt như mưa rơi xuống, nực cười ha ha…quả thật là nực cười, đến các chủ người giàu có nhất thiên hạ, đến thánh nữ thiên cơ điện có thể thôi diễn tương lai, đến những đan sư nổi tiếng nhất, đến những linh đan thánh dược cao quý nhất còn không thể cứu sống Vạn Bảo Nhi. Ngươi dựa vào cái gì cứu nàng ấy ha ha…nực cười, quả thật là nực cười.
Vạn Sầu cười điên dại nhìn túi trữ vật Lâm Vũ vứt trên mặt đất, cuối cùng vẫn im lặng đứng dậy cầm lấy túi trữ vật rời đi. Hắn không tin Lâm Vũ có thể cứu sống Vạn Bảo Nhi, nhưng hắn vẫn hi vọng, hắn chỉ có thể hi vọng mỉn cười mà thôi.
Cực Bắc Chi Địa là một nơi hoang tàn, vắng lặng, khắp nơi đều là bụi mù cùng xác yêu thú, xương khô nằm rải rác trên mặt đất kèm theo từng cơn gió ớn lạnh. Bầu trời lúc nào cũng đỏ rực một màu máu, cây cối chỉ là hình thú quái dị mọc hoang tàn rải rác khắp nơi. Một con yêu thú đã là hợp đạo cảnh chỉ cách đại đạo cảnh một tia đang đi lang thang trên mặt đất kiếm ăn bỗng…
“Rầm…”
Nó bị một con yêu thú khổng lồ đại đạo cảnh nuốt chửng, con yêu thú này lại ngay lập tức bị con yêu thú đại đạo cảnh khác thôn phệ.
Bắc Hà thành, là nơi gần cực bắc chi địa nhất. Mọi ngày Bắc Hà thành đều hiu quạnh vắng vẻ, nhưng giờ đây khắp nơi ở Bắc Hà thành đều tràn ngập người đi lại, hơn nữa đây đều là những tu sĩ vô cùng mạnh mẽ, hợp đạo nhiều như chó, đại đạo đầy đất đi.
Khắp nơi đều đang bàn tán thực hư về chuyện ác ma nữ vương mộ huyệt. Mười vạn năm trước đây chính là người đã rung chuyển toàn bộ Đại Vận Thế Giới, nắm giữ thiên hạ trong tay nhiều vô kể, cô ta đi đến đâu máu chảy thành sông tới đó, xác người chất cao như núi, tông môn, triều đại bị huỷ diệt nhiều không kể siết. Cuối cùng 12 thánh địa. 3 thần tông phải liên kết với cổ lão điện, mới có thể hợp lực giết chết cô ta. Trận chiến đó thảm liệt đến mức, 12 thánh địa chỉ còn lại 4 thánh địa như hiện nay, 3 thần tông cũng chỉ còn lại nhất thần tông như bây giờ. Tiêu Dao thánh địa từ thánh địa mạnh nhất cũng trở thành thánh địa yếu nhất. Tin tức về ác ma nữ vương mộ huyệt không biết từ đâu lan truyền ra, chỉ biết nơi đầu tiên xuất hiện tin tức này là ở Tham Nguyên Đế Quốc, vị trí và cách mở ra phong ấn cũng được tiết lộ vô cùng rõ ràng, khiến ngay cả tứ thánh địa, nhất thần tông cùng vô số tông môn, triều đại, tu sĩ phải động tâm mà đi tới nơi đây. Kiểm tra thực hư, nếu lời đồn là sự thật vậy thì trong đó chính là vô thượng cơ duyên. Khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải thèm khát.
Trong một quán ăn nhỏ bé gần bãi rác của Bắc Hà thành, một tên ăn xin, khuôn mặt xấu xí, cả người bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối đang cầm chiếc bát mẻ, cũ kỹ dính đầy bùn đất đi từng bước ăn xin.
“Khách quan, xin hãy rủ lòng thương, cho ta một ít tiền, hay một chút thức ăn được không, ta đã ba ngày không được chút gì vào bụng”
Tên khách nhân đang ăn bị làm phiền liền tức giận đá tên ăn mày ngã xuống mặt đất, sau đó lại đá thêm hàng chục nhát nữa, mặc kệ tên ăn mày đang kêu gào thảm thiết, chủ tiệm thấy vậy không những không giúp, còn mắng xúi quẩy sai người lôi tên ăn mày vứt ra ngoài đường, đánh đấm túi bụi, mặc kệ tên ăn mày đau đớn kêu gào.
Một tên khách nhân thấy vậy, cũng có chút thương cảm, ném cho tên mày một miếng thịt, tên ăn mày vội vàng cầm lấy miếng thịt rơi trên mặt đất, liên tục cảm tạ, vội vàng lê từng bước trên mặt đất rời đi.
Tên ăn mày đến một góc tối tăm, cắn từng miếng thịt, nhìn tấm truy nã một tên nam tử khuôn mặt nhiều vết trai sạn vì sóng gió, hai mắt thâm sâu mà tĩnh nặng, nước da phai màu vì nắng gió đầy mạnh mẽ. Trên đó còn có dòng chữ viết Lâm Vũ, người treo thưởng các chủ Vạn Tiền Các, Vạn Kim Tiền, mức tiền thưởng vô hạn, thời gian vô hạn. Tên ăn mày hạ miếng thịt xuống, nhìn khăp mọi nơi, khắp mọi nơi đều dán đầy tờ truy nã Lâm Vũ, từ mọi thế lực lớn nhất cho đến những thế lực nhỏ nhất, có tông môn, có vương triều, có tán tu, có rất nhiều, nhiều đến mức không đếm xuể.
Tên ăn mày nhìn từng thánh tử, thánh nữ được các thánh địa nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ân cần chăm sóc, từng bước bảo vệ đưa đến nơi đây lịch luyện, nhìn đám người Kiếm Si được mọi người chào đón, nhìn Long Ngạo Thiên đươc nhất thần tông mời đến như khách quý mà đối đãi.Mỉn cười cay đắng, còn hắn, hắn có thể dựa vào ai, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn nhớ cẩu hệ thống đã từng nói.
“Cường giả không phải dựa vào kiếp trước hay kiếp sau, cũng không phải dựa vào công pháp hay võ kỹ, càng không phải dựa vào đan dược hay pháp bảo. Cường Giả Chân Chính Chỉ Dựa Vào Chính Bản Thân Mình”
Hắn cười, hắn cười cay đắng, hắn có thể trở thành cường giả sao, đây là con đường cường giả phải đi sao, con đường chỉ có máu và nước mắt.