Hứa Nhược Tinh cùng Triệu tổng đánh cầu nửa giờ.
"Rốt cuộc là người trẻ tuổi, sức khỏe so với tôi tốt hơn nhiều."
Anh ta nói xong thư ký đi lên mang nước cùng khăn lông đưa cho, cũng chuẩn bị một phần cho Hứa Nhược Tinh, cô cười: "Cảm ơn."
Ở bên trong xem xét một vòng, không thấy Tô Nghi, trong lòng nghi hoặc, đã nghe Triệu tổng hỏi: "Đối với chuyện hợp tác sau này, cô có ý kiến gì không?"
Hứa Nhược Tinh không thể không thu hồi tầm mắt, nói với Triệu tổng: "Có chút ý tưởng, Triệu tổng, chi bằng chúng ta ngồi nói chuyện chi tiết hơn?"
Triệu tổng cũng đánh mệt rồi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, sân này rất lớn, hàng phía sau đều là chỗ ngồi. Trước kia là sân vận động dùng để thi đấu, hiện tại dùng để làm sân cầu lông. Sau khi bọn họ ngồi xuống, Triệu tổng nói: "Cô cũng biết Triệu tam, vẫn luôn thuyết phục tôi cùng Hoài Hải hợp tác."
Ông ta trước kia không phải chưa từng hợp tác với Hoài Hải, bất kể là công ty nhỏ nào Triệu Tam đi làm, dù là không hợp tác, hắn vẫn phải nể một chút mặt mũi, không có khả năng thẳng thừng từ chối. Nhưng Hoài Hải, ông ta thật đúng là không muốn hợp tác.
Hoài Hải ỷ vào công ty nhãn hiệu lớn khất nợ thanh toán tiền hàng chậm không nói, đối với chất lượng hàng hóa cũng kén cá chọn canh. Mỗi lần đều muốn mua giá thấp, hơn nữa luôn trả giá thấp nhất. Không muốn bên cung cấp hàng thu được bao nhiêu lợi nhuận. Mấy năm đầu ông ta khởi nghiệp cũng không ít lần tức giận
Hoài Hải, sau lại làm lớn, cũng từ khối khéo rất nhiều lần. Hiện tại mặt ngoài ông ta với Cừ tổng cười đùa nói chuyện, thật tâm chính là ghét nhau như chó với mèo.
Hứa Nhược Tinh chính là biết điểm này, mới có tự tin tiếp tục làm việc cùng Triệu tổng.
"Triệu tổng anh yên tâm, chúng tôi trước kia là dựa vào quan hệ của Triệu gia, anh đối với SX cũng rất chiếu cố, giá cả ra sao, tôi biết, anh chắc chắn là ra giá ưu đãi cho chúng tôi."
Triệu tổng không thể không gật đầu, Hứa Nhược Tinh không phải thích nịnh hót, cố tình cô nói ra so với người khác nịnh hót nghe ra thoải mái hơn nhiều.
Hứa Nhược Tinh tiếp tục nói: "Hiện tại không có dựa vào quan hệ với Triệu gia nữa, chúng tôi cũng muốn lấy ra chút thành ý."
Cô nói xong cầm văn kiện trong túi xách lấy ra tới, đưa cho Triệu tổng. Triệu tổng lau lau khăn lông, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, ha hả cười: "Hứa tổng, có phải có người từng nói cô rất biết làm ăn hay không?"
"Không có." Cô tự mình trêu chọc: "Chúng ta đều là đang đắp nặn tác phẩm nghệ thuật."
Triệu tổng bị cô chọc cười càng lớn: "Hay cho một cái tác phẩm nghệ thuật, tôi có thế thêm gạch thêm ngói vì tác phẩm nghệ thuật của Hứa tổng, vinh hạnh quá!"
Hứa Nhược Tinh cười, biết Triệu tổng đối với hợp đồng mới do cô chuẩn bị thực vừa lòng, nhìn Triệu tổng bảo thư ký lấy bút nhanh chóng ký kết, ánh mắt cô lại nhìn xung quanh một vòng.
"Sao thế? Cô đang tìm Hứa phu nhân?"
Bị Triệu tổng nhắc ra tới, Hứa Nhược Tinh đáp: "Cô ấy chưa từng đến nơi này, không quá quen thuộc đường đi xung quanh."
Nói cho hết lời, thư ký Triệu tổng nói: "Hứa phu nhân vừa mới đi ra ngoài, nhờ chuyển lời đến chị."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Đi ra ngoài?"
Ở trước mặt Triệu tổng, cô cũng không thể có phản ứng quá lớn, chỉ là hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Cái này cô ấy không nói."
Gật gật đầu, có chút thất thần, Triệu tổng giương mắt nhìn cô, Hứa Nhược Tinh siết chặt bên cạnh khăn lông, nhìn Triệu tổng cười cười, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được: "Triệu tổng, tôi đi gọi điện thoại."
Triệu tổng nói: "Quả thật là người trẻ tuổi."
Những lời này, không biết là không vui, hay là có ý tứ khác.
Hứa Nhược Tinh thấy hơi nghẹn trong cổ họng, bàn bạc đến một bước này, đã không còn gì khác chính là đi đến bước ký kết, nhưng bước cuối cùng này mới là đặc biệt quan trọng.
Cô biết giờ phút này phân tâm, ở trước mặt Triệu tổng gọi điện thoại là vô cùng không ổn, nhưng Tô Nghi không ở nơi này, cô rất khó an tâm.
Điện thoại reng reng vài tiếng, vẫn luôn vang, lại không ai trả lời. Lắc lắc đầu, Tô Nghi đi nơi nào? Cô sốt ruột ở chỗ nghỉ ngơi đi tới đi lui.
Một bên thư ký nhìn Triệu tổng còn chưa ký tên đã khép bút lại, khó hiểu: "Triệu tổng?"
Triệu tổng không hé răng, đơn giản đặt mắt lên thân người Hứa Nhược Tinh.
Gọi ba cuộc điện thoại không có ai trả lời, lòng bàn tay toát ra mồ hôi, thấy Triệu tổng nhìn qua, cô cũng qua đó tươi cười có chút mất tự nhiên.
"Xem ra Hứa tổng hôm nay có chút bận rộn?"
Hứa Nhược Tinh để bàn tay ra sau lưng: "Không có bận."
"Nếu Hứa tổng bận, tôi liền không chậm trễ thời gian của cô." Triệu tổng nói xong, thư ký cũng nhìn qua.
Nắm chặt di động, Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Triệu tổng..."
Di động đột nhiên rung lên.
Tô Nghi đứng ở dưới lầu, người bên quản lý căn hộ theo phía sau. Cô đến nơi mới nhớ tới di động còn đặt ở trong xe, quay trở lại cầm di động, người bên quản lý căn hộ đứng ở cách đó không xa, cô xin lỗi nói: "Thực xin lỗi."
Đó là một người trẻ hai mươi mấy tuổi, cắt đầu đinh, mặc đồ bảo vệ, thấy Tô Nghi nhìn qua nói: "Hơn một giờ trước, chúng tôi nhận được điện thoại, cũng phái đồng nghiệp qua đây nhìn."
Tô Nghi gật đầu: "Đó là vấn đề gì?"
"Còn chưa rõ, mấy người chưa tới, chúng tôi chỉ đóng van nước bên ngoài, chờ đi vào mới biết được rốt cuộc là vấn đề gì."
Tô Nghi à một tiếng, di động hiển thị có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Hứa Nhược Tinh, cô lập tức gọi lại, giọng nói Hứa Nhược Tinh sốt ruột: "Em ở đâu?"
Hỏi chuyện rất gấp, Tô Nghi ngẩn người: "Em, em ở bên ngoài."
"Em chạy ra ngoài làm gì?" Ý thức được chính mình nói chuyện có hơi to tiếng, nhỏ giọng lại: "Em chừng nào mới trở về?"
"Em ở chỗ phòng ở của chị này." Tô Nghi đáp: "Trong phòng của chị hình như rỉ nước, bên quản lý căn hộ gọi điện thoại, em chuẩn bị đi lên xem tình huống như thế nào."
Quản lý căn hộ, phòng rỉ nước?
Hứa Nhược Tinh thấy đầu óc ong một chút: "Tô Nghi, Tô Nghi hiện tại bên người em có người nào không?"
"Có, có người bên quản lý căn hộ."
Cô bị thái độ của Hứa Nhược Tinh làm cho lo lắng theo, giọng nói cũng e sợ.
Hứa Nhược Tinh không dám đọa đến cô: "Em không cần đi lên, rời xa cái tên kia ngay."
Tô Nghi tim đập nhanh trong nháy mắt.
"Em nghe chị nói này, em hiện tại liền đi phòng an ninh, đừng có vội vàng, chị lập tức tới đó."
Triệu tổng cùng thư ký còn nhìn, lòng bàn tay Hứa Nhược Tinh đã đầy mồ hôi, cuối cùng áy náy cười: "Triệu tổng...."
"Hứa tổng nếu vội thì cứ đi trước đi." Triệu tổng nhàn nhạt nói.
Hứa Nhược Tinh biết chính mình đang phạm vào tối kỵ trong làm ăn, nhưng việc này liên quan đến an toàn của Tô Nghi, cô không quản được nhiều như vậy, chỉ đành cúi đầu: "Triệu tổng, thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ tự mình xin lỗi."
Triệu tổng chỉ là trả lại cho cô hợp đồng còn chưa ký tên, Hứa Nhược Tinh vươn tay, cầm hợp đồng cất trở về: "Lần sau nhất định tạ lỗi với ngài."
Ánh mắt chắc chắn, nghiêm túc đáng tin, Triệu tổng trong lòng phân biệt rõ một chút, thật đúng là không nói gì. Hứa Nhược Tinh lại nói một câu xin lỗi, liền xách theo túi xách bước vội rời khỏi sân cầu lông.
Tô Nghi treo điện thoại, người kia nhìn cô, hỏi: "Không đi lên sao?"
Cô lặng lẽ quan sát biểu cảm tên đó hơi hơi hé miệng, nghĩ đến điện thoại của Hứa Nhược Tinh vừa rồi: "Tôi có món đồ để quên trong xe, tôi đi lấy đã."
Tên kia nói: "Tiểu thư cô hay quên quá."
Ngữ khí vui đùa nhưng làm Tô Nghi sợ đến một thân mồ hôi lạnh, Hứa Nhược Tinh vừa mới gọi điện thoại nói nhiều như vậy khẳng định có lí do, cô không khỏi căng da đầu nói: "Tôi vẫn luôn dễ quên."
Tên kia gật đầu: "Vậy thì tôi lên đó trước, tôi vào xem là cái vấn đề gì. Người ở tầng bên dưới nhà cô chắc cũng chờ đến nóng nảy."
Nói xong thì từ cửa bước ra một người đàn ông, nhìn tên kia cùng Tô Nghi nhíu mày, tiến lên hai bước hỏi: "Là Hứa tiểu thư à? Nhà cô rỉ nước, làm nhà tôi cũng ch ảy nước không thể ở được, vừa rồi con gái tôi cùng vợ phải về nhà mẹ đẻ ở tạm. Cô lại đây, cô lại đây, cô tới nhà của tôi nhìn xem!"
Giọng nói người đàn ông chính là từ cuộc gọi di động kia, Tô Nghi nhất thời khó phản ứng: "Lại chờ thêm một chút."
"Chờ cái gì nữa?" Người đàn ông vô cùng không hài lòng: "Tôi có thể chờ, nhà tôi có thể chờ sao Ai chịu bồi thường thiệt hại giúp tôi?"
Tên kia cũng nói: "Như vậy tôi trước hết lên đó, tôi nhìn xem là nơi nào xảy ra vấn đề, cô không phải muốn ra xe lấy đồ sao? Cô lấy xong lại qua đây."
Người đàn ông thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, thật lắm chuyện!"
Tô Nghi đành phải đưa chìa khóa cho tên kia, nhìn hai người bọn họ lên lầu Tô Nghi thở nhẹ một hơi.
Ngược lại gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh, điện thoại rất nhanh có người trả lời.
"Em ở đâu?"
"Em bây giờ đến phòng an ninh." Tô Nghi hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lúc này Hứa Nhược Tinh mới thấy bớt lo hơn một chút, tuy rằng cũng không biết suy đoán là thật hay giả, nhưng tất cả mọi chuyện quá trùng hợp, cô thấy sợ hãi: "Là dì của Lê Thần."
"Dì làm sao vậy?"
"Dì gần đây đang điều tra vụ án nổ, sau đó chuyển sang ở chỗ chị."
Tô Nghi bừng tỉnh, hiểu ra: "Bọn họ..."
"Chị cũng là suy đoán, không chừng là chị suy nghĩ nhiều, một lúc nữa là đến, em không cần chạy loạn, ở phòng an ninh chờ chị."
Dạ một tiếng, gật đầu, xa xa nhìn đến phòng an ninh, bên trong có một người, cũng là ăn mặc đồ bảo vệ. Tô Nghi nhìn quần áo cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không thể nói tới nơi nào kỳ quái, chỉ là đi vào, bảo vệ lập tức giúp cô mở cửa, dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Có bạn của tôi chuẩn bị đến đây, tôi có thể ở chỗ này đợi cô ấy một lát được không?"
Bảo vệ gật đầu: "Có thể."
Nói xong còn đồ một ly trà cho cô, Tô Nghi nhận lấy: "Cảm ơn."
Bảo vệ cười cười, tiếp tục đứng ở cửa sổ, Tô Nghi không uống mà là nắm cái ly, nhìn quần áo đột nhiên nhớ tới hỏi: "Quần áo bên quản lý kỹ thuật cùng đồ bảo vệ vốn giống nhau à?"
Bảo vệ nghe được lời cô nói vội giải thích: "Không giống nhau, quản lý kỹ thuật là màu lam."
Tô Nghi trong lòng lộp bộp rơi, vừa rồi tên kia rõ ràng mặc đồ của bảo vệ, trái tim đột nhiên đập thình thịch. Ở nơi cực nóng như vậy, mà khắp cả người phát lạnh, bảo vệ còn hỏi cô: "Tiểu thư, sao đột nhiên cô hỏi như vậy?"
"Không, không có việc gì." Tô Nghi nghe được hai chữ tiểu thư, phản xạ có điều kiện liên tưởng đến tên giả mạo vừa rồi, tay run lên, ly nước bắn đến trên người cô, bảo vệ cầm khăn giấy.
"Không cần." Cô lui ra sau hai bước: "Không cần, cảm ơn."
Nói xong nhìn sang bảo vệ: "Tôi trước đi ra ngoài."
Bảo vệ nhìn cô có chút khó hiểu, cũng không nhiều lời, gật gật đầu. Tô Nghi ra khỏi phòng bảo vệ, hít sâu, tay đỡ trên trán, đầy tay mồ hôi lạnh. Cô ném xuống cái ly, xe đậu cách đó không xa, cô tới tiểu khu này cũng không nhiều lắm cho nên xe không chạy đến khu vực đỗ xe của khu, mà là dừng ở cửa. Hiện tại thấy xe của chính mình, mới thoáng có chút cảm giác an toàn, cô cầm chìa khóa xe, đến xe bên kia, thời điểm sắp đến bên xe nghe được phía sau có người kêu: "Tô Nghi."
Là giọng của Hứa Nhược Tinh, xoay người, nhìn đến Hứa Nhược Tinh hướng bên này bước nhanh đi tới, vừa định bước lên đón, liền nghe được phía sau 'bùm' một tiếng vang lớn!
Mảnh nhỏ mang theo ngọn lửa lướt qua, rạch ra một vết máu, chấn động màng nhĩ ầm ầm vang lên.