Nhân Gian Tham Niệm

Chương 53: 53: Hứa Tổng





Tô Nghi ngẩn người ngồi ở trên sofa nhà Triệu Dư, nghe Triệu Dư lên tiếng: “Cậu cẩn thận ngẫm lại, trước kia những người cậu quen biết, có người nào sinh nhật là 0719 không?”
Người cô quen biết, đồng nghiệp?
Tô Nghi thật đúng là không thể tưởng được, cô nghe được Triệu Dư nói tiếp: “Chúng ta cũng nhau tìm, khẳng định có thể tra được.”
“Cậu còn giữ số điện thoại của bạn học trước kia không?”
Tô Nghi lắc đầu: “Không có.”
Tính cách của Tô Nghi trước kia, không thân thiện, cũng không thân quen với các bạn học, ở mức có thể nói chuyện vài lời, thật sự nghĩ như thế nào đều nhớ không nổi.
“Tớ phỏng đoán, khả năng vẫn là ở nước ngoài.”
Tô Nghi nhìn cô ấy, Triệu Dư nói tiếp: “Cậu suy nghĩ xem, nếu ở trong nước, cậu soa phải tìm Hứa Nhược Tinh kết hôn giả làm gì? Cậu trực tiếp tìm người mình thích không phải tốt hơn sao?”
Phân tích rất có lý, nhưng Tô Nghi chỉ cảm thấy đau đầu, cô đều không muốn nghe phân tích này một chút nào, hoặc là nói, trong tiềm thức bài xích phân tích như vậy.
Cô thực sự cũng không muốn tìm được người mình thích là ai.
Như vậy là có thể lừa chính mình, cô là vẫn thích Hứa Nhược Tinh.
Nhưng là Hứa Nhược Tinh thích cô không?
Trong khoảng thời gian này có phải rất vất vả đối với chị ấy hay không? Rõ ràng cùng cô chỉ là quan hệ trên hợp đồng, lại chịu đựng cô vô cớ gây rối, chịu đựng hết thảy cảm xúc của cô, hiện tại hình như hiểu được tại sao trước kia hai người tách ra ở riêng.
Tô Nghi nhắm mắt, cảm xúc quá mức mâu thuẫn.
Triệu Dư thấy cô không có tinh thần gì cả liền nói: “Cậu uống nhiều, nếu không đêm nay nghỉ ngơi ở đây trước, có việc gì chúng ta ngày mai lại nói?”
Tô Nghi gật đầu: “Ừm.”
“Cậu lên trên giường ngủ đi.”
“Tớ ngủ sofa.”
Triệu Dư không yên tâm: “Ngủ sofa? Sáng sớm ngày mai cậu định không đi làm sao? Đau chết người.”
Lưng đau không? Cô đột nhiên nhớ tới Hứa Nhược Tinh đau lưng, cũng không biết đã đỡ hơn chút nào chưa, buổi tối trở về có biết đi lên giường ngủ không? Tô Nghi than nhẹ, suy nghĩ trong đầu toàn bộ là Hứa Nhược Tinh: “Tớ đi ngủ phòng cho khách.”
Triệu Dư vào phòng cho khách đã đối mới khăn trải giường: “Trước tiên ngủ đi, có việc gì ngày mai lại nói.”
Tô Nghi gật đầu, dựa gần gối đầu nằm xuống, lại không hề buồn ngủ, Triệu Dư ở ngoài cửa thu dọn, tiếng bước chân không lớn, nghe lại càng thêm rõ ràng.

Cô suy nghĩ nửa ngày, trước tiên liên hệ với bạn học ở trước ngoài, là lớp trưởng của cô.


Lúc trước cô ấy không có cách nào để vào Desna, là cô giúp hỗ trợ viết thư đề cử đi vào, do đó thái độ cô ấy đối với cô rất tốt, về nước xong cũng sẽ liên hệ cô.

Mà Tô Nghi vẫn luôn không có chủ động đi tìm bạn học chung này.
Cô nằm nghiêng, liên hệ lớp trưởng, suy nghĩ xong câu nói lại xóa đi, tay run đến kịch liệt, cuối cùng vẫn là gửi một tin nhắn qua đó:“Lớp trưởng, tớ là Tô Nghi.”
Bên kia trả lời trong tức khắc: “Tô Nghi? Cậu đột nhiên tìm tớ? Có việc gì sao?”
Tô Nghi: “Tớ có thể làm phiền cậu một chuyện không? Trước kia sinh nhật của mấy bạn học lớp chúng ta, cậu còn nhớ rõ không?”
Lớp trưởng thấy lạ: “Sinh nhật? Cậu muốn hỏi ai?”
Tô Nghi: “Đều hỏi hết.”
Lớp trưởng gửi: “Trước kia đi học tớ có ghi lại sinh nhật, chờ tớ về nhà tìm cho cậu.”
Tô Nghi biết đến ghi chép này, trước kia mỗi năm sinh nhật đều sẽ nhận được quà sinh nhật từ lớp trưởng thay mặt các bạn trong lớp, cô ấn di động: “Ừm, cảm ơn cậu.”
Lớp trưởng: “Không có gì, yêu cầu tớ hỗ trợ cứ việc nói, cậu hiện tại ở trong nước, cuộc sống thế nào? Nicole hai ngày trước còn nhắc tới cậu, hỏi cậu có muốn trở về không.”
Nicole là tổ trưởng thiết kế ở Desna, trước kia rất ngưỡng mộ tài năng của Tô Nghi.
Tô Nghi: “Tớ vẫn ổn, giúp tớ cảm ơn cô ấy.”
Lớp trưởng: “Cậu thật là Tô Nghi sao?”
Tô Nghi: “Sao vậy?”
Lớp trưởng: “Cậu nói nhiều hơn trước kia, xem ra trở lại cố hương, thật sự có thể thay đổi tính cách một con người.”
Tô Nghi rũ mắt, trả lời lớp trưởng xong cô buông di động.

Lại mở ra, muốn từ di động của cô tìm được một chút việc nhỏ không đáng kể về việc cô từng thích người khác.

Nhưng dù cho cô có tìm kiếm như thế nào, đều tìm không thấy.
Hứa Nhược Tinh nói do ảnh hưởng của mất trí nhớ.
Chuyển hết tình cảm dành cho người kia, chuyển dời đến trên người Hứa Nhược Tinh vì vậy cô mới thích Hứa Nhược Tinh như vậy, nhưng là tình cảm yêu thích có thể dời đi sao?
Tô Nghi không thể hiểu được.
Ý thức cô mê man, cho rằng ngủ không được, lại lăn qua lộn lại rơi vào cảnh trong mơ.


Ngược lại là Hứa Nhược Tinh một đêm không ngủ, vốn đã say rượu, hơn nữa một đêm không ngủ, tinh thần không tốt lắm.

Mặt trắng không có sức sống, trang điểm không che được mệt mỏi, lúc đến đi công ty Lê Thần nói: “Cậu cũng thấy đau đầu phải không?”
Tối hôm qua chơi quá sức, Lê Thần còn về nhà dì mình, sáng sớm nhân lúc dì còn chưa thức dậy liền chạy.

Bây giờ đau đầu như muốn vỡ ra, hối hận tối hôm qua không nên uống nhiều rượu như thế.
“Tớ bảo tiểu Trịnh đi mua thuốc.”
Lê Thần gật đầu: “Đúng rồi, Thụy An bên kia, hai ngày này tớ có cần đi theo dõi sát sao không?”
Đoạn đường mới, đối tác mới, ánh mắt đều tập trung ở nơi đó đây, đã chuẩn bị đi cùng Thụy An thương lượng nhãn hiệu kinh doanh.

Lần này SX mở show diễn thời trang được hưởng ứng không tệ, Thụy An gửi lời mời đến công ty bên này, đương nhiên, cũng sẽ mời Hoài Hải.
Chuyện giao lưu với đối tác như vậy đều là Lê Thần xử lý, hôm nay Hứa Nhược Tinh lại nói: “Để tớ đi cho.”
Lê Thần ngạc nhiên: “Cậu sao? Cậu muốn đi? Phải đi mất vài ngày đấy, cậu nỡ rời xa vợ cậu được sao?”
Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt nhìn Lê Thần, không nói chuyện.

Lê Thần như thế nào lại quên trước kia Hứa Nhược Tinh chính là ma cuồng công việc, chủ yếu trong khoảng thời gian này Tô Nghi xảy ra tai nạn xe cộ, lượng công việc của cô mới giảm bớt.

Hiện tại Tô Nghi khôi phục bình thường, lại bắt đầu bận rộn trở lại.
“Cũng được, cậu đi xem tình hình đi, nhưng mà trừ bỏ Hoài Hải, vài công ty khác cũng cần phải nắm bắt tình hình nữa.”
Rốt cuộc vị trí rộng lớn như vậy, đoạn đường tốt, ai không muốn chiếm, SX của các cô còn không có lớn mạnh đến mức người khác chủ động dâng lên trước mặt cho, chỉ việc nhận.
Hoài Hải đã cùng Thụy An lén liên hệ đi hai đoạn đường, cái khác, liền phải xem tình hình.
“Đã biết.” Nói xong nhìn về phía Lê Thần: “Kinh Nghi bên kia liên hệ được chưa?”

Là ý tưởng của Hứa Nhược Tinh, muốn liên hệ với công ty điện ảnh bên kia, làm nhãn hiệu nhà tài trợ, như vậy dễ dàng mở rộng SX.
“Đã liên hệ giám đốc bên kia, không dễ nói chuyện, nghe nói sếp tổng Kinh Nghi không dễ nói chuyện.” Nói tới đây Lê Thần cười: “Tuy nhiên có một điểm chung với cậu.”
Hứa Nhược Tinh tò mò: “Điểm chung?”
Lê Thần trêu chọc: “Thương vợ đó.”
Cô trừng liếc mắt một cái, nói công việc mà cũng không đứng đắn như vậy.
Phát hiện ánh mắt ấy, Lê Thần thu lại cười, ngồi thẳng thân người dậy: “Tớ lát nữa sẽ liên hệ lại.”
Vừa dứt lời, cửa bị gõ vang, Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu: “Mời vào.”
Thư ký kẹp văn kiện đi vào, thấy Lê Thần đang ở đây, hơi gật đầu: “Lê tổng.”
“Chuyện gì?”
Thư ký thông báo: “Hoài Hải bên kia giảm giá đè ép thị trường.”
Lê Thần dẫn đầu phản ứng lại đây: “Đè ép thị trường? Sản phẩm bộ sưu tập mùa hè sao?”
Thư ký gật đầu, SX hôm qua thắng Hoài Hải, trong giới đều biết.

Hoài Hải tám phần là cảm thấy mất mặt mũi không nhịn được, đưa sản phẩm đè ép thị trường, nâng cao doanh số bán hàng, như vậy cũng không tính quá bị SX làm mất mặt mũi.
Lê Thần cười nhạo: “Thật đúng vô liêm sỉ.”
Trang phục mùa hè của Hoài Hải giá cả luôn luôn thấp, hiện tại lại đè ép giảm thêm một ít, mục đích không cần nói cũng biết.

SX không có khả năng đi theo giảm giá, Hoài Hải căn cơ lâu đời, nhãn hiệu khác đối với Hoài Hải không thể ảnh hưởng lớn.

Nhìn họ đè ép thị trường cũng sẽ không nhiều lời, nhưng SX nếu cũng như vậy, mũi nhọn khẳng định chỉ vào SX.
SX đang trong giai đoạn phất lên, vẫn là không cần chọc phải đầu mũi nhọn này vẫn tốt hơn.
Hứa Nhược Tinh suy tư một lát liền nói: “Chúng ta cứ theo lẽ thường.”
Thư ký gật đầu: “dạ.”
Cô nói xong đưa thuốc cho Hứa Nhược Tinh: “Hứa tổng, thuốc của chị.”
“Đi rót cho Lê tổng cốc nước.”
“Tớ tự mình đi, cậu cứ làm việc trước đi.”
Chờ thư ký đi rồi, Lê Thần bưng cái ly, ngửa đầu uống một viên thuốc, đến bên cạnh sofa ngồi xuống: “Cừ tổng điên rồi sao? Không phải thua một vụ kiện tụng? Đáng làm vậy không?”
Nói xong vỗ vỗ sô pha, đã thay cái mới, còn rất thoải mái, mai này cô cũng muốn thay đổi cái mới.
Hứa Nhược Tinh trầm tư vài giây, nói: “Nghe nói khu ngoại ô phía Đông bên kia sắp khai phá một miếng đất, làm phố buôn bán.”

Lê Thần hiểu ý: “Ồ, là phố buôn bán đi.”
Doanh số bán hàng chính là con số chứng minh cho một thương hiệu, doanh số cao cần ưu tiên lựa chọn đoạn đường cùng cửa hàng, là đạo lý chưa bao giờ thay đổi từ cổ chí kim, xem ra là Cừ tổng cáo già nghe được thông tin ở đâu đó.
“Chúng ta đây...”
Hứa Nhược Tinh biết cô ấy muốn hỏi gì nói tiếp: “Chúng ta cùng Hoài Hải không giống nhau, cho dù đoán được, cũng không thể dùng loại biện pháp này.”
Cũng đúng, Lê Thần cắn môi, cau mày.
Vài phút sau, điện thoại bàn văn phòng Hứa Nhược Tinh sáng lên, cô trả lời, trợ lý hỏi: “Hứa tổng, hôm nay thiết kế mở cuộc họp, chị có qua không?”
“Tôi không qua đâu.”
Tắt máy bàn, Lê Thần còn nằm trên sofa, cũng không biết nói thầm cái gì, Hứa Nhược Tinh nghe được thất thần, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa.
Nửa giờ sau, vẫn ra khỏi văn phòng.
Trong phòng hội nghị có hai tổ của phòng thiết kế đang ngồi.
Tô Nghi ngày hôm qua đã tự giới thiệu, hôm nay chính thức làm việc, đang nghe tổ trưởng đứng ở phía trên nói vấn đề phương hướng thiết kế, vừa quay đầu, liền thấy được Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa, giám đốc cũng nhìn đến, vội tiếp đón: “Hứa tổng, chị đã tới.”
Rồi nhân viên trong phòng hỗ trợ kéo ghế dựa, liền ở bên cạnh Tô Nghi.
Tô Nghi không nhúc nhích, vừa rồi ngón tay thon dài xoay nghịch bút cũng ngừng lại, cúi đầu, nghe được bên cạnh người người đều đang chào hỏi: “Hứa tổng buổi sáng tốt lành.”
“Hứa tổng...”
Cho đến khi Hứa Nhược Tinh ngồi xuống, Tô Nghi mới quay đầu, mới qua một đêm mà giống như qua thật lâu rồi, dáng vẻ Hứa Nhược Tinh quen thuộc lại xa lạ.

Chuyện tối hôm qua rõ ràng trước mắt, chân thật lại như giả, giây phút bốn mắt nhìn nhau, Tô Nghi nghĩ đến Hứa Nhược Tinh nói những lời đó.

Cảm giác lạnh lẽo từ ngực chui ra, áp xuống rung động mới vừa rồi trông thấy Hứa Nhược Tinh.

Tất cả cảm xúc bị đè nặng, nặng nề ở ngực va chạm, vài giây trôi qua, Tô Nghi nắm thật chặt bút trong tay, chào hỏi: “Chào, Hứa tổng.”
Môi mỏng phun ra ba chữ, giọng nói nhè nhẹ, cũng không cao, lại được Hứa Nhược Tinh nghe ra rất rõ ràng.
Cô mím môi, đường cong sườn mặt, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt nên thần kinh khắp nơi đều đang công kích cô.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên ghế, tay dùng sức chống lên tay nắm, sắc mặt trắng bệch, hơi gật đầu một cái, nói với Tô Nghi: “Chào, Tô tổng giám.”.