Lam Lâm được Hứa Nhược Tinh tiễn xuống lầu, vào thang máy, Tô Nghi nói: "Còn có một bộ lễ phục thứ hai tuần sau hoàn thành, em hẹn cô ấy thứ hai tuần sau lại đây thử quần áo."
Là người mà Lam Lâm giới thiệu, nghệ sĩ tên Linh Linh.
Lam Lâm gật đầu: "Em sẽ cùng cô ấy tới đây."
Hứa Nhược Tinh nhìn Lam Lâm, không nói chuyện, đến dưới lầu mới mở miệng: "Lam tiểu thư gần nhất không có đóng phim sao?"
"Gần đây có nhận một bộ điện ảnh, còn chưa bắt đầu quay, lần này lễ trao giải qua đi sẽ lập tức có lịch trình đi quay."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cô với Lam Lâm thật ra cũng chưa quen nhau đến mức kể nhau nghe về nội dung công việc, cho nên Lam Lâm giải thích cho cô nghe, không bằng nói là cho Tô Nghi nghe.
Vẻ mặt Tô Nghi tự nhiên ra khỏi thang máy: "9 giờ buổi sáng thứ hai tuần sau nhé."
"Em đã biết."
Lam Lâm lên xe, Tô Nghi xoay người trở về, đi hai bước thấy Hứa Nhược Tinh không theo kịp, xoay người hỏi: "Làm sao vậy?"
Hứa Nhược Tinh dõi theo phương hướng xe rời đi, đáp: "Không có việc gì."
Tô Nghi thuận tầm mắt nhìn qua: "Thật không có việc gì sao?"
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Có việc, em dự định làm như thế nào?"
Tô Nghi cười, nắm lấy tay Hứa Nhược Tinh trong thang máy, thấy Hứa Nhược Tinh như cũ nhìn chính mình, Tô Nghi mím môi cười, đột nhiên tiến lên hôn lên môi Hứa Nhược Tinh: "Ấu trĩ."
Nói về ấu trĩ, ai so được với Tô Nghi?
Nhưng Hứa Nhược Tinh không phản bác, mà là gật đầu đồng ý, Tô Nghi hỏi cô: "Giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm không?"
"Giữa trưa chị cần đi gặp nhà đầu tư." Hứa Nhược Tinh nói: "Lê Thần đã hẹn từ trước."
Tô Nghi hiểu được: "Chị đi bệnh viện, dì chị ấy có khỏe không?"
"Bị thương ở chân, mặt khác không trở ngại."
Thang máy tới nơi, Tô Nghi ở phòng thiết kế, Hứa Nhược Tinh một mình trở lại văn phòng. Trợ lý điều chỉnh lại lịch trình công việc của cô, Lê Thần không ở đây, tất cả mọi chuyện đều để một mình cô gánh vác giải quyết hết.
Phải cùng Kinh Nghi bàn bạc, phải liên hệ nhà đầu tư phim, còn phải lấy lòng Triệu tổng. Nhưng cũng có một ít chuyện tốt, công ty của cô cùng Hoài Hải kiện tụng ở trong giới này mọi người đều biết. SX vì một nhà thiết kế dám đứng lên đối đầu với Hoài Hải, hơn nữa còn thắng, bao nhiêu nhà thiết kế thấy ao ước.
Lê Thần vốn dĩ muốn mở thêm tổ ba, bất hạnh là không tuyển được người, hiện tại chính là lúc những nhà thiết kế sôi nổi nộp CV, muốn vào làm tại SX.
SX tuy rằng còn non nớt trong mọi phương diện, còn có chút cố hết sức. Nhưng ở phòng thiết kế, là làm đâu chắc đấy, thành công ty lựa chọn hàng đầu đối với các nhà thiết kế.
Lê Thần gọi điện thoại cho cô cảm khái: "Chúng ta đây là nhờ họa được phúc sao?"
Hứa Nhược Tinh đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, cô nghe được Lê Thần hỏi: "Nhà đầu tư bên kia nói như thế nào?"
"Nhà đầu tư không ý kiến, tớ đã bảo Bùi luật sư chuẩn bị hợp đồng. Kinh Nghi bên kia chưa cho tớ câu trả lời, tớ muốn tạm thời để đó."
"Ừm, ngày mai cậu còn đi đến sân cầu lông không?"
Ngày mai cuối tuần, theo kế hoạch là phải đi đến sân đánh cầu lông, Lê Thần gần đây có chút mệt mỏi: "Nếu không chúng ta bỏ đối tác Triệu tổng đi."
"Không thể bỏ. Người này, không thể bỏ."
"Không muốn hoàn toàn thất bại bởi Hoài Hải?"
Hứa Nhược Tinh cười khẽ.
Cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này, nhà cung cấp hàng hóa mới yêu cầu thời gian tiếp xúc làm quen, nhà cung cấp chất liệu đặc thù trong nước chỉ có Triệu tổng là chất lượng tốt nhất, hai bên đã hợp tác quá nhiều lần, hiểu tận gốc rễ.
Quan trọng nhất là cô dự định mở dòng sản phẩm xa xỉ, tất nhiên phải dùng đến nguyên liệu đặc thù, khẳng định còn cần cùng Triệu tổng bàn bạc.
Hiện tại bỏ người này đi, quay đầu lại muốn hợp tác lại, liền rất phiền toái.
"Thật ra tớ cũng không muốn bỏ đâu, nhưng Triệu tổng chẳng nể mặt mũi chút nào."
"Hắn nếu thật sự không cho cậu mặt mũi, đã sớm gọi điện thoại thông báo cậu đừng đến." Hứa Nhược Tinh nói: "Đã quên chúng ta ngay từ đầu như thế nào mới tìm được nhà cung cấp này à?"
Triệu tổng tính tình cố chấp, sĩ diện nể mặt mũi, ngay từ đầu công ty là công ty nhỏ, không lọt được vào mắt của Triệu tổng, ban đầu là trực tiếp để trợ lý thông báo không cho các cô vào công ty.
Lê Thần vỗ trán: "Vậy ý của cậu là, thật ra ông ta không muốn từ bỏ hợp tác làm ăn với chúng ta? Vậy ông ta hiện tại lăn lộn gì vậy?!"
"Nhiều ít phải làm ra bộ dáng cho Triệu tổng xem, hơn nữa cũng là một lần nữa thử chúng ta. Lúc trước chúng ta nhờ quan hệ giới thiệu của Triệu gia, nhận được khá nhiều ưu đãi. Hiện tại Triệu tổng đang dựa vào tình hình này để xem thành ý hợp tác của chúng ta với ông ấy tới đâu. Nếu vì chút khúc chiết nhỏ này chúng ta lập tức đổi nhà cung ứng hàng, về sau có muốn hợp tác lại, cũng khó khăn."
Lê Thần lúc này mới xem như hoàn toàn hiểu được, tuy bản thân am hiểu mối quan hệ, nhưng thật sự không am hiểu suy xét những chuyện này, quá đau đầu óc. Khó trách Hứa Như Tinh trước sau kêu cô qua đi ngồi ở trước công ty của Triệu tổng, cũng không cho cô đi giao thiệp, Lê Thần gật đầu nói: "Vậy chuyện của Triệu tổng gần đây đã có tin tức gì chưa?"
"Cuối tuần tớ sẽ mang theo hợp đồng đi."
Không ngoài ý muốn, cuối tuần là có thể ký.
Lê Thần thổi thổi tóc rũ trước trán: "Cậu quyết định đi, tớ gần đây không thể nào đến công ty."
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, dặn dò Lê Thần cẩn thận chăm sóc người bệnh rồi mới tắt điện thoại.
Điện thoại của Tô Nghi vừa khéo gọi tới, giây tiếp theo ấn trả lời: "Chị hôm nay tăng ca không?"
Giọng nói Tô Nghi mang theo sung sướng, thực êm tai.
"Có, chị còn có chút việc.
"'Dạ, em về nhà trước đây."
Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Em... Nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Em muốn tới văn phòng chị hay không?"
Tô Nghi kéo lại một chút tinh thần tỉnh táo: "Làm gì?"
Giọng nói hưng phấn này, Hứa Nhược Tinh nhếch mày, Tô Nghi lại hỏi: "Văn phòng của chị có ai không?"
Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười: "Không có ai."
"Em tới liền đây!"
Hứa Nhược Tinh khóe miệng mỉm cười, treo điện thoại, ấn xuống liên hệ với trợ lý, để trợ lý chuẩn bị điểm tâm cùng nước trà, trợ lý còn tưởng rằng còn muốn chiêu đãi ai, vừa định hỏi, Hứa Nhược Tinh đã nói: "Một lát nữa đừng cho ai vào văn phòng tôi."
Trợ lý âm thầm suy đoán, đánh giá là khách hàng quan trọng, vội đáp: "Dạ"
Vài phút sau, Tô Nghi chậm rãi đi tới văn phòng, đẩy cửa ra bước vào, Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn: "Ngồi xuống đi."
Tô Nghi gật đầu, buông túi xách ngồi ở trên sofa trong văn phòng, người vừa ngồi xuống, như lọt thỏm một chút. Thực thích loại cảm giác được chìm trong êm ái này, như tản bộ giữa đám mây, thực thoải mái.
"Đói bụng chưa có muốn ăn chút gì không?"
Nhìn trước mặt, là hai đ ĩa điểm tâm, một cái đ ĩa là bánh gạo, một đ ĩa bày bánh màu hồng nhạt hình bàn chân mèo. Tô Nghi giơ lên cái bánh hình chân mèo hỏi: "Này là cái gì?"
"Bánh quy vị dâu tây."
Ồ một tiếng, âm cuối kéo dài, Hứa Nhược Tinh nhìn về phía đó, Tô Nghi nói: "Chị quả nhiên thích vị dâu tây."
Hứa Nhược Tinh hơi hơi hé miệng, cũng không giải thích.
Tô Nghi ngắm cô làm việc, không làm phiền đến cô, ngồi ở một bên ăn bánh dâu tây uống nửa ly nước ấm. Hứa Nhược Tinh làm việc tương đối chăm chú, sườn mặt nghiêm túc, trong văn phòng chỉ còn lại có tiếng vang của bàn phím, cạch cạch.
Nghiêng đầu, nửa bò trên sofa, chăm chú nhìn dáng vẻ Hứa Nhược Tinh làm việc.
Từ cái trán trắng nõn, đến ngũ quan tinh xảo thâm thúy, mũi cao thắng, hôm nay không mang mắt kính, ánh mắt sắc bén không che giấu được, ghi tạc vào trong lòng Tô Nghi.
Trái tim đập bịch bịch, cuối cùng nhìn về phía ngón tay Hứa Nhược Tinh.
Tinh tế, thon dài, khớp xương có lực, mặt lặng yên đỏ lên một ít, không dám nhìn thẳng, chỉ đành hấp tấp chuyển mắt qua cổ tay.
Trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ màu lam nhạt, tầng ngoài nạm kim cương, phản quang, tỏa sáng.
Tô Nghi ăn nốt miếng bánh dâu cuối cùng, dùng khăn giấy lau lau tay, từ trong túi xách lấy ra giấy cùng bút, ngồi xếp bằng ở trên sô pha, cúi đầu vẽ tranh.
Hứa Nhược Tinh vừa nhấc mắt đã thấy Tô Nghi đang cúi đầu.
Trong phòng thêm một tiếng ngòi bút cọ xát trang giấy, cô tò mò đến bên cạnh, Tô Nghi hồn nhiên chưa phát hiện.
Bỏ xuống giày cao gót, tất chân bọc lấy đôi chân nhỏ nhắn, dài lên tới làn váy, có lẽ là vẽ ra được hình vừa ý, ngón chân tự đồng ngoe nguẩy nghịch ngợm. Vô cùng đáng yêu làm Hứa Nhược Tinh nhịn không được muốn cười. Cô nhịn cười dùng tay để ở khóe môi, nghiêng đi thân người, đứng sau lưng Tô Nghi.
Trên bản thảo thiết kế có vài hình.
Đều là hình dáng đồng hồ.
Hứa Nhược Tinh tò mò: "Em đang làm gì thế?"
Thình lình một tiếng, Tô Nghi đang chăm chú làm việc giật mình, ngòi bút dùng sức chọc ở trên bản thảo thiết kế, vừa rồi đồng hồ sắp thành hình bị như vậy một vết rạch ra, vỡ ra thành hai mảnh, Hứa Nhược Tinh ngẩn ra, cô không dự đoán được sẽ như vậy, vội xin lỗi: "Thật xin lỗi, chị..."
"Không có việc gì đâu." Tô Nghi nói: "Dù sao là bản nháp, lát nữa em vẽ lại là được."
Hứa Nhược Tinh lúc này mới thoáng an tâm hơn một chút.
"Em đang vẽ cái gì thế?"
"Đồng hồ, em trước kia có quen biết một nhà đặt làm, có thể đưa thiết kế tạo hình đồng hồ, qua đó cho họ làm." Nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh: "Quà tặng cho chị."
"Quà?" Hứa Nhược Tinh thấy tim đập nhanh một chút, nghe được Tô Nghi hỏi: "Em trước kia từng tặng quà gì cho chị chưa?"
Hứa Nhược Tinh nghiêm túc hồi tưởng, lắc đầu: "Không có."
Tô Nghi nhíu mày, hiển nhiên đối với kết quả này không phải quá vừa lòng: "Không có việc gì, về sau em tặng." Thấy Hứa Nhược Tinh nhìn qua, cô lại nói: "Em sẽ tặng thật nhiều thật nhiều."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cười: "Ừm."
Cúi đầu, một lần nữa cầm một tờ giấy vẽ bản thảo thiết kế, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị có đặc biệt thích cái gì không?"
Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người cô, cầm lấy tờ giấy thiết kế đã bị rách kia, thiết kế còn rất phức tạp, nhìn không ra cái chi tiết gì, chỉ cảm thấy, rất đẹp.
"Của em thiết kế, chị đều thích."
Tô Nghi liếc mắt một cái, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng ý cười không giấu được: "Thật sao?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Thật sự."
"Vậy chờ mẫu thiết kế này làm ra tới, chị mang cái này, không được đổi!" Bá đạo ngông cuồng giống như trên giường.
Hứa Nhược Tinh rất thích, vui vẻ đồng ý: "Ừm."
Nói xong để sát vào chút, nhìn Tô Nghi. Tô Nghi vốn dĩ cúi đầu vẽ tranh, quay đầu nhìn nhau, nhìn một lát, lại quay đầu, ánh mắt hai người nhìn đối phương. Tô Nghi thấy ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt người kia, nhỏ bé như thế, nhưng lại rõ ràng như thế. Vừa mới ăn xong bánh dâu tây bắt đầu lên men, cảm giác ngọt ngào từ trái tim lan tràn ra tới, lấp đầy toàn bộ ng ực.
Hứa Nhược Tinh bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên lại tới gần một ít, chóp mũi tràn đầy mùi hương dâu tây.
Trước kia cũng không biết hương vị này, sẽ say lòng người đến vậy.
Mùi thơm làm cô nhịn không được tới gần, Hứa Nhược Tinh để một tay nơi đầu vai Tô Nghi, ánh mắt từ chóp mũi hơi rũ xuống, đặt lên đôi môi mỏng, vừa định dán lên, Tô Nghi đè lại bả vai, nhỏ giọng: "Em vừa rồi không khóa cửa."
Cổ tay bị Hứa Nhược Tinh túm chặt, đẩy mạnh lên sofa, một đôi chân dài khóa ngồi ở trên người Tô Nghi, có chút không vui hỏi: "Chúng ta là đang yêu đương vụng trộm sao?"