Nhân Lộ Thành Thần

Chương 137: Viên đá




Ba tháng qua đi, Lâm Vũ nằm dài trên chiếc bàn trà, thở dài ngao ngán, cả quán ăn không một bóng khách. Bỗng.

“Rầm…”

Cánh cửa trước quán ăn Lâm Vũ bị đá văng một cách mạnh mẽ, một tên cả người cao lớn, khắp người xăm trổ, cơ bắp dữ tợn bước vào bên trong quán ăn. Hắn không phải ai khác chính là tên côn đồ khét tiếng nhất ở đây, chuyên thay Hắc Long bang thu phí bảo kê, người chết trong tay hắn cũng đã không dưới hai con số. Tên côn đồ không thèm nhìn lấy Lâm Vũ, liền đá tung một chiếc bàn dưới chân hét lớn.

“Chủ quán đâu, cút ra đây”

Lâm Vũ nheo mắt, sau đó nở một nụ cười hiền hoà, đến trước mặt tên côn đồ, vui vẻ, từ tốn nói.

“Khách quan, có gì từ từ nói, mời ngồi, mời ngồi”

Tên côn đồ đá luôn chiếc ghế dưới chân, nhìn Lâm Vũ còn thấp hơn hắn cả cái đầu, cả người to như con gấu, nắm lấy cổ áo của Lâm Vũ hét lớn.

“Từ hôm nay quán ăn này do ta bảo kê, muốn sống yên ổn thì mau đưa tiền ra đây”

Lâm Vũ lôi ra từ trong ngực một sấp tiền lẻ, cố gắng mỉn cười nói.

“Đây là tất cả những gì ta có,...”

Tên côn đồ không để Lâm Vũ nói hết, liền giựt lấy chỗ tiền lẻ trên tay Lâm Vũ, ném Lâm Vũ xuống đất, nở một nụ cười khinh bỉ, trần trụi khinh bỉ nhìn Lâm Vũ, sau đó liền nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, quay người cười ha hả rời đi, vừa đi vừa đêm tiền, nhưng vẫn không quên để lại một câu.

“Ha ha…từ bây giờ quán ăn này do ta bảo kê, nếu ngươi muốn sống yên ổn thì mỗi tháng phải nộp phí bảo kê cho ta, còn nếu không đủ tiền, ta sẽ lấy mạng ngươi ra để đổi, hiểu chưa tên vô dụng ha ha ha…”

Lâm Vũ từ dưới mặt đất đứng dậy, phủ đi lớp bụi đất dính trên người. Hắc cẩu lúc này cũng đi tới, hỏi Lâm Vũ.

“Hắn chỉ là một kẻ phàm nhân nên ngươi để hắn làm vậy sao”

Lâm Vũ không trả lời hắc cẩu, ngồi lên chiếc bàn trà, nheo mắt nhìn tên côn đồ đang rời đi, còn vui vẻ đếm tiền. Lại nhìn ra bên ngoài, dòng người tấp nập, người đi kẻ lại, một chiếc xe ngựa đang thảnh thơi đi trên đường phố phồn hoa, hai bên đường mở đầy các hàng quán đủ loại màu sắc. Dưới mặt đường là vô số vũng nước do cơn mưa đêm qua để lại. Lâm Vũ cầm cục đá trên tay, thoải mái nói.

“Hắc cẩu, nếu ta giết hắn ở đây thì quán ăn chỉ có nước đóng cửa, còn ta sẽ trở thành tội phạm giết người, hắc cẩu, ngươi có tin một cục đá ném ta tùy ý xuống đường cũng có thể giết người sao”

Hắc cẩu khinh bỉ nhìn Lâm Vũ nói.

“Ngươi sẽ không dùng linh lực, chỉ ném cục đá xuống đường một cách bình thường”

Lâm Vũ mỉn cười tự tin trả lời đúng vậy.

Hắc cẩu nhìn Lâm Vũ khinh bỉ càng đậm rõ ràng không tin lời Lâm Vũ nói.

Lâm Vũ cũng chỉ mỉn cười, tuỳ ý ném cục đá xuống đường phố, viên đá rơi trúng một vũng nước khiến nước bắn tung toé, theo phản xạ tự nhiên, đám người liền vội vàng tránh né, vì đường phố quá đông đúc, liền khiến người xô, kẻ đẩy, có người ngã trên mặt đất, có người bị xô đẩy mà nổi giận la mắng, va đập vào những hàng quán xung quanh, khiến rau củ, vải vóc rơi trên mặt đất. Xung đột la hét vang lên đánh nhau nổ ra trên đường phố, con ngựa đang đi thảnh thơi bỗng vì náo loạn mà sợ hãi. Lại thêm người dân xung quanh đang lao vào hỗn chiến, khiến con ngựa hoảng sợ, mất khống chế lao như bay về phía trước. Tên côn đồ đang mải mê đếm tiền không để ý tới xung quanh. Khi nhận ra con ngựa đang bị mất phương hướng xông về phía hắn thì đã quá muộn. Rầm, tên côn đồ bị xe ngựa tông chết ngay tại chỗ.

Hắc cẩu trợn tròn hai mắt, há hốc mồn kinh ngạc, dù nó đã đi theo Lâm Vũ rất lâu, nhưng nó vẫn không thể biết được cực hạn của tên vô sỉ này nằm ở đâu. Đây rốt cuộc đã là cực hạn của hắn hay chưa, hay đây vẫn chỉ là một phần nhỏ của hắn, rốt cuộc giới hạn của tên vô sỉ này nằm ở đâu.

Hắc cẩu còn chưa kịp tỉnh hồn lại, liền đã bị Lâm Vũ gõ đầu cười ha hả nói.

“ha ha…ngốc cẩu, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của ngươi thật tức cười”

Hắc cẩu cúi đầu xuống, quay người bỏ đi, giọng nói tràn đầy không phục nói.

“Ngươi chỉ ăn may thôi”

Lâm Vũ cũng lắc đầu, mặc kệ hắc cẩu đang đi vào bên trong, bỗng Lâm Vũ quay đầu, sau lưng hắn là một cô gái cả người ăn mặc bình thường, khuôn mặt bình thường. Lâm Vũ nheo mắt, tuy cô gái trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt bình thường, ăn mặc cũng vô cùng bình thường, nhưng khí chất trên người không hề thua kém Hồ Mị Nguyệt đệ nhất mỹ nữ Hoàng Minh Đại Triều, La Mị Nguyệt đệ nhất mỹ nữ Long Tiên Nam, thậm chí là Thượng Kỷ đệ nhất mỹ nữ Tinh Vọng đế quốc.

“Chủ quán ngươi thật thú vị, chỉ một viên đá cũng có thể giết người.”

Lâm Vũ khuôn mặt ngơ ngác, cả người mộng bức, nói.

“Ta giết người bao giờ, sao ta không biết, cô nương không nên đổ oan cho người tốt”

Vị cô nương cũng không trả lời Lâm Vũ, mà đi xung quanh người hắn, vừa nhìn, vừa mỉn cười như nhìn thấy điều gì đó vô cùng thú vị.

Vị cô nương sau khi đã nhìn chán Lâm Vũ, liền ngồi xuống bàn ăn, vui vẻ nói.

“Chủ quán, ta tên Vạn Bảo Nhi, còn ngươi”

Lâm Vũ nhíu mày, cái tên này hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, hình như ở một nhiệm vụ nào đó trong hội thợ săn tiền thưởng. Lâm Vũ quay đầu đi vào bên trong chẳng buồn trả lời câu hỏi của Vạn Bảo Nhi.

“Chủ quán, tất cả món ăn trong thực đơn ta bao hết”

Lâm Vũ hai mắt toả sáng, nở một nụ cười tươi rói, hét lớn.

“Ta gọi là Trần Lâm, Bảo Nhi cô nương xin đợi một lát, món ăn sẽ được mang lên ngay lập tức”

Lâm Vũ nhìn cả núi bát đũa trước mặt, không khỏi thở dài ngao ngán, kẻ nào mà lấy cô ta chắc khuynh gia bại sản mất, sức ăn này là túi không đáy sao. Khoan đã, đây không phải lúc nghĩ chuyện đó, liệu cô ta có đủ tiền để trả hắn không đây. Nếu cô ta không đủ tiền trả hắn thì sao, có nên bắt cô ta làm nha hoàn để rửa bát đĩa không đây.

Sau khi Vạn Bảo Nhi đã húp hết giọt nước cuối cùng trên bát phở, liên thở phào sảng khoái, đây là lần đầu tiên nàng ăn ngon đến như vậy.

“Chủ quán cho thêm một trăm cái bánh mì, mười tô phở, một trăm cái bánh xèo…”

Lâm Vũ đập tay vào trán, sau đó cố gắng nở một nụ cười tươi rói nói.

“Khách quan, quán của ta đã hết nguyên liệu không thể làm thêm được nữa”

Vạn Bảo Nhi nhíu mày, thở dài nói.

“Thôi đành vậy, chủ quán của ta hết bao nhiêu”

Lâm Vũ hai mắt toả sáng, xoa bàn tay vào với nhau, nở nụ cười tươi rói, vui vẻ nói.

“Của quý khách hết một nghìn chín trăm ba mươi mốt viên hạ phẩm linh thạch. Ta có thể bớt cho quý khách một viên, còn lại 1930 viên hạ phẩm linh thạch”

Vạn Bảo Nhi cúi người, tìm khắp xung quanh, hết tìm nơi này đến nơi khác để tìm túi trữ vật nhưng đều không có. Lâm Vũ nụ cười tắt ngẩm, khuôn mặt đọng lại ngơ ngác nhìn Vạn Bảo Nhi đang tìm túi trữ vật. Đừng nói là quên mang túi trữ vật đấy nhé.

“Chủ quán, ta xin lỗi, ta quên mang theo túi trữ vật”

Lâm Vũ cả người ngơ ngác, thất hồn lạc phách, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Không mang tiền, ăn quỵt, hắn phá sản, phá sản rồi…

“Ha ha…Chủ quán, ta lừa ngươi thôi. Nhìn khuôn mặt mộng bức, ngơ ngác, thất hồn lạc phách của ngươi thật buồn cười ha ha…”

Lâm Vũ mặt đen lại, hắn tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm, nay lại bị một cô gái trẻ tuổi lừa gạt.

Vạn Bảo Nhi ôm bụng cười lăn lộn trên mặt bàn, cuối cùng cũng lấy ra một viên lục sắc linh thạch đưa cho Lâm Vũ. Lâm Vũ không nhận linh thạch mà khó xử nói.

“Cô nương, ta không có tiền trả lại”

“Ha ha….”

Vạn Bảo Nhi nghe xong lại không nhịn nổi cười lăn lộn trên mặt bàn.

“Ha ha…Ta cho ngươi, thì ngươi cứ lấy. Ta đâu cần trả lại”

Lâm Vũ suy nghĩ một lúc, trước kia ở bí cảnh Kim Linh, vì một viên lục phẩm linh thạch mà bao nhiêu người đã chém giết lẫn nhau để tranh đoạt nó. Vậy mà giờ đây trong tay người khác nó lại chẳng đáng giá một đồng. Thế gian thật nực cười. Sau một lúc suy nghĩ cuối cùng Lâm Vũ cũng từ chối nhận nó.

Vạn Bảo Nhi nhíu mày, sau đó liền lôi ra một tấm lệnh bài đưa cho Lâm Vũ nói.

“Chủ quán, ngươi mang tấm lệnh bài đến vạn tiền các, nó sẽ giúp ta trả nợ”

Lâm Vũ do dự nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn theo bóng lưng Vạn Bảo Nhi rời đi. Lâm Vũ sau một lúc suy nghĩ liền vội vàng dùng hết tốc lực lao tới Vạn Tiền Các, thế lực giàu có nhất Đại Vận Thế Giới. Lâm Vũ vội vã chạy vào bên trong, đến trước mặt một vị mỹ nữ tiếp viên. Đưa ra lệnh bài hỏi.

“Lệnh bài này giá bao nhiêu”

Vị mỹ nữ mỉn cười nhìn vào tấm lệnh bài liền hai mắt trợn tròn, ngất xỉu tại chỗ. Đám người xung quanh cũng phải sợ hãi la hét, không dám tin nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ mộng bức. Một Tên quản sự nghe được tin tức vội vàng chạy xuống nhìn Lâm Vũ mỉn cười như nhìn thấy tiên nhân, hớn hở nói.

“Khách quý, không quý nhân, mời vào mời vào chúng ta từ từ nói chuyện”

Lâm Vũ mộng bức đi theo tên quản sự vào một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, phù chú trận pháp nhiều như mây, tên quản sự run rẩy rót cho Lâm Vũ một chén trà vui vẻ nói.

“Quý nhân mời dùng, đây là trà thái nguyên, thánh cấp linh dược vạn năm mới lấy được một cân. Quý nhân có vừa lòng không”

Lâm Vũ đang uống nghe xong câu đó cũng không nhịn được phun hết trà ra ngoài, Vạn Tiền Các giàu có vậy sao, đến trà đãi khách cũng là thánh cấp linh dược. Tên quản sự thấy Lâm Vũ phun hết trà ra ngoài, tưởng Lâm Vũ không hài lòng, liền sợ hãi quỳ xuông vội vàng nói.

“quý nhân bớt giận, quý nhân bớt giận”

Lâm Vũ hắn không muốn mộng bức nữa, hắn muốn rời đi càng nhanh càng tốt, liền vội vã đưa miếng lệnh bài cho tên quản sự nói.

“Lệnh bài này giá bao nhiêu”

Tên quản sự nhận lấy lệnh bài rụt rè nói.

“Quý nhân muốn bao nhiêu”

Lâm Vũ hắn bó tay rồi, hắn mà biết lệnh bài này giá bao nhiêu, hắn còn đi hỏi sao. Lâm Vũ đành mặt dày tiếp tục hỏi lại lần nữa.

“Ý ta là miếng lệnh bài này đáng giá bao nhiêu, có thể đổi bao nhiêu tiền”

Tên quản sự nghe Lâm Vũ nói vậy cúi đầu càng sâu, run rẩy nói.

“Vậy quý nhân muốn nó đáng giá bao nhiêu, đổi ra bao nhiêu tiền”

Lâm Vũ im lặng, tên ngốc này cũng có thể làm quản sự được sao, hắn có biết tấm lệnh bài này đáng giá bao nhiêu đâu mà nói. Cuối cùng Lâm Vũ chỉ đành thở dài nói.

“1930 viên linh thạch”

Quản sự nghe xong liền ngơ ngác, là thần cấp linh thạch hay thánh cấp linh thạch hoặc cũng có thể là chí tôn linh thạch. Nên đưa loại nào cho phải. Lâm Vũ nhìn khuôn mặt ngơ ngác của tên quản sự, triệt để chán nản.

“1930 viên hạ phẩm linh thạch, là hạ phẩm linh thạch đó ngươi hiểu không”

Lâm Vũ rời đi vạn tiền các, cầm túi linh thạch trên tay, không ngờ tấm lệnh bài đó lại đáng giá 1930 viên hạ phẩm linh thạch. Vạn Bảo Nhi thật biết tính toán, một đồng cũng không thiếu.

Trong một căn phòng vô cùng rộng lớn, xa hoa lỗng lẫy. Vạn Bảo Nhi nghe xong Lâm Vũ đổi lệnh bài lấy 1930 viên hạ phẩm linh thạch liền không nhịn đươc lăn ra cười lớn. Tấm lệnh bài đó có thể đổi một yêu cầu bất kỳ với vạn tiền các, trở thành hoàng đế, hậu cung ba ngàn, hay huỷ diệt cả một quốc gia cũng chỉ trong một lời nói mà thôi, vây mà tên ngốc đó chỉ đổi lấy 1930 viên hạ phẩm linh thạch.

“Cốc cốc cốc…”

Lúc này bỗng một vị nam tử, cả người béo tròn, ăn mặc hoa lệ, cả người màu vàng, trên tay cầm theo một bát canh hầm vui vẻ bước vào bên trong căn phòng vui vẻ nói.

“Con gái, có chuyện gì vui sao. Con mau xem này, đây là thịt chân long kèm theo mười tám loại thánh dược vô cùng quý hiếm, cộng thêm vô số kỳ chân dị bảo, có loại phải xuống đáy biển hàng vạn dặm mới lấy được, có loại phải mở băng tuyết hàng vạn năm, có loại phải xuồng hồ dung nham để tìm kiếm, ta còn mời đầu bếp nổi tiếng nhất Tham Nguyên đế quốc đích thân chế biến, con mau nếm thử đi”

“Cha, con đã ăn những món này đến phát chán rồi, con không muốn…”

Vạn Bảo Nhi định từ chối, nhưng lại nghĩ đến Lâm Vũ, tuy Lâm Vũ chỉ là người bình thường không thổ tu luyện, nhưng nếu được ăn những thứ này thì sẽ ra sao.

Các chủ Vạn tiền các, Vạn Kim Tiền nghe con gái nói vậy liền thở dài, con gái hắn mắc bệnh kén ăn, muốn tìm một món ăn phù hợp khẩu vị của con gái là quá khó. Vạn Kim Tiền đang định lui ra ngoài thì Vạn Bảo Nhi đã nhảy xuống giường, đi đến cầm lấy bát canh hầm, ngọt ngào nói.

“Cha, con bỗng nhiên muốn ăn, cha ra ngoài được không”

Vạn Kim Tiền nghe con gái nói xong liền vui mừng hớn hở vội vã đi ra ngoài, Vạn Bảo Nhi thấy cha mình đã đi xa liền lè lưỡi nháy mắt tinh nghịch mở khung cửa sổ, mang theo bát canh hầm tìm Lâm Vũ.