Bùi Y Nhiên - Trần Cẩm (3)
Bùi Y Nhiên nghe được Trần Cẩm nói như thể, biểu cảm nhìn không ra là vui vẻ hay là buồn bực, chỉ là nhét trả lại chai thuốc màu nâu cho Trần Cẩm.
Trần Cẩm cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu: "Trần Tư Tư đã qua đời."
Bùi Y Nhiên nghiêng đầu nhìn sang, đáy mắt kinh ngạc, biểu cảm chưa kịp thu hồi lại, tựa hồ nghe đến một tin tức quá chấn động.
Cầm lấy cái bình Bùi Y Nhiên đưa cho, Trần Cẩm ngồi ở trên sô pha, nhiệt độ không khí trong văn phòng đột nhiên lạnh đi rất nhiều, Bùi Y Nhiên nhíu mày, đứng ở trước mặt cô ấy: "Như thế nào qua đời?"
"Ba tháng trước, tai nạn xe cộ."
Cô nói: "Trước khi tai nạn xe cộ cô ấy còn ly hôn, vợ cô ấy có quen mấy người bên ngoài, ngày đó qua đời, vợ của cô ấy cũng không đến."
Bùi Y Nhiên trầm mặc.
Trần Cẩm chuyển giọng lại nói: "Mẹ em mấy năm nay, còn nhắc mãi đến chị."
Bùi Y Nhiên nghe được lời này muốn cười, lại không cười ra tới: "Nhắc mãi đến chị làm gì?"
Thanh âm mềm đi một ít, thái độ không giống mới vừa tiến vào cường ngạnh như vậy, Trần Cẩm duỗi tay kéo Bùi Y Nhiên ngồi ở bên cạnh.
Bùi Y Nhiên chỉ là chau mày, cũng không rời đi, ngồi xuống, nghe được Trần Cẩm nói: "Mẹ em, hối hận."
Bùi Y Nhiên không hé răng.
Rũ mắt thấy bình thuốc màu nâu trên bàn làm việc, bên trong đựng đầy không phải là thuốc, mà là kỉ niệm giữa cô cùng Trần Cẩm.
"Đàn chị, chị cùng Tô Trường Hòa li hôn?"
"Ừm, ly hôn rồi."
"Vậy là tốt rồi, em đón Tiểu Nghi về, chúng ta cùng nhau sinh hoạt...."
"Trần Cẩm, không cần lãng phí thời gian trên người chị làm gì."
"Tại sao? Chẳng lẽ em không thể thích chị sao?"
"Trần Cẩm, này không phải vấn đề thích hay không thích, chị đã từng kết hôn, có con rồi, em còn chưa từng ở bên ai bao giờ...."
"Đàn chị, chị là cảm thấy ở bên em, là có lỗi với em sao?" Trần Cẩm nói: "Chị, đều là thời đại nào rồi? Còn dùng loại tiêu chuẩn này đi cân nhắc một người sao? Chẳng lẽ kết hôn rồi, nuôi con, ly hôn liền không xứng đáng được người khác yêu thương? Chị vì sao tư tưởng còn cũ hơn cả mẹ em vậy? Em mặc kệ đấy, em chính là thích chị, em chính là muốn cùng chị ở bên nhau, em chính là phải làm mẹ nhỏ của Tô Nghi!"
Bùi Y Nhiên tức giận: "Còn mẹ nhỏ gì? Em chẳng khác gì một đứa trẻ...."
"Em trẻ con chỗ nào?" Trần Cẩm nói xong bắt lấy tay Bùi Y Nhiên đặt ở trên ngực chính mình: "Chị xem, lớn hơn chị."
Bùi Y Nhiên hấp tấp ném tay ra, chỉ cảm thấy mặt đỏ.
Sau này Trần Cẩm đối với Tô Nghi càng thêm chăm sóc hơn.
Cuối tuần đều đón Tô Nghi đi, có lần cuối tuần, Trần Cẩm muốn đón Tô Nghi lên nhà, bảo Bùi Y Nhiên buổi tối về nhớ nhà ăn cơm.
"Cuối tuần chị không rảnh, muốn đi một chuyến ra tỉnh ngoài."
"Em mang Tiểu Nghi đi ra ngoài ăn." Trần Cẩm nói: "Đã lâu chưa được gặp Tiểu Nghi, cũng rất nhớ con bé."
Lúc Bùi Y Nhiên về nhà Trần Cẩm mang theo Tô Nghi ở trong phòng, Tô Nghi vẫn đang ngủ trên giường, Bùi Y Nhiên không quấy rầy Tô Nghi, đi sang phòng cho khách, mở đèn, Trần Cẩm mơ hồ từ trên giường ngồi dậy, nhìn Bùi Y Nhiên cười: "Chị, chị đã trở lại."
"Em không cần cả ngày ở bên cạnh Tô Nghi như vậy, em chuẩn bị xong giấy tờ cho vụ kiện sắp tới chưa?"
Trần Cẩm xoa mắt, vẻ mặt có vẻ rất buồn ngủ: "Chị cũng không ở bên cạnh con bé, em cũng không bên cạnh, Tiểu Nghi sẽ thấy cô đơn, nhưng em luyến tiếc, vụ kiện còn thiếu một chút giấy tờ nữa...."
Bùi Y Nhiên cắt ngang: "Dậy."
Trân Cấm ngồi dậy: "Làm sao vậy?"
Bùi Y Nhiên đưa tư liệu cho Trần Cẩm: "Chị sửa sang lại rồi."
Trần Cẩm lập tức có tinh thần, đột nhiên ôm lấy Bùi Y Nhiên: "Chị là tốt nhất!"
Bùi Y Nhiên cảm thấy nóng mặt, hấp tấp đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, khi đi ra lại nghe được Trần Cầm gọi điện thoại: "Đừng tới đây, không cần lại đây, con sống rất tốt, con thật sự rất tốt, mẹ yên tâm."
Thấy Bùi Y Nhiên đi vào, Trần Cẩm gấp gáp treo điện thoại, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Người nhà em à?"
"Mẹ em, em dường như còn chưa từng nói cho chị về chuyện nhà em."
Bùi Y Nhiên ngồi xuống, nghe Trần Cẩm nói về chuyện trong nhà. Cha mẹ ở bên nhau rất nhiều năm, người ngoài nói họ ân ái là cặp vợ chồng mẫu mực, thật ra bên trong đã kích động sóng ngầm, cha mẹ cô luôn đặt ích lợi lên hàng đầu.
Cha cô lúc cô còn rất nhỏ có mang về một bé gái, con riêng, cùng một vũ nữ trong quán bar, người phụ nữ kia sinh con xong không đến hai năm thì mắc bệnh qua đời, sau đó cha cô đón đứa bé về nhà, chính là Trần Tư Tư.
Có Trần Tư Tư, thế giới của mẹ cô chợt biến thành đêm đen, cũng là vệt đen trong đời cô.
Không ngừng bị so sánh, chỉ cần có một chút làm không tốt, mẹ liền cưỡng ép cô nhất định phải sửa. Tốt nghiệp cấp ba ở nhà thở không nổi, mới đến thành phố vào đại học. Trong nhà có tiền nhưng cô không cần. Cô cũng biết, mẹ không cho phép cô không cần, số tiền đó mẹ tình nguyện vứt cho chó cũng được, cũng không muốn cho Trần Tư Tư dù chỉ một đồng.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Tư Tư vào công ty, mẹ mỗi ngày thúc giục trở về, cô năm lần bảy lượt từ chối, mẹ liền nói thử trở về một lần thôi.
Bùi Y Nhiên nghe xong, gật đầu: "Em không tính toán trở về sao?"
"Không muốn trở về, em biết bà ấy muốn làm cái gì, Trần Tư Tư muốn kết hôn là đại tiểu thư của Ngô gia, mẹ em nhất quyết bảo em đi về xem mắt."
Bùi Y Nhiên trầm mặc vài giây.
"Chị, em còn không có....."
"Không sao."
"Có sao!" Vẻ mặt Trần Cẩm có chút sốt ruột: "Em không muốn chị hiểu lầm, em còn chưa nói cho bọn họ, là bởi vì em muốn chờ chúng ta ổn định rồi lại nói cho bọn họ."
Bùi Y Nhiên cúi đầu: "Nếu hai người họ không đồng ý thì sao?"
"Em đây cũng không nghe, chuyện khác em có thể nhân nhượng, chuyện tình cảm em một chút cũng không muốn nhân nhượng, em chính là thích chị, ai tới nói cũng không được!"
Nói xong Trần Cẩm nhìn Bùi Y Nhiên, ánh mắt chân thành.
Bùi Y Nhiên hơi hơi hé miệng, lại không biết phải nói gì, Trần Cầm lại bắt được ẩn ý của câu nói trước đó: "Đàn chị, chị vừa mới nói cái gì?"
Bùi Y Nhiên nhíu mày: "Chị nói cái gì?"
Trần Cẩm cười rộ lên rất giống tiểu hồ ly: "Chị nói, nếu bọn họ không đồng ý, ý là, chị đã đồng ý?"
Bùi Y Nhiên nhất thời nghẹn lời: "Chị...."
Trần Cẩm sát vào người Bùi Y Nhiên: "Đàn chị, chị đồng ý sao?"
Bùi Y Nhiên hơi im lặng.
"Đàn chị, chị là đang cam chịu sao?"
"Không có!"
"Nghe không rõ!" Nói xong từ trên giường bò dậy, đi đến trước mặt, đột nhiên ôm Bùi Y Nhiên, mềm mại, thực mềm mại, đáy lòng chảy qua dòng nước ấm.
Trong giây phút đó, Bùi Y Nhiên đột nhiên cảm thấy, bọn họ chưa chắc không thể.
Nhưng không bao lâu, Bùi Y Nhiên gặp được mẹ của Trần Cẩm.
Cùng Trần Cẩm nói rất khác, mẹ cô ấy thoạt nhìn rất hòa ái, nói chuyện chậm lời nói nhỏ nhẹ, giọng nói dịu dàng. Ngày hai người gặp mặt, là mẹ cô ấy tìm đến tận nơi. Trần Cẩm có chút khẩn trương lo lắng, mẹ cô ấy hiền lành chào hỏi: "Chào hai đứa, bác chính là lại đây thăm Trần Cẩm, nhìn đến con bé sinh hoạt khá tốt, bác cũng an tâm rồi."
Trần Cẩm ngồi ở trên sô pha, ngồi ở đối diện mẹ, mẹ cô ấy nói: "Mẹ có thể ở bên này thêm một chút không?"
"Đương nhiên có thể, cháu đi mua chút rau."
"Em đi cùng với chị."
Ra cửa Bùi Y Nhiên bảo Trần Cẩm trở về, Trần Cẩm không chịu, cô chỉ đành phải để. Trần Cầm cùng đi siêu thị, trở về trên đường mẹ gọi điện cho Trần Cẩm, nói là muốn ăn điểm tâm ngọt.
Bùi Y Nhiên lái xe đi tìm, về nhà trước.
Mẹ cô ấy ngồi ở trên sô pha, chờ: "Thực xin lỗi, bác biết con là một đứa con ngoan, nhưng bác cùng ba con bé sẽ không đồng ý cho hai đứa, chúng ta còn muốn mặt mũi."
"Chị con bé hai tháng nữa kết hôn, đối phương là Ngô gia. Ngô gia sản xuất nội thất, con biết không? Thôi không nói, con phỏng chừng cũng không biết."
"Bác sẽ không đồng ý cho con ở bên con bé, là người đã từng kết hôn, còn mang con chồng trước. Trần Cẩm tuổi còn nhỏ, mê chơi, nhưng con tuổi không nhỏ, con cùng con bé không giống nhau, công việc con bé có thể buông bỏ bất cứ lúc nào, con hẳn là không thể như vậy đi?"
Bùi Y Nhiên xách theo đồ ăn đứng trong phòng khách.
"Bác đi toilet một chút."
Bùi Y Nhiên gật đầu, ý thức được có gì chuyện gì đó không ổn vọt vào toilet, trước mắt toàn là màu đỏ, mẹ cô ấy hơi thở thoi thóp nói: "Bác không phải bị Trần Cẩm bức chết, bác bị con bức chết, con nguyện ý cùng Trần Cẩm ở bên nhau, chính là muốn bức bác chết...."
Người đưa đi bệnh viện, một tay toàn mùi tanh, quần áo ẩm ướt.
Trần Cẩm đuổi tới bệnh viện, Bùi Y Nhiên chỉ có thể nói: "Thực xin lỗi."
Bùi Y Nhiên dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng rời đi.
Cho đến ngày hôm nay, Bùi Y Nhiên đối với Trần Cẩm, lời có thể nói, cũng không nhiều lắm.
"Chị ơi, mẹ em rất hối hận."
Thật ra mẹ cô hai năm đầu tiên đã hối hận, không phải bởi vì sau khi Trần Tư Tư kết hôn, vẻ ngoài thì sung sướng không ai bằng, bên trong như bùn lầy. Mà là bởi vì Trần Tư Tư được hưởng cuộc sống do tự mình chọn lựa. Còn cô vĩnh viễn rơi vào bóng đêm của cuộc đời lại là do chính tay mẹ cô mang đến, không được phép chọn lựa hạnh phúc cho riêng mình.
Mẹ cô có một buổi tối hỏi cô: "Trần Cẩm, con có hận mẹ không?"
Cô nói không nên lời có hận hay không.
Mẹ cô muốn nói, nhưng tự tôn nhiều năm khiến bà nói không nên lời, sau này Trân Tư Tư chết, kích thích bà.
"Năm trước mẹ bị chuẩn đoán mắc bệnh mất trí nhớ của tuổi già." Cô trầm mặc vài giây: "Rất nhiều người mẹ không nhớ ra, nhưng mẹ nhớ rất rõ chị."
"Nửa năm nay mẹ thường hay nói xin lỗi chị."
Bùi Y Nhiên nói: "Bà ấy không cần xin lỗi."
"Mẹ cần, mẹ xin lỗi chị, cũng thực xin lỗi em."
Nhưng mà cô không có cách gì đi trách cứ, đây là mẹ cô. Lúc trước cô nguyện vứt bỏ tất cả mọi thứ trong nhà cùng Bùi Y Nhiên ở bên nhau, nhưng cô biết Bùi Y Nhiên là sẽ không đồng ý. Bùi Y Nhiên sẽ tự trách, áy náy, nếu mẹ cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả đời này, mẹ cô chính là cây kim đâm vào giữa hai người mà mãi mãi chẳng thể nào rút ra được, cho nên năm đó cô mới có thể lựa chọn trở về nhà.
Bùi Y Nhiên cúi đâu, ngoài cửa hành lang người đến người đi, văn phòng trước sau vẫn yên tĩnh, di động vang lên, là trợ lý gọi lại đây, thân chủ tìm không thấy Bùi Y Nhiên. Bùi Y Nhiên trả lời điện thoại: "Lập tức quay lại đây."
Nói xong xoay người rời đi, phía sau Trần Cẩm gọi: "Chị ơi!"
Bùi Y Nhiên đứng yên.
Trần Cẩm đứng dậy, từ trên bàn trà cầm chai thuốc màu nâu, đi đến phía sau Bùi Y Nhiên, từ phía sau lại nhét chai thuốc vào tay Bùi Y Nhiên.
Bùi Y Nhiên nắm chặt tay bị Trần Cẩm kéo ra một khe hở, chai thuốc ở trong lòng bàn tay nắm chặt gắt gao.
Vừa rồi cảm xúc dao động làm Bùi Y Nhiên trong lúc nhất thời mất đi khống chế biểu cảm trên mặt, thoạt nhìn không lạnh nhạt như vậy, chỉ là Bùi Y Nhiên vẫn đưa lưng về phía Trần Cẩm.
Tựa như sự quật cường cuối cùng.
Trần Cẩm cũng không đi lên phía trước, đứng ở phía sau,
Nhìn tấm lưng mảnh khảnh, nói: "Đàn chị! Đêm nay mang em về nhà đi!"
Quật cường cuối cùng bị công kích, Bùi Y Nhiên lung lay thân người một lát, nghe thấy câu nói như vậy im lặng một lát, kéo ra cửa đi ra ngoài.
Phía sau Trần Cẩm cười cười.
Bùi Y Nhiên không nói là không được.
Cũng không có từ chối.
Đêm nay, có thể đi đến nhà của đàn chị ở rồi!