Hai bộ quần áo Hứa Nhược Tinh đều từng thấy qua, ở trên di động. Tô Nghi lúc trước bảo cô hỗ trợ lựa chọn, không nghĩ tới là chọn cho chính mình, cô tắm rồi thay xong quần áo nằm trong chăn.
Tô Nghi làm khô tóc xong đi đến cửa phòng, Hứa Nhược Tinh nằm nghiêng, đưa lưng về phía Tô Nghi đang gọi điện thoại. Không biết là gọi cho Lê Thần hay là cho thư ký, tiếng nói chuyện nhàn nhạt, phía sau lưng không có gì che đậy, lộ ở trong không khí. Tô Nghi lấy xuống khăn lông khô đi chân trần đi qua đó, không có phát ra tiếng động, nhưng Hứa Nhược Tinh vẫn thấy được Tô Nghi thông qua cái bóng chiếu trên tường, còn không có quay đầu, đầu vai chợt lạnh.
Mới vừa tắm rửa xong, đầu ngón tay đều là hơi ấm, xưa nay nhiệt độ cơ thể không cao, hơi man mát, chạm vào da thịt, làm thân người Hứa Nhược Tinh căng chặt.
Điện thoại bên kia Lê Thần còn đang nói: "Nghe nói lúc Trần Cẩm rời đi còn cùng Bùi luật sư ở cùng một chỗ."
Ngón tay chạm đầu vai đi xuống luồn vào trong, bộ quần áo mặc cùng không mặc cũng không có gì khác biệt, chỉ là thêm một tầng ren, tay Tô Nghi liền rất thích xoay quanh trên lớp ren.
Hứa Nhược Tinh giơ di động, nhìn về phía Tô Nghi: "Chị đang gọi điện thoại."
Tô Nghi dán bên tai: "Ừm, chị cứ nghe đi!"
Còn không có ngừng động tác tay, càng thêm quá giới hạn, Hứa Nhược Tinh dùng một cái tay khác bắt lấy tay Tô Nghi, đôi mắt nhìn lại. Tô Nghi ghé vào chỗ bả vai, hơi ngửa đầu, ánh mắt thơ ngây.
Sau khi mất trí nhớ, cô thường dùng loại ánh mắt này nhìn Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh bắt lấy tay Tô Nghi rồi lại thả ra.
Lê Thần buồn bực: "Nhược Tinh?" Nhỏ giọng nói thầm: "Tín hiệu của cậu chập chờn sao?"
"Tớ đều nghe được, trước khi mở phiên tòa chỉ cần hai người ấy không tiếp xúc nhiều, liền không cần quá lo lắng."
"Ừm, tớ sẽ chú ý thêm."
Hứa Nhược Tinh nhấp môi, gương mặt ửng đỏ, đối diện cùng Tô Nghi, phòng chỉ sáng lên một ngọn đèn đầu giường, tối tăm, không đủ sáng, chăn đắp bên người, hết thảy đều lờ mờ.
Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh vài giây, cúi đầu hôn bả vai Hứa Nhược Tinh, đầu vai mượt mà, da thịt tinh tế, hàm răng nhẹ nhàng ma sát làn da lưu lại một chút vệt đỏ loang lổ.
Cô buông di động, Tô Nghi hỏi: "Gọi xong rồi ạ?"
"Ừm." Cô lật người qua mặt đối mặt, Tô Nghi nói: "Lúc em mới vừa vào phòng nhìn thấy chị, chị biết giống cái gì không?"
"Cái gì?"
Tô Nghi dựa gần bên tai: "Thị tẩm."
Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười.
"Thật đấy, trong TV thị tấm đều là...."
Nói còn chưa dứt lời đã bị Hứa Nhược Tinh hôn lên môi, cô thật vui vẻ thấy Tô Nghi thay đổi tâm trạng trở nên thích nói cười thích trêu chọc.
"Vậy đêm nay chị thị tẩm."
Tô Nghi bị hôn đến choáng váng, tay mới vừa đặt trên người Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh lôi kéo tay Tô Nghi đè ở bên người: "Thị tẩm nào có lý gì để em phải ra tay? Hửm?"
Áo ngủ bị ném ở dưới giường, Hứa Nhược Tinh ăn mặc 'quần áo mới' bám vào trên người Tô Nghi, ren cọ xát trên da thịt hai người, độ ấm ở trong chăn, càng ngày càng cao, đôi tay Tô Nghi bị đầu gối của Hứa Nhược Tinh đè nặng.
Tô Nghi không thể động đậy, nụ hôn tê dại từ cánh môi truyền qua, đến cổ. Hứa Nhược Tinh nhân lúc Tô Nghi không thể nhúc nhích muốn làm gì thì làm, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Tô Nghi bị ăn sạch sẽ, Hứa Nhược Tinh từ phía sau ôm lấy cô ấy, tay đặt lên bụng, ngón tay mảnh khảnh mở ra màn mưa, nước mưa như trút nước, rối tinh rối mù trút xuống.
Thân người đưa lưng về phía Hứa Nhược Tinh cuộn tròn lên, cong lại, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi: "Thị tẩm thế nào?"
Tô Nghi nhẹ giọng: "Cũng tạm."
Hứa Nhược Tinh cắn vành tai: "Chỉ là cũng tạm thôi sao?"
"Không phải."
Răng ma sát vành tai, thân người Tô Nghi còn không có phản ứng lại, một chút lại căng thẳng.
"Không phải cái gì? Không phải tạm được? Hay là không thể?"
Tô Nghi muốn khóc: "Không phải tạm được."
"Vợ ơi em nói cái gì? Chị nghe không hiểu, là không hài lòng sao?"
Tô Nghi trở tay ở sau lưng, muốn kéo cánh tay Hứa Nhược Tinh, lại kéo đến bộ quần áo cô mua, kéo đến trước mặt, còn không có cởi ra. Hứa Nhược Tinh thuận thế tiến tới rào rạt công kích, nửa khuôn mặt Tô Nghi đè ở trên quần áo, tan ra bọt nước ướt nhẹp trên ren.
Ban đêm dài lâu mà ngắn ngủi, Tô Nghi không nhớ rõ chính mình khi nào đã ngủ thiếp đi.
Hứa Nhược Tinh cũng không để cô ấy động đậy, bản thân cũng mệt đến nằm liệt, buổi sáng Tô Nghi duỗi tay ấn đồng hồ báo thức căng đến gân cổ, sờ sờ, hơi nhức đau.
Nghĩ đến tối hôm qua xin tha như thế nào Hứa Nhược Tinh cũng không đồng ý, Tô Nghi không nhịn được chờ lúc Hứa Nhược Tinh ngủ hung hăng cắn một cái.
Hứa Nhược Tinh bị cắn tỉnh dậy.
Hai người sáng sớm mắt to trừng mắt nhỏ, Tô Nghi từ trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu, đầu núm đậu đỏ còn có một chút ướt át, ở không khí như vậy, có vẻ thực ái muội.
"Còn muốn?"
Gương mặt Tô Nghi đột nhiên đỏ lên, dẫm lên dép lê chạy nhanh xuống giường, cũng không quay đầu lại: "Em đi rửa mặt."
Nhìn dáng vẻ tựa như chạy trối chết có chút buồn cười, vẫn là Tô Nghi rất ngon miệng lại hay thích quyến rũ cô. Cô theo xuống giường bước vào trong phòng vệ sinh.
Tô Nghi bọc khăn tắm đứng ở trước gương, thấy Hứa Nhược Tinh tới liếc mắt một cái.
Hứa Nhược Tinh cười cười: "Buổi sáng ăn cái gì?"
"Đi công ty ăn?"
"Vậy cũng được."
Đến công ty thời gian còn sớm, các cô vừa ăn sáng vừa nói chuyện chi tiết về show diễn thời trang. Show diễn thời trang diễn ra trong vòng một tuần, hơn nữa trước khi đi cũng cần chuẩn bị, ít cũng phải mười ngày.
"Hôm nay em muốn tan làm trước, về nhà thu dọn hành lý."
Thế Nguyên tổ chức show diễn ở thành phố khác, không ở cùng một thành phố, lái xe hơn hai giờ.
Hứa Nhược Tinh vốn dĩ cũng muốn đi cùng, nhưng vụ kiện với Hoài Hải chưa đâu vào đâu, còn có mấy dự án cần giải quyết, cô cần đi theo đẩy mạnh, cho nên chỉ có thể để Lê Thần qua đó.
"Lê Thần đi cũng được." Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh: "Chị đi ảnh hưởng công việc của em."
Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn, Tô Nghi cố ý kéo kéo khăn lụa ra, lộ ra phía dưới cổ một mảnh da nhỏ, trên da thịt vốn dĩ trắng nõn, lại có dấu vết nhàn nhạt.
Lộ ra chứng cứ, vài giây sau lại che lại, Tô Nghi khảy khảy khăn lụa, làm bộ không có việc gi xảy ra.
Không khí xung quanh đột nhiên có chút không giống nhau.
Lê Thần đến nhà ăn nhìn thấy hai người, bưng đồ ăn sáng đi qua: "Mệt chết tớ."
Tô Nghi nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Lê Thần ngáp: "Cả đêm đều cùng Thế Nguyên bên kia làm việc."
Ban đầu SX không được tham gia show diễn thời trang, sau này do Hoài Hải mất tư cách tham gia, công ty chỉ cần bổ sung vào vị trí trống của Hoài Hải là được. Nhưng Hoài Hải diễn cuối cùng, vị trí này bao nhiêu người muốn cướp, hiện tại cũng có nhãn hiệu khác muốn vị trí này, Lê Thần khuyên can mãi mới giữ được vị trí ấy.
Tô Nghi đưa cho một đĩa bánh bao: "Lê tổng vất vả rồi."
Lê Thần nghiêng đầu nhìn vài lần.
"Nhìn em làm gì?"
"Em lại mất trí nhớ?"
Tô Nghi buồn cười: "Không có."
Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Nhanh ăn đi."
Sau khi ăn xong Tô Nghi trước một bước lên lầu đi văn phòng, Lê Thần nói: "Tâm trạng vợ cậu bây giờ khá tốt rồi ha."
Tô Nghi thay đổi, Hứa Nhược Tinh cũng nhìn thấy, tính cách đã không còn nặng nề như vậy, tóm lại đối với bệnh tình của Tô Nghi không phải chuyện xâu.
"Ừm đợi show diễn thời trang lần này kết thúc phê chuẩn cho cậu nghỉ ngơi được sao?"
Lê Thần gật đầu: "Muộn một chút nghỉ ngơi sau cũng được."
"Không đi thăm cô ấy sao?"
"Vẫn là không đi đâu, tớ muốn một mình đi ra ngoài du ngoạn một chút."
Hứa Nhược Tinh nhìn Lê Thần, trong trí nhớ, Lê Thần rất ít sẽ đi ra ngoài du lịch, hơn phân nửa là ở bên cạnh Tô Ngộ Nhiễm, quỹ đạo nhân sinh lúc trước của Lê Thần hết thảy là vòng quanh Tô Ngộ Nhiễm mà đi. Hiện tại rốt cuộc có một chút khác biệt, Hứa Nhược Tinh không thể nói là tốt hay là không tốt, nhưng Hứa Nhược Tinh cảm giác được Lê Thần đang trưởng thành lên.
"Đi ra ngoài đi một chút cũng tốt." Hứa Nhược Tinh nói: "Tớ cũng muốn cùng Tô Nghi đi ra ngoài du lịch."
"Hai người các cậu chắc chưa đi tuần trăng mật nhỉ? Tớ lần này đi ra ngoài giúp hai người tìm xem chỗ nào đẹp, đề cử giới thiệu cho."
Hứa Nhược Tinh cười: "Cũng được."
"Tuy nhiên chờ tớ trở lại công ty khẳng định rất bận, cậu biết mười mấy nhà thiết kế từ chức ở Hoài Hải sao? Vậy mà còn có mấy người tới chờ SX phỏng vấn."
"Phỏng vấn thì chờ kiện tụng kết thúc lại thông báo sau."
"Chuyện này tớ biết, kiện tụng hẳn là không bao lâu, buổi sáng Bùi luật sư gọi điện thoại cho tớ, nói đã chuẩn bị tư liệu xong xuôi. Tớ còn lo lắng Trần Cẩm xuất hiện sẽ ảnh hưởng hiệu suất công tác của bà ấy, không nghĩ tới nhanh như vậy."
Lê Thần nói xong phân biệt rõ: "Nhưng mà nhanh cũng không quá bình thường."
"Được rồi, đừng nghiền ngẫm, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, chúng ta vẫn là bớt hỏi nhiều thì hơn."
"Tớ chỉ là có chút tò mò, cậu không thấy tò mò sao?"
"Không tò mò."
Lê Thần xí một tiếng: "Tốt xấu là mẹ...."
Hứa Nhược Tinh vào thang máy liếc một cái, Lê Thần im tiếng, hai người ra khỏi thang máy, đụng phải Bùi Y Nhiên, Lê Thần chào hỏi: "Bùi luật sư, sớm như vậy liền tới đây?"
"Lại đây lấy tư liệu."
Trên tay bà cầm hai cái túi văn kiện, cùng Hứa Nhược Tinh vào thang máy, lúc cửa sắp khép lại, Hứa Nhược Tinh lên tiếng: "Bùi luật sư, một lát nữa có bận hay không?"
Bùi Y Nhiên nhìn sang Hứa Nhược Tinh: "Không bận, làm sao vậy?"
"Không bận muốn xin mẹ giúp một chút."
"Một lát nữa Tô Nghi cần mô phỏng show diễn thời trang lần này, có thể phiền Bùi luật sư đứng ở góc độ của người mẹ nhìn xem được không?"
Lê Thần hiểu được, phụ họa: "Đúng vậy, tớ cảm thấy có thể."
Bà trầm mặc hai giây gật đầu: "Cũng được."
"Con bảo tiểu Trịnh đi chuẩn bị."
Mười phút sau, Tô Nghi mô phỏng show diễn thời trang, trước tiên tới trong phòng hội nghị, trợ lý đang bố trí khung cảnh hội nghị, trung gian trống ra một khoảng, phía sau là thảm đỏ. Đến thời gian cuộc họp bắt đầu người tới liên tục, Tô Nghi đang cúi đầu bận rộn với quần áo trên người Đào Nguyệt, khảy khảy vuốt lại cổ áo.
Đào Nguyệt cực kì khẩn trương, hôm nay người mẫu tới đều là tiền bối của cô, một vài người ngày thường muốn gặp đều thấy khó, mà tiền bối còn để cô làm vai chính, như thế nào không căng thẳng cho được?
Tô Nghi ngẩng đầu, nhìn sắc mặt cô ấy trắng bệch liền nhíu mày: "Thả lỏng!"
Đào Nguyệt hít sâu, Tô Nghi từ trong túi xách cầm son môi ra, thoa lên cho cô ấy, tức khắc sắc mặt đỡ hơn không ít: "Lần này chỉ là một buổi mô phỏng, đến show diễn thời trang bên kia còn có tập luyện trước khi diễn thật, không cần khẩn trương như vậy!"
Đào Nguyệt gật gật đầu, điều chỉnh hô hấp.
"Em còn nhớ rõ lần bị Triệu Tam cướp mất cơ hội lên sàn diễn không?"
Trong giây lát liền nghĩ tới, cho rằng đó là bắt đầu của cuộc đời bị coi thường, không nghĩ tới lại là ngay xoay chuyến vận mệnh của mình, cô gật đâu.
"Lúc ấy em nói, có lẽ em chỉ là người bình thường nên không thích hợp đi con đường này." Tô Nghi nói rất bình thản: "Đào Nguyệt, thật ra chúng ta đều là người bình thường mà thôi."
Đào Nguyệt nhìn Tô Nghi, nhất thời có chút sửng sốt.
Tô Nghi không có cùng cô nói đạo lý lớn, lại làm cô cảm thấy trong lòng hung hăng run lên. Cô luôn là để người khác lên cao, tự coi nhẹ mình, còn chưa bắt đầu đã cảm thấy chính mình không làm được. Khi mới vừa nhận được thông báo, biết bản thân làm vedette vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ đến bệnh dạ dày cũng tái phát.
Là lo lắng, hồi hộp, căng thẳng, sợ hãi, chuyện này cũng không gì đáng trách. Nhưng cô còn có cảm giác từ đáy lòng cảm thấy chính mình không xứng, không xứng được nhiều tiền bối nâng đỡ như vậy. Đào Nguyệt chớp mắt, chờ đến khi nước mắt lưng tròng tự động tiêu tán mới nói: "Tô tổng giám, cảm ơn chị."
Tô Nghi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không cần cảm ơn chị."
Đào Nguyệt lộ ra một nụ cười, chậm rãi thả lỏng thân thể. Tô Nghi điều chỉnh lại tâm lý cho cô ấy thấy chuyển biến tốt đẹp mới đi bận việc tiếp theo, ánh mắt đảo qua cửa phòng hợp, nhìn đến đứng ở cửa có Hứa Nhược Tinh, còn có Bùi Y Nhiên.
Bàn tay Tô Nghi bắt lấy vải dệt căng thẳng nắm chặt.