Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa, nhìn Tô Nghi cùng Lam Lâm mặt đối mặt đứng nói chuyện phiếm.
Biểu cảm cô nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Nghi bị mọi người vây quanh, không thấy được Hứa Nhược Tinh.
Giọng nói trong trẻo của Lam Lâm truyền đến: “Không mời em vào uống một chén nước sao?”
Tô Nghi cười: “Vào đi.”
Lui nửa bước, Lam Lâm tiến vào trong văn phòng, so với văn phòng của giám đốc thiết kế trước khác nhau rất lớn.
Tô Nghi bảo trợ lý bưng hai ly cà phê mang vào, đồng nghiệp tụ tập ngoài cửa dần dần giải tán đi, thư ký hỏi Hứa Nhược Tinh: “Hứa tổng, đi vào không?”
“Không đi vào, Lê Thần khi nào trở về?”
“Lê tổng nói là trước đêm nay sẽ về.” Thư ký lại nói: “Chị ấy đã đặt bàn ăn tối nay.”
Hứa Nhược Tinh gật đầu: “Bùi luật sư tới rồi sao?”
“Đã tới rồi, ở phòng họp ạ.
Hà Khúc cũng đi qua đó.”
Cô ừm một tiếng: “Đi thôi.”
Trước khi rời đi vẫn là liếc mắt nhìn văn phòng Tô Nghi, cuối cùng quay đầu rời đi.
Tô Nghi rũ mắt nhìn di động, nghe được Lam Lâm hỏi: “Hôm nay liền chính thức đi làm rồi ạ?”
“Thứ hai tuần sau, hôm nay lại đây làm thủ tục.”
“Vậy cuối tuần mời chị ăn một bữa cơm được không?”
Tô Nghi cười: “Hợp tác thành công tôi mời Lam tiểu thư ăn.”
Lam Lâm chớp mắt, khẽ hỏi: “Tô tổng giám buổi chiều có việc gì không?”
Tô Nghi nhìn về phía cô ấy, Lam Lâm dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, tìm không ra một chút vấn đề.
Từ khi làm diễn viên, yêu cầu đối với bản thân càng nghiêm khắc.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người mời cô ấy về làm đại diện, như giá treo quần áo điển hình, mặc gì cũng đẹp.
Cô cũng cho rằng như vậy, càng cảm thấy SX có thể mời được cô ấy, doanh số bán hàng của quý một khẳng định sẽ tăng lên gấp bội.
Do đó cô đối Lam Lâm đều là vô cùng ân cần dù bị hỏi tới lui cũng không bực, chỉ hỏi lại: “Lam tiểu thư có việc gì sao?”
“Buổi chiều không phải mở phiên tòa sao?” Lam Lâm nói: “SX cùng Hoài Hải, Tô tổng giám muốn cùng nhau qua đi đó không?”
Tô Nghi dừng một chút.
Đi qua đó, nhìn Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa tranh chấp cãi nhau sao?
Cô lắc đầu: “Tôi không đi được.”
Lam Lâm thấy thế không có nhiều lời, mà là xách theo túi xách nói: “Em đi đây, có thời gian lại nói chuyện tiếp.”
Tô Nghi bảo trợ lý tiễn Lam Lâm ra thang máy.
Trong văn phòng không có người, Tô Nghi hỏi trợ lý: “Hứa tổng có ở công ty không?”
“Hứa tổng đi đến tòa án, giám đốc cũng đi qua.”
Đại khái là bởi cô vừa tới công ty cũng không kêu cô qua đó.
“Chị có muốn qua đó không?”
Tô Nghi lắc đầu: “Tôi không đi đâu.”
Cô nói xong cửa văn phòng lại bị gõ vang, trợ lý đi mở cửa, lần lượt từng người ôm bó hoa tươi tiến vào, vừa đi vừa giới thiệu: “Cái này là tổ trưởng tổ một tặng, cái này là tổ trưởng tổ hai tặng chị, cái này là giám đốc tặng, cái này là nhân sự bên kia....”
Vài chậu, Tô Nghi thấy nhiều hoa như vậy, văn phòng lớn như thế, cô cuối cùng để trợ lý đều đặt bên cạnh cửa sổ sát đất.
Trợ lý ra khỏi văn phòng, cô ngồi trên ghế làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu sửa sang lại tư liệu cùng văn kiện mang đến đây, còn có một ít sách.
Ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn điện thoại, Hứa Nhược Tinh còn chưa thấy gửi tin nhắn cho cô.
Mở phiên tòa sao?
Hình như là buổi chiều hai giờ mới mở phiên toà.
Tô Nghi cắn môi mở ra khung chat với Hứa Nhược Tinh.
mỗi ngày sáng tối đều gặp mặt, trừ bỏ giữa trưa cô hỏi Hứa Nhược Tinh ăn cái gì ra, đề tài nói chuyện giữa hai người rất ít.
Không biết là Hứa Nhược Tinh đang bận, hay là không có lời nào muốn nói với cô.
Chính là mỗi ngày ở nhà, cô lại cảm thấy Hứa Nhược Tinh cũng muốn tiếp xúc với cô.
Thật không hiểu được.
Có chút đau đầu, cô ấn huyệt thái dương, xem thời gian trên điện thoại một phút một giây trôi qua.
Tới hai giờ, hai giờ một phút, cô cầm di động cùng chìa khóa xe trên bàn làm việc, trực tiếp lái xe đi tòa án.
Tới cửa, cô cũng không có xuống xe, mà là ngừng ở bên ngoài.
Hai ngày này cô có nghe Hứa Nhược Tinh cùng Lê Thần nói chuyện phiếm, phần thắng bên các cô vẫn là rất lớn.
Cũng đúng, Bùi Y Nhiên có bao giờ thua kiện đâu.
Không biết các cô hiện tại bên trong tình huống như thế nào, là đang khắc khẩu rất kịch liệt, hay là bình thản giao lưu.
Nhiều năm như vậy, đôi vợ chồng đã tìm được cách thức giao tiếp nhẹ nhàng với nhau hay chưa?
Tô Nghi mở ra cửa sổ xe, tay chống đầu, vài phút sau lục tìm điện thoại trong túi xách, lên official website.
Lần đầu tiên nghe nói cha mẹ giằng co trên tòa án, cô trộm lấy điện thoại của bà ngoại, ấn Baidu mới phát sóng trực tiếp.
Như trong tưởng tượng của cô, hai người nổi lên tranh chấp, nhưng cũng cùng tưởng tượng không hoàn toàn giống nhau, không phải tranh chấp tê tâm liệt phế.
Mẹ cô cảm xúc mãnh liệt, mênh mông, cách màn hình cũng có thể làm cảm xúc của cô đi theo kích động lên
Kịch liệt.
Phiên tòa lần ấy, mẹ cô thắng kiện.
Về sau cô không có xem thêm phiên tòa giữa hai người nữa.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi trưởng thành Tô Nghi lên trang web official, tìm tòi.
Khi nhấn vào tay cô còn run run, phát hiện không có phát sóng trực tiếp hai giờ buổi chiều.
Khẳng định là Hoài Hải xin không phát sóng trực tiếp.
Nguyên do nào theo bản năng cho rằng là Hoài Hải?
Tô Nghi cũng không biết, cô ngồi ở trong xe, nhìn cửa tòa án người đến người đi, các loại người nào cũng có, cô nhìn nhìn đột nhiên thấy được người quen thuộc.
Là Hà Khúc.
Kết thúc rồi sao?
Cô cử động cổ, tay ấn sau cổ, nhéo nhéo, cảm giác lo lắng giảm bớt nhưng thân người thấy không khoẻ, liệu có thắng kiện không? Tô Nghi nhìn không ra, cô chỉ thấy Hà Khúc vẫn luôn khóc, bên người cô ấy hẳn là bạn thân, nâng cô ấy đi xuống bậc thang.
Thua kiện rồi sao?
Tô Nghi căng thẳng lo lắng, mở ra cửa xe, ánh mặt trời cực nóng, chiếu đến cô có chút choáng váng đầu.
Cô liền như vậy đứng ở tại chỗ, xem Hà Khúc được bạn đỡ đến bên cạnh bãi đỗ xe.
Hà Khúc không biết nói câu gì, bạn của cô ấy gật gật đầu, xoay người chạy chậm rời đi.
Cô ấy một mình ngồi ở vườn hoa, Tô Nghi đột nhiên không có dũng cảm tiến lên.
Hà Khúc từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc, tay run rẩy còn không có bật lửa.
Cô đi qua, bóng râm chiếu lên trên người Hà Khúc, Hà Khúc ngửa đầu, nhìn thấy cô liền vội vàng vo điếu thuốc trong tay, chào hỏi: “Tô tiểu thư.”
Nói xong sửa lời: “Tô tổng giám.”
Tô Nghi ngồi ở bên người cô ấy, đưa cho cô ấy một tờ giấy, Hà Khúc nhận lấy lau đi gương mặt, nói: “Cảm ơn.”
“Hứa tổng đâu?” Tô Nghi hỏi, đôi mắt nhìn cửa.
“Hứa tổng còn ở bên trong, Bùi luật sư cũng ở trong đó.”
Tô Nghi gật đầu: “Hôm nay, thắng kiện hay là...”
“Thắng kiện.”
Trong giọng nói không nên lời, thanh âm nhảy nhót cùng kích động, kích động đến phát run.
Tô Nghi một lòng thả xuống: “Thắng kiện là được.”
“Ít nhiều nhờ vào Bùi luật cùng Hứa tổng.” Hà Khúc thấy chóp mũi đau xót, thanh âm nghẹn ngào: “Thật sự cám ơn mọi người.”
Cô quay đầu nhìn Hà Khúc.
Hà Khúc trong khoảng thời gian này gầy ốm đi rất nhiều, người như còn bộ xương, cằm đều vêu ra, so lần trước gặp ở Hoài Hải mặt càng gầy hơn.
Nhưng đáy mắt lại có vẻ kích động kiên định, nhắc tới Bùi luật sư mới có.
Tô Nghi đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy Bùi luật sư thế nào?”
“Bà ấy đặc biệt có năng lực, còn rất tốt, trước khi mở phiên toà vẫn luôn cổ vũ động viên em, bảo em không cần lo lắng.” Hà Khúc tựa hồ muốn cười, cười không nổi, di chứng của việc quá lo lắng còn chưa hết, vẻ mặt buồn cười: “Em nếu có năng lực, cũng muốn trở thành người như vậy.”
Cũng muốn trở thành, người như vậy?
Hóa ra có người kính trọng mẹ cô, coi mẹ cô như thần tượng.
Hóa ra mẹ của cô cũng biết an ủi người khác, cổ vũ người khác.
Thi đại học ngày đó, bà ngoại đã lâu mới làm một bàn lớn đồ ăn, tuy rằng không nói rõ, nhưng cô nhìn ra được, hẳn là mẹ cô cũng sẽ về.
Sau đó cô nghe được bà ngoại gọi điện thoại trách cứ: “Con gái thi đại học, con cũng không thể trở về một lần, nói một câu cố vũ con bé sao?”
Ngày đó cô thấp thỏm ngồi ở trước bàn cơm, mỗi một lần xe bóp còi đều làm tinh thần cô thấp thỏm không yên, nhìn ra toàn là đi ngang qua.
Đi ngang qua, tổng cộng 23 chiếc xe.
Không có một chiếc nào là của Bùi Y Nhiên.
Tô Nghi đột nhiên cảm thấy chính mình trước kia vẫn luôn canh cánh trong lòng những chuyện đó, căn bản chưa từng thử tìm hiểu lý do vì sao.
Thật ra Bùi Y Nhiên không phải không biết, không phải không hiểu, chỉ là không muốn lãng phí thời gian trên người cô.
Suy nghĩ rộng mở thông suốt, Tô Nghi không hề đối với mẹ mình nhớ mãi không quên.
Cô nhìn người đi ra, đầu tiên nhìn thấy chính là Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh bị vây quanh ở giữa, bên cạnh có người của Hoài Hải, còn có đoàn người của Bùi Y Nhiên.
Hứa Nhược Tinh liếc mắt một cái liền thấy Tô Nghi, bước chân dừng một chút, cách đám người nhìn Tô Nghi, nói với người bên cạnh: “Xin lỗi không tiếp được.”
Bên cạnh người với người đang cãi cọ ầm ĩ, cô xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Tô Nghi.
Hà Khúc cũng đứng lên, chào một tiếng Hứa tổng, ngay lúc đó bạn Hà Khúc cũng đến đưa cô ấy rời đi.
“Như thế nào lại đây?”
Hứa Nhược Tinh mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong là sơ mi trắng đặc biệt nghiêm túc, Tô Nghi nhìn áo sơ mi: “Lại đây nhìn xem một chút, thắng kiện rồi à chị?”
Hứa Nhược Tinh gật đầu: “Thắng rồi.”
Hứa Nhược Tinh nghe được giọng nói phía sau, là đoàn người đi cùng Tô Trường Hòa.
Hứa Nhược Tinh cố tình ngăn cản tầm mắt của Tô Nghi, không ngờ Tô Nghi so với trước kia đã khác hoàn toàn, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều treo ở trên người cô, dường như Tô Tường Hòa vừa mới đi qua là một người xa lạ.
So với trước kia nghe được giọng nói của Tô Trường Hòa liền nổi lên phản ứng thì Tô Nghi hiện tại khác nhau như một trời một vực.
Tô Nghi còn nhìn Hứa Nhược Tinh, không hề chuyển rời ánh mắt đi nhìn những người khác, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ về công ty ạ?”
“Một lát nữa Lê Thần trở về, chị thuận tiện đi đến sân bay luôn.”
“Em đi cùng chị.”
Hứa Nhược Tinh nhìn cô hai giây, gật đầu: “Ừm.”
Xe là Hứa Nhược Tinh lái, Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, nhìn ngoài cửa sổ xe, vô cùng an tĩnh.
Hứa Nhược Tinh thường thường liếc nhìn cô ấy một cái, vừa định mở miệng, điện thoại của Tô Nghi rung lên, click mở, là tin nhắn của Triệu Dư gửi tới: “Có phải thắng kiện rồi hay không?”
Tô Nghi: “Sao cậu lại biết được?”
Triệu Dư: “Tớ cũng là có quan hệ rộng nha!”
Tô Nghi cúi đầu cười.
Triệu Dư: “Nói đi, hai người bọn cậu hiện tại tình huống thế nào? Còn không cùng phòng nữa không?”
Tô Nghi dựa cửa sổ một chút, lần đầu tiên nhìn đến đề tài này cô thấy thẹn thùng.
Hiện tại nhìn đến, cô cảm thấy mờ mịt, tại sao không cùng phòng? Cô cũng muốn biết vì sao, mỗi ngày Hứa Nhược Tinh thà rằng tình nguyện ngủ trong phòng sách cũng không tới phòng ngủ chính?
Là không quen với tính tình của cô hiện tại?
Nhưng cô không phải là cô sao?
Vốn dĩ tin tưởng lý do vững chắc, hiện tại có hoài nghi một chút, Tô Nghi bắt đầu dao động.
Di động ở lòng bàn tay chấn động, Tô Nghi cúi đầu, nhìn đến Triệu Dư gửi tin nhắn tới: “Dù sao tớ có tra xét tư liệu, nhưng tìm không thấy nguyên nhân gì, cậu không cùng Hứa Nhược Tinh nói chuyện nghiêm túc à?”
Tô Nghi cắn môi, Triệu Dư lại gửi: “Nhưng mà tớ có tra được một chuyện.”
Tô Nghi: “Chuyện gì?”
Triệu Dư: “Hứa Nhược Tinh hồi chị ấy học cấp ba, có bạn gái, cậu biết không?”
Tô Nghi nhìn chằm chằm di động, mắt cũng chưa chớp, màn hình di động tối đi cũng chưa lấy lại được tinh thần..