Nhân Gian Tham Niệm

Chương 123: CP phụ (Phiên ngoại)




Lê Thần - Tô Ngộ Nhiễm (2)

Lê Thần rất có kiên nhẫn nhìn Tô Ngộ Nhiễm, ánh mắt sâu thẳm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo trúc, đánh vỡ an tĩnh giữa hai người, Tô Ngộ Nhiễm nghe được bên trong cánh cửa mẹ nói: "Ây, Ngộ Nhiễm đâu?"

Chị dâu nói: "Ở bên ngoài kia mẹ."

Tô Ngộ Nhiễm giương mắt, đối diện với đôi mắt Lê Thần, còn không có mở miệng, Lê Thần nói: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."

Không lại truy cứu câu trả lời cho vấn đề vừa mới hỏi, nhưng Tô Ngộ Nhiễm biết, Lê Thần đã có đáp án. Tô Ngộ Nhiễm im im, theo Lê Thần vào nhà, ba mẹ đứng ở cửa, thấy hai người tiến vào nói: "Sắp ăn cơm còn chạy ra bên ngoài."

Tô ba đi vào trong: "Ăn cơm."

Mọi người ngồi ở trong nhà ăn, Tô gia ngày thường chỉ có đôi vợ chồng già ở nhà, anh trai Tô Ngộ Nhiễm sau khi kết hôn liền dọn đi ra ngoài, Tô Ngộ Nhiễm cũng rất ít khi trở về. 

Lần vừa rồi Tô ba té lăn trên đất nằm nửa giờ, mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Lê Thần xuất hiện ở bệnh viện, hai người cũng chưa lấy lại tinh thần.

"Anh chị còn đang đi công tác, cháu lại đây nhìn xem."

"Nơi này không cần cháu." Tục ngữ nói đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, Lê Thần lại tới thăm, cho nên tuy rằng là lệnh đuổi khách nhưng thái độ vẫn là mềm hơn so với trước kia một chút.

"Cái này là canh xương sườn, còn nóng, bổ sung canxi, cháu đi bác sĩ bên kia hỏi một chút tình trạng như thế nào."

Lê Thần không để ý đến thái độ của hai người, hai vợ chồng già nhìn Lê Thần nói xong liền đi ra ngoài, Tô ba nói: "Này..."

Tô mẹ nhìn bình giữ ấm không nói chuyện.

Bọn họ rốt cuộc tuổi lớn, chân cẳng không nhanh nhẹn, lúc vừa tới hộ sĩ kêu bà đi nộp viện phí trước, bà đi tìm hai tầng mới tìm được nơi nộp phí, lại phải đi chỗ nào lấy thuốc? Bà lần đầu tiên cảm thấy bệnh viện lớn như vậy, không có con cái bên người, thật đúng là không thấy tiện chút nào.

Tô ba thấy bà không nói lời nào: "Em như thế nào không nói lời nào?"

Bình thường nhìn đến Lê Thần bà liền không cao hứng, toàn nói Lê Thần chậm trễ chuyện của Ngộ Nhiễm.

Tô mẹ thở dài: "Nói cái gì."

Tô ba nhìn bà: "Em làm sao vậy?"

Tô mẹ ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nói: "Không sao cả."

Thấy bà đột nhiên cảm xúc hạ xuống, Tô ba không yên tâm: "Tôi té ngã, lại không phải em té ngã, bộ dáng này là làm sao?"

"Tôi liền không thể khó chịu?" Tô mẹ hỏi lại: "Ông nói xem hai đứa nhỏ nhà chúng ta, đứa lớn đi công tác, đứa nhỏ ở nước ngoài, hai ta hiện giờ có đứa nào bên cạnh? Hai đứa còn không bằng một người ngoài."

Tô ba không vui: "Em nói lời này làm gì, bọn nhỏ không phải bận sao? Không kịp trở về."

Tô mẹ trừng mắt: "Thế Lê Thần không bận sao? Tôi nghe nói con bé ở công ty còn làm chức phó tổng, con bé không bận sao?"

Tô ba bị bà trừng mắt nín thở, nghĩ đến lời Tô mẹ nói, muốn phản bác lại không có lời nói phản bác.

Lê Thần trở về phòng bệnh liền bắt gặp hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi khó hiểu: "Làm sao vậy ạ? Xảy ra chuyện gì sao ạ?"

"Không có việc gì, bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói không trở ngại, không thương đến xương cốt, nghỉ dưỡng nửa tháng sẽ khỏi."

Tô mẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Tô ba, hai người cũng không lại hạ lệnh đuổi khách, Lê Thần nói: "Hai ngày này khả năng phải nằm viện, con đi mua chút vật dụng hàng ngày cho hai người?"

"Bác đi cho." Tô mẹ nói: "Bác về nhà lấy."

"Cháu đưa bác về nhà."

Tô mẹ nghẹn nghẹn: "Cháu hôm nay, không đi làm sao?"

"Xin nghỉ." Lê Thần nói: "Chờ dàn xếp chuyện của hai người xong cháu lại đi làm."

"Chúng ta không có việc gì, bác trai không có việc gì, cháu không cần tại đây, trở về đi làm đi."

"Vẫn là để cháu đưa bác trở về đi, như vậy cháu cũng có thể yên tâm."

Tô mẹ liếc nhìn Lê Thần một cái, nói: "Cháu có thể không cần phải xen vào chúng ta."

"Khi còn nhỏ, mọi người cũng có thể không cần phải xen vào cháu."

Tô mẹ hơi hơi hé miệng, trước mặt có hộ sĩ đi tới, nói với Lê Thần: "Ai, người nhà của phòng số 2, nửa giờ sau ba cô cần lấy máu, thông báo cho ông ấy một chút."

Lê Thần cùng Tô mẹ đều sửng sốt, hộ sĩ nói: "Nghe rõ không?"

Lê Thần gật đầu: "Nghe được."

Hộ sĩ nói xong đi rồi, Tô mẹ nhíu mày: "Hộ sĩ sao lại nói bừa..."

"Cháu đi vào nói một tiếng, bác ở đây chờ cháu."

Lê Thần cúi đầu vào phòng bệnh, Tô ba Tô mẹ kết hôn sớm, mới vừa có thể lấy giấy kết hôn đã có con, lúc sau mẹ cô cùng anh trai của Tô Ngộ Nhiễm cũng là yêu nhau vào hồi đại học. Thêm nữa hai người chăm sóc giữ gìn bản thân tốt, không hiện vẻ già nua, tóc thỉnh thoảng còn đi nhuộm lại màu đen, nhìn lên so cùng với người cùng tuổi trẻ hơn không ít, bị hiểu lầm cũng có thể hiểu được.

Tô mẹ nhìn Lê Thần đi vào, một lát sau ra tới, Lê Thần nói: "Đi thôi."

Hai người đi ra bệnh viện, cũng không nói chuyện, lên xe không khí đều rất xấu hổ, Tô mẹ đã thật lâu không có gặp mặt Lê Thần. Từ khi Tô Ngộ Nhiễm dẫn Lê Thần dọn đi ra ngoài ở, cơ bản không gặp được, nhưng trước kia có những lời nói khó nghe, bà không quên.

Lê Thần dường như đã quên, hỏi Tô mẹ: "Lạnh không bác? Có cần cháu mở điều hòa lên không?"

Tô mẹ xua tay: "Không cần."

Bà nhìn Lê Thần: "Ngộ Nhiễm, gần đây có liên lạc với cháu không?"

Lê Thần năm tay lái, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Gần nhất không, thời gian hai người không khớp."

"Ừm." Tô mẹ nói: "Cũng đúng, con bé cũng bận."

Lê Thần cười cười.

Rất nhanh liền đến nhà Tô gia, Tô mẹ thu dọn đồ vật, Lê Thân lại đưa bà trở về bệnh viện, trong phòng giường bệnh hai người, giường bệnh bên cạnh cũng là một người già, có đứa con trai bận trước bận sau, người ở phương diện này, đều là theo bản năng. Ví dụ như ở trên xe, Tô mẹ còn đang suy nghĩ làm thế nào để Lê Thần trở về làm việc, vào phòng bệnh, bà còn hỏi Lê Thần: "Gần đây công việc có bận lắm không?"

Lời nói nhỏ nhẹ.

Tô ba không biết hai người một đường đã xảy ra cái gì, không dám xen vào nói lời nào.

"Không vội, cuối năm, đều phải nghỉ."

Người già nằm giường bên cạnh cười ha hả: "Bà ơi, người nhà nằm viện à? Tình huống như thế nào?"

"Té ngã một cái, tổn thương đến chân." Tô mẹ nói: "Tình huống bên đó như thế nào?"

"Haizz, tôi cũng ngã." Ông ấy nói: "Cũng may có con trai tôi ở nhà, đưa tôi lại đây, thật sự sống cạnh nhau thì tốt biết mấy."

Tô mẹ gật đầu: "Ai nói không phải đâu, nhà tôi..." Bà nhìn Lê Thần: "Nhà tôi cũng thế."

Ông ấy nhìn Lê Thần: "Con gái bà sao? Xinh đẹp quá."

Tô mẹ hơi hơi hé miệng.

"Mẹ, con mới vừa nhìn nơi này phòng vệ sinh là dùng chung, hay là con đổi phòng bệnh VIP cho hai người nha?"

Phòng bệnh VIP? Chết tiền mất!

Sắc mặt ông già bên cạnh hơi hơi thay đối, nhìn Tô mẹ: "Con gái bà làm cái gì vậy?"

Tô mẹ còn khiếp sợ, nửa ngày không hoàn hồn.

"Bác ơi, cháu làm về thời trang."

"Trang phục..."

"Đúng vậy, bác về sau muốn mua quần áo có thể tới trong tiệm mua của chúng cháu, có giảm giá cho bác."

Bác ấy nói: "Là cửa hàng cháu mở sao?"

Lê Thân nói: "Xem như vậy đi, là bạn cùng cháu mở chung."

Con trai bác ấy nhìn về phía Lê Thần: "Nhãn hiệu tên là gì?"

Lê Thần nói: "SX."

Con của bác ấy gãi gãi đầu, người già không biết nhãn hiệu, hỏi con trai: "Có phải nhãn hiệu tốt không?"

"Nhãn hiệu lớn." Con của hắn nhỏ giọng nói, bác ấy nghe được lúc sau hỏi Lê Thần: "Vậy cửa hàng cháu mở ở chỗ nào?"

Lê Thần cười: "Bác ơi, muốn đi cửa hàng nào cũng được giảm giá."

Đôi mắt bác ấy trừng lên. 

Chờ Tô mẹ phản ứng lại đây, Lê Thân đã cho Tô mẹ đủ mặt mũi, không chỉ có là bác ở giường bên cạnh, ngay cả hộ lý đều biết, Tô mẹ có một người con gái tài giỏi.

Cho nên đoạn thời gian nằm viện mọi thứ đều suôn sẻ.

Chỉ là có thêm một người con gái.

Tô ba nói tới đây tức giận: "Toàn nói lung tung!"

Tô mẹ không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm, người đua đòi cùng lòng hư vinh thăng lên tới, rất khó áp xuống đi, Tô mẹ biết rõ không nên ở bệnh viện nói đối nhưng những lời đó đều nói ra rồi, có thu hồi tới chẳng phải là đánh vào mặt chính mình?

Hơn nữa Tô Ngộ Nhiễm từ nhỏ đến lớn liền không làm bà cảm nhận được cảm giác có một người con gái giỏi giang là như thế nào, bởi vì tính chất công việc của Tô Ngộ Nhiễm, có đôi khi cũng không đám nói chuyện về Tô Ngộ Nhiễm, cho nên mới sẽ ngầm đồng ý lời đồn từng bước một phát tán ra.

Tô Ngộ Nhiễm cũng buông chiếc đũa, nói: "Quá lung tung!"

"Ăn cơm trước đi." Lê Thần nhìn về phía mọi người, nói tiếp: "Tết nhất, cơm nước xong lại nói."

Chị dâu Tô Ngộ Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, Tết nhất không nói những chuyện đó, ăn cơm trước."

Lần trước Lê Thần bận trước bận sau cho chuyện của Tô ba, lại giải quyết vấn đề chỗ ở cho em, hiện tại nói cái gì chị dâu đều sẽ giúp đỡ. Tô Ngộ Nhiễm im lặng hai giây, nhìn ba mẹ ngồi ở đối diện, không khỏi cầm lấy chiếc đũa, nói: "Ăn cơm đi."

Tô mẹ nhìn Tô Ngộ Nhiễm, vẫn là có chút chột dạ, theo sau lòng cảm thấy ủy khuất, cơm cũng chưa ăn xong đã buông chiếc đũa, mấy người nhìn về phía Tô Ngộ Nhiễm, Tô mẹ nói: "Đều trách mẹ, mọi người cứ nói mẹ, có ai suy xét đến cảm nhận của mẹ với ba con không? Ba con nằm ở bệnh viện, con trai không ở, con gái không ở bên cạnh, mấy đứa biết chúng ta lo sợ bao nhiêu không?"

Tô Ngộ Nhiễm cùng chị dâu và anh trai trầm mặc buông chiếc đũa, chị dâu nói: "Mẹ...."

"Mấy đứa cho rằng mẹ muốn?" Tô mẹ giận đôi mắt đỏ bừng: "Mẹ không muốn nói cho người khác con của mẹ thế nào sao?" 

Bà nhìn Tô Ngộ Nhiễm: "Mẹ không muốn nói cho người khác con gái của mẹ là ai sao? Mẹ có thể nói không?"

Tô Ngộ Nhiễm có chút đuối lý: "Mẹ!"

Chị dâu cũng vội trấn an: "Mẹ, đừng tức giận, Tết nhất không thể giận."

Cả nhà đều đang an ủi Tô mẹ, Tô mẹ ngồi trên sô pha, còn giận dỗi.

Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở trước bàn cơm, Lê Thần xoay ghế dựa nhích lại gần bên người Tô Ngộ Nhiễm, Tô Ngộ Nhiễm quay đầu, nói: "Con như thế nào cũng đi theo làm loạn?"

Lê Thần vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì làm loạn?"

"Mẹ lớn tuổi, làm loạn thì chưa tính, con như thế nào còn có thể phụ họa theo mẹ?"

"Cô cũng nói, mẹ lớn tuổi, nếu phụ họa có thể làm mẹ vui vẻ, tại sao lại không chú?"

Tô Ngộ Nhiễm nhíu mày: "Dì xem con là hồ đồ quá rồi! Con cùng bà ấy bối phận gì? Con..."

Lê Thần hỏi lại: "Bối phận gì?"

Giọng nói của Lê Thần thực bình tĩnh: "Lại nói tiếp, con cùng nhà dì, thật ra cũng không có vấn đề gì về bối phận cả."

Tô Ngộ Nhiễm ngây người: "Lê Thần?!"

Lê Thần giương mắt, dựa gần, ánh mắt trong veo nhìn Tô Ngộ Nhiễm: "Vốn dĩ cháu cũng không phải người nhà Tô gia, cùng nhà Tô gia tự nhiên không có bối phận gì, có thể làm cho hai người vui vẻ, cái bối phận gì cũng được."

Nói xong càng sát vào một ít, gần đến hô hấp hoàn toàn là mùi hương của đối phương, đôi môi Lê Thần giật giật: "Con nói đúng không, dì nhỏ ơi?"

Mặt Tô Ngộ Nhiễm khẽ ngượng, nghe thấy cái xưng hô quen thuộc, lại có chút cảm giác xa lạ.