Nhân Gian Tham Niệm

Chương 122: CP phụ (Phiên ngoại)




Lê Thần - Tô Ngộ Nhiễm (1)

Hứa Nhược Tinh ngày hôm sau đến công ty, Lê Thần còn chưa tới, thu được tin nhắn từ Lê Thần, nói là đi sân bay đón người, Hứa Nhược Tinh cho Lê Thần nghỉ.

Lê Thần ngồi ở trong xe, thưởng thức nội dung trên điện thoại, tin tức trên hot search hoa hòè loè loẹt, tới gần ăn tết dường như toàn nói công trạng, mỗi ngày một tin nóng, còn có tin tức ngoài lề phim điện ảnh, cô nhìn thất thần, ấn vào mấy cái hot search, cũng không đọc được cái nào vào đầu.

Sân bay lượng người về rất lớn, gần ăn tết mấy ngày nay kín cửa đều thấy người, Lê Thần thấy thời gian sắp đến lúc, cô xuống xe vào bên trong, trong lối ra có một người đi ra, Lê Thần sửng sốt.

Tóc Tô Ngộ Nhiễm dài hơn rất nhiều, trước kia cô ấy đều là cặp ở sau đầu, hình tượng giỏi giang, hiện tại tóc gợn sóng, hơi cuốn, còn nhuộm màu. Trước kia đi đâu cũng là đồ công sở, chỉ là đổi màu sắc, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị đi công tác, hiện tại cũng mặc váy dài, bên ngoài mặc áo gió. Trước kia giày đế bằng đổi thành dép lê, xem như là chỗ duy nhất Lê Thần cảm thấy quen thuộc.

Cả người khí chất mềm mại ấm áp hơn rất nhiều.

Lê Thần đứng ở tại chỗ, tuy rằng người kia thay đổi rất nhiều, nhưng Lê Thần vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Tô Ngộ Nhiễm mở miệng: "Em gái con không tới sao?"

Lê Thần lấy lại tinh thần, giọng Tô Ngộ Nhiễm ở trong khung cảnh ồn ào có vẻ không chân thật, nhưng cô nghe được, mỗi một chữ, Lê Thần gật đầu: "Em ấy đi ra ngoài với bạn."

"Em ấy bảo con tới đón, nên con mới tới đây sao?"

Hai người cũng không nói chuyện gì nhiều, dường như không cần những lời khách sáo, tuy rằng trước đây, hai người đã mấy tháng không gặp mặt,

"Vừa lúc không có việc gì làm."

"Con không đi làm?"

Lê Thần giọng nhàn nhạt: "Đi làm."

Tô Ngộ Nhiễm cười khẽ, theo Lê Thần lên xe, Lê Thần thay đổi mùi nước hoa trong xe, âm nhạc cũng thay đổi. Tô Ngộ Nhiễm lên xe xong nhìn Lê Thần, Lê Thần mặc áo lông vũ màu nhạt, quần jean bó, kiểu dáng Tô Ngộ Nhiễm chưa thấy bao giờ, tuy rằng trước kia Lê Thần cũng thường xuyên mặc kiểu dáng cô chưa thấy bao giờ, nhưng cảm giác không giống nhau, loại cảm giác này rất khó hình dung, không phải chỉ là một chiếc quần chưa thấy bao giờ, một đôi giày chưa thấy bao giờ, mà chính là một người hoàn toàn mới.

Tô Ngộ Nhiễm đối với Lê Thần, có thêm sự hiểu biết mới.

Lê Thần thấy Tô Ngộ Nhiễm không nói chuyện: "Bài hát dì thích ở phía sau."

"Không sao, bài này cũng rất êm tai."

"Lúc con đi du lịch, cửa hàng kia thường xuyên phát bài hát này." Nghe nói là nhạc phim của một bộ phim điện ảnh, Lê Thần chưa xem bộ phim này, nhưng rất thích giai điệu của nó.

"Con còn đi du lịch?"

Lê Thần gật đầu: "Năm trước còn có đi hơn một tuần."

"Đi đâu?"

"Bờ biển."

Lê Thần nói xong nhìn về phía Tô Ngộ Nhiễm: "Ghế sau có mua quà cho cô."

Tô Ngộ Nhiễm quay đầu, ghế sau có để một túi quà, không lớn, là màu đỏ, im lặng vài giây duỗi tay cầm lại đây, mở ra túi quà, một cái hộp đóng gói, còn không có mở ra đã nghe đến mùi gỗ mộc hương. Tô Ngộ Nhiễm không trực tiếp mở ra, mà là nhìn hộp.

Nếu là Lê Thần trước đây, khẳng định sẽ gửi chuyển phát đến tận tay cô từ sớm, hoặc là... lúc đi du lịch liền sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng Lê Thần hiện tại đã không.

Lê Thần đơn giản nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện du lịch, nói đến chuyện mua quà.

Lê Thần giống như bắt đầu học được, đem tâm sự ẩn nấp đi rồi.

Tô Ngộ Nhiễm không mở ra, Lê Thần cũng không thúc giục, trong xe mùi hương gỗ mộc hương thoang thoảng, một lúc sau Tô Ngộ Nhiễm mới mở ra, là một chuỗi hạt gỗ mộc hương, mỗi hạt còn khắc lên ký hiệu.

"Lúc đi trong miếu có nhìn thấy, ký hiệu này là tượng trưng cho bình an."

Không phải giọng nói lúc trước trân trọng vật quý, Lê Thần nói thực bình thường.

Tô Ngộ Nhiễm gật đầu, đeo ở trên tay, hạt màu đỏ thẫm, nổi bật lên da thịt trắng nỗn.

Lê Thần nhìn cổ tay: "Rất hợp."

"Rất hợp." Tô Ngộ Nhiễm vươn cổ tay lên không trung, biểu cảm rất vừa lòng.

"Dì trở về ăn tết, mấy ngày?"

"Một tuần, một tuần sau liền phải đi."

Lê Thần gật đầu, lại hỏi: "Ở bên kia thế nào? Đã quen chưa?"

"Trước kia có qua bên kia công tác, còn xem như quen thuộc, chỉ là thời gian nhàn rỗi hơi nhiều."

Trước kia Tô Ngộ Nhiễm theo dõi một tin tức, có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ được, vội vàng giải quyết vấn đề xong xuôi mới được. Hiện tại một ngày ba bữa cơm bình thường, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, nội dung công việc cũng không như trước kia nhiều như vậy, cơ bản đều là thu thập tư liệu gửi về nước, thời gian họp không vượt qua nửa giờ.

Tô Ngộ Nhiễm quá quen với tháng ngày bận rộn của trước kia, đột nhiên nghỉ ngơi, thật đúng là không quen. Mới vừa qua bên kia ngày thứ ba, Tô Ngộ Nhiễm đã mất ngủ, lăn qua lộn lại ngủ không được, muốn về nước, thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho Lê Thần.

Sau đó đi bệnh viện xin thuốc ngủ, mới chậm rãi điều chỉnh lại được làm việc và nghỉ ngơi.

"Vậy dì, muốn trở về sao?"

Tô Ngộ Nhiễm nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, nói: "Sẽ quen thôi."

Lê Thần ừm một tiếng, xe tới dưới nhà Tô gia, còn có một chiếc xe dừng ở cửa, là anh trai của Tô Ngộ Nhiễm, Lê Thần cũng biết, nhưng không thân. Tô Ngộ Nhiễm không thường trở về, Lê Thần càng sẽ không lại đây.

Tô Ngộ Nhiễm xuống xe: "Con đi về trước sao?"

Tô Ngộ Nhiễm biết Lê Thần không thích vào nhà Tô gia, trước kia Tô Ngộ Nhiễm bận công tác, người nhà Tô gia không thích Lê Thần, đối với Lê Thần đủ kiểu châm chọc mỉa mai. Có lần Tô Ngộ Nhiễm bảo Lê Thần trở về lấy đồ, sau đó người trong nhà chỉ vào mũi mắng mẹ Lê Thần. Tuy rằng Lê Thần không có tức giận, nhưng từ đó về sau liền không có đến nhà Tô gia một lần nào nữa.

"Đi thôi, con đi vào với dì."

Tô Ngộ Nhiễm hơi kinh ngạc: "Con muốn đi vào trong sao?"

Lê Thần cười, đi ở phía trước, nhìn Tô Ngộ Nhiễm: "Đi thôi!"

Tô Ngộ Nhiễm nhíu nhíu mày, bước theo phía sau vào cửa nhà.

Người nhà Tô gia biết hôm nay Tô Ngộ Nhiễm trở về, trong phòng bếp vội vàng nấu cơm, anh trai cùng chị dâu ngồi trên sô pha xem TV, nghe được tiếng động quay đầu, chị dâu đứng dậy: "Ngộ Nhiễm đã trở lại!"

Hai vợ chồng Tô gia từ trong phòng bếp đi ra, thấy Tô Ngộ Nhiễm dừng một chút, nói: "Đã trở lại!"

Tô Ngộ Nhiễm kêu: "Ba, mẹ!"

Tô mẹ lau nước mắt: "Ngồi kia xem TV một lát, cơm lập tức xong luôn đây."

Tô Ngộ Nhiễm đồng ý, ngồi trên ghế, Lê Thần nói: "Con đi xem hai người có gì cần hỗ trợ không."

Nói xong đi vào trong phòng bếp, một lát sau tiếng nói chuyện truyền ra.

Tô Ngộ Nhiễm tò mò: "Lê Thần thường xuyên lại đây sao?"

"Lê Thần không nói cho em sao?"

"Cái gì?"

Chị dâu nhỏ giọng nói: "Lần trước ba té ngã một cái, gọi điện thoại cho anh trai của em. Anh và chị lúc ấy ở nơi khác đi công tác, lúc trở về thấy Lê Thần bận trước bận sau, ba phỏng chừng là không muốn em lo lắng, không nói cho em."

Tô Ngộ Nhiễm trầm mặc vài giây nhìn về phía phòng bếp, quan hệ của Lê Thần cùng Tô gia vẫn luôn không tốt, bằng không thì Tô Ngộ Nhiễm cũng sẽ không mới vừa tốt nghiệp liền đón Lê Thần đi ra ngoài ở. Có vài lời nói Tô Ngộ Nhiễm nghe xong đều thấy chói tai, Lê Thần sau này cũng không muốn tới Tô gia, không nghĩ tới đột nhiên tự mình đến chăm sóc, cô còn tưởng rằng Lê Thần sẽ gọi người đến chăm sóc thay.

Lê Thần từ trong phòng bếp mang trái cây ra, đưa cho Tô Ngộ Nhiễm, nói: "Táo rất ngọt."


Tô Ngộ Nhiễm cầm lấy, cúi đầu ghim một miếng, ăn một miếng, rất ngọt.

Lê Thần ngồi ở bên cạnh, trên TV đang chiếu gặp gỡ cuối năm Tết Âm Lịch, bên ngoài ngẫu nhiên còn có tiếng pháo trúc, trong tiểu khu không cho châm ngòi đốt pháo, phải đốt ở bên ngoài quảng trường, cửa sổ nửa mở ra, bên ngoài cãi cọ ầm ĩ.

Di động của Lê Thần vang lên, cô nhìn một lát, trả lời điện thoại.

"Là em gái." Lê Thần nói: "Đi đến nhà bạn không về."

Chị dâu Tô Ngộ Nhiễm tức giận: "Đứa nhỏ này."

Em gái là con của chị dâu cùng anh trai của Tô Ngộ Nhiễm, còn đang học đại học, ngày thường thích dính lấy Lê Thần, trước kia luôn thích chạy đi tìm nhờ vả Lê Thần.

"Ăn tết mà, để con bé chơi mấy ngày."

Chị dâu bất đắc dĩ không làm được gì: "Chơi nữa thì chơi điên mất, con bé gần đây ở bên chỗ em,

có quấy rầy em không?"

 "Không có, con bé rất ngoan."

Lời này nói ra mẹ và ba con bé đều không tin, lần trước đứa nhỏ này làm ầm muốn dọn ra ngoài ở, nhất định phải thuê nhà ở cạnh trường học, bọn họ không yên tâm. Lê Thần biết được liền để cho cô bé dọn về ở nhà mình.

Tô Ngộ Nhiễm nghe mấy người nói chuyện cảm thấy khó hiểu: "Con bé không phải ở trường học sao?"

"Không chịu." Chị dâu nói: "Lần trước không biết phát điên chuyện gì, nhất định đòi phải thuê nhà ở, Lê Thần nói có nhà bỏ trống không ai ở, liền dọn đi qua đó."

Tô Ngộ Nhiễm nhìn sang Lê Thần.

Trong nhà có chuyện gì, Tô Ngộ Nhiễm giống như mất kết nối, cái gì cũng không biết, Lê Thần vẫn là thản nhiên Ngô ăn quả táo, Tô Ngộ Nhiễm nói: "Lê Thần, con ra đây."

Lê Thần buông cái dĩa, theo phía sau Tô Ngộ Nhiễm đi ra ngoài.

Ngoài cửa tiếng pháo trúc càng vang, bùm bùm, Lê Thần hỏi: "Làm sao vậy?"

"Như thế nào không nói cho dì?"

"Chuyện nào ạ?"

Tô Ngộ Nhiễm dừng lại.

"Là chuyện con đi du lịch, hay là chăm sóc ba dì? Hay là để em dọn về nhà con ở?"

Lê Thần nói xong nhìn vòng tay Tô Ngộ Nhiễm mang, rất nổi bật trên làn da trắng nõn, Lê Thần không thể hiểu được tự nói một câu: "Thật đẹp mắt!"

Tô Ngộ Nhiễm thuận ánh mắt cúi đầu, nhẫn nhịn, vừa định mở miệng, Lê Thần lại nói: "Dì trước kia thường xuyên nói, con là người trưởng thành, phải có phán đoán cùng suy nghĩ của riêng mình. Con chăm sóc ba dì là cam tâm tình nguyện, bảo em đọn đến nhà con cũng là cam tâm tình nguyện, khi còn nhỏ con được người nhà cô chiếu cố rất nhiều, hiện tại chiếu cố bọn họ cũng là chuyện nên làm."

Chiếu cố sao?

"Con không thấy khó chịu sao?"

Lê Thần biết Tô Ngộ Nhiễm nói chính là cái gì, thẳng thắn thành khấn: "Ngay từ đầu khó chịu, sau lại biết bọn họ lúc ấy cũng chỉ là tức giận mà thôi, hơn nữa có vài lời nói, bọn họ cũng không nói sai."

Lê Thần xuất hiện, ảnh hưởng tới Tô Ngộ Nhiễm.

Trước kia có người giới thiệu người cho Tô Ngộ Nhiễm, lúc nào cũng mang một câu cửa miệng, đang nuôi một em bé, ở cùng một đứa trẻ không phải máu mủ ruột rà, bao nhiêu người nghe được lời này mặt cũng chưa thấy lập tức chạy.

Tô Ngộ Nhiễm nghiêm túc nhìn Lê Thần, đột nhiên cảm nhận được Lê Thần thay đổi không ít, một lúc lâu không nói chuyện.

"Con có thể hỏi dì một vấn đề không?"

"Con hỏi đi."

"Dì biết con chăm sóc ba dì, biết con chiếu cố lo liệu cho em, có phải rất cảm kích con hay không?"

Không ngờ Lê Thần sẽ hỏi cái này, Tô Ngộ Nhiễm suy nghĩ nghe thấy việc này đúng là có thấy kinh ngạc, gật đầu: "Dì nghĩ, không có người nào biết chuyện như vậy sẽ không cảm kích."

"Vậy dì sẽ bởi vì cảm kích mà tiếp nhận con không?"

Sắc mặt Tô Ngộ Nhiễm khẽ thay đổi: "Lê Thần!"

"Không phải sao?" Lê Thần nói chắc chắn: "Bởi vì dì cũng biết, cảm kích không phải thích!"

Tô Ngộ Nhiễm nhíu mày: "Con muốn nói cái gì?"

Lê Thần nói rất chậm: "Con muốn nói, nếu dì biết cảm kích không phải thích, vậy dì vì sao cứ luôn cho rằng con thích dì, là bởi vì cảm kích dì, quá ỷ lại vào dì?"

Tô Ngộ Nhiễm hơi hơi hé miệng, nhất thời không trả lời được câu hỏi này.