Nhân Gian Tham Niệm

Chương 22: 22: Muốn Hôn





Hứa mẹ và Hứa ba rời đi vô cùng vui vẻ, kết hôn được hai năm, họ lần đầu tiên nghe được Tô Nghi nói có rảnh để về nhà, hơn nữa cô còn gọi một tiếng vợ ơi!
Quét qua ánh mắt Hứa Như Tinh lại thấy nhìn Tô Nghi ngây ngốc, xem ra tình cảm hai đứa vẫn êm đẹp.
Thấy các cô tình cảm ân ái, hai vợ chồng già vô cùng cao hứng, hiện tại hận không thể đi mua đồ ăn về để sẵn luôn, Hứa mẹ giữ chặt tay Tô Nghi: "Làm cá xào cho con ăn, nhìn con lần trước ăn rất ngon miệng."
"Lại mua thêm chút tôm hùm, mùa này vừa vặn là mùa tôm hùm, thịt nhiều."
"Còn có thể mua chút lươn, nấu canh, Tô Nghi mới ra viện, cần phải bồi bố nhiều."
Tô Nghi bị Hứa mẹ lôi kéo, các cô tiễn đôi vợ chồng già xuống lầu lên xe, đã bị lôi kéo nói một đường.
Hứa Nhược Tinh có chút hối hận, cô nhíu mày: "Mẹ."
"Làm sao vậy?" Hứa mẹ rất vui: "Con muốn ăn cái gì?"
Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Con thế nào cũng được."
Hứa ba nói: "Nhược Tinh à, Tô Nghi vừa mới gặp tai nạn xe, chuyện công việc của con cứ lùi lại đi, ở bên cạnh con bé nhiều hơn."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cô nhớ tới khi mới vừa về nhà thấy Tô Nghi tái nhợt sắc mặt, trầm mặc vài giây gật đầu: "Con biết ạ."
Thật vất vả tiễn được hai người đi về, Hứa Nhược Tinh nhìn đuôi xe nói: "Vất vả."
Trước kia mỗi lần ứng phó với cha mẹ cô, cô đều sẽ nói với Tô Nghi một câu như vậy, Tô Nghi sẽ trả lời cô: "Chị cũng vất vả rồi."
Hôm nay chậm chạp không thấy trả lời cô, Hứa Nhược Tinh quay đầu, phát hiện Tô Nghi đang chăm chú nhìn mình.
Hai bên đường tuy rằng có đèn nhưng không tính là sáng ngời mà có chút tối tăm, một ít côn trùng chiếm cứ ở dưới đèn, ánh sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu lên trên người Tô Nghi.

Ánh mắt Tô Nghi rất sáng, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, gió đêm gợi lên tóc mai vương trên sườn mặt cô ấy, một ít dán ở gương mặt, một ít dán ở trên cổ, tóc đen cùng da thịt trắng sứ, hình thành đối lập rõ ràng lại lộ ra cảm giác mềm yếu hiếm có.
Tô Nghi mỉm cười, nói: "Em không vất vả." cô hướng Hứa Nhược Tinh tới gần một bước: "Vợ, chị vất vả rồi."
Thanh âm mềm mại, vô cùng ỷ lại, Hứa Nhược Tinh hôm nay thật sự bận như con quay không nghỉ một giây, tinh thần cùng thân thế đều căng đến mức tận cùng, nhưng khi Tô Nghi mới an ủi một tiếng, toàn bộ đều tan rã.
Cô thậm chí cảm thấy chính mình nhất định là không đủ mệt, trái tim mới nhảy lên càng nhanh căng tràn sức sống như vậy.

Hứa Nhược Tinh hít sâu, tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, cô cúi đầu, Tô Nghi đã kéo tay cô đi vào trong nhà.
Hứa Nhược Tinh nhấp môi, nghe được Tô Nghi nói: "Cuối tuần chúng ta đi đến nhà chị trước, sau đó đi thăm bà ngoại, có thế chứ?"
Bình thường cuối tuần, Hứa Nhược Tinh đều là không có lịch trình gì, người mệt cũng yêu cầu một thời gian để nghỉ ngơi.


Cuối tuần cô không làm việc, trừ phi đặc biệt có chuyện khẩn cấp hoặc là đi công tác.

Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô thường đi phòng tập thể thao, giờ phút này nghe được Tô Nghi nói, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Cũng được."
Tô Nghi lại nói: "Em ngày mai liền đi làm luôn."
Hứa Nhược Tinh hơi kinh ngạc: "Không nghỉ ngơi sao?"
Tô Nghi nói: "Vốn dĩ cũng không có sao cả, trên tay em còn có nhiệm vụ cần hoàn thành."
Hứa Nhược Tinh quay đầu, từ trước Tô Nghi sẽ không chủ động nói đến chuyện công việc, tuy rằng chuyện này cũng không tính không thế nói, nhưng Tô Nghi im miệng không nói, chuyện ở công ty một mực không đề cập tới.
Cô cũng không hỏi nhiều.
Hai người về nhà, lúc sau Hứa Nhược Tinh ngồi trên sô pha, Tô Nghi thu dọn hết đồ uống trên bàn trà, thân ảnh bận bận rộn rộn, từ phòng khách đến trong phòng bếp.
Hứa Nhược Tinh đột nhiên nhớ đến Tô Nghi ngày đó véo cánh tay mình sau đó liền theo bản năng nhéo cánh tay thêm lần nữa, không xuống tay quá mạnh nhưng vẫn là rất đau.
Hóa ra không phải là mơ.
Nhưng hết thảy như thế nào phù phiếm giống như một giấc mộng?
Hứa Nhược Tinh theo trường phái thực tế, không có những mơ mộng hão huyền.

Từ khi đi học, cô đã bắt đầu xác định mục tiêu là sau khi tốt nghiệp mở một công ty, mục tiêu ấy ngày càng rõ ràng hơn nhưng khi gặp Tô Nghi nơi này, một lần rồi lại thêm một lần phá lệ.
Loại mơ hồ hư ảo này, cô vậy mà hy vọng xa vời thời gian càng dài một chút.
Ý thức được niềm tin của bản thân đang dao động,
Hứa Nhược Tinh đột nhiên đứng dậy.
Tô Nghi nhìn qua, hỏi cô: "Làm sao vậy? Muốn tắm rửa sao?"
Lời nói ôn nhu lại bao bọc lấy cô, Hứa Nhược Tinh hít sâu.

Tô Nghi tới gần cô, do mới vừa tắm rửa xong nên trên người Tô Nghi bao bọc mùi hương sữa tắm, nhàn nhạt, tươi mát.


Sợi tóc vén ra sau tai, một ít tóc mai xõa ra che khuất lông mày, đôi mắt càng sáng ngời, Hứa Nhược Tinh im lặng, gật đầu: "Ừm, đi tắm rửa."
Tô Nghi nói: "Muốn em giúp chị tìm áo ngủ không?"
Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không cần." Cô hướng phòng với tốc độ nhanh hơn nhiều so với bình thường, khi tới cửa quay đầu nhìn Tô Nghi một cái, không nói chuyện, cúi đầu vào phòng lấy xong quần áo đi vào nhà tắm.
Tô Nghi ngồi ở bên ngoài trên bàn trà mở máy tính ra, văn kiện trên cùng bản thảo thiết kế, phía dưới là quần áo thiết kế cho show thời trang lần này, bộ sưu tập xuân hạ, màu ấm, vải mỏng.

Các cô có bốn tổ, mỗi tổ đều phải ra một bộ thiết kế, cuối cùng do Cừ tổng quyết định bộ nào là bộ tham gia show thời trang.
Trước khi cô gặp tai nạn xe đã làm xong một bộ, trong máy tính còn chuẩn bị một bộ khác.

Để phòng trường hợp hi hữu xảy ra, cô mỗi lần đều sẽ thiết kế hai bộ, nếu Cừ tổng không hài lòng có thể kịp thời điều chỉnh.
Hứa Nhược Tinh từ trong phòng vệ sinh ra tới liền thấy Tô Nghi đang ngồi ở trước một tấm bản vẽ thiết kế trên máy tính, cô chỉ là liếc mắt, ánh mắt từ máy tính chuyển qua trên người Tô Nghi.
Đây là lần đầu tiên, Tô Nghi làm việc ở trước mặt cô.
Máy tính của Tô Nghi cũng không rời khỏi người, nhưng sẽ không trước mặt cô mở ra.

Có lẽ là cảm thấy người trong cùng ngành với nhau nên hẳn là e ngại, cho nên cô ấy từ trước đến nay chưa từng làm việc trước mặt cô.

Hứa Nhược Tinh thật ra không có gì kiêng dè, ở trước mặt cô ấy điện thoại công việc đều có thể xử lý thực bình thường.
Tô Nghi nghe được phía sau có tiếng liền quay đầu.
Hứa Nhược Tinh mặc áo ngủ dài chất liệu tơ lụa màu xanh rêu chậm rãi chảy xuôi theo dáng người.

Tô Nghi có xem qua tủ quần áo của Hứa Nhược Tinh, thấm mĩ của cô ấy rất tinh tế, lại giỏi phối đồ, mỗi một bộ quần áo đều làm người trước mắt sáng ngời, hơn nữa, đáng người cô ấy vốn đã đẹp.
Hứa Nhược Tinh là móc treo quần áo điển hình, dáng người mảnh khảnh không phải gầy, chỗ nên có thịt sẽ có thịt, đại khái là vì có thịt đầy đủ cho nên có vẻ vòng eo càng thêm tinh tế, Tô Nghi nhìn cô ấy đi ra, hỏi: "Tắm xong rồi?"
"Ừm." Hứa Nhược Tinh đi qua, từ trên bàn trà đổ một ly nước ấm, tất cả đồ trang điểm của cô đều cùng một thương hiệu, hương thơm thanh nhã, hương vị mát lạnh, rất phù hợp với Hứa Nhược Tinh như nghênh đón gió mát.
Quanh người Tô Nghi nhàn nhạt mùi hương, cô nói: "Vợ ơi, trên người của chị mùi thơm quá."

Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Có sao?"
Cô dùng quen luôn không đổi qua thương hiệu khác.
Tô Nghi tay chống sô pha, nửa thân người dựa lại đây, đột nhiên dính vào trên người Hứa Nhược Tinh, cô giật giật chóp mũi, ngửa đầu: "Có nha, lần sau em có thể dùng sữa tắm của chị không?"
Tô Nghi đứng dậy quá đột nhiên, vừa mới còn ngồi.
Chớp mắt mở mắt, Hứa Nhược Tinh hơi giật mình đối diện đôi mắt Tô Nghi phóng tới, xinh đẹp mê người, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng ở dưới ánh đèn càng mê hoặc lòng người.
Hứa Nhược Tinh lui ra sau nửa bước, gật đầu: "Có thế."
Tô Nghi cười: "Em đây lần sau dùng..."
Hứa Nhược Tinh nói: "Chị còn có một bộ mới..."
"Không cần mới." Tô Nghi nói: "Chúng ta cùng nhau dùng được mà, dùng xong lại thay."
Hứa Nhược Tinh buồn buồn, cầm chặt cái cốc trên tay, một lát sau lên tiếng đồng ý.

Cô lui ra sau vài bước cùng Tô Nghi kéo ra khoảng cách, làm bộ dường như không có việc gì xảy ra ngồi ở trên sô pha uống nước.
Nước hơi âm ấm, không biết có phải tắm rửa xong mà thấy hơi nước trong người bị bốc hơi hay không, uống chén nước này vào, tự nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Hứa Nhược Tinh liến môi thấy Tô Nghi còn ở trước máy tính sửa thiết kế, cô buông cái cốc đi vào trong phòng sách.

Trong phòng có một chiếc giường, mặt trên đệm chăn sạch sẽ, ngôi nhà mới vừa quét tước không bao lâu.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên giường, màn hình di động sáng lên, là Lê Thần gửi tin nhắn tới cho cô: "Đã quên nói với cậu, sáng mai 9 giờ tớ chưa đến mà sẽ tới công ty muộn một chút."
Hứa Nhược Tinh trả lời: "Đã biết."
Gửi tin nhắn xong cô tìm được mục liên hệ, ghi chú của mẹ Tô Nghi rất dễ thấy.

Bàn tay đặt ở trên điện thoại, quay đầu nhìn Tô Nghi còn đang làm việc bên ngoài, không ấn xuống mà trực tiếp cầm điện thoại ném sang một bên, nằm nghiêng nghỉ ngơi.
Nơi này view khá đẹp lúc nằm xuống đối diện cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh đèn sáng ngời, ngẫu nhiên dòng xe cộ chậm rãi đi qua.

Tâm trạng phiền muộn vừa rồi của Hứa Nhược Tinh phiền muộn dần dần thả lỏng.

Cô quay đầu nhìn đến trên kệ sách nhiều thêm hai hàng sách Tô Nghi mang về, còn có một chậu cây xanh đặt trên bàn máy tính, căn phòng này so sánh cùng hình ảnh trong trí nhớ có chút khác biệt vi diệu.
Thêm vài thứ làm cô cảm thấy có sức sống hơn.

Tô Nghi bận công việc tới 11 giờ, cô nhìn thời gian phía dưới máy tính nhíu mày, đã trễ thế này, Hứa Nhược Tinh đâu? Cô tắt đi máy tính, đứng dậy thấy lưng tê rần, có lẽ ngồi lâu rồi nên chân cũng có chút tê.

Tô Nghi đi rất chậm, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, bên trong tối đen, cô bật đèn, trên giường trống không.
Phòng sách bên cạnh đèn vẫn mở.
Tô Nghi dựa ven tường đứng đó, chờ chân hết tê rồi mới chuyển tới cửa phòng sách.

Mở hé một khe cửa không có đi vào, cô xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đã ngủ rồi.
Chiếc giường màu trắng đến đầu gối Tô Nghi, trải lên thảm lông màu vàng nhạt, giường khá dài, chắc dài ba mét, rộng hai mét, hai người ngủ hoàn toàn đủ rộng rãi.

Hứa Nhược Tinh nằm nghiêng, di động đặt ở một bên, không biết có phải xem di động xem mệt mỏi liền trực tiếp ngủ quên hay không.

Tô Nghi tới bên người cô ấy, tắt đèn tường, mở lên chiếc đèn nhỏ đầu giường, cô cúi đầu, nhìn gương mặt Hứa Nhược Tinh lúc ngủ.
Sườn mặt thật xinh đẹp, hình dáng sắc nét, lông mi thật dài, hơi hơi cong, làn da đặc biệt trắng nõn.

Tô Nghi cảm thấy làn da của cô đã rất trắng, Hứa Nhược Tinh còn trắng hơn cô, vài sợi tóc che đi khuôn mặt.
Tô Nghi vuốt nhẹ mái tóc Hứa Nhược Tinh, giúp cô ấy vén ra sau tai.

Ngón tay hơi chạm vào làn da Hứa Nhược Tinh, tinh tế, mềm mại, ấm áp.

Cô nhịn không được dùng đầu ngón tay chạm vào má Hứa Nhược Tinh, nhẹ nhàng chọc chọc, da thịt mịn màng bao bọc lấy đầu ngón tay, tựa hồ bao bọc luôn cả lòng bất an của Tô Nghi.
Hứa Nhược Tinh ngủ rất sâu, không bị hành động của Tô Nghi làm tỉnh.

Ngón tay Tô Nghi từ má đụng tới chóp mũi, đi xuống, dừng ở trên môi.

Môi Hứa Nhược Tinh đỏ tự nhiên, so người bình thường màu môi đậm hơn một ít, thoạt nhìn như là thoa son môi.
Tô Nghi bình tĩnh nhìn đôi môi này, cảm thấy chính mình trước chắc hẳn thật thích hôn chị ấy.
Bởi vì giờ phút này, cô liền rất muốn hôn Hứa Nhược Tinh..