Nhân Lộ Thành Thần

Chương 105: Một chút ngoại truyện




Lậm Vũ nhìn vầng trăng tròn đang tỏa sáng. Nếu hắn nhớ không lầm, bây giờ có lẽ đang là tết trung thu. Nhưng hắn cũng không có quá nhiều bận tâm về nó. Trung thu có lẽ đã trở thành một thứ xa vời với hắn.

Lâm Vũ dưới vầng trăng tròn, rót cho mình một chén riệu đầy. Men say làm hai mắt hắn mờ đi.

Khi hắn mở mắt ra thì.

“Hỡi người hùng được nguyệt giới lựa chọn. Xin người hãy cứu lấy nguyệt giới thoát khỏi diệt vong bởi tên vong hồn vương độc ác. Muốn phá hủy Nguyệt Giới”

“What...What...What...”

Lâm Vũ trợn tròn hai mắt. Khuôn mặt mộng bức. Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì. Trước mắt hắn là một vị tiên tử. Trên người đeo một dải lụa trắng mờ ảo như nàn sương khói. Cả người toát lên khí chất cao quý mà bình dị, dịu dàng nhưng không kém phần kiêu xa. Mái tóc đen như thác nước mền mại chảy xuống, kết hợp với bộ váy trắng tinh khiết. Khuôn mặt như vầng trăng lúc đẹp nhất, in sâu vào lòng người. Nụ cười khuynh thành, hương thơn tươi mát dịu nhẹ, giọng nói tha thiết. Là một tuyệt sắc giai nhân. Điên đảo chúng sinh.

“Ta biết việc này rất đường đột. Nhưng xin người hùng hãy cứu lấy...”

Lâm Vũ từ tai này qua tai kia, bắt đầu đánh giá xung quanh. Hắn đang đứng dưới một thác nước lung linh chảy xuống. Mỗi một giọt nướt đều phát ra áng sáp lấp lánh, lung linh dịu nhẹ. Xung quanh là một vườn rau nhỏ. Chủ yếu là cà rốt. Nhưng sao lại là cà rốt.

“Hằng Nga tỷ tỷ. Đây là người hùng được Nguyệt Giới lựa chọn sao. Không phải là giả đi. Khuôn mặt bình thường, nhan sắc bình thường, khí chất bình thường, đầu óc bình thường, đến tu vi cũng bình thường.”

“Thỏ ngọc muội muội. Không được nói bậy, đây chắc chắn là người hùng sẽ cứu Nguyệt Giới thoát khỏi...”

A là một tiểu loli tai thỏ. Khuôn mặt bụ bẫm, đôi chân thon gọn. Với mái tóc hồng đôi mắt đỏ vô cùng xinh xắn. Nhưng đáng tiếc lại là đồng bằng. Mặc một bộ váy xanh dương đang nấp sau lưng Hằng Nga.

“Hỡi người hùng, thời gian không còn nhiều...”

Lâm Vũ lại bắt đầu đánh giá xung quanh. Không hổ là Nguyệt Giới, có tận mười mặt trăng bay xung quanh. Thật nhiều.

“Hỡi người hùng...”

A kia có phải là một gốc thượng phẩm linh dược, cả kia nữa, kia nữa...Thật nhiều.

“Tên vong hồn vương dẫn theo đại quân của hắn đã bao vây...”

A trên mặt đất lại chất đầy đá quý. Sáng lấp lánh...thật nhiều.

“Bốp...Người hùng, chàng đã nghe ta nói sao”

Lâm Vũ khuôn mặt sưng đỏ, khó khăn nói.

“Thật nhiều...Bốp...Ngươi nói ta sao”

Hằng Nga không do dự gật đầu. Mỉn cười thân thiện, khuôn mặt hiền hòa. Ánh mắt trong sáng nói.

“Đúng vậy, xin người hùng hãy cứu lấy Nguyệt Giới.”

Nguyệt Giới thì liên quan gì đến hắn. Hắn không rảnh.

“Tên vong hồn vương đã dẫn theo vạn vạn tỷ tỷ hằng hà sa số nhiều không đếm nổi vong hồn tấn công Nguyệt Giới.”

A vậy thì hắn càng không có lý do gì đi lao đầu vào một cuộc chiến vô nghĩa này cả. Hắn chưa muốn chết. Trừ khi hắn bị ngốc mới làm vậy.

“Trong số đó chủ yếu là luyện khí cảnh. Đại đạo cảnh chỉ có vài tỷ tên.”

Ha ha...Đường ra khỏi đây ở chỗ nào. Ở lại chỉ có con đường chết mà thôi.

“Nếu Nguyệt Giới bị phá hủy, ta cùng thỏ ngọc muội muội đều sẽ chết.”

Ngươi là gì của ta, ngươi xem ta quan tâm sao.

“Nguyệt giới bị diệt vong, tất cả mặt trăng trên thế giới cũng đều biến mất”

Mặt trăng liên quan đến ta sao. Không có mặt trăng thì còn mặt trời. Ngươi lo gì.

“Nếu tất cả mặt trăng biến mất, thì thế giới cũng sẽ bị hủy diệt, mọi người đều phải chết. Kể cả người hùng cũng vậy.”

Người hùng chết thì kệ hắn, liên quan gì...Hắn không phải đang là người hùng sao. Đây là không tôn trọng nhân quyền của người khác, thật quá đáng.

Lâm Vũ nhìn trước mắt hắng hà sa số nhiều không đếm nổi vong hồn. Nhịn không được mồ hôi chảy ướt đẫm cả người. Sao nhiều vậy.

“Người hùng, nếu chàng cứu được Nguyệt Giới ta nguyện lấy thân báo đáp.”

Sống còn không nổi, báo đáp gì nữa. Sao không trước đi. Sắp chết đến nơi rồi.

“Ta cũng sẽ thực hiện một ước nguyện của chàng”

Ta muốn sống, ngươi cho ta được sao.

Lâm Vũ nhìn vô số vong hồn trước mặt nhịn không được hỏi.

“Sao toàn là thiếu nhi vậy”

Hằng Nga hai mắt đỏ bừng, nước mắt như chân châu rơi xuống, khuôn mặt tràn đầy bi thương.

“Đây đều là những đứa trẻ bất hạnh. Không gia đình, không người thân, không bạn bè, không nơi nương tựa. Sống chỉ biết hôm nay, bữa đói, bữa không. Bị đánh đập, hành hạ. Sống trong đau khổ, lạnh lùng, vô cảm. Sau khi chết oán niệm quá nặng mà biến thành hiện tại...thật đáng thương”

Lâm Vũ nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời. Một cuôc chiến vô nghĩa.

Ngàn vạn đứa trẻ khuôn mặt vặn vẹo đau khổ tuyệt vọng, ánh mắt oán độc lao về phía trước. Đập phá mọi thứ chúng nhìn thấy.

Bỗng mộ tiếng pháo nổ được vang lên, theo sau đó là từng chiếc đèn lồng bay lên bầu trời. Hòa cùng tiếng pháo vang, thắp sáng cả màn đêm đen tối dưới vầng trăng tròn đang tỏa sáng. Ngày trăng tròn đẹp nhất.

Trong ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng, một con kỳ lân khổng lồ đang nhảy múa. Cùng tiếng pháo vang, bên cạnh những chiếc đèn lồng sáng lấp lánh, lơ lửng trên bầu trời. Một cơn mưa bánh trung thu rơi xuống. Rơi vào tay mỗi đứa trẻ. Hằng Nga bay trên cung trăng, hát trong niềm vui sướng, hòa cùng chú kỳ lân đang nhảy múa. Một bài hát vui tươi, hạnh phúc và hi vọng.

Những đứa trẻ mỉn cười, cầm lấy chiếc bánh trung thu, vừa ăn vừa tan biến. Oán niệm của chúng đã mất. Chúng muốn đi đầu thai.

Lâm Vũ thoát ra khỏi bộ trang phục kỳ lân. Nhìn những đứa trẻ, không khỏi mỉn cười. Mọi việc đã kết thúc.

“Tên khốn, ngươi dám phá hủy kế hoạch của ta.”

Nhưng giọng nói đầy phẫn nộ, oán độc bỗng vang lên. Một tên cao hơn hai mét. Cả người khô gầy như bộ xương. Khuôn mặt già nua, xấu xí, đầy vết sẹo, vết chắp vá xuất hiện, mặc một bộ đồ đen rộng thùng thình. Sau lưng đeo một chiếc bao khủng lồ đã cũ kỹ, rách nát.

Hằng Nga thấy tên này không khỏi sợ hãi. Hét lớn.

“Vong Hồn Vương, hắn là kẻ chuyên bắt cóc trẻ con, xuất hiện trong các lời đồn, các câu chuyện xa xưa. Đời đời kiếp kiếp bắt cóc các đứa trẻ, khiến bọn chúng đau khổ tuyệt vọng, sống trong sợ hãi không thể siêu thoát.”

Vong hồn vương nở một nụ cười độc ác nham hiểm, hai mắt chứa đầy tàn độc. Mở ra túi lớn, bên trong đầy các xác chết của những đứa trẻ, hằng hà sa số, nhiều không đếm nổi, trên mặt những đứa trẻ đều mang theo sợ hãi tuyệt vọng. Chiếc túi như một cái động không đáy, có thể chứa đựng tất cả. Vong Hồn Vương đưa bàn tay gầy gò. Trơ xương của mình muốn bắt Lâm Vũ vào trong chiếc bao.

Lâm Vũ đưa tay, bắt lấy tay của hắn. Cả người Lâm Vũ khí tức tăng vọt. Đã đạt tới đại đạo cảnh cường giả.

Cả vầng trăng tròn đã biến thành huyết nguyệt. Không gian, thời gian, đại đạo, nhân quả đều vỡ vụn, sụp đổ trước khí tức của Lâm Vũ.

Vong hồn vương chỉ hơi bất ngờ. Nhưng không hề sợ hãi. Mỉn cười độc ác tự chặt đứt cánh tay. Cánh tay hắn như cát bụi tan biến. Trên người vong hồn vương lại mọc ra một cánh tay mới.

Vong hồn vương cười điên dại. Không muốn sống lao vào giết Lâm Vũ. Lâm Vũ cũng không màu mè hoa lệ. Lấy mạng đổi mạng.

Cả thiên khung đã bị đánh vụn. Huyết nguyệt vỡ nát. Mười mặt trăng đều dần nổ tung rồi biến mất.

Vong hồn vương như bất tử, dù bị nổ đầu, vỡ tim, tan thành trăm mảnh vẫn y nguyên sống lại. Còn thương tích trên người Lâm Vũ càng lúc càng nhiều.

Lâm Vũ quỳ gục trên mặt đất. Hắn đã đến giới hạn bản thân. Vong Hồn Vương mỉn cười điên dại. Đưa bàn tay khô gầy muốn bóp nát đầu Lâm Vũ.

“Bốp...”

Bàn tay đang dần vỡ vụn của Lâm Vũ bắt lấy tay vong hồn vương. Lâm Vũ mỉn cười.

“Cùng chết đi”

Cả người Lâm Vũ một lần nữa bạo phát sức mạnh khủng khiếp. Cả Nguyệt Giới như muốn nổ tung. Hội tụ tất cả vào bàn tay bắt lấy vong hồn vương bay lên bầu trời.

“Không, Đừng...”

“Rầm...”

Cả thiên khung như sáng rực. Lâm Vũ mỉn cười tan thành tro bụi.

“Người hùng, xin ngươi hãy tỉnh lại.”

Lâm Vũ mở mắt, hắn đang nằm trong một chiếc hồ. Trên người chỉ có chiếc quần ngắn. Không phải hắn chết rồi sao.

“Cảm tạ chàng đã cứu lấy nguyệt giới. Đây là hồ Nguyệt Vọng. Chứa định hi vọng và hạnh phúc của thế gian. Nó đã giúp chàng sống lại một lần nữa. Đây như món quà cảm ơn. Nguyệt Giới dành tặng cho chàng. Người hùng, xin hãy nói ra mong ước của chàng.”

Hắn muốn gửi chiếc bánh trung thu tới từng người hắn yêu thương, nhưng đây đâu phải lúc quan tâm chuyện này. Trời đã sắp sáng cũng nên thực hiện lời hứa. Lâm Vũ nhìn Hằng Nga nở ra một nụ cười bỉ ổi. Tuyệt thế mỹ nữ dâng đến miệng, đương nhiên là phải.

Hằng Nga đỏ mặt. Cúi đầu không nói, ra hiệu đồng ý. Nàng đã nói sẽ lấy thân báo đáp Lâm Vũ, nếu Lâm Vũ cứu được Nguyệt Giới. Từ nay về sau, Lâm Vũ chính là phu quân của nàng. Lâm Vũ cũng không nói nhảm. Lao tới ôm lấy Hằng Nga.

Nhưng khi hắn đang lao tới thì...

“Bốp...Bốp...Bốp...Tên vô dụng, trời đã sáng rồi.”

Lâm Vũ mở mắt, trước mắt hắn là công chúa Thiên Thiên. Còn hắn đang ngủ gật trên chiếc bàn ngoài sân vào tối hôm qua, hóa ra là hắn nằm mơ. Nhưng đang lúc...

“Ngươi đây là ánh mắt gì...ta cướp lấy thứ gì quý giá của ngươi sao. Tên vô dụng.”

“Trời ơi là trời”

Lâm Vũ nhịn không được ngửa mặt lên trời hét lớn. Hóa ra là một giấc mơ, đã vậy còn bị người khác phá đám. Thật đen đủi.

Còn Hắc cẩu và heo mập thì đang trốn trong bếp thì thầm to nhỏ.

“Heo mập, chuyện chúng ta ăn vụng hết bánh trung thu, ngươi tuyệt đối không được nói ra. Ngươi hiểu chưa”

“Cẩu ca yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói là chúng ta đã ăn sạch bánh trung thu đấy”

“ha ha...”

Ở một nơi khác. Oa Lệ Lệ ngồi uống trà. Âm Mộng Lan cầm bông hoa bỉ ngạn, Da La đứng một mình, Giai Di nhìn bát canh xuân thu thủy. Dạ Như Âm ngồi trên cành cây cao, Hồ Mị Nguyệt đánh đàn, La Mị Nguyệt làm thơ. Lưu Ly Lan Linh ngồi viết nhật ký, Vũ Hỏa Thiên Linh nhớ vị nam tử đeo mặt nạ sói. Tất cả đều đang nhìn vầng trăng tròn. Trên tay cầm chiếc bánh trung thu. Không khỏi phì cười. Vì trên đó viết.

“Người hùng Lâm Vũ”

Nguyệt Giới. Thỏ Ngọc không phục nói chuyện với Hằng Nga.

“Tỷ Tỷ tên Lâm Vũ đó là vì mạng sống mới làm vậy, hắn không phải người hùng. Tỷ việc gì phải tuân thủ lời hứa...”

“Thỏ Ngọc, muội không hiểu sao. Nếu Lâm Vũ vì mạng sống, hắn đã bỏ chạy. Ta nói nếu Nguyệt Giới bị phá hủy, mọi thế giới đều biến mất, hắn cũng sẽ chết là nói dối. Lâm Vũ hắn biết, hắn biết ta lừa hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ tin tất cả. Ta có thể đọc được lòng người, nhưng Lâm Vũ không biết điều này. Nếu hắn vì mạng sống, hắn đã không đồng quy vu tận. Cùng chết với vong hồn vương”

“Lâm Vũ là một người hùng thực sự”