Nhân Gian Kỳ Mộng

Chương 10: Gặp mặt




Từ phía xa đi tới, tay đang cầm vài viên sỏi vật chứng, là một nam nhân khác nữa. Vân Nhạc cảm thấy thật đau đầu, nàng muốn về vương phủ. Tên Âu Dương Cảnh Thụy chết bầm kia, không biết hắn trốn ở nơi nảo nơi nào rồi, sao lại có thể để một mình nàng ở đây cơ chứ. Kìm giữ cáu kỉnh trong lòng xuống, nàng mỉm cười thi lễ với nam nhân đang đi đến. Con khỉ bên cạnh đang cuống quýt xuýt xoa vì đau, thấy người đi đến cũng cố gắng nghiêm túc lại.

“Đại hoàng huynh, sao hôm nay huynh lại có nhã hứng đi dạo ngự hoa viên vậy?”

Đại hoàng huynh? Thái tử Âu Dương Cảnh Hiên? Người được gọi là đệ nhất mỹ nam của Hoài Văn quốc, không gì không tinh thông, là nhi tử duy nhất của Triệu hoàng hậu. Đừng hỏi vì sao nàng biết mấy thông tin này, Tiểu Kỳ thích nhất là ngôi lê đôi mách chuyện hoàng thất các nước, là một hoàng tỷ, nàng cũng nhớ được chút ít. Trong lúc đó, thái tử cất tiếng:

“Chỉ là đột nhiên muốn đi dạo. Còn đệ? Sao không ở chỗ Lạc tướng quân học võ, lại ở đây nói năng thất lễ với Cảnh vương phi?”

“Đệ... đệ chỉ là đang giải trí, giải trí thôi. Đệ về học ngay đây, tạm biệt đại hoàng huynh, nhị hoàng tẩu.” Có lẽ bị chạm đúng mạch, con khỉ đáng ghét ấy chuồn nhanh hơn gió, nàng khẽ cười.

“Thất đệ ăn nói hàm hồ, mong nhị đệ muội thứ lỗi.” Nhìn nam nhân trầm ổn trước mắt, Vân Nhạc thấy khí chất tương đồng với Âu Dương Cảnh Thụy khi hắn nghiêm túc. Qủa như lời đồn, người này nho nhã, tuy nhiên, ngũ quan sắc bén, ánh mắt mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy có áp lực lớn. Nhưng, so với một người phải giấu tất cả vào trong như Cảnh Thụy, thái tử Âu Dương Cảnh Hiên lại vô cùng tự nhiên mà tỏ ra uy quyền, thật là khác nhau một trời một vực.

“ Thái tử không cần quá khách khí, bổn vương phi cũng không cảm thấy phiền hà gì.” 

Lầm bầm chửi rủa tên đáng ghét nào đấy mặc kệ nàng trong hoàng cung rộng lớn, Vân Nhạc vừa tựa vào thành kiệu, vừa cáu kỉnh. Không biết hôm nay nàng ra cửa bằng chân nào, sao gặp toàn đại môn thần, áp lực lớn đến nỗi trái tim của nàng còn đang đập loạn lên. Trước đây, nàng hành động tùy ý vì cả hoàng cung không một ai được sủng ái như nàng, mọi chuyện nàng làm phụ hoàng đều nhắm một mắt, mở một mắt mà cho qua. Cho đến khi bước chân vào hoàng cung Hoài Văn này, nàng mới cảm thấy áp lực từ uy quyền như thế lần đầu tiên.

Âu Dương Cảnh Hiên đứng giữa ngự hoa viên rộng lớn, trong lòng quay cuồng những suy nghĩ. Hắn lớn lên với chức danh hoàng thái tử của Hoài Văn quốc, hắn có được ngôi vị ấy đơn giản chỉ vì mẫu thân hắn là hoàng hậu nương nương. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn cố gắng, nỗ lực không ngừng, chỉ mong một lần được phụ hoàng xoa đầu hắn và mỉm cười nói: “Hiên nhi làm tốt lắm” nhưng không bao giờ hắn nghe thấy. Phụ hoàng và mẫu hậu luôn tương kính như tân, người duy nhất phụ hoàng để tâm là Mai phi và con của bà ấy, Nhị hoàng đệ. Người luôn mỉm cười khi nhìn thấy đệ ấy, và trong những ngày sinh thần, người chỉ cần nghe thấy đệ ấy nói sinh thần vui vẻ là đã có thể cười hạnh phúc. Ngay cả khi đệ ấy không bao giờ gọi người một tiếng phụ hoàng, người vẫn yêu thương đệ ấy như thế. Còn hắn? Hắn cố gắng thế nào cũng chỉ là gió mây thoảng qua, không hề được để tâm đến. Năm tháng trôi qua, hắn đã học được cách chấp nhận. Ngôi vị cửu ngũ là của hắn, chỉ cần đệ ấy không tranh đoạt, hắn cũng sẽ không quan tâm nữa. 

Đang dạo bước ở ngự hoa viên, hắn nghe thấy tiếng Thất đệ. Đệ ấy vốn nghịch ngợm, không biết hôm nay ai sẽ là nạn nhân xấu số bị đệ ấy trêu chọc đây, nghĩ đoạn, hắn rảo bước nhanh hơn. Đó là một nữ nhân lạ lẫm, có lẽ là Cảnh tân vương phi. Nàng ấy không hề quan tâm đến thất đệ, mặc cho đệ ấy trêu chọc, lằng nhằng dây dưa, trên mặt chỉ có một chút mất kiên nhẫn. Hắn cứ đứng yên đấy nhìn họ cho đến khi nghe thấy câu nói của thất đệ: “Vân Nhạc công chúa đanh đá, chua ngoa, là đố phụ đáng sợ nhất thiên hạ” thì chợt hoảng hốt. Tiện tay cầm vài viên sỏi dưới chân, nhanh chóng khiến thất đệ biết khó mà lui. Khi nhìn theo bóng đệ ấy chạy trối chết, hắn nhìn thấy nàng khẽ mỉm cười. 

Rạng rỡ như ánh mặt trời ngày xuân.

Ở chốn hoàng cung thâm sâu này, ngay cả mẫu hậu cũng chưa từng cho hắn một nụ cười chân thật. Những oanh oanh yến yến xung quanh hắn thì luôn giả tạo, chỉ vì ngôi vị và quyền lực mà không ngừng lấy lòng hắn. Hắn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy một nụ cười chân thành đến thế nữa. 

Khi nàng nhẹ nhàng đáp lời hắn, hắn có một cỗ ghen tỵ với nhị đệ lại trào lên. Vì cái gì, khi đệ ấy có thể có được sự yêu thương của phụ hoàng, và cả sự đơn thuần thánh thiện của nàng ấy.

Tất cả những suy nghĩ của Âu Dương Cảnh Hiên thì Vân Nhạc không hề biết. Khi kiệu về tới Cảnh vương phủ, nhìn thấy tên chết bầm nào đó đang nhàn nhã uống trà, một cơn tức giận xông lên đỉnh đầu. Nàng chẳng màng đến phong thái vương phi, cứ thế xách váy lên mà chạy đến chất vấn.

“Vương gia, sao ngài có thể để ta một mình vào cung chứ? Phu thê hòa hợp? Hòa hợp cái nỗi gì?” 

Ngược lại với vẻ tức giận của nàng, Âu Dương Cảnh Thụy vẫn im lặng thưởng thức ly trà. Sau khi nghe nàng nói xong, hắn mới chầm chậm đặt ly trà xuống bàn.

“Trà ngon.” 

“Âu Dương Cảnh Thụy!!!” Nàng tức giận hét lên, lúc này vị vương gia nào đó mới để ý đến nàng. 

“Ồ, đây không phải vương phi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nổi danh hiền lương đức độ của ta sao?” 

Biết hắn móc mỉa mình, nhưng nàng cũng không thể lộ bí mật của hai người giữa bao nhiêu người hầu kẻ hạ ở đây được. Không biết trong những người đang ở xung quanh, có bao người có thể tin tưởng. Tiểu Hoa sau khi rời đi một lát đã quay lại, thấy nàng tức giận, bèn đến bên ấn nàng ngồi xuống.

“Vương phi, uống trà, ngài uống trà cho hạ hỏa nào.” 

Nhìn vị vương gia nào đó đang cố tỏ ra mọi chuyện không có liên quan đến ta, Vân Nhạc cất tiếng:

“Vương gia, ta biết ngài không thích vào cung, nhưng ngài cũng không nên bỏ mặc ta như ngày hôm nay.” 

“Ồ. Vậy hôm nay vương phi của ta đã gặp chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên, hắn cúi đầu sát cổ nàng, thở nhẹ làm nàng run rẩy không thôi. Đẩy đầu kẻ phiền phức nào đó ra xa, nàng cáu kỉnh:

“Ta suýt nữa bị lạc.” 

Nghe thấy giọng nói ấm ức của nàng, Âu Dương Cảnh Thụy khẽ cười:

“Vương phi à, hoàng cung Hoài Văn không phải như hoàng cung Kỳ Thịnh quốc, nàng không quen thuộc thì đừng đi lung tung chứ.” 

Nhìn qua màn trách cứ, ai cũng nghĩ đôi phu thê này hòa hợp tương ái, thê tử ấm ức kể chuyện, phu quân dịu dàng dỗ dành, thật là một bức tranh đẹp đẽ, hài hòa.

Nhân sinh vốn chỉ là một vở kịch, vĩnh viễn không ai có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, không một ai có thể nhìn thấu ai. Gía như, nàng có thể tìm thấy một người chân thành, thật lòng với nàng.

Nàng không cần vinh hoa phú quý, chỉ mong cầu một đời bình an.