Gần đây, chất lượng giấc ngủ của Tô Nghi từ từ tốt hơn, sau khi trưởng thành, đoạn thời gian cô mất trí nhớ cũng là lúc ngủ được ngon nhất, sẽ không đột nhiên bừng tỉnh, sẽ không mất ngủ, có thể ngủ đến lúc tự thức giấc. Sau này khôi phục ký ức, vượt qua một khoảng thời gian không quá vui vẻ, chất lượng giấc ngủ lại trở nên bất ổn. Cho đến gần đây, có đôi khi đồng hồ báo thức vang lên vài lần đều không muốn tắt đi, không muốn động đậy, thật mệt.
Mệt một chút quả nhiên có tác dụng dễ ngủ.
Làm cô muốn ngủ nướng.
Tô Nghi nằm nghiêng ở trên giường, Hứa Nhược Tinh từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay vòng qua eo, đầu ngón tay đặt trên cơ bụng phẳng, da thịt ấm áp, mềm mại. Một lúc sau, Tô Nghi thay đổi tư thế, xoay người, cùng Hứa Nhược Tinh mặt đối mặt.
Hứa Nhược Tinh ngủ thật sự rất sâu, có lẽ là mệt mỏi, hai cái đồng hồ báo thức cũng không đánh thức được chị ấy.
Nhớ rõ Hứa Nhược Tinh trước kia khi vừa kết hôn giả sẽ thường xuyên xã giao, cô đi cùng, tửu lượng của Hứa Nhược Tinh không phải thuộc dạng tốt, uống xong trở lại phòng liền ngủ, có mấy lần còn say, ngồi mép giường nhìn cô: "Em như thế nào còn chưa ngủ đi?"
Cô nói: "Chị ngủ trước đi."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Cùng nhau ngủ đi. Em là vợ của chị nên ngủ cùng nhau mới phải."
Tuy rằng tỉnh lại quên hết không còn một mảnh, nhưng cô vẫn là thích mỗi lần xã giao ở bên cạnh chị ấy, tham lam một chút ấm áp sau khi người ấy say.
Ngón tay Tô Nghi chạm lên khuôn mặt của đối phương, da thịt tinh tế, cô nhịn không được vùi vào trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh ôm cô, nhắm mắt hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"6 giờ rưỡi, chúng ta đi công ty ăn sáng."
Như vậy còn có thể ngủ nhiều thêm nửa tiếng đồng hồ, Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, chỉ là ôm ôm cô tỏ vẻ đồng ý.
Hai người cọ tới cọ lui cho đến khi đến công ty, dưới lầu còn rất nhiều người, Hứa Nhược Tinh ngồi ở đối diện Tô Nghi gọi điện thoại cho Lê Thần, không ai tiếp, hơi nhăn mi nhìn di động.
"Còn không ai trả lời điện thoại ạ?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Không có."
Hôm nay phòng thiết kế mở họp, cô cùng Lê Thần đã sớm hẹn thời gian, dựa theo tính cách của Lê Thần không có khả năng không đến, trừ phi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Chị có muốn đến nhà chị ấy xem không?"
"Không cần, buổi sáng mở họp xong lại nói."
Tô Nghi gật đầu, nội dung cuộc họp vẫn là nhằm vào chuyện show diễn thời trang sắp tới. Diêu giám đốc ở cuộc họp nói tác phẩm sao chép bị hủy bỏ tư cách tham gia, mọi người trong phòng thiết kế nghị luận sôi nổi, vẻ mặt khó chịu, chỉ có Văn Liễu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có hành động mới là tốt, có hành động thì cô ta mới cảm thấy an tâm hơn.
Hứa Nhược Tinh nhìn Văn Liễu, lại nhìn mọi người thảo luận, Diêu giám đốc nói: "Chuyện này sẽ cần phải tường trình, một lát nữa mọi người gửi cho tôi quá trình thiết kế tác phẩm."
Không có trực tiếp nhắc tên Văn Liễu, Tô Nghi ngồi ở bên cạnh Diêu giám đốc, cúi đầu xem bản thảo thiết kế. Thanh âm cuộc họp ầm ĩ, dù sao cũng là bị ảnh hưởng đến danh dự của bản thân, phòng thiết kế kiêng kị nhất điều này, không khỏi tranh luận lớn hơn một ít. Diêu giám đốc hô vài tiếng mới làm mọi người nhỏ tiếng lại, Tô Nghi ngẩng đầu, đảo qua mọi người nhìn đến Văn Liễu đang im lặng.
Văn Liễu vẫn luôn chờ đợi, chờ Hứa Nhược Tinh hoặc là Tô Nghi kêu tên mình, biết chuyện này sẽ bại lộ, biết mọi người khẳng định sẽ tìm đến mình, nhưng thẳng đến khi hội nghị kết thúc, mọi người cũng không hề kêu tên của cô ta.
Văn Liễu cũng thấy khó hiểu.
Cô ta không thể tập trung làm việc, liên tiếp nhìn về phía văn phòng Tô Nghi, lòng bắt đầu thấp thỏm. Trong văn phòng những người khác còn đang khắc khẩu về chuyện sao chép, không có ai phát hiện ra cô ta khác thường.
Ngồi yên một lúc cô ta mới đứng đậy đi rót nước, lúc đi ra khỏi phòng trà bị một người ngăn đón: "Văn Liễu? Thiết kể tổ hai?"
Trong lòng Văn Liễu lộp bộp, gật đầu: "Đúng vậy."
"Chào em, tôi là Bùi Y Nhiên." Bùi Y Nhiên vươn tay, rõ ràng là lời nói tiếp đón, lại sinh ra một sự cường thế khó miêu tả thành lời, mắt sáng như đuốc, trầm ổn, ánh mắt nhìn Văn Liễu tựa như nhìn một người trong suốt.
Văn Liễu cảm thấy những bí mật của mình, tại đây trước mắt người này, chẳng còn cái gì là bí mật nữa, cô ta nuốt nước miếng: "Chào chị."
"Có một số việc muốn nói chuyện riêng với em, là ở chỗ này hay là...."
"Phía sau có phòng họp." Văn Liễu vội nói: "Có thể đi phía sau nói."
Đại khái đã đoán được sẽ nói cái gì, đã sớm làm tốt chuẩn bị, cô ta tiến vào không hé răng.
Bùi Y Nhiên lên tiếng trước: "Liễu tiểu thư, buổi sáng tổ chức họp em cũng tham dự, tôi liền nói rõ đi, tác phẩm của em bị sao chép."
Văn Liễu ngơ ngẩn: "Cái gì?"
Người đối diện nhìn cô, nhẹ nhàng lặp lại: "Tác phẩm của cô, bị Hoài Hải sao chép."
Vẻ mặt Văn Liễu khẽ biến.
Cách hai phòng nữa chính là văn phòng của Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên sô pha, nhìn trợ lý gửi tới toàn bộ tư liệu liên quan đến Văn Liễu, trong nhà không giàu có, rất nghèo, còn có hai em trai. Hồi Văn Liễu đi học thành tích không tồi, dựa vào học bổng đi học, học thiết kế phải tốn không ít tiền, cô ta đều là vừa đi làm thêm vừa đi học. Vừa bắt đầu có công việc, cha mẹ liền duỗi tay đòi tiền còn để cô ta nuôi em trai, hy vọng cô ta ở thành phố lớn mua nhà cho hai đứa em. Dưới áp lực kinh tế lớn như vậy, cô ta mới có thể đồng ý với Triệu Tam, cắn ngược lại SX một cái.
Người hạnh phúc cũng có những khổ đau, người bất hạnh cũng có nỗi bất hạnh riêng của họ.
Tô Nghi xem tư liệu hỏi Hứa Nhược Tinh: "Cô ta sẽ đồng ý không?"
Hiện tại bảo cô ta làm phản Triệu Tam, làm phản Hoài Hải, Tô Nghi không có gì tin tưởng.
"Không đồng ý cũng sẽ đồng ý, đây là con đường cô ta buộc phải chọn."
Văn Liễu chỉ là muốn có tiền, không nghĩ tới sẽ đạp lên giới hạn pháp luật, chính là khi Bùi Y Nhiên đem một đống chứng cứ đặt ở trước mặt cô ta, bắt đầu luống cuống, sắc mặt trắng bệch.
"Biết hôm nay tổ chức cuộc họp, vì cái gì không có nhắc tên em không?"
Văn Liễu im lặng.
"Bởi vì Hứa tổng cho em một cơ hội."
Luận về đấu tâm lý, Bùi Y Nhiên ưu tú đến không thế bắt bẻ, bà thật mạnh buông một kích, sau đó trấn an nói: "Chỉ cần em gật đầu, thừa nhận Hoài Hải sao chép thiết kế của em, tư liệu này chúng tôi có thể coi như không tồn tại. Đương nhiên, nếu em một mực chắc chắn chính mình sao chép tác phẩm của Hoài Hải, những thứ này là chứng cứ."
Văn Liễu mặt xám như tro tàn, vốn dĩ cô ta chỉ cần thừa nhận sao chép là được, mất công việc này Triệu Tam cũng đồng ý sắp xếp cho cô ta một công việc khác. Cô ta chỉ muốn dùng danh dự đổi lấy tiền, nhưng không nghĩ tới mọi người sẽ có chứng cứ giao dịch của cô ta.
Có thể thừa nhận sao?
Nếu không thừa nhận, Triệu Tam bên kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đi?
Hoài Hải cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng nếu thừa nhận, đối mặt không chỉ là vấn đề về danh dự, Văn Liễu nhìn túi văn kiện, ngón tay gắt gao nắm chặt mu bàn tay, cúi đầu.
Bùi Y Nhiên rất có kiên nhẫn đợi chờ.
Cách vách trong văn phòng, Hứa Nhược Tinh cũng rất kiên nhẫn, cô nhận được tin nhắn của trợ lý gửi đến: "Hứa tổng, Hoài Hải vừa mới đăng ký thành công."
Hứa Nhược Tinh tay chống bên môi, không trả lời.
Người trong phòng thiết kế SX người ngã ngựa đổ, tử khí nặng nề.
Bên công ty Hoài Hải lại hoàn toàn khác biệt, lần này tổ hai đi tham dự show diễn thời trang. Sau khi không có Tô Nghi, tổ một tạm thời không có ai dẫn đầu, bị tổ hai chiếm hết lợi thế. Lần này lại nghe nói SX không thể đi show diễn thời trang, phòng thiết kế bên ấy không biết ăn mừng cỡ nào.
"Cũng không biết Tô Nghi có thể hối hận hay không?"
"Cô ấy lần đầu tiên phụ trách show diễn thời trang lớn như vậy, lại để bại lộ ra sao chép tác phẩm thiết kế của người khác."
Úc Tử An nghe các đồng nghiệp thảo luận nhíu mày, cô cùng Tô Nghi trước kia xem như đối thủ một mất một còn, cũng coi như quen thuộc phong cách làm việc của Tô Nghi, như thế nào sẽ đột nhiên liền bị ngã ngựa được?
Cô không cùng các đồng nghiệp cùng nhau ăn mừng, mà là đi lên lầu, lúc vào trong thang máy gặp được Triệu Tam.
Cùng Triệu Tam chào hỏi, Triệu Tam nhìn nhìn, người mẫu cùng phòng thiết kế giao tiếp nhiều nhất. Triệu Tam vừa tới Hoài Hải đã làm quen với tất cả mọi người trong phòng thiết kế, đương nhiên cũng bao gồm Úc Tử An. Tô Nghi đi rồi, Úc Tử An đương nhiên trở thành người dẫn đầu phòng thiết kế của Hoài Hải, Triệu Tam muốn làm người mẫu cho cô, bị cô từ chối khéo.
Đến tận đây cô ta liền không thích Úc Tử An.
Gặp mặt tiếp đón đều lười chào hỏi lại một tiếng.
Úc Tử An cũng không để bụng, cô đi tìm Cừ tổng, trùng hợp cùng Triệu Tam chung một tầng lầu, lúc ra khỏi thang máy Triệu Tam liếc mắt một cái, bước vào văn phòng phó tổng bên cạnh.
Triệu Tam đi qua, đứng ở trước mặt hắn, phó tổng hỏi: "Văn Liễu có liên hệ với em không?"
"Tối hôm qua liên hệ, lúc này vẫn là không cần thường xuyên liên hệ tốt hơn."
Phó tổng gật đầu: "Lời nói là nói như vậy, nhưng tôi không cảm thấy yên tâm, cô ta sẽ không có vấn đề gì đi?"
Triệu Tam phủ nhận: "Sẽ không, người thiếu tiền cái gì cũng có thể làm được."
Văn Liễu chính là tai mắt cô ta đặt ở SX, thật lâu trước kia đã bắt đầu, cô ta luôn tặng quà cho Văn Liễu, sau này còn dùng giá cao mua thiết kế cho bạn cô ta ở công ty khác. Văn Liễu đối với cô ta, không chỉ là thiếu tiền, trên tay cô ta còn có rất nhiều nhược điểm của Văn Liễu, hơn nữa cô ta đáp ứng Văn Liễu về sau sẽ không mất việc được. Văn Liễu là người thông minh, sẽ không ở ngay lúc này làm chuyện dại đột.
Phó tổng uống một ngụm trà, điện thoại bàn vang lên, hắn đến trước bàn làm việc, cầm lấy tai nghe: "Alo."
"Tới văn phòng tôi ngay." Cừ tổng ngữ khí lạnh lùng, có chút không vui, phó tổng dập điện thoại châm chước vài giây, bước nhanh đi văn phòng Cừ tổng.
Cừ tổng đưa lưng về phía cửa đứng ở trước cửa sổ sát đất, nghe được tiếng gõ cửa nói: "Vào đi."
Phó tổng đi vào trong, nhìn đến trên sô pha còn có Tô Trường Hòa, hai người sắc mặt đều rất khó coi.
"Làm sao vậy?"
Cừ tổng từ trên bàn cầm túi văn kiện đưa cho phó tổng: "SX gửi tới."
Phó tổng căng thẳng, lập tức cúi đầu xem, cáo buộc Hoài Hải trộm dùng thiết kế của SX, mặt trên còn có Văn Liễu ký tên.
"Sao lại thế này?"
"Không có khả năng như thế được, Triệu Tam nói với em...."
"Triệu Tam Triệu Tam Triệu Tam! Tôi coi anh là bị mờ mắt rồi!" Cừ tổng cố nén lửa giận: "Tôi đã nói với anh như thế nào? Nhất định phải bảo đảm không có vấn đề gì, anh như thế nào trả lời tôi? Anh nói Văn Liễu sẽ không ra vấn đề gì?"
Phó tổng hết đường chối cãi.
Vừa mới còn cùng Triệu Tam xác nhận Văn Liễu không thành vấn đề, như thế nào đảo mắt Văn Liễu đã cùng SX đứng chung một chiến tuyến, có ý gì? Đào hố cho Hoài Hải?
Hắn lập tức phản ứng lại đây: "Không sao, bên đó tố cáo cũng không cần lo lắng, chúng ta đã đăng ký."
Cừ tổng tức giận đến trợn trắng mắt, Tô Trường Hòa lúc này mới mở miệng: "Chúng ta đăng ký bản quyền trước, nhưng nếu xác định thiết kế này thuộc về Văn Liễu, Hoài Hải chính là trộm dùng bản thảo thiết kế của SX."
Đều không cần tòa án tuyên án, Tô Trường Hòa biết đây là cái kết quả gì.
Mặt phó tổng từng chút trắng bệch, Cừ tổng hỏi: "Cái bản thiết kế này không phải của Văn Liễu đi?"
Phó tổng ấp úng, nói không nên lời.
Cừ tổng nhíu mày: "Thật đúng là của Văn Liễu sao?"
Hắn không trả lời nổi.
Trước đó định chọn một thành viên trong phòng thiết kế đưa bản thảo cho Văn Liễu, nhưng cô ta nói Tô Nghi là từ Hoài Hải đi ra ngoài, đối với mấy nhà thiết kế ở Hoài Hải thực hiểu biết, phong cách vừa nhìn là có thể nhận ra. Nếu dùng bản thảo thiết kế của một thành viên trong Hoài Hải, vậy kế hoạch này khẳng định sẽ bị Tô Nghi nhìn thấu, cho nên cô ta cảm thấy vẫn là cứ theo lẽ thường dùng thiết kế của chính mình. Nhưng sẽ gửi ảnh thiết kế của mình sang cho Hoài Hải trước, sau đó lại tạo thành cô ta cùng đồng nghiệp trong tổ nói chuyện phiếm, là do cô ta không cẩn thận 'sao chép' bản thảo thiết kế này.
Kế hoạch thực hay.
Hắn đồng ý.
Cừ tổng nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được mắng: "Mẹ cha nó...."
Sắc mặt Tô Trường Hòa cũng khó coi, việc đăng ký bản quyền là thông qua hắn đồng ý, chuyện này truy cứu xuống dưới, hắn cũng có trách nhiệm.
Phó tổng bị mắng mặt xanh mét: "Chúng ta có thể đem trách nhiệm đẩy cho Triệu Tam."
"Đã muộn." Tô Trường Hòa nói tiếp: "Nếu là trước khi đăng ký bản quyền, chúng ta có thể đẩy cho Triệu Tam hoặc là nhà thiết kế. Nhưng hiện tại đã có bản quyền, cái này chính là một bộ phận thuộc về Hoài Hải, nếu thưa kiện, trách nhiệm phân chia sẽ trực tiếp chia cho Hoài Hải."
Cừ tổng hít sâu, ngực phập phồng quá lớn, thật muốn một nắm đấm đánh người.
Phó tổng trầm mặc đứng ở một bên, Cừ tổng ấn xuống đường dây máy bàn: "Giúp tôi liên hệ Hứa tổng của SX."
Trợ lý đồng ý.
Một lát sau, trợ lý trả lời: "Cừ tổng, Hứa tổng nói hôm nay không rảnh."
Cừ tổng rít gào: "Vậy ngày mai!"
Trợ lý thật cẩn thận: "Hứa tổng nói ngày mai cũng không rảnh."
Cừ tổng hít thở không thông.
"Tôi tự tới liên hệ." Dứt lời, Tô Trường Hòa lấy ra di động gọi điện thoại cho Tô Nghi.
Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh đang ngồi ở trong văn phòng, điện thoại từng đợt rung lên, cô đi qua, thấy cái tên hiện trên màn hình, tay không khỏi siết chặt.
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Ai điện thoại?"
Tô Nghi cắt đứt điện thoại, trả lời Hứa Nhược Tinh: "Không quen biết."