Nhân Lộ Thành Thần

Chương 134: Hợp lí




Anh Tử mỉm cười nhìn kho chứa củi trước mắt, bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, Anh Tử uốn người trên không, cong người về sau, vặn mình lách qua một tia sáng vô hình, khẽ đặt chân lên một ngọn cỏ, nhìn chiếc khoá đang khoá chặt kho chứa củi trước mắt, phía trên được khắc vô số phù văn, mỉm cười lật tay một cái, một chiếc chìa khoá bằng linh lực xuất hiện trong tay Anh Tử. Anh Tử mỉm cười,mấy trò mèo này sao có thể làm khó nàng được.

Huyết Hà Cầu nheo mắt nhìn Anh Tử tức giận rời đi, nở một nụ cười xảo quyệt.

“Rầm”

Một tiếng nổ lớn vang lên, phát ra từ kho chứa củi, đám người nghe được tiếng động liền vội vàng chạy tới, khi đám người chạy tới nơi chỉ thấy.

“Rầm”

Anh Tử cả người bị đánh bay về sau, đập mạnh vào cánh cửa, khiến cánh cửa thủy tinh nổ tung,vỡ vụn, Anh Tử ngã quỵ trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.Đối diện với nàng là Vô Danh đang đứng trên mái nhà kho chứa củi, cả người bao chùm một chiếc áo choàng đen, không thể nhìn rõ tướng mạo. Đám người thấy Vô Danh đang đứng đó, muốn xông lên bắt sống Vô Danh, thì chẳng biết từ lúc nào, Lãng Tài Hoa đã đứng sau lưng Vô Danh, bàn tay như đao nhọn muốn đâm thủng tim hắn. Nhưng bàn tay của Lãng Tài Hoa vừa chạm vào người Vô Danh. Tên Vô Danh khoác chiếc áo choàng đã nổ tung thành từng mảnh, rồi biến mất không để lại một dấu vết. Đám người chỉ đành im lặng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào thì Huyết Hà Cầu xuất hiện, nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn vào chiếc khoá đã được mở ra, nhìn vào Anh Tử đang trọng thương gục trên mặt đất mỉm cười nói.

“Anh Tử cô nương, cô có thể nói cho chúng ta biết quá trình sự việc xảy ra được không.”

Anh Tử dù trọng thương nhưng vẫn cố gắng thở hổn hển kể tất cả những gì đã xảy ra cho tất cả mọi người cùng nghe.

“Lúc ta đang tức giận rời đi, thì vô tình gặp được tên Vô Danh đó, đang muốn cướp đoạt bảo khố được cất giấu dưới mật thất kho chứa củi. Ta thấy vậy liền vội vàng xông vào ngăn cản Vô Danh, nhưng thực lực của hắn mạnh hơn ta quá nhiều, ta không phải đối thủ của hắn liền bị hắn đánh trọng thương.”

Huyết Hà Cầu mỉn cười nói.

“Tại sao lúc đó Anh Tử cô nương không gọi mọi người, hơn nữa còn trùng hợp xuất hiện ở nơi đây một cách thần kỳ như vậy”

“Lúc đó ta quá tức giận nên không phân biệt phương hướng, lúc phát hiện ra thì mình đã xuất hiện ở nhà kho, thấy tên Vô Danh đang muốn trộm đi bảo khố, vì vậy liền không suy nghĩ được nhiều mà lao vào cản trở hắn.”

Lâm Vũ nghe vậy nhịn không được mỉm cười, gật đầu đập mạnh tay nói.

“Ha ha...hợp lí, tình tiết vô cùng hợp lí...”

Đám người lập tức quay ra nhìn Lâm Vũ, nhìn Lâm Vũ như nhìn thằng ngốc vậy.

Lâm Vũ nụ cười đọng lại, nhìn đám người khó khăn nói.

“Các ngươi không thấy nó hợp lí sao”

“Bắt bọn chúng lại”

Lâm Vũ cùng Anh Tử bị trói treo lên một cây cột lớn, không thể cử động. Hắn vì là đồng bọn của Anh Tử nên cũng bị bắt nhốt, túi trữ vật của cả hai đều bị đám người lục soát, vứt ở trong thư phòng của Huyết Hà Cầu. Nếu hôm nay Vô Danh không xuất hiện một lần nữa trộm đi bảo khố, bọn hắn liền chết chắc. Bởi vì đám người này đều nghi ngờ bọn hắn là Vô Danh.

Lâm Vũ vừa nhìn trời, vừa hát vừa vui vẻ đếm số. Khiến cho Anh Tử bị trói bên cạnh dù không hiểu nhiều về ca hát cũng phải sợ hãi thán phục, giọng ca này quá kinh khủng đi, như vả vào tai người nghe. Anh Tử khuôn mặt đen lại, nếu không phải nàng bị trói thì đã sớm bịt kín hai tai, rời xa Lâm Vũ. Không còn cách nào khác, nàng đành phải đánh lạc hướng Lâm Vũ.

“Lâm huynh, ngươi vẫn còn cười được sao. Nếu Vô Danh không xuất hiện trộm đi bảo khố. Huynh và ta đều phải chết”

Lâm Vũ quay ra nhìn Anh Tử mỉm cười nói.

“Có gì phải lo lắng, Vô Danh nhất định sẽ trộm được bảo khố”

Anh Tử nhịn không được hỏi.

“Lâm huynh, huynh cho rằng Vô Danh giỏi vậy sao”

“Đúng vậy, Vô Danh rất giỏi, cũng rất Thông minh...”

Anh Tử nghe vậy nhịn không được mỉm cười sung sướng, coi như tên Lâm Vũ không đến nỗi quá ngốc. Còn biết bổn cô nương lợi hại.

“Nhưng không bằng ta”

Anh Tử khuôn mặt đen lại, nụ cười tắt dập, nàng không bằng tên ngốc Lâm Vũ này sao, hắn quá tự tin vào bản thân của mình rồi. Nàng muốn xem lúc hắn bị nàng tống cổ vào tù, hắn còn có thể mỉm cười mà nói vậy được không.

“Ta nghe nói Vô Danh từ năm lên bảy đã lừa gạt khắp thiên hạ. Lâm huynh thử nói xem, huynh có bằng hắn không”

Lâm Vũ nghe xong nhịn không được ngạc nhiên nói

“Ngưu bức vậy sao”

Anh Tử kiên định gật đầu, sung sướng nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến há hốc mồn của Lâm Vũ, cuối cùng tên ngốc này cũng biết bổn cô nương lợi hại.

“Tên ngốc Vô Danh đó lợi hại như vậy sao, sao ta không biết”

Anh Tử tức hộc máu, nàng trong mắt tên ngốc này là như vậy sao, thật tức chết nàng mà.

“Vô Danh là một con cáo gian xảo, nhiều thiên tài, yêu nghiệt nổi tiếng đã phải ngậm đắng nuốt cay trước hắn, thậm chí ngay cả thế hệ trẻ mạnh nhất lịch sử Đại Vận thế giới, người người tôn sùng, thiên hạ thán phục, trí tuệ siêu việt cũng từng suýt chút nữa phải ngậm quả đắng trước mặt Vô Danh, huynh còn dám cho rằng mình tài giỏi hơn Vô Danh sao”

Anh Tử thấy Lâm Vũ cúi đầu, tưởng Lâm Vũ đã hối hận, xấu hổ vì những lời hắn vừa nói ra, trong lòng liền vô cùng hả hê sung sướng.

“Ha ha...chết cười ta mất, thế hệ trẻ tấu hài mạnh nhất lịch sử trong mắt người khác ngưu bức vậy sao, ha ha...Ta không nhịn nổi cười...”

Anh Tử khuôn mặt đen như thiên địa băng liệt, tức đến hộc máu. Ngay cả thế hệ trẻ mạnh nhất lịch sử khiến người trong thiên hạ sợ hãi thán phục, vậy mà tên Lâm Vũ ngốc nghếch này có thể nói thành thế hệ trẻ tấu hài mạnh nhất lịch sử. Hắn ta đầu óc chắc chắn có vấn đề. Lúc mới đầu nàng còn tưởng hắn là một con mãnh hổ, xem ra nàng đã hoàn toàn nhầm lẫn, hắn chính xác là một tên ngốc từ đầu đến cuối, Lâm Vũ là đang giả ngốc lừa nàng. Không thể nào. Nàng là thiên hạ đệ nhất lừa đảo lại không thể phân biệt được ai ngốc thật, ai đang giả ngốc sao. Làm gì có chuyện đó. Lâm Vũ chính xác là một tên ngốc. Nếu biết trước nàng điều này, nàng đã không phải nghĩ cách dùng trăm phương ngàn kế để lấy được lòng tin của Lâm Vũ, thà rằng cứ mời hắn một bữa riệu, cho ít thuốc mê, vậy là xong.

Anh Tử dùng ánh mắt khinh bỉ, trần trụi khinh bỉ nhìn Lâm Vũ nói.

“Vậy huynh nói thử xem huynh tài giỏi hơn Vô Danh ở điểm nào”

“Nếu ví Vô Danh là một con cáo xảo quyệt thì ta chính là một con sói cô độc. Vô Danh lừa kẻ khác để sống, còn ta phải chống lại cả bầy hổ để sinh tồn. Vô Danh chủ động lên kế hoạch lừa kẻ khác, còn ta chủ động vả mặt kẻ lên kế hoạch hại ta. Anh Tử cô nương thử nói xem, sói và cáo đối đầu nhau, con nào sẽ thắng.”

Anh Tử khinh bỉ Lâm Vũ càng đậm, nói hay ai chẳng nói được, nhưng nàng có bao giờ thấy tên Lâm Vũ này làm được việc gì ra hồn đâu.

“Nếu Lâm huynh đã cho rằng mình giỏi hơn Vô Danh. Vậy huynh thử nói xem, Vô Danh sẽ dùng cách gì trộm đi bảo khố”

Lâm Vũ quay đầu nhìn Anh Tử, mỉn cười tự tin nói.

“Tên Vô Danh đó sẽ dùng cách...Bí mật...ha ha...”

Anh Tử tức đến khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ quay đầu đi chỗ khác, không biết thì nói thẳng không biết còn tỏ vẻ thần bí. Làm phí công nàng não bổ.

“Nhưng Vô Danh đã tính sai một thứ trong kế hoạch của hắn, một sai lầm vô cùng lớn, một sai lầm chết người.”

Anh Tử nhịn không được quay ra hỏi Lâm Vũ.

“Sai lầm đó là gì”

Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Đó là lòng người”

Anh Tử nhíu mày, không hiểu Lâm Vũ đang nói điều gì, muốn truy hỏi đến cùng thì Lâm Vũ đã ra dấu im lặng, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, đang tỏa nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất. Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Đến rồi”

Giờ trưa đã điểm, đây là lúc ánh nắng mặt trời chiếu sáng gay gắt nhất, cũng là lúc nhiệt độ nóng nhất. Huyết Hà Cầu đúng giờ dùng cơm trưa, nhân tiện mời thêm đám người mở tiệc chiêu đãi tại nhà ăn mà không hề chú ý rằng.

Nơi mà Anh Tử bị Vô Danh đánh trọng thương, khiến cánh cửa thủy tinh nổ tung vỡ vụn. Một tia sáng mặt trời đang chiếu thẳng vào miếng thủy tinh vỡ trên mặt đất. Tia sáng từ ánh mặt trời này được mảnh thủy tinh phản chiếu vào sợi dây vô hình của Lục Thú Chi. Bởi vì sợi dây chỉ dùng chất liệu bình thường lên nhanh chóng bắt lửa, rơi đứt trên mặt đất. Một mũi tên nhanh chóng được bắn ra, căn chuẩn xuyên qua một tàn cây gần với nơi Vô Danh nổ tung, trên tàn cây có một mảnh y phục đã nổ tung của Vô Danh. Nhưng mảnh y phục này là mảnh y phục duy nhất có chữ viết, hoàn toàn khác biệt với những mảnh y phục bình thường, trống không rơi trên mặt đất. Sợi dây bắt lửa bị đốt cháy đứt rơi trên mặt đất của Lục Thú Chi, cũng đã rơi trúng đống y phục mà Vô Danh nổ tung để lại, khiến một ngọn lửa ở kho chứa củi được thổi bùng lên. Còn mũi tên kèm theo miếng vải thì đang lao với tốc độ chóng mặt, bay đến nhà ăn nơi mà Huyết Hà Cầu đang mở tiếc chiêu đãi mọi người.

“Các vị, Cầu mỗ kính các vị một...”

“Phập”

Một mũi tên kèm theo miếng vải bay xuyên qua đầu Huyết Hà Cầu. Huyết Hà Cầu đưa tay chộp lấy mũi tên, nhìn dòng chữ viết trên tấm vải mà nhíu mày.

“Huyết Hà Cầu, ngươi là tên ngu ngốc, bảo khố của ngươi ta đã trộm đi. Ký tên Vô Danh”

Huyết Hà Cầu càng nghĩ, nhíu mày càng chặt, không thể nào, Vô Danh không thể nào biết được vị trị hắn dấu bảo khố, hơn nữa ngoài hắn ra không ai có thể vào được, điều này là không có khả năng, nhưng nhỡ những lời này là thật thì sao, nếu tên Vô Danh đã trộm đi bảo khố của hắn thì sao...Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Huyết Hà Cầu nhịn không được chạy tới nơi cất dấu bảo khố. Đám người thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.

Không ai có thể ngờ rằng, nơi mà Huyết Hà Cầu dấu bảo khố ở ngay trước cửa nhà hắn. Huyết Hà Cầu đưa tay, trạm vào cánh cửa, linh lực bùng nổ. Cánh cửa dần vặn vẹo, biến thành một không gian khác, đám người cũng vội vã đuổi theo Huyết Hà Cầu chạy vào bên trong, khắp nơi đều chất đầy linh thạch, kỳ trân dị bảo, công pháp bí tich, linh dược chất cao như núi, tỏa sáng vô cùng. Huyết Hà Cầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vô số vụ nổ lớn liên hoàn vang lên.

“Rầm...Rầm...Rầm...”

Ngọn lửa lớn ở nhà kho, đã khiến cho phù chú của Mị Mị phát nổ, tạo lên vô số vụ nổ lớn kinh khủng, khiến những bông hoa chứa đầy độc tố của Độc Mã Hành cháy rụi, phát tán ra vô số khói độc che kín bầu trời, khiến những sợi dây vô hình của Lục Thú Chi đứt cháy, tạo ra một trận mưa tên từ trên trời dội xuống.

Huyết Hà Cầu nghe thấy tiếng nổ lớn liền vội vàng chạy ra xem, đám người cũng theo sát phía sau. Nhưng không ai chú ý dưới đế giày của Vạn Đại Thụ, có một hình nhân giấy đang rơi ra, rơi trên mặt đất.

Huyết Hà Cầu cùng đám người vừa đi ra ngoài liền phải đối mặt với mưa tên, khói độc, và vô số vụ nổ lớn xung quanh, đám người vội vàng tản ra, né tránh công kích bảo toàn tính mạng. Huyết Hà Cầu linh lực bùng nổ, đánh bay vô số cung tên, đánh tan một mảnh khói độc lớn, lúc này mới giật mình nhận ra không ổn. Vội vàng chạy vào bảo khố nhưng bảo khố của hắn đã trống rỗng.

“Không”

Nguy hiểm đã qua đi, đám người một lần nữa tụ tập lẫn nhau, thở hổn hển nói

“Mọi người có ai thấy Cầu thành chủ ở đâu không”

Huyết Hà Cầu hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ điên cuồng vặn vẹo như ác ma. Cầm trong tay thanh kiếm từng bước ra bảo khố nhìn đám người trước mắt. Không do dự một kiếm chém bay đầu Lục Thú Chi. Máu tươi phun ướt đẫm mặt của hắn, Huyết Hà Cầu nở một nụ cười điên dại. Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều phải chết. Không một kẻ nào được sống ha ha...

Đám người nhìn thấy Huyết Hà Cầu đả triệt để nổi điên, liền không do dự quay đầu bỏ chạy. Huyết Hà Cẩu nở một nụ cười điên dại, cả người là máu tươi đuổi theo chém giết từng người một, thỏa mãn thú tính của hắn.

Sau khi đã giết xong đám người này, Huyết Hà Cầu cầm thanh kiếm đã nhuộm đỏ máu tươi, cả người tắm máu, ánh mắt như ác ma nở nụ cười chết chóc điên dại đi tới nơi giam giữ Lâm Vũ và Anh Tử.

Anh Tử nhìn cả người Huyết Hà Cầu nhuộm đỏ trong máu tươi, ánh mắt điên dại liền biết đại sự không ổn. Bây giờ nếu Huyết Hà Cầu muốn giết nàng, nàng đã vô phương chạy trốn. Chẳng lẽ nàng phải chết ở đây sao, nàng không cam tâm, không cam tâm.

“Cầu thành chủ, cuối cùng ngài cũng xuất hiện, chúng ta bị trói ở đây thật thê thảm. Tên Vô Danh đó chắc chắn đã bị ngài giết chết. Ngài quả là bậc anh minh thần võ, trí tuệ hơn người”

Anh Tử nghe Lâm Vũ nói vậy khuôn mặt liền đen lại, nhưng rất nhanh nghĩ ra điều gì đó liền mỉn cười hớn hở, hai mắt tỏa sáng, một mặt nịnh hót nói.

“Đúng vậy, Cầu thành chủ, chúng ta đã bị trói ở đây cả ngày hôm nay, chúng ta không thể nào là Vô Danh được, Cầu thành chủ là bậc chính nhân quân tử, phân rõ trắng đen, sao có thể không nhìn ra được điều này.”

Huyết Hà Cầu mỉn cười, hai kẻ này không thể nào là Vô Danh, điều này hắn đương nhiên biết, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng nhìn ra được. Nhưng vậy thì đã sao, hai kẻ này chắc chắn phải chết.

Huyết Hà Cầu vung lên thanh kiếm.

Lâm Vũ nheo mắt, lạnh lùng nói.

“Huyết Hà Cầu, ngươi muốn giết ta sao”

Anh Tử nhắm chặt hai mắt, xong đời rồi, xong đời rồi. Giờ là lúc nào rồi tên Lâm Vũ này còn trang bức. Sắp chết đến nơi rồi, ngươi không nhìn thấy sao, sắp chết rồi còn trang bức, ngại mình sống không đủ lâu sao.

Huyết Hà Cầu dừng lại, hắn cảm thấy sợ hãi, cái chết như đang ở ngay trước mặt hắn, dù Lâm Vũ cùng Anh Tử trong mắt hắn chỉ là hai con kiến. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nếu đụng vào Lâm Vũ hắn chết chắc. Hắn có thể sống đến bây giờ không phải vì hắn mạnh, mà vị trực giác của hắn không bao giờ sai. Huyết Hà Cầu hạ thanh khiếm trong tay xuống mỉn cười nói.

“Ha ha...Lâm đ*o hữu chớ để bụng, đây chỉ là trò đùa mà thôi.”

Anh Tử mở mắt, không tin vào những gì nàng nghe được, ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì. Chẳng lẽ tên Huyết Hà Cầu này chỉ là một tên miệng hùm gan sứa. Nếu nàng mà sớm biết trước điều này, nàng đã mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn, hại nàng tim như muốn rớt ra ngoài.

Anh Tử cùng Lâm Vũ sau khi lấy lại túi trữ vật liền cáo từ rời đi. Lúc đi Lâm Vũ nhịn không được hỏi Anh Tử.

“Anh Tử, ta cảm thấy túi trữ vật của ngươi không giống cái trước, đẹp mắt hơn nhiều, có thể bán lại cho ta được không”

Anh Tử mỉn cười, tung túi trữ vật lên trời, đưa tay bắt lấy mỉn cười sảng khoái nói.

“Nằm mơ đi ha ha...”

“Ngươi vẫn cho rằng lúc đó ta nói hợp lí, tình tiết vô cùng hợp lí. Là giống một kẻ ngốc sao”

Anh Tử không thèm suy nghĩ liền trả lời Lâm Vũ.

“đúng vậy, chỉ có tên ngốc mới thấy hợp lý”

Lâm Vũ mỉn cười, chẳng phải mọi thứ đều diễn ra vô cùng hợp lý sao. Từ việc đánh nhau với Vạn Đại Thủ, sau đó nổi giận rời đi, tiếp theo là xuất hiện ở kho chứa củi, cố tình phát động cơ quan dẫn dụ mọi người tới, đập vỡ cánh cửa thủy tinh, nổ tung hình nhân đề các miếng vải rơi khắp nơi, trả lời một cách ngu ngốc để mọi người nghi ngờ bắt trói, lấy đi túi trữ vật để tra xét, đưa mình ra khỏi kẻ tình nghi, trở thành người vô tội. Tính toán sẵn thời gian Huyết Hà Cầu chiêu đãi yến tiệc mọi người, đốt cháy sợi dây kích hoạt mũi tên hướng bay đến nhà ăn nhờ ánh mặt trời. Trên đường mũi tên bay đã chuẩn bị đặt sẵn miếng vải có chữ. Còn sợi dây bị đốt cháy sẽ rơi vào hướng đống vải trên mặt đất tạo thành ngọn lửa. Nhờ dòng chữ trên tấm vải lừa Huyết Hà Cầu tự mình dẫn đến nơi dấu bảo khố. Và thế là bùm. Hợp lý đến như vậy mà đám người đó vẫn nhìn hắn như một tên ngốc, Lâm Vũ cảm thấy khó hiểu. Là hắn không hiểu kẻ khác, hay kẻ khác không hiểu hắn.