Úc Tử An bị lời Tô Nghi nói làm nghẹn một chút, cô ấy nói cái gì? Khoe vợ sao?
Úc Tử An chớp chớp mắt, hoang mang nhìn về phía người trước mặt.
Tô Nghi trước kia, đừng nói khoe vợ, chính là một lời đều không đề cập tới, người ngoài muốn biết tình trạng hôn nhân của cô ấy chỉ có thể từ một ít việc nhỏ không đáng kể tìm hiểu.
Ví dụ như, công ty Hứa Nhược Tinh tổ chức tiệc, cô ấy sẽ tham gia, ví dụ như, một vài hoạt động thương vụ của Hứa Nhược Tinh, cô ấy cũng sẽ tham gia, đứng ở bên cạnh Hứa Nhược Tinh, thanh lãnh đoan trang, một bộ dáng nhạt nhẽo xa cách.
Đúng thật là bộ dáng khó mà thích.
Không như Tô Nghi hiện tại hồn nhiên tự nhiên, đáng yêu.
Đáng yêu?
Úc Tử An nhếch khóe miệng, phát hiện bản thân cư nhiên dùng cái này từ hình dung người vẫn luôn cảm thấy chán ghét, lông tơ cô đều dựng thẳng lên tới, lập tức uống sạch cái cốc cà phê nói: "Cô ngồi đi, tôi đi đây."
Tô Nghi gật đâu.
Chờ Úc Tử An rời khỏi, cô lại lấy một cốc nước, thành viên trong tổ như vỡ tổ.
"Tổ trưởng, chị không sao chứ?"
"Tổ trưởng, hai người không cãi nhau đi?"
Tô Nghi cảm thấy buồn cười: "Không có mà."
Hoàn tỷ ngó cô lại ngó hướng Úc Tử An vừa mới rời đi mang theo nụ cười, trong lòng có chút khả nghi, hỏi Tô Nghi: "Có phải Cừ tổng chọn tổ hai đến show biểu diễn thời trang hay không?"
Bằng không không có lý do gì, Úc Tử An sẽ nói giỡn với Tô Nghi, người này luôn luôn là hận không thể hủy bỏ đi tổ thiết kế của các cô, hận chết các cô, như thế nào sẽ bình thản ngồi nói chuyện phiếm với Tô Nghi như thế.
Cô ta trước nay chỉ có khoe khoang.
Tô Nghi lắc đầu: "Còn không có..."
Nói còn chưa dứt lời, di động vang lên, Tô Nghi cúi đầu, là dãy số điện thoại của phó tổng, cô không chần chờ trả lời điện thoại: "Tô Nghi, có rảnh không? Tới văn phòng của tôi một chuyến."
Không có thông qua trợ lý, không có gọi bằng điện thoại bàn của công ty, mà liên hệ với cô bằng số điện thoại cá nhân.
Tô Nghi nhíu mày lại: "Vâng, em lập tức qua đó."
Cô cất di động, đưa cái cốc cho Hoàn tỷ: "Giúp em mang về, em đi lên phòng phó tổng một chuyến."
Hoàn tỷ gật đầu.
Tô Nghi một mình lên lầu, văn phòng phó tổng ở tầng cao nhất, ấn tượng của cô đối với phó tổng không sâu lắm, nói đúng ra, ấn tượng của cô đối với hai lão tổng đều không sâu đậm lắm.
Trước kia có giám đốc thiết kế cũ phụ trách giao tiếp, cô chỉ có lộ diện ở cuộc họp về thiết kế mới, cùng bọn họ rất ít lần chạm mặt, cho nên cô cũng không biết phó tổng gọi cô đi gặp là vì chuyện gì.
Tới cửa văn phòng, thư ký hơi gật đầu: "Tô tiêu thư, bên này."
Thư ký gõ gõ cửa, bên trong nói: "Mời vào."
Tô Nghi đẩy cửa ra đi vào, ánh mắt đầu tiên đã thấy được Tô Trường Hòa.
Thân người cô cứng đờ vài giây, bên tai vang lên thanh âm chói tai, phó tổng nói: "Tô Nghi, tới, ngồi."
Tô Nghi trắng bệch gương mặt, cô đi qua đó, phó tổng tiếp đón cô ngồi ở trên sô pha.
Tô Trường Hòa ngồi đối diện, mặt xanh mét, thần sắc rất kém, nhìn thấy Tô Nghi cũng không nói chuyện.
Tô Nghi hơi hơi hé miệng, vẫn là không ra tiếng, sau khi vào chỗ ngồi, phó tổng bưng tới một ly trà cho cô: "Uống nước đi."
Tô Nghi đưa tay cầm lấy: "Cảm ơn."
Phó tổng nói: "Tô Nghi, nghe nói gần đây bởi vì show diễn thời trang sắp tới nên rất bận?"
Tô Nghi giương mắt nhìn hắn, lại nhìn Tô Trường Hòa, nhấp một ngụm trà: "Các thành viên trong tổ đều đang rất chăm chỉ làm việc."
"Nỗ lực là chuyện tốt." Phó tổng nói: "Trước kia nghe Trương tổng luôn nhắc tới em, luôn muốn làm quen thêm với em nhưng không sắp xếp được thời gian.
Hiện tại em lập tức sắp nhận chức giám đốc thiết kế, hiếm khi có được cơ hội tâm sự một chút, buổi tối có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Cùng nhau ăn một bữa cơm?
Nhậm chức?
Tô Nghi trong lúc nhất thời có chút không hiểu, nhưng vẫn là gật đầu: "Được ạ."
Phó tổng thấy cô đồng ý không khỏi thoải mái hơn không ít, nói: "Vừa lúc có thời gian, tôi cũng muốn mời mẹ em lại đây, cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tô Nghi hiểu được, nói đi nói lại nhiều lời như vậy, cuối cùng là muốn hẹn với mẹ của cô: "Mẹ em tương đối bận, không nhất định..."
"Tô Nghi." Phó tổng đánh gãy lời cô nói: "Chúng ta cũng không gạt em, Hoài Hải cùng Hứa tổng chắc em hẳn là biết rồi đi, quan hệ giữa em và Hứa tổng, nói vậy em cũng nhận thức chuyện này.
Nhưng em hiện tại là người của Hoài Hải chúng ta, việc công và việc tư chúng ta không thể lẫn lộn, em sắp lên chức giám đốc thiết kế, lợi ích của Hoài Hải và em chung một nhịp thở, em càng phải giúp đỡ Hoài Hải."
Tô Nghi có lẽ cũng nói chuyện nhiều với Hứa Nhược Tinh, cũng biết mẹ cô nhận làm cố vấn pháp lý cho SX, lúc này mới tới tìm đến cô, dùng chức giám đốc thiết kế dụ hoặc cô giúp Hoài Hải.
Có phải quá ngây thơ rồi không?
Trước kia dù cho quan hệ giữa Hứa Nhược Tinh cùng cô như thế nào, cho dù hai bên xảy ra kiện tụng.
Dựa vào quan hệ giữa cô cùng Bùi Y Nhiên, cô sẽ không lợi dụng điều đó để bản thân có thể ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế.
Dùng cách như vậy để có được vị trí giám đốc thiết kế, cô khinh thường.
Tô Nghi rũ mắt, buông cái ly trên tay, nhìn về phía phó tổng nói: "Hoài Hải là công ty em đang làm việc, em không hy vọng nó xảy ra chuyện."
Phó tổng sắc mặt hòa hoãn lại.
Tô Nghi tiếp tục nói: "Những gì ngài vừa mới nói rất đúng, Hứa Nhược Tinh tuy rằng là vợ em, nhưng không nên công và tư không rạch ròi."
Phó tổng cười: "Em hiểu được là tốt."
Tô Nghi gật đầu: "Chính vì em hiểu nên em không thể hẹn mẹ ra ăn cơm.
Về công, em cùng mẹ chưa từng có quan hệ hợp tác.
Về tư, phó tổng vừa rồi cũng nói, không nên công và tư chẳng phân minh.
Do đó bữa cơm này, em không có cách nào mời mẹ đến đây được."
Phó tổng tắt nụ cười.
Tô Nghi nhìn hắn hơi gật đầu: "Vậy không còn việc gì nữa, em đi trước."
"Làm càn!" Tô Trường Hòa đã mở miệng: "Con nói chuyện cùng với lãnh đạo của mình như thế sao?"
Phó tổng sắc mặt khó coi, giọng nói của Tô Trường Hòa lạnh như băng: "Nhìn thấy ta ngồi đó đều không biết chào hỏi một tiếng, con nhiều năm như vậy học được thứ gì! Cơ bản lễ nghi đều không có sao?!"
Đang tức giận Bùi Y Nhiên, giờ về đây trút giận hết lên người Tô Nghi.
Trên đường trở về lúc nãy, trợ lý nói cho ông ta, trên tay Bùi Y Nhiên có chứng cứ không đơn giản những cái đó, quan trọng nhất bà ta có nhân chứng, có thể chứng minh bản hợp đồng kia có vấn đề.
Chỉ dựa vào chứng cứ hiện tại đang có, Hoài Hải muốn kiện Hà Khúc, đó là chắc thắng.
Nhưng kể tiếp phiền toái liền khá lớn, Hoài Hải phải thừa nhận sẽ mang tới ảnh hưởng xấu.
Vì một vụ kiện tụng nhỏ làm ảnh hưởng đến danh dự của Hoài Hải, hoàn toàn không đáng, hắn còn chưa có nói gì, phó tổng đã muốn thỏa hiệp.
Cho nên hắn dọc theo đường đi nghẹn cục tức, không có chỗ nào để phát ti3t.
Hiện tại đổ hết lên người Tô Nghi.
Tô Nghi cũng không cam lòng yếu thế trừng mắt trở lại, nhìn chằm chằm hắn vài giây, ngón tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, đột nhiên cười: "Nơi này là Hoài Hải, là công ty, ông là cố vấn pháp luật cho công ty, tôi là tổ trưởng phòng thiết kế, xin hỏi, yêu cầu tôi chào hỏi ông cái gì?"
Tô Trường Hòa ngẩn ra.
Tô Nghi trước kia không phải là tính cách hay tranh luận, cô thông thường lạnh lùng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn, vẻ mặt hờ hững cùng Bùi Y Nhiên không có khác nhau lắm.
Làm người khác thấy chán ghét.
Khi nào thì cô nhanh mồm dẻo miệng như thế?
Tô Trường Hòa bị chọc tức mặt xanh mét, tay dựng thắng lên chỉ vào Tô Nghi: "Con đây là cái thái độ gì!"
Tô Nghi nắm chặt bàn tay, thân người căng chặt, cắn chặt răng, cắn đến gắt gao, mở miệng nói giọng cũng thực cứng đờ: "Tô luật sư hy vọng tôi có thái độ như thế nào?"
Phó tổng mắt thấy hai người làm ầm lên vội lên tiếng: "Thôi đừng làm ầm."
Hắn nhìn Tô Trường Hòa, nói với Tô Nghi: "Em đi về làm việc trước, buổi tối ăn cơm em cứ về cẩn thận suy xét, vị trí giám đốc thiết kế, cũng không thể chờ lâu được."
Tô Nghi cúi đầu, không nói chuyện, đi qua trước mặt hai người.
Tô Trường Hòa tức giận đá bàn trà, sắc mặt phó tổng cũng rất âm trầm.
Cô trở lại tổ một, thành viên sôi nổi hỏi: "Tổ trưởng, lên lầu chưa?"
Các cô không biết Tô Nghi là bị phó tổng kêu đi, cho rằng Cừ tổng gọi cô lên nói chuyện về show thời trang.
Tô Nghi gật đầu: "Lên rồi."
Hoàn tỷ hỏi: "Là nói về vấn đề show diễn thời trang sao?"
Bốn tổ đều canh cánh trong lòng vấn đề này, tố hai bên kia nghe nói Tô Nghi đi lên, lập tức liền truyền tai nhau, Tô Nghi nhìn về phía các cô, lắc đầu: "Không phải."
Hoàn tỷ cùng mọi người tuy mong chờ nhưng các cô vẫn lần lượt an ủi Tô Nghi: "Không có việc gì, tổ trưởng."
"Đúng vậy, còn chưa công khai mà, tố chúng ta khăng định có hy vọng."
Tô Nghi nhìn mọi người trong tổ thảo luận vô cùng phần chấn, nghĩ đến phó tổng nói những lời đó, có cảm thấy hơi bực mình, cô đứng dậy xách theo túi xách nói với Hoàn tỷ: "Em đi ra ngoài một chuyến, chị giúp em xin nghỉ buổi chiều."
Hoàn tỷ ngây người: "Vậy cơm trưa..."
"Mọi người đi ăn đi."
"Ừm, lát nữa chị đi nói với phòng nhân sự giúp em."
Tô Nghi rời đi khỏi Hoài Hải.
Ra khỏi công ty, phát hiện cũng không có nơi nào có thế đi, cô lái xe ở trung tâm thành phố đi dạo một vòng, đi đến cửa hàng bán hoa của Triệu Dư, mua một bó hoa, lái xe đi đến công ty Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh mới từ phòng họp ra tới, đang chọn người đại diện cho bộ sưu tập mùa hạ, mấy năm trước SX có lựa chọn nghệ sĩ và vận động viên, năm nay cũng chọn mấy người ra làm đại diện, vừa mới chọn ra được một nghệ sĩ.
Nghệ sĩ này trước kia là người mẫu, mấy năm nay bắt đầu đóng phim, không xem là đỉnh lưu, nhưng mức độ nổi tiếng không tệ.
SX lúc trước có cử người đến bàn bạc, đối phương chỉ nói có thể xem xét, Hứa Nhược Tinh vừa nhận được tin tức mới nhất rằng cũng có hai công ty khác mời cô ấy làm người đại diện cho bộ sưu tập mùa hè này, vì vậy ngay sau khi kết thúc cuộc họp, Hứa Nhược Tinh quyết định tự mình đi mời cô ấy.
Trợ lý đều chuẩn bị xong hết tư liệu, xách theo túi xách đi theo phía sau cô, nói với cô: "Lam tiểu thư ở Đông Uyển đóng phim, vừa rồi em có liên hệ với trợ lý, giữa trưa thời điểm ăn cơm có chút thời gian, có thể cùng chúng ta gặp mặt một chút."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, xuống thang máy đến gara, trợ lý lấy ra chìa khóa xe, ấn mở khóa nhìn thấy một chiếc xe quen mắt: "Hứa tổng, này không phải xe của chị sao?"
Là xe của Hứa Nhược Tinh, hơn nữa đưa cho Tô Nghi lái, trợ lý do biết nên mới kinh ngạc.
Hứa Nhược Tinh quay đầu thấy xe ngừng ở gara, cửa kính đen, cô nhìn không tới người ngồi bên trong.
Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng nhếch mày lên, đi đến cửa xe, hướng bên trong nhìn nhìn, gõ gõ cửa sổ xe, kêu: "Tô Nghi?"
Tô Nghi quay đầu, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đứng đó, nhanh chóng xuống xe: "Chị như thế nào xuống dưới đây?"
Hứa Nhược Tinh bật cười: "Sao em giờ này lại đến công ty chị?"
Tô Nghi a một tiếng, giọng nói thực tự nhiên: "Em nhớ chị."
Phía sau trợ lý theo sát đi lên nghe thấy câu nói như thế, rất biết ý lui ra sau vài bước làm bộ cầm lấy di động gọi điện thoại.
Hứa Nhược Tinh chạm vào chóp mũi, thanh giọng nói: "Đến đây lúc nào?"
Tô Nghi nói: "10 giờ em đến."
Hứa Nhược Tinh nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, cô nói: "Tới đây thì như thế nào không nói cho chị?"
Tô Nghi đứng ở trước mặt cô, nói cũng không lớn, hình như có chút ủy khuất: "Chị không phải nói hôm nay có nhiều việc sao, em không muốn quấy rầy chị."
Vậy ở chỗ này chờ cô một giờ sao?
Nếu cô không ra, Tô Nghi chuẩn bị chờ bao lâu?
Như thế nào lại ngốc như vậy.
Hứa Nhược Tinh cảm giác nhức nhối trong lòng đồng thời từ trong kẽ hở nhức nhói chảy ra một chút ngọt ngào: "Lần sau tới phải nói cho chị."
Tô Nghi gật đầu: "Dạ."
Nói xong dựng thẳng lên ba ngón tay, nói với Hứa Nhược Tinh: "Đợi một lát."
Hứa Nhược Tinh thấy cô xoay người vào trong xe, chớp mắt, một bó hoa hồng xuất hiện ở trước mặt.
Tô Nghi cười: "Tèn ten, đẹp không? Em lựa chọn kĩ càng, đều là hoa hồng vừa nở."
Xác thật rất tươi đẹp, đỏ như máu, diễm lệ chói mắt, một bông hồng làm người không rời mắt được, đáy mắt, ngực của Hứa Nhược Tinh đều được hình ảnh hoa hồng lấp đầy.
Cô nhìn về phía Tô Nghi, nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì lại tặng hoa cho chị?"
Vì cái gì?
Tô Nghi nghe thấy câu nói trong đầu không biết hiện lên vì chuyện gì, giây lát lướt qua: "Em cũng không biết." Nhẹ đáp rồi đưa hoa cho Hứa Nhược Tinh: "Chính là muốn tặng cho chị."
Rất muốn, rất muốn tặng chị..