Nhân Gian Tuyệt Sắc

Chương 1




Editor: Mạn Châu Sa 2001

Cố Gia Thụy và Nhan Nghệ xác định quan hệ rất nhanh là bởi vì anh phá giới nên tốc độ mới nhanh. Ừm…… Không, là sau khi hoàn tục anh mới phá giới, nhưng đã hoàn tục rồi thì không gọi là phá giới.

Câu thơ miêu tả đúng hẳn là —— kim phong ngọc lộ nhất tương phùng đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.*( Trên nhân gian gặp rất nhiều cảnh đẹp)

Chính là “Nhân gian hoan hỉ, bất như quy lai” “Thế gian vạn vật, khởi hợp tùy duyên”*, từ lúc cam tâm tình nguyện chấp nhận chuyện mình hoàn tục, mỗi ngày Cố Gia Thụy đều thuận theo lòng mình, thỉnh thoảng lại nhớ lại những năm xuất gia, giống như chuyện vừa mới ngày hôm qua đã trở thành quá khứ.

*)Dịch thô: Nhân gian vui vẻ, không bằng quay về, thế gian vạn vật, tan hợp tùy duyên

Trước kia anh xuất gia mỗi đêm ngồi tụ kinh niệm phật đều ngủ gật, lại nhớ lại những năm tháng còn là thiếu niên anh tuấn kiệt xuất.

Tất cả đều đã là quá khứ.

Mà anh và Trịnh thí chủ giống như có một đoạn nghiệt duyên trên thế gian này, đã khó thoát lại khó có thể kết thúc, dứt khoát đi theo trái tim xác định quan hệ.

Một hòa thượng khi hoàn tục liền phá giới, Cố Gia Thụy vẫn là có chút ghét bỏ bản thân giống như đã từng ghét bỏ Châu Na Hiếm.

Chính là ai bảo vị yêu tinh đó quá lợi hại, anh niệm đi niệm lại Thanh Tâm Chú cũng không bảo vệ được bản thân, Orz!

Thiện tai thiện tai.

Nhưng Nhan Nghệ cũng không cảm thấy bản thân mình là yêu tinh, cô từng là một phụ nữ đã ly hôn, đâu có yêu tinh nào lại có sức quyến rũ lớn như vậy. Từng là phụ nữ đã ly hôn nên không dễ gì mới thích một người đàn ông, cũng không quan tâm trước đó người đàn ông có thân phận gì, phải cố gắng ăn vào miệng.

Đúng vậy, đêm đó Nhan Nghệ đã “ăn” Cố Gia Thụy, cảm thấy bản thân giống như yêu tinh ăn sạch sẽ Cố Gia Thụy; kết quả đến nửa đêm bị phản lại, khó có thể tin được thể lực của Cố Gia Thụy, cô cau mày hỏi: “Cố Gia Thụy, anh xuất gia mấy năm nay đều ăn chay?”

Cố Gia Thụy thật sự thẹn với Phật Tổ, điều duy nhất có thể lý giải —— anh nghẹn hỏng rồi.

Có một số người đã định trước là lục căn không thanh tịnh, xuất gia lâu như vậy một khi phá giới thì khó có thể kiềm chế.

Nhưng mà dù sao vẫn là hòa thượng đã hoàn tục, Cố Gia Thụy vẫn có thể kiềm chế được, và thích ứng với sinh hoạt sau khi hoàn tục, bao gồm ẩm thực, dừng toàn bộ đồ chay, sau đó mới ăn mặn.

May mà Nhan Nghệ hoàn toàn có thể lý giải.

Thậm chí còn cùng Cố Gia Thụy ăn nửa chay nửa mặn, giảm được năm sáu cân, dáng người lại càng thêm mềm mại thướt tha. Chính dáng người Nhan Nghệ cũng là kiểu có thịt, từ chủ nghĩa chỉ ăn thịt biến thành chủ nghĩa nửa thịt, dáng người tốt làn da lại càng tốt, thỉnh thoảng soi gương cảm thấy bản thân mình trong gương thật là nở nang tràn đầy sức sống.

Miễn cưỡng có thể coi như nữ yêu tinh.

“Cố Gia Thụy, em có phải nữ yêu tinh của anh hay không?” Có một lần, hai người cùng ngồi trên sofa xem một chương trình thực tế, Nhan Nghệ đưa một miếng dưa đến bên miệng Cố Gia Thụy, cười tủm tỉm hỏi.

“Không phải……” Cố Gia Thụy ăn xong miếng dưa, dựa vào sô pha từ từ trả lời, cúi xuống, “Trịnh thí chủ không cần tự coi nhẹ mình, em như vậy không phải yêu tinh.”

“—— là yêu nghiệt.

Nhan Nghệ ngồi trên chân của Cố Gia Thụy, muốn lắc anh một trận, Cố Gia Thụy vịn vào vai Nhan Nghệ, không biết làm sao, tươi cười thong dong lại thoải mái: “Em xem, vẫn là khác sức nặng của yêu nghiệt.”

Nhan Nghệ thật muốn cắn một miếng vào miệng của Cố Gia Thụy.

Đối với việc Nhan Nghệ có bạn trai không biết ba Nhan mẹ Nhan biết được từ lúc nào, sau khi ba Nhan mẹ Nhan biết được, trước đó gọi điện thoại cũng không có đề cập đến, trực tiếp đi từ Hải Thành đến thành phố A, ôm cây đợi thỏ mà chờ con gái ở hoa viên Lam Thiên.

Bọn họ chờ cũng không vô ích, không có chờ được con gái, lại chờ được một người đàn ông có gương mặt anh tuấn môi hồng răng trắng, thậm chí nhìn có chút quen mắt hình như đã gặp ở đâu rồi.

“Chú dì, xin chào, con tên là Cố Gia Thụy.”

“Chào cậu, chẳng lẽ cậu chính là người đã ông mà Nhan Nhan hay nhắc đến – Thụy Thụy?” Mẹ Nhan kích động vươn tay nắm chặt tay Cố Gia Thụy.

Cố Gia Thụy hơi  mỉm cười: “Con nghĩ chắc là con.”

Trước tiên Cố Gia Thụy mời ba Nhan mẹ Nhan đến một quán ăn gần hoa viên Lam Thiên, gọi mấy món chay tinh xảo tiếp đãi ba Nhan mẹ Nhan.

Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vừa lòng, trước kia mẹ Nhan cũng không vừa lòng vị Vương Diệp kia. Bên kia, từ sau khi Nhan Nghệ theo đuổi sự nghiệp đến thông báo địa điểm hoa viên, hai người gần như chạy vội đến đây.

Trong tiệm ăn, Cố Gia Thụy đang tán gẫu trên trời dưới đất với ba Nhan mẹ Nhan. Nhan Nghệ tiến vào chỉ thấy một không khí vui vẻ hòa thuận, không chỉ có mẹ mình cười không khép được miệng đến cả ba Nhan hiếm khi cười cũng lộ ra vẻ hài lòng.

Khụ, về hai lão nhân gia tại sao cười vui như vậy đại khái là do Cố Gia Thụy lợi hại. Dù sao trước kia khách của anh chủ yếu cũng toàn là người già.

“Thụy Thụy…… Trước kia con làm gì vậy?” Mẹ Nhan cố ý tìm hiểu hỏi, mặc dù yêu thích nhưng cũng khó tránh khỏi một số câu hỏi theo  khuôn khổ cũ.

“Mẹ ——” Lập tức Nhan Nghệ cảm thấy khẩn trương, sợ Cố Gia Thụy nói ra chuyện anh xuất gia, muốn lên tiếng ngăn cản.

Cố Gia Thụy tự mình trả lời: “Nghiên cứu một chút văn học Phật.” Giọng điệu tự nhiên, không nhanh không chậm, vẻ mặt không có chút gì là lo sợ.

“Lợi hại.” Mẹ Nhan kích động suýt chút nữa đập bàn khen ngợi, ba Nhan cũng quay sang nhìn con gái —— lần này ánh mắt rất tốt!

Cư nhiên con gái bọn họ có thể tìm được một người làm nghiên cứu!

Nhan Nghệ:…… Cô cũng không nghĩ tới xuất gia làm hòa thượng còn có thể nói được công việc to lớn như vậy.

“Vậy ba mẹ con đâu đâu?”

“Ba con làm buôn bán, mẹ con đã qua đời.”

Ách…… Rất tốt, không có mẹ chồng.

“Ngày thường con thích làm cái gì?”

Bỗng nhiên Cố Gia Thụy ngừng lại, lòng Nhan Nghệ căng thẳng, bởi vì Cố Gia Thụy hoàn tục, mỗi ngày anh ngồi thiền niệm kinh một tiếng đồng hồ, chuyện mà ngày thường yêu thích nhất chính là ngồi thiền niệm kinh!