Tô Nghi trở lại trong văn phòng, Hứa Nhược Tinh đang uống trà, hôm nay bận rộn một ngày, cơm trưa cũng chưa kịp cùng Tô Nghi ăn, vẫn là ở trong phòng hội nghị cùng phòng pháp vụ ăn.
"Có thể đi rồi."
Hứa Nhược Tinh còn bưng ly thẫn thờ, Tô Nghi ngồi xổm trước mặt: "Hứa tổng?"
Hai người ở riêng với nhau mà gọi như vậy, không khỏi có chút ý vị trêu chọc.
Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, nhìn về phía Tô Nghi, mím môi: "Xong rồi sao?"
Tô Nghi gật đầu: "Ừm, vừa mới ký tên, chuẩn bị kiện."
"Cũng được, Thế Nguyên bên kia còn không có câu trả lời cho chúng ta, chị định mau chóng giải quyết chuyện này, không thể chậm trễ bên phía Thế Nguyên."
"Trong thời gian ngắn, kiện tụng sợ là không xong được."
"Không phải xem kiện tụng, là xem chứng cứ."
Hai người đưa lên cho Thế Nguyên chứng cứ, đủ để chứng minh bản thiết kế là của SX và Hoài Hải sao chép thiết kế của họ. Thế Nguyên chỉ cần điều tra rõ ràng trước khi diễn ra show diễn thời trang, sẽ để công ty tiếp tục tham gia show diễn.
Còn về Hoài Hải, hiện tại sợ là loạn thành một mớ khó gỡ.
Cô rất rõ ràng Cừ tổng lúc này muốn hẹn cô làm gì, giải quyết riêng, nhưng nếu cô đã nhẫn nhịn chờ đến Hoài Hải đi đăng ký bản quyền, liền không nghĩ sẽ giải quyết riêng.
"Em đi thông báo cho Thẩm Như Tuyết."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, kéo cô ấy ngồi ở bên người, mùi hương hoa nhàn nhạt trên người Tô Nghi giờ phút này đánh úp lại, là mùi hương quen thuộc lại trầm mê, cô thực sự rất thích.
Tô Nghi nghiêng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, thấy giữa mày mệt mỏi, vươn tay sờ lên trán người kia.
Hứa Nhược Tinh dừng một chút, nói: "Tô Nghi, có chuyện... chị muốn nói với em."
Giọng nói Tô Nghi nhàn nhạt: "Sao vậy ạ?"
Cô nhìn về phía di động, vẫn là thẳng thắn: "Bà ngoại gọi điện thoại cho em."
"Làm sao..."
"Ba em đi tìm bà ngoại nên chị đã gọi điện thoại cho mẹ em."
Sắc mặt Tô Nghi khẽ biến, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Vốn dĩ muốn giấu đi chuyện này, cô biết Tô Nghi đã chịu tổn thương do Tô Trường Hòa mang đến rất nhiều, cũng biết phản ứng tâm lý ứng kích của em ấy chính là do Tô Trường Hòa tạo thành.
Cô không muốn Tô Nghi lại bởi chuyện của Tô Trường Hòa mà phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Nhưng cô cũng không muốn giấu giếm Tô Nghi.
Thời gian giống như trở lại ngày đó, cô nói với Bùi Y Nhiên bệnh tình của Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Thực xin lỗi, chị không nên tự tiện.."
Tô Nghi im im, đánh gãy lời cô nói: "Không sao, dù sao em cũng sẽ không đi."
Gương mặt Tô Nghi căng thẳng, đồng tử hơi co lại, nắm chặt tay, chỉ là một cái tên, làm Tô Nghi toàn thân lộ ra hơi thở không thoải mái.
Hứa Nhược Tinh ôm cô ấy ở trong ngực: "Chúng ta không đi."
Tô Nghi vòng tay ôm eo, hương vị ấm áp lại quen thuộc, gắt gao ôm chặt: "Trước kia đi học viết văn, giáo viên có cho chị viết về cha mẹ không?"
"Thường xuyên."
"Chúng em cũng có, em có lần viết bọn họ dẫn em đi công viên chơi, mua kem em thích nhất, ngồi trên ngựa gỗ... Em viết rất nhiều, cô giáo lấy bài của em làm văn mẫu để đọc lên trước lớp, các bạn học cười vang, chị biết vì cái gì không?"
Hứa Nhược Tinh trầm mặc.
"Bởi vì bọn họ đều biết, đây là giả. Bọn họ sau lưng gọi em là kẻ lừa đảo, nói em thích nói dối, cho nên cha mẹ mới không cần em."
Hứa Nhược Tinh đau lòng không thôi: "Tô Nghi."
"Thật ra em cũng không để bụng bọn họ gọi em là cái gì." Tô Nghi đôi mắt ửng đỏ: "Em chỉ là muốn cùng cha mẹ đi ra ngoài chơi một lần mà thôi."
"Lần sau, chị cùng em đi chơi."
Tô Nghi muốn cười, cười rất khó coi, chớp chớp mắt, đáy mắt ướt át dần dần áp xuống: "Đi thôi, chúng ta không phải nói đi thăm Lê Thần sao?"
Ánh mắt Hứa Nhược Tinh lo lắng, đến khi lên xe, Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, sau khi lên xe cô không khỏi nói: "Đai an toàn."
Tô Nghi không để ý, cũng không đáp lời, vẫn luôn đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ.
"Tô Nghi?"
Giọng nói rất lớn nhưng Tô Nghi không phản ứng, hốc mắt Hứa Nhược Tinh chợt phiếm hồng, cô cúi đầu kéo đai an toàn cho Tô Nghi.
Tô Nghi quay đầu, Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, nhìn cô ấy cười cười.
Tô Nghi cũng cười cười.
Xe lái ra khỏi công ty, bên tai Tô Nghi có tiếng vang, buông ra bàn tay nắm chặt, cúi đầu xem di động. Bà ngoại gọi cho cô ba cuộc điện thoại, Tô Trường Hòa hôm nay gọi tám cuộc, nhiều hơn cả số cuộc gọi của những năm trước kia. Cô lướt màn hình, nhìn đến tin nhắn Tô Trường Hòa gửi tới cho cô.
"Tô Nghi, chúng ta nói chuyện."
"Tô Nghi, con hiện tại không định trả lời điện thoại của ba sao?"
"Tô Nghi, trả lời điện thoại."
Giọng điệu ra lệnh cường ngạnh, thái độ ngang ngược gia trưởng.
Ký ức tán loạn, trước kia cùng Tô Trường Hòa nói chuyện, hắn cũng luôn là thái độ như vậy: "Ba không rảnh, tìm mẹ con đi."
Trước kia cô chỉ cảm thấy ủy khuất, khó chịu, sẽ trốn ở góc phòng khóc, cùng hiện tại, không giống nhau.
Tô Nghi quay đầu nhìn sang Hứa Nhược Tinh: "Em muốn đi đến nhà bà ngoại."
Hứa Nhược Tinh nghi hoặc ừm một tiếng.
"Chúng ta đi đến nhà bà ngoại trước được không?"
Giọng nói chắc chắn, vẻ mặt bình tĩnh, Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, dừng một chút: "Ừm cũng được."
Xe rẽ sang, vào một con đường khác, Tô Nghi không mở miệng nữa, Hứa Nhược Tinh cũng không hỏi, trong xe hiếm khi được im lặng đến vậy.
Bên ngoài sắc trời đen kịt, gió đêm thổi đến ngọn cây lắc lư, Tô Nghi trước mắt xẹt qua từng hình ảnh, cô nhắm mắt, đầu hơi hơi đau.
Đến cửa nhà bà ngoại, một chiếc xe hơi màu đỏ, một chiếc màu đen, biển số xe như là khắc vào ngực cô, mỗi một con số đều nhớ rõ ràng như vậy. Cô xuống xe, bên người Hứa Nhược Tinh khẽ nói: "Muốn đi vào không?"
"Cũng muốn nói rõ ràng."
"Chị đi cùng em."
Tô Nghi khóe mắt đỏ ửng, trong mắt nước mắt nhộn nhạo, đón đèn đường, tỏa sáng.
Hứa Nhược Tinh nghiêng người, vươn tay sờ sờ lên gương mặt Tô Nghi, lòng bàn tay phủi qua môi Tô Nghi, mềm mại, ấm áp.
Tô Nghi lấy lại tinh thần.
Hai người vào phòng khách.
Bà ngoại ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Tô Nghi trở về còn sửng sốt một hồi, tuổi lớn, phản ứng không nhanh như vậy.
Tô Nghi kêu: "Bà ngoại." Hứa Nhược Tinh cũng theo sát gọi một câu.
"Đã trở lại." Bà ngoại nhìn hai người: "Mẹ con cũng đã trở lại."
Tô Nghi gật đầu: "Bọn họ đâu ạ?"
Bà ngoại nhìn về phía phòng, cửa khép lại, nhưng mơ hồ có thể nghe được một chút âm thanh, là âm thanh của cãi vã. Thời gian từng chút nhảy về rất nhiều năm trước, chỉ cần Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa ở nhà, luôn là những cuộc cãi vã đếm không hết.
"Tô Trường Hòa, anh rốt cuộc có ý gì?"
"Tô Trường Hòa, anh đừng tưởng rằng anh làm những chuyện gì sau lưng tôi không biết, tôi biết hết, tôi cảnh cáo anh, đừng có lại khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi!"
Tô Nghi đứng ở cửa.
Bên trong thanh âm cãi vã lớn hơn nữa.
"Tô Trường Hòa, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Đứa bé được sinh ra có bao giờ anh hỏi han chăm sóc? Hiện tại có việc lại muốn nhờ đến hai đứa? Anh có cái tư cách gì?"
Tô Trường Hòa bị bà chỉ trích mặt đỏ tai hồng, hắn cười lạnh: "Bùi Y Nhiên, nói tôi không tư cách, cô thì có tư cách? Ỷ vào con gái ở SX, cô chạy tới đó làm cố vấn? Cô không phải cũng lợi dụng con gái của cô sao? Giả vờ bản thân thanh cao như vậy làm gì?"
Bùi Y Nhiên cười nhạo: "Tôi? Tôi ỷ vào Tô Nghi ở SX mới đi làm cố vấn? Tô Trường Hòa, anh cho rằng tất cả mọi người đều xấu xa như anh sao? Đừng có suy bụng ta ra bụng người!"
Tô Trường Hòa hung hăng trừng mắt nhìn: "Tôi xấu xa? Tôi xấu xa như thế nào? Bùi Y Nhiên, cô cùng chủ nhiệm văn phòng luật sư quan hệ ra sao? Có cần tôi nhắc cho cô nhớ không?"
Bùi Y Nhiên sắc mặt trầm xuống: "Anh nói xem? Anh cứ nói! Tô Trường Hòa, anh hôm nay bất cứ câu nào không phù hợp thực tế, tôi hiện tại liền có thể kiện anh ra tòa! Nói!"
Bà nhìn Tô Trường Hòa, thái độ cường thế, ánh mắt hận ý đã tới điểm cực hạn.
Tô Trường Hòa bị ánh mắt đó làm cho kinh sợ, thật đúng là không dám nói ra thêm lời nào, những tin đồn đó đều là tin vỉa hè. Theo hiểu biết của hắn đối với Bùi Y Nhiên, người này thật sự có thể làm ra chuyện đi kiện hắn. Hiện tại hắn đã phân thân ra không hết việc, hoàn toàn không có tinh lực lại đi quản những tin tức về Bùi Y Nhiên.
Bùi Y Nhiên mắt lạnh nhìn hắn: "Như thế nào không nói? Nói không nên lời sao? Muốn tôi nói thay anh hay không?"
"Cô câm miệng!"
"Tới tìm Tô Nghi, như thế nào không nghĩ tới câm miệng đi? Như thế nào, là muốn tôi nói cho con bé, chúng ta ly hôn như thế nào không?"
Đứng ở bên ngoài Tô Nghi ngẩn ra, tay muốn nắm lây then cửa, lại dừng ở giữa không trung.
Hứa Nhược Tinh muốn giúp mở cửa, Tô Nghi giữ chặt tay, ngón tay lạnh lẽo, Hứa Nhược Tinh quay đầu, nhìn đến gương mặt Tô Nghi không có chút huyết sắc.
Trong phòng hai người còn đang tranh cãi nảy lửa.
"Tôi không ngại nói cho con bé, anh là bị bắt gian tại giường!"
Tô Trường Hòa run rẩy cơ mặt, đôi mắt gắt gao trừng Bùi Y Nhiên, một đôi tay nắm chặt lại buông ra.
Bùi Y Nhiên tiếp tục nói: "Tôi cũng không ngại nói cho con bé, cha con bé rốt cuộc là người như thế nào, lúc trước lừa gạt tôi kết hôn, tôi đồng ý, ai bảo tôi ngu xuấn, không biết nhìn người. Anh vì sao muốn làm tôi mang thai? Tô Trường Hòa, anh chắc hiếu hơn ai hết, đứa nhỏ này đối với anh mà nói có nghĩ là gì? Có đứa nhỏ này, anh có thể thăng chức tăng lương, có thể lợi dụng con bé kiềm chế tôi! Anh lúc trước là nói như thế nào? Anh nói vị trí chủ nhiệm, anh lưu trữ lại cho tôi, sinh xong con bé, tôi liền có thể trở lại cương vị, nhưng thật ra thì sao? Anh cùng tiểu tình nhân của anh, song túc song phi?"
"Anh cho rằng tôi sẽ bị con nhỏ gò bó, bị hôn nhân trói buộc, sẽ đối với những chuyện anh làm mở một con mắt nhắm một con mắt? Anh cho rằng tôi là người phụ nữ sẽ lấy hạnh phúc của gia đình lên đầu? Sẽ giữ gìn hình tượng ở trước mặt con cái nén giận sao?"
"Tô Trường Hòa, anh sai rồi, tôi cũng không phải người tốt gì cả."
Ngoài cửa thân người Tô Nghi run lên không ngừng, đôi tay che lại lỗ tai, thân thể mỗi một chỗ thần kinh đều căng chặt, như có người dùng gai nhọn không ngừng đâm vào cô, từ huyệt thái dương, đến mỗi một chỗ huyệt vị trên người.
Đau làm cô buồn nôn.
Đau đớn muốn gục ngã.
Hứa Nhược Tinh ôm cô: "Tô Nghi."
Tô Nghi thở không nổi, trong cổ họng nôn khan một đợt lại một đợt, trước mắt choáng váng.
Cô vẫn luôn cảm thấy sự tồn tại của mình chính là minh chứng bọn họ cũng chờ mong sinh ra chính mình.
Ít ra cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó bọn họ cũng từng yêu thương cô.
Lời nói của Bùi Y Nhiên nghiền nát một chút hy vọng cuối cùng của cô.
Tô Nghi muốn cười lại muốn khóc, đáy lòng phát ra bi thương nháy mắt bao phủ.
Hứa Nhược Tinh trước sau gắt gao ôm chặt: "Tô Nghi, Tô Nghi....."
Bên tai có thanh âm, lại giống như không có, có người đang kêu gọi cô sao?
Đầu óc Tô Nghi đau muốn nổ tung, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút máu.
Cách đó không xa bà ngoại thấy dáng vẻ Tô Nghi như vậy, khóc thành dòng. Bà ngoại đi tới, Hứa Nhược Tinh nói: "Không có việc gì đâu bà ngoại, bà đi rót cho Tô Nghi chén nước."
Bà ngoại đồng ý, vội vội vàng vàng vào phòng bếp.
Tô Nghi dựa trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, thở không xong, sắc mặt dị thường khó coi. Hứa Nhược Tinh bóp khe hở ngón tay cái cùng ngón trỏ, thực dùng sức, véo ra vệt đỏ.
Bị đau đớn bừng tỉnh, nghe được Hứa Nhược Tinh gọi mình, quay đầu.
Hứa Nhược Tinh đầy mặt lo lắng, nhẹ nhàng hô hấp, hoãn lại tinh thần.
"Chúng ta về nhà."
Quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, bên trong còn đang tranh chấp, cô lại trầm tĩnh rất nhiều. Tô Nghi nhìn về phía then cửa, then cửa màu vàng bị ánh đèn phản chiếu thực chói mắt. Cô nhắm mắt, tay nắm lấy then cửa, dùng sức mở ra.
Rất nhiều năm trước, cô không có dũng khí đẩy cánh cửa ra, hiện tại mở ra.
Trong phòng, Bùi Y Nhiên đang nói: "Tô Trường Hòa, anh biết tôi vì cái gì không có nói cho Tô Nghi biết những chuyện này không? Con bé có một người mẹ không xứng làm mẹ thì thôi, tôi không muốn để con bé biết, cha của con bé là đồ súc sinh!"
Tô Trường Hòa nghe không nổi nữa, hắn giơ tay lên, liền muốn tát một cái!
Cổ tay bị người nắm chặt, Tô Nghi đi nhanh hai bước, đứng ở trước mặt Tô Trường Hòa, lấy đủ sức lực, phát tiết tất cả bất mãn cùng oán hận, còn có đã từng chờ đợi cùng kỳ vọng, cô nâng tay lên, hung hăng một cái tát đánh vào trên mặt Tô Trường Hòa!
Tô Trường Hòa bị đánh ngây người ra đó.