Tô Nghi nhìn nhẫn, lại nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, đôi mắt lạnh nhạt không thấy cảm xúc trước giờ hiện tại phủ lên một lớp trong suốt trực chờ rơi ra, ở trước mặt Hứa Nhược Tinh rất khó lại dựng thẳng lên lớp ngụy trang dày.
Hứa Nhược Tinh nhìn đôi mắt cô ấy, biết cô ấy muốn hỏi cái gì, chủ động nói: "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, không phải là hồi xem mắt."
Đó chỉ là một chút thoáng nhìn, chính là, từ rất xa dõi theo Tô Nghi.
Tô Nghi ở hậu trường, vội vàng bận rộn với quần áo trên người người mẫu, biểu cảm chăm chú lại nghiêm túc, vốn dĩ ngay cả một cái đối mặt cũng không có, nhưng ở đáy lòng Hứa Nhược Tinh lưu lại ấn tượng thực sâu sắc.
Nhịn không được lại nhìn nhiều thêm một chút, đứng trong hậu trường, show diễn thời trang lần đó cô không đi ra phía trước ngồi xem để Lê Thần một người ngồi kia, bản thân lại ở hậu trường ngắm nhìn một người.
Ngắm nhìn Tô Nghi, chỉ dõi mắt theo một mình cô ấy.
Sau này vài show diễn thời trang nữa tổ chức, cô cũng gặp được Tô Nghi, nhưng không có tiến lên mở lời. Cô nghe được Lê Thần nói: "Này, Hoài Hải có nhà thiết kế mới về, tác phẩm không tồi nha, tớ đi mời thử, cô ấy thật lãnh đạm."
"Hoài Hải quý này doanh thu xếp hạng nhất, là quần áo của nhà thiết kế, tên là gì nhỉ..."
Cô nói tiếp: "Tô Nghi."
"Ừ đúng rồi là Tô Nghi! Cậu cũng chú ý đến cô ấy Sao? Tớ nhất định phải mời được cô ấy về đây!"
Giọng nói chắc như đinh đóng cột, lại liên tục bị từ chối.
Hứa Nhược Tinh từ đó có ấn tượng về Tô Nghi là không dễ nói chuyện, lãnh đạm, xa cách, lạnh lùng không giống người thường... Nhưng mỗi khi hiểu biết thêm một ít, Hứa Nhược Tinh liền vui mừng thêm một chút, cô cảm thấy chính mình rất giống người biến thái.
Càng biến thái chính là, cô biết đối tượng xem mắt là Tô Nghi.
Vốn dĩ cũng không muốn đi xem mắt, nhưng khi biết đó là Tô Nghi, cô tỉ mỉ trang điểm, ngồi ở quán cà phê xa lạ thấp thỏm chờ đợi, so thổ lộ còn thấy căng thẳng hơn. Giây phút thấy Tô Nghi, cô thậm chí đã quên chào hỏi, vẫn là Tô Nghi vươn tay, nhàn nhạt mở miệng: "Tô Nghi."
"Xin lỗi, tôi đến chậm."
Cô từ trong giọng nói căng thẳng của mình tìm về lý trí: "Không sao đâu, ngồi đi."
Ngày đó chỉ là một ngày bình thường, lại làm quỹ đạo sinh hoạt của cô xảy ra thay đổi, cô tiếp nhận lời đề nghị kết hôn giả với Tô Nghi, chỉ là bởi cô thích Tô Nghi.
Tô Nghi hơi giật mình: "Em không biết."
Hứa Nhược Tinh cười: "Hiện tại đã biết."
Cô nhìn Tô Nghi, ánh mắt thâm thúy, như một dòng suối, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Tô Nghi.
Tô Nghi cùng cô bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt sáng lên, thật sự không biết Hứa Nhược Tinh sớm như vậy, liền chú ý đến mình.
Trong khoảng thời gian này sau khi khôi phục ký ức, vẫn luôn trong cảm giác lo lắng hãi hùng, sợ Hứa Nhược Tinh thích chỉ là cô sau khi mất trí nhớ, thích người rộng rãi biết làm nũng. Bản thân của hiện tại, trầm mặc giống một người gỗ, đã thử làm chính mình trở thành Tô Nghi sau khi mất trí nhớ, nhưng cô không làm được. Những lời làm nũng đó mỗi lần đều nghẹn ở đầu lưỡi, nói không nên lời.
Cô thường thường suy nghĩ, tính tình chính mình nặng nề, Hứa Nhược Tinh có phải sẽ chán ghét hay không?
Càng là lo lắng hãi hùng càng là khẩn trương, càng là dễ dàng xảy ra sai lầm.
Mỗi ngày đều căng chặt thần kinh giống như con quay, không ngừng đảo quanh mới có thể an tâm. Hiện tại bị Hứa Nhược Tinh cưỡng chế dừng lại, chị ấy nói cho cô biết, cô có thể không cần như vậy. Chị ấy thích chính là bản thân cô hoàn chỉnh, cho dù trước kia cô dùng ngụy trang để phòng vệ, chị ấy cũng vẫn thấy thích.
Đáy lòng Tô Nghi phát ra cảm giác vui sướng cùng chua xót khôn kể, cô ôm Hứa Nhược Tinh, đôi tay ôm cổ, mặt vùi ở trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh buồn cười: "Như thế nào lại khóc?"
"Em không biết." Giọng cô nghẹn ngào: "Em cũng không muốn, em khống chế không nổi, thực xin lỗi, em...."
Lần đầu tiên Tô Nghi biết năng lực khống chế cảm xúc của bản thân thật sự kém như vậy, cô thật sự khống chế không nổi chính mình. Thân người run rẩy, giọng nói cũng phải cố gắng hết sức mới ra hơi, cảm xúc căng chặt hoàn toàn một khi được giải tỏa liền có chút không thu lại được.
Cô vùi trong lòng Hứa Nhược Tinh, nước mắt làm ướt quần áo lẫn nhau. Ngoài cửa dần dần yên tĩnh trở lại, đèn mờ, chỉ còn lại có ánh đèn trong văn phòng Tô Nghi vẫn sáng.
Hứa Nhược Tinh đau lòng muốn Tô Nghi đừng khóc, lời nói đến bên miệng lại nhịn trở về, có thể phát tiết, cũng là chuyện tốt.
Tô Nghi trước sau ôm chặt Hứa Nhược Tinh, khóc thút thít không lớn, thực nhẹ, rất nhỏ, khụt khịt nức nở, liền cắn cổ cùng xương quai xanh của Hứa Nhược Tinh, dùng phương thức này cưỡng ép chính mình bình tĩnh.
Nhưng vấn không thể bình tĩnh.
Hứa Nhược Tinh không chịu được, bị Tô Nghi cắn làm thân người căng cứng, nghiêng đầu nhìn cửa sổ sát đất, ánh đèn chiếu xuống, bóng dáng hai người ôm nhau. Cúi đầu, kéo Tô Nghi một chút, Hứa Nhược Tinh dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tô Nghi, lúc người kia muốn mở miệng nói chuyện liền hôn lên.
Khác biệt với nụ hôn trước kia, Hứa Nhược Tinh rất nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi vuốt ve cánh môi Tô Nghi, mềm mại ấm áp, kích thích dòng nước ấm tràn ra nơi trái tim, cô ôm Tô Nghi, ôm cô ấy ngồi trên hai chân, ôm eo.
Tô Nghi ở tư thế ngồi trên, cúi đầu, ôm mặt Hứa Nhược Tinh, có chút bá đạo, như gông cùm xiềng xích trói buộc Hứa Nhược Tinh, bức Hứa Nhược Tinh hơi ngửa đâu.
Chóp mũi là mùi hương quen thuộc, cảm xúc Tô Nghi khi Hứa Nhược Tinh hôn môi lập tức được trấn an, dần dần bình tĩnh, cố lấy lại hơi thở, nói: "Em đi phòng vệ sinh."
Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy mặt ửng đỏ đi ra ngoài, tâm trạng cũng chuyển biến tốt đẹp một chút.
Phòng thiết kế hầu như đều về hết, người tăng ca ít ỏi không có mấy, Tô Nghi từ phòng vệ sinh trở lại.
Hứa Nhược Tinh đang gọi điện thoại, cô không nhiều lời, Hứa Nhược Tinh treo điện thoại nói: "Đi ăn cơm tối không?"
"Chị vẫn chưa ăn sao?"
"Vừa rồi không có đói bụng."
Nơi nào là không đói bụng, là căn bản không có hứng ăn uống. Từ khi biết Tô Nghi gặp chuyện cô vẫn luôn tự trách lại khó chịu, căn bản ăn không vào.
Tô Nghi cũng chưa ăn gì: "Dạ"
"Sang đối diện công ty ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà." Hứa Nhược Tinh nói tiếp: "Vốn dĩ hôm nay, Lê Thần mời chúng ta đi Tô gia."
"Có việc gì sao?"
"Dì cậu ấy bị điều đi, phải ra nước ngoài."
Tô Nghi khựng lại: "Còn trở về nữa không?"
"Nói là đi hai năm hay là ba năm gì đó, hẳn là sẽ trở về."
Nghĩ đến dáng vẻ trước kia của Lê Thần, Tô Nghi lẩm bẩm nói: "Vậy Lê Thần khẳng định rất khó chịu đi."
Người mình thích đột nhiên phải rời khỏi, còn là lâu như vậy, Tô Nghi đột nhiên nghĩ đến năm đại học đầu tiên cô ra nước ngoài, cũng là khó chịu thật lâu.
Đêm trước khi rời đi cô không ngủ được, chạy tới cổng trường học của Hứa Nhược Tinh, khi đó trời lạnh, buổi tối gió lạnh vèo vèo thổi ở trên người, lạnh thấu tim gan. Cô ngồi ở ngoài cổng trường bên vườn hoa, cũng không biết chính mình đang đợi cái gì.
Có lẽ chỉ là muốn trước khi rời đi, nhìn Hứa Nhược Tinh một lần.
Nhưng Hứa Nhược Tinh sẽ ra ngoài sao?
Tô Nghi cũng không biêt, nhưng đã đợi thật lâu, cửa dần dần không còn người, từ vô cùng náo nhiệt đến lạnh lẽo, ngẫu nhiên có vài sinh viên còn nhìn xung quanh, làm như tò mò cô đang đợi ai.
Tay chân cô lạnh buốt, cố chấp cảm thấy, Hứa Nhược Tinh nhất định sẽ xuất hiện ở cửa.
Sau đó, Hứa Nhược Tinh thật sự xuất hiện, bên người là Lê Thần cùng Chu Viện Viện, vừa nói vừa cười. Cô lẳng lặng nhìn, cho rằng nhìn một cái là có thể thỏa mãn, nhưng không ngờ lại càng khó chịu.
Tay đột nhiên bị người nắm lấy, Tô Nghi cúi đầu, nhìn đến Hứa Nhược Tinh kéo tay cô, vẻ mặt ôn hòa. Người trước mặt hình dáng ngũ quan dần dần cùng mấy năm trước hợp lại làm một, thời gian dường như trong nháy mắt vượt qua trở về ngày ấy. Hứa Nhược Tinh ấm áp, bù đắp khe hở tiếc nuối ấy.
"Lê Thần sẽ quen được."
Tô Nghi cúi đầu nhìn hai người nắm chặt tay, nhợt nhạt dạ một tiếng.
Buổi tối, người trên đường không nhiều lắm, nhưng thật ra tiệm cơm không ít người ngồi. Hai người chọn một quán tương đối yên tĩnh, tiến vào đại sảnh ngồi vào bàn, vị trí gần cửa sổ, người phục vụ đưa thực đơn.
Hứa Nhược Tinh đưa cho Tô Nghi, Tô Nghi chọn phần ăn, Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Giống nhau đi."
Người phục vụ cười lấy thực đơn rời đi, Tô Nghi thấy bàn bên cạnh cũng có hai người, một người phụ nữ mang theo một bé gái, dáng vẻ ba bốn tuổi, tự mình ăn cơm, rất đáng yêu. Nhìn em bé đó, em bé đang ăn cơm, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Nghi, thấy Tô Nghi nhìn chính mình liền cười khanh khách, phất tay trước mặt mẹ. Mẹ cô bé cũng nhìn đến Tô Nghi, hướng Tô Nghi cười cười.
Tô Nghi cảm thấy đáy lòng ấm áp rất nhiều.
Một lúc sau, đồ ăn được phục vụ đưa lên, Tô Nghi hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chúng ta đêm nay không đi Tô gia, không có việc gì chứ?"
"Không sao, hôm nay Tô gia người rất nhiều, hôm nào chúng ta lại mời Lê Thần cùng dì cậu ấy đi."
Tô Nghi gật đầu.
"Chị đi toilet."
"Dạ."
Nhìn Hứa Nhược Tinh đứng dậy rời đi, cúi đầu mới vừa cầm lấy chiếc đũa, nghe được một tiếng thực vang. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, có người bắn pháo hoa, không đi ra ngoài đều có thể ngửi được mùi khói thuốc, âm thanh lại như ở bên tai đột nhiên nổ tung, màng tai ong ong.
Tô Nghi đã có thể tiếp thu được chuyện thình lình xảy ra nghe không được, chỉ cần ngồi yên hai phút là được, ngồi yên hai phút, liền có thể nghe được.
Đáy lòng an ủi chính mình, quanh người ồn ào toàn bộ thành bọt biển, cô rơi vào thể giới không tiếng động. Liếc mắt đến cô bé ngồi bàn bên cạnh, vừa mới nhìn cô cười, hiện tại trên tay cầm một đóa hoa, lung lay đi về phía cô.
Cô bé tươi cười xán lạn, chân thành tha thiết đáng yêu, trái tim Tô Nghi lại cảm thấy khó xử, đi tới gần cô làm gì? Là muốn cùng cô nói chuyện sao?
Chính là cô nghe không được, nên trả lời như thế nào bây giờ?
Tô Nghi lo lắng, cô bé bước chân ngắn nhỏ, từng bước một hướng đi tới phía cô, Tô Nghi hoảng hốt vô cùng, theo bản năng muốn tìm Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh mới từ toilet ra tới, nhìn Tô Nghi bên kia lại nhìn cô bé đứng ở bên cạnh bàn Tô Nghi, cô bé kia như muốn khóc. Vội đi qua đó, thấy Tô Nghi biểu cảm cứng đờ, đáy mắt hoảng loạn cùng sợ hãi, Hứa Nhược Tinh căng thẳng không thôi: "Sao vậy?"
Đảo mắt nhìn hai người, cô bé có chút ủy khuất: "Cô ấy có phải không thích hoa cháu tặng không? Cô ấy không nói chuyện với cháu."
Hứa Nhược Tinh hơi hơi hé miệng, cười nói: "Không phải, cô ấy rất thích cháu."
Bé con rất dễ dỗ dành: "Thật vậy sao?"
Cô cầm lấy hoa trên bàn nói: "Thật sự."
Cô bé vui mừng, xoay người chạy về người phụ nữ đang ăn cơm: "Mẹ ơi! Cô ấy rất thích hoa con tặng!"
Ngồi lại vào ghế, Tô Nghi đối mặt cô, cúi đầu: "Em có thử hỏi cô bé muốn nói cái gì." Tô Nghi giải thích: "Thực xin lỗi, cô bé nói chuyện quá nhanh, em nhìn không hiểu, em...."
Cảm xúc có chút hỏng mất: "Thực xin lỗi."
Không biết là đang xin lỗi Hứa Nhược Tinh, hay là đang xin lỗi cô bé kia.
Hứa Nhược Tinh nhìn về phía hoa trên bàn, trầm mặc vài giây, kêu: "Tô Nghi."
Tô Nghi không trả lời, Hứa Nhược Tinh rất kiên nhẫn, chỉ là đưa tay kéo tay Tô Nghi nắm trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, Hứa Nhược Tinh mới mở miệng: "Hiện tại khá hơn chút nào không?"
Tô Nghi gật đầu: "Vừa rồi, thực xin lỗi."
Từ trên bàn, Hứa Nhược Tinh dùng tay còn lại cầm lấy bông hoa cô bé vừa tặng, duỗi tay gài lên tai Tô Nghi, một đóa hoa hồng tươi tắn càng thêm vẻ kiều diễm. Xong xuôi, giọng cô khẽ khàng vang lên: "Tô Nghi, em cũng giống như người bình thường, chỉ là bị bệnh một chút mà thôi, sẽ chữa khỏi được, em không cần phải xin lỗi bất cứ ai."