Nhân Gian Tham Niệm

Chương 108: Đỏ mặt




Hứa Nhược Tinh vô cùng tò mò Tô Nghi nói món quà đứng đắn, lại có chút không đứng đắn rốt cuộc là cái gì?

Tô Nghi cố ý úp mở, để lại một câu buổi tối trở về nhà lại nói, không để ý tới cô nữa.

Giữa trưa ăn cơm, Tô Nghi không phải cùng Thẩm Như Tuyết gọi điện thoại, liên hệ với người đại diện của Kinh Nghi, nửa phút nhàn rỗi cũng không có.

Hứa Nhược Tinh có chút buồn bực, trở lại trong văn phòng liền gọi điện thoại cho Lê Thần: "Cậu tặng cho vợ tớ quà gì thế?"

"Vội vàng cái gì? Buổi tối về nhà chẳng phải sẽ biết sao?"

"..."

Hứa Nhược Tinh dứt khoát không hỏi nữa.

Nghỉ trưa kết thúc cô nhận được Thụy An gọi điện thoại, mời cô mở cửa hàng trong trung tâm thương mại, Hứa Nhược Tinh biết là mọi người đã nghe được tin tức. Lần trước Hoài Hải muốn mở hai cái cửa hàng ở vị trí tốt nhất, hiện tại Hoài Hải xảy ra chuyện, mà nhãn hiệu của cô lại đang chiếm được ưu thế nên mới tích cực mời cô tham gia như vậy.

Lê Thần hiển nhiên cũng nghe đến tin tức, hấp tấp chạy vào văn phòng Hứa Nhược Tinh: "Phong thuỷ thay phiên chuyển, Thụy An cũng có lúc đi mời chúng ta sao?"

Hứa Nhược Tinh cười nhạt: "Thực bình thường, không có người không muốn kiếm thêm tiền."

Hiện tại bởi vì Linh Linh phát sóng trực tiếp mặc quần áo của SX làm công ty nổi thêm một chút, sau đó cùng Hoài Hải kiện tụng hoàn toàn tiến vào tầm mắt đại chúng. Hơn nữa bao năm SX hoạt động chỉ thiếu một ngọn gió đông, hiện tại gió đông chủ động thổi tới. Muốn cùng hợp tác với SX không chỉ có Thụy An.

"Tớ nghe nói phòng tiêu thụ báo cáo ngày hôm qua doanh thu bán hàng trên sàn điện tử tăng gấp bốn lần."

Cô không nhẹ không nặng ừm một tiếng, hỏi Lê Thần: "Cùng Thụy An hợp tác cậu nghĩ như thế nào?"

"Tớ thật sự không muốn hợp tác."

Nghĩ đến trước kia thái độ bọn họ vênh váo tự đắc, còn vì Hoài Hải mà chèn ép SX, Hứa Nhược Tinh tự mình qua đó cũng không thấy bọn họ cho chút sắc mặt tốt. Nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Thụy An là một trong những nơi có nhiều địa điểm mua bán nhất, hàng xa xỉ hay hàng bình dân đều rất được hoan nghênh nếu gia nhập.

Dứt lời Lê Thần nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Cậu nghĩ như thế nào?"

"Hợp tác là tất nhiên nhưng cũng không thể như vậy mà hợp tác. Lúc trước không phải đè nặng chúng ta sao? Chúng ta cũng kéo một cái, ép giá xuống."

Lê Thần giơ tay lên ra dấu OK, thảo luận xong di động của Hứa Nhược Tinh vang lên, cô nhìn, là Tô Nghi.

Hứa Nhược Tinh tiếp điện thoại: "Làm sao vậy?"

"Thế Nguyên bên kia đã điều tra rõ ràng, cho chúng ta cơ hội tham gia show diễn."

Lời nói đều là ý cười, Hứa Nhược Tinh cong môi: "Đã biết."

Treo điện thoại, cô cùng Lê Thần nói: "Có thế chuẩn bị cho show diễn thời trang được rồi."

"Nhanh như vậy?"

Hứa Nhược Tinh cười cười.

Cùng phản ứng với Lê Thần còn có rất nhiều người chờ tin tức, đồng nghiệp trong phòng thiết kế nghe thấy cái tin tức này liền sôi trào. Nếu hiện tại có thể đi tham gia Thế Nguyên, chứng minh công ty thoát khỏi tiếng xấu sao chép tác phẩm, là ủng hộ lớn nhất. Văn Liễu ngồi ở trong đám người, nghe các đồng nghiệp mặt mày hớn hở thảo luận, cô ta khẽ nâng đầu, nhìn về phía văn phòng Tô Nghi.

Hoài Hải sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.

Triệu Tam cũng sẽ không.

Nhưng chuyện phát sinh đến bây giờ, bọn họ cũng chưa liên hệ với chính mình, Văn Liễu vẫn luôn thấy thấp thỏm trong lòng, căng chặt, cô ta vẫn là không nhịn xuống được, gõ cửa văn phòng Tô Nghi.

Tô Nghi nhìn cô ta, rót chén nước cho Văn Liễu.

Văn Liễu đưa tay tiếp nhận, mặt trắng bệch: "Cảm ơn Tô tổng giám."

"Không có gì." Tô Nghi vẻ mặt nhàn nhạt, ngước mắt: "Tìm tôi có việc?"

Văn Liễu nắm chặt ly, nhỏ giọng hỏi: "Tác phẩm của em, em cùng Triệu Tam...."

Tô Nghi đánh gãy lời cô nói: "Em là muốn biết, Triệu Tam cùng Hoài Hải vì cái gì không có tìm phiền toái cho em đúng không?"

Văn Liễu gật đầu, nhìn Tô Nghi.

"Văn Liễu, em cảm thấy sao chép cùng đánh cắp cơ mật của công ty so sánh với nhau, cái nào càng nghiêm trọng hơn?"

Cô ta nhăn mày lại.

Tô Nghi nói tiếp: "Là cái sau."

"Hứa Nhược Tinh đã chờ đến bản quyền đăng ký mới đưa ra tin tức này, là muốn dùng cái này làm chứng cứ. Hoài Hải cùng Triệu Tam sở dĩ không dám chỉ ra và xác nhận với em, là vì bọn họ một khi chỉ ra và xác nhận, liền chắc chắn bị kiện đánh cắp cơ mật của công ty. Nếu so sánh với án kiện sao chép tác phẩm, bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy."

Văn Liễu hiểu được, tay cầm ly hơi run, cô bán đứng SX, nhưng Hứa Nhược Tinh cùng SX đến cuối cùng còn bảo hộ thanh danh cho cô, bảo vệ việc làm cho cô.

Trong nháy mắt trào dâng tất cả hối hận, đôi mắt khó chịu, lại cố gắng nhịn xuống.

"Văn Liễu, em còn trẻ, đi sai đường, còn có cơ hội quay đầu lại."

Thanh âm Văn Liễu nghẹn ngào: "Cảm ơn Tô tổng giám, cảm ơn Hứa tổng."

"Không cần cảm ơn chúng tôi, án kiện kết thúc, em rời khỏi SX."

"Em sẽ làm vậy." Văn Liễu biết ơn rất nhiều: "Em sẽ, cảm ơn Tô tổng giám."

Vốn dĩ đã chuẩn bị ôm một thân hỗn độn, thanh danh tanh tưởi, rời đi ngành nghề yêu thích, nhưng Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi vẫn cho cô cơ hội, làm cô giữ thể diện rời đi.

Tô Nghi xem đôi mắt cô ấy đỏ bừng rời đi văn phòng.

Tin tức SX tham gia Thế Nguyên như một trận gió thổi vào trong giới, mà Hoài Hải rời khỏi show diễn thời trang lần này, còn chưa thấy thưa kiện, nhưng từ phía chính chủ có thể thấy được chút ít tiến triển.

Toàn bộ bên trong Hoài Hải càng lộn xộn, vài nhà cung cấp hàng hóa tới đòi tiền, tuy nói Hoài Hải là công ty lớn tài sản lớn, không đến mức khất nợ.

Nhưng hiện tại chuyện làm ầm lên như vậy, nếu như lập tức xảy ra chuyện gì khác thì sao? Ai cũng không dám mạo hiểm nên đều tới đòi nợ. Bên trong Hoài Hải, cao tầng đang họp gấp, cười nhạovCừ tổng: "Có thể khiến thanh danh của Hoài Hải làm thành như vậy, Cừ tổng đúng là rất có năng lực."

"Trước kia là người khác cầu hợp tác với Hoài Hải chúng ta, hiện tại nhà cung cấp hàng hóa đến tận cửa đòi tiền."

"Cừ tổng, anh không cho chúng tôi được cái lời giải thích nào dễ nghe sao?"

Cừ tổng đương nhiên muốn giải thích, nhưng hắn còn không có tới kịp giải thích, đã bị phó tổng tố giác, nói hắn trong lúc công tác nhiều lần tham ô tiền công, tuy rằng mức không lớn, nhưng khó đảm bảo về sau sẽ có cái động tác gì.

Lần này người sau lưng Cừ tổng cũng không giữ được hắn.

Tô Trường Hòa còn không có thoát khỏi vụ án kiện sao chép lần này, đã bị phó tổng chơi xấu trở tay không kịp. Công ty nội chiến là phiền toái nhất, tình huống khó giải quyết nhất, đặc biệt vẫn là phó tổng với CEO có thể nói là biết rõ mạch máu đối phương. Phó tổng đứng lên tố giác, làm Hoài Hải vốn đã lộn xộn càng dậu đổ bìm leo.

Hắn tức giận không thôi, còn muốn nói phó tổng cũng sai lầm, bị Tô Trường Hòa ngăn lại, trong công việc kiêng kị nhất chuyện tố giác vượt cấp cùng nội chiến, nếu Cừ tổng hôm nay bày ra tới, ngày mai liền có chuyện chê cười Hoài Hải truyền ra đi.

Cừ tổng cuối cùng cố nuốt trôi cục tức, nghe theo bên trên sắp xếp, thay đổi chức vụ, bị phái ra nước ngoài. Tô Trường Hòa ở công ty có hai chỗ dựa mà một chỗ dựa mất chân. Phó tổng bởi vì hắn ngăn đón Cừ tổng liền cho rằng hắn là cùng Cừ tổng một lòng, cũng đối với hắn châm chọc mỉa mai, không chỉ có không nể mặt, còn cùng văn phòng luật sư của hắn cắt bỏ quan hệ hợp tác.

Tô Trường Hòa hai bên không lấy được lòng, tức giận ầm ĩ tại văn phòng luật sư, bị chủ nhiệm phòng luật sư ra lệnh cưỡng chế về nhà tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn không được quay trở lại làm việc.

Lúc rời khỏi văn phòng luật hắn nhìn thấy Bùi Y Nhiên đứng trước cửa.

Bùi Y Nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái, như là xem một cái chê cười, Tô Trường Hòa bực tức muốn hộc máu.

Chờ sau khi hắn rời khỏi, Bùi Y Nhiên mới từ trợ lý nơi đó nghe nói: "Tô luật sư phỏng chừng có đoạn thời gian không thấy mặt nữa."

"Nói là làm rối vụ kiện của Hoài Hải." Trợ lý nói: "Cừ tổng tham ô công quỹ hắn biết, nhưng người của Hoài Hải không đám động Cừ tổng, chỉ có thể lấy hắn ra đứng chịu tội."

Bùi Y Nhiên nhàn nhạt nói: "Xứng đáng." 

Loại người nịnh nọt như này, lúc trước vào Hoài Hải đều ra vẻ không ai bì nồi, cao cao tại thượng, mỗi ngày không phải bữa tiệc chính là tiệc rượu, hiện tại nếm đến đau khổ.

Trợ lý cũng khinh thường hắn, không nhiều lời.

Ra khỏi văn phòng luật sư tới SX, Bùi Y Nhiên nhìn thấy Lê Thần nói: "Hoài Hải bên kia thay đổi người phụ trách, nói là muốn giải quyết riêng, dùng giá cao mua đứt thiết kế của Văn Liễu."

Như vậy là phương án có lợi nhất với Hoài Hải, Lê Thần quả quyết: "Không suy xét cái phương án này."

"Tôi biết, tôi đã khéo léo từ chối."

Lê Thần gật đầu, hỏi Bùi Y Nhiên: "Nghe nói Tô luật sư rời đi Hoài Hải? Hoài Hải lại có thêm luật sư mới sao?"


"Đúng vậy, nhưng tôi trước mắt còn không có nhận được tin tức gì về luật sư mới cả."

"Tôi nghe được một chút tin tức." Cô nói cho trợ lý đưa cho Bùi Y Nhiên xem: "Tên là Trần Cẩm, Bùi luật sư có quen không?"

Bùi Y Nhiên nhìn màn hình ảnh chụp cùng giới thiệu công việc, nhất thời sửng sốt, mặt thoáng căng cứng.

"Có quen nhau, là em học dưới khóa của tôi."

Dưới bà hai khóa, vào thực tập tại văn phòng luật sư, chính là văn phòng luật sư bà đang làm.

Lê Thần gật đầu: "Hy vọng Bùi luật sự không cần bởi vì quan hệ cá nhân làm ảnh hưởng phán đoán."

Bùi Y Nhiên nhìn về phía Lê Thần: "Đương nhiên sẽ không."

"Vậy là tốt rồi."

Nói chuyện kết thúc, Lê Thần ngồi ở trên ghế, Bùi Y Nhiên đã rời đi.

Hứa Nhược Tinh từ phòng họp bên cạnh ra tới nhìn đến Lê Thần ngồi ở bên trong, hỏi: "Suy nghĩ cái gì đấy?"

Lê Thần lấy lại tinh thần, thu hồi ngây ngốc, cứng nhắc nói: "Không có việc gì, mọi người họp xong rồi sao?"

"Lần này đi show diễn thời trang, Tô Nghi là người phụ trách chủ yếu, cậu cũng cùng qua đi."

"Ngày bao nhiêu thì đi?"

"Ngày kia, chúng ta đã kéo chậm trễ, không thể muộn thêm."

Lê Thần gật gật đầu, thấy Hứa Nhược Tinh phải đi, đột nhiên à một tiếng: "Nhược Tinh, Hoài Hải cùng Tô Trường Hòa tiêu rồi, có luật sư mới tới cậu có biết không?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Khi nào?"

"Buổi chiều, tớ cũng mới biết được tin tức."

"Luật sư mới có vấn đề gì sao?"

Lê Thần hạ giọng: "Tên là Trần Cẩm, cùng Bùi luật có chút quen biết."

Hứa Nhược Tinh hiểu được: "Cậu là sợ ảnh hưởng đến phán đoán của bà ấy sao?" Hứa Nhược Tinh lại nói: "Tớ tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của bà ấy."

Thân thể Lê Thần thả lỏng: "Vậy không thành vấn đề."

Hứa Nhược Tinh cười cười, rời đi phòng họp.

Trở lại văn phòng Tô Nghi cũng đang ở đó, vừa rồi mở họp ánh mắt cũng không thèm cho cô một cái, hiện tại ngồi ở trong văn phòng nhìn cô: "Đi đâu, muộn như vậy?"

"Cùng Lê Thần nói đôi câu."

Tô Nghi ừm một tiếng.

Trên tay Tô Nghi cầm một cái ly, đưa cho cô, Hứa Nhược Tinh ngửi được một chút có mùi rượu, còn có nhàn nhạt hương hoa quả,

"Này là cái gì?"

"Rượu trái cây, chị mau nếm thử hương vị thế nào."

Hứa Nhược Tinh nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt.

"Thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

Tô Nghi cười.

Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy nhìn chằm chằm chính mình, buông cái ly, tò mò hỏi: "Em còn chưa nói đâu."

"Nói cái gì?"

"Quà của Lê Thần, rốt cuộc là cái gì?"

Cô hôm nay suy nghĩ cả một ngày, trước sau không nghĩ ra, Tô Nghi nhợt nhạt cười: "Chị vừa rồi không phải uống rồi đó sao?"

"Chị uống cái kia...." Hứa Nhược Tinh sửng sốt: "Cái kia chính là quà sao?"

Tô Nghi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang, Hứa Nhược Tinh ngậm miệng, vài giây cũng chưa phản ứng lại, đây là món quà Tô Nghi nói đứng đắn lại không đứng đắn sao?

Cô còn tưởng rằng.

Tô Nghi sát người lại gần, cắn vành tai hỏi: "Chị cho rằng là quà gì"

Bên tai tê tê dại dại, còn có chút ngứa ngáy, Hứa Nhược Tinh sờ sờ vành tai: "Chị không...."

Nói còn chưa dứt lời đã bị Tô Nghi đánh gãy: "Mặt chị đỏ rồi kìa."

Ngữ khí rất trêu chọc.

Hứa Nhược Tinh quay đầu, nhìn đôi mắt Tô Nghi tỏa sáng, túm lấy tay Tô Nghi, đè người lên sofa, hung hăng hôn một cái.