Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 41




Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Bà nội Đỗ gặp cháu gái giả con lai, một người không nhận ra, một người không nói được.

Đối với cách nói con lai này, Thiểm Thiểm lắc đầu trong lòng: Bé không phải con lai… bé là thiên sứ nhỏ. Sau đó cô giáo Đỗ khen, lại khiến Thiểm Thiểm vừa vui sướng vừa thẹn thùng, cười chúm chím với Đa Ninh phía sau. Làm sao bây giờ!

Đa Ninh từ từ ngồi xổm xuống, nói với Thiểm Thiểm, gọi bà nội đi.

Bà nội…

Đột nhiên cô giáo Đỗ ho khan, đối với loại xưng hô bà nội này, có chút khó xử mở miệng: “…Đa Ninh, nên gọi là dì thôi chứ?” Năm nay bà còn chưa về hưu, vẫn đang ở tuyến đầu của sự nghiệp giáo dục, bắt một bạn nhỏ gọi là bà nội có phải hơi già quá không?

Đa Ninh: …

Thiểm Thiểm đã nhỏ nhẹ gọi một tiếng bà nội, hai tay nhỏ níu chặt, còn quay đầu nhìn Đa Ninh. Phía sau ngoài Đa Ninh còn có Chu Diệu, đối phương cũng phối hợp gật đầu: “Đúng vậy… Mẹ còn trẻ, thực không thể để nhóc con gọi già đi được.”

Cô giáo Đỗ không nể mặt lườm con trai một cái, hỏi Đa Ninh: “Dì dượng con về thăm quê à?”

Đa Ninh trả lời cô giáo Đỗ: “Vâng, họ về quê xử lí chút chuyển ở nhà tổ ạ.”

“Vậy bao giờ họ về?”

“Chắc là xế chiều mai ạ.”

“Vậy con hỏi xem lúc nào dì dượng con rảnh, chúng ta mời họ một bữa cơm nhé.” Cô giáo Đỗ thân mật dặn dò, cười cười, lại nhìn về mái tóc quăn quăn của Thiểm Thiểm, thuận tay vuốt ve.

Quá đáng yêu, giống như búp bê vậy. Thật sự không phải con lai sao?

Sắp xếp của cô giáo Đỗ, Đa Ninh không dám từ chối: “Vậy để chiều con hỏi dì dượng…”

“Tốt.” Vẻ mặt cô giáo Đỗ vô cùng hòa ái, dặn dò: “Khó có khi dì dượng con về một chuyến, nhất định là nhiều việc bề bộn, lấy thời gian nào tiện cho họ nhất nhé.”

Đa Ninh gật đầu đáp ứng.

Thì ra đây chính là dáng vẻ từ cô chủ nhiệm trung học trở thành mẹ chồng nha, cho dù bây giờ chỉ là mẹ chồng cũ mà thôi. Nhưng như vậy cũng tốt, hoàn toàn không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, bởi vì mẹ chồng nói gì cũng đúng! Đương nhiên là đúng! Nhan Nghệ trong bếp cắt ít hoa quả mang ra, cười tít mắt mời cô giáo Đỗ, chào một tiếng “Cô giáo khỏe ạ!”

Cô giáo Đỗ mỉm cười, cầm miếng dưa hấu nhỏ đưa cho cô bé “em gái họ” của Đa Ninh tới từ Toronto.

Thiểm Thiểm ngẩng đầu, xua tay không nhận nói: “… Dì, người lăn (ăn) trước đi.” Đa Ninh đã nhiều lần nói với bé là nên để khách ăn trước.

“Tiếng Trung của Alice không tốt lắm.” Nhan Nghệ bên cạnh giải thích.

Thật dễ thương. Cô giáo Đỗ vui vẻ không kiềm chế được, cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói: “Thank you!”

Thiểm Thiểm lắc đầu, ánh mắt lấp lánh, cực kì lễ phép đáp lại: “… Anytime.”

Cô giáo Đố hơi mấp máy môi, không phải là You" re wele à?

Cô giáo Đỗ gọi xe đến, thuận đường mang cho ít đồ ăn, cũng không ở lại lâu. Trước khi đi còn lưu luyến sờ sờ mái tóc quăn của Thiểm Thiểm, cười hỏi: “Con còn chưa nói cho dì biết con tên là gì?”

Thiểm Thiểm trả lời: “Alice.”

Elise? Hay quá! Cô giáo Đỗ đi tới, quay đầu, vẫy vẫy Chu Diệu: “Con… Đi với mẹ một đoạn.”

Chu Diệu nhẹ nhàng đồng ý: “…Vâng…”

Hai mẹ con cùng đi ra ngoài hành lang, hai người đều cao to, cái cầu thang không chật không rộng lại có vẻ chen chúc. Cô giáo Đỗ là người phụ nữ hiếm có cao một mét bảy, nhất là trong những người cùng thời, cho nên mới có thể sinh ra hai người cao to như thế.

Cho đến nay, cô giáo Đỗ bề ngoài nghiêm túc nội tâm dịu dàng đều rất muốn có một cô con gái nhỏ nhắn đáng yêu như Đa Ninh, cuối cùng cũng chờ được đến ngày Đa Ninh trở thành con dâu của mình. Nhưng mà kết quả con trai bà vừa lừa vừa gạt con gái con gái người ta… ai!

Bà không quan tâm con trai có nỗi khổ tâm gì, sự nghiệp công ti gì đó, đàn ông mà để mất vợ, còn gọi gì là đàn ông! Thế mà trước kia còn tự xưng là đệ nhất trung học A.

Thời của anh, đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi… Chu Diệu nghiêng người dựa vào tay vịn, thật bất đắc dĩ.

Bà mẹ hơn một mét bảy đứng cùng con trai 1m87, khí thế tương đương.

“Mẹ, con gọi xe cho mẹ. Con còn muốn ở đây… Sẽ không đưa mẹ về được.”  Trên hành lang, Chu Diệu mở miệng, không có ý định đi tiếp. Tay trái bỏ trong túi, tay phải cầm di động chuẩn bị gọi xe.

“Không cần, tôi không cần anh đưa, xe tôi cũng tự mình gọi.” Cô giáo Đỗ không nhận sắp xếp của Chu Diệu: “Tôi gọi anh xuống là muốn dặn dò anh hai câu.”

Chu Diệu gật gật đầu: “Mẹ nói đi.”

Đầu tiên cô giáo Đỗ xoay xoay tầm mắt, hít một hơi, cắn chặt răng, bắt đầu nói: “… Tôi van cầu anh Chu Diệu tổng giám đốc Chu ông chủ Chu, khẩn trương mạnh mẽ đưa Đa Ninh trở về được không! Đừng chỉ cứ rê bóng bên ngoài mãi không chịu ném thế, đừng để cả nhà chúng ta cứ lo lắng không yên có được không? Anh làm một cú ba điểm – ném người vào rổ mình đi chứ (thuật ngữ bóng rổ). Tôi chốt ở đây nhé, hiện tại tôi chờ anh và Đa Ninh tái hợp, cuối năm bổ sung một cái hôn lễ, sau đó hai đứa nhanh nhanh sinh con!”

Hai câu chốt này, thật đúng là đủ dài.

Nhưng mà sinh con… Không phải vừa có người không nhận nổi xưng hô bà nội hay sao? Chu Diệu hàm ý không rõ cười cười, cúi đầu thấp hơn, thật không thể liên tưởng bộ dáng lúc trước phản đối như thế nào, khó có được lúc anh lại chân thành gật đầu: “…Con biết ạ.”

Cô giáo Đỗ thở ra, lại chêm một câu: “Sang năm tôi về hưu rồi, phần lớn thời gian đều nhàn rỗi không có việc gì làm, hẳn là anh không muốn tôi đi nhảy múa ở quảng trường đi?”

Vị trước mắt này là cô giáo Đỗ có tiếng tăm trong giới trí thức, lại là một bác gái Trung Quốc điển hình. Chu Diệu nở nụ cười, giọng điệu cũng mềm hơn hẳn: “… Con cũng thấy không ổn ạ.”

Con trai đã tỏ thái độ như vậy, cô giáo Đỗ cũng không dài dòng nữa, cầm theo túi sách bước đi, đi vài bước lại quay lại dặn dò: “Để tâm một chút cho tôi!”

Rất nhiều khi, không phải cái gì cha mẹ cũng nắm rõ, nên họ hay lo lắng. Con cái cũng thế, có những khi cảm thấy dường như lời cha mẹ nói là càm ràm vô dụng, cũng cần phải tìm hiểu rõ mới có thể cảm nhận được nó biểu thị cho sự ấm áp, quan tâm. Lần đầu tiên, Chu Diệu không phản cảm với mấy câu “Ân cần dạy bảo” của cô giáo Đỗ.

Thậm chí, mấy lời vừa rồi của mẹ còn khiến cảm xúc vốn đã bình tĩnh của anh lại chợt lăn tăn gợn sóng.

Có là loại cảm xúc áy náy, cắn rứt lại thấy may mắn vì nhận ra, dạy cho anh không được lại ngây thơ tự cho mình là đúng, cũng không còn cuồng vọng không ai bì nổi… Tài sản đến mấy triệu thì sao, công ti được đưa lên sàn thì thế nào, anh vẫn chỉ là một thằng con trai khiến cho ba mẹ đau lòng lo lắng quan tâm, giống như bất kì thằng con trai và các bố mẹ trên khắp thế gian này chẳng khác biệt.

Bóng đêm âm trầm, đèn đường le lói. Chu Diệu lấy tay sờ mũi mình, có chút buồn cười, sao tự dưng lại sướt mướt thế? Chẳng lẽ là do hôm nay anh thăng cấp lên chức ba sao?



Về chuyện Thiểm Thiểm, bởi vì Đa Ninh vẫn giấu anh, tự nhiên Chu Diệu cũng không vội vàng nói với ba mẹ. Miễn cho bọn họ lại sốt ruột khó nén, không cẩn thận lại làm hỏng chuyện.

Anh không biết Đa Ninh đang suy nghĩ gì, nhưng cô đưa Thiểm Thiểm trở về, để bé xuất hiện trước mặt anh, chắc không tính toán muốn giấu anh.

Vậy sao vẫn không nói cho anh, hay là vẫn giận anh? Hay là cảm thấy anh không đủ tư cách làm một người cha?

Chu Diệu lên nhà.

… Thật không nghĩ tới Chu Diệu lại trở lại. Phòng khách không  đóng của, đối mặt với người đang đứng trước cửa, Đa Ninh và Nhan Nghệ ít nhiều có hơi xấu hổ, nhất là Nhan Nghệ.

Bởi vì vừa giây trước Nhan Nghệ gào vào micro: “Thời đại này, người phụ nữ hạnh phúc nhất là người có tiền có con, nhưng không có chồng, khà khà - -“

Sau đó, liền ngừng lại. Bởi vì nhìn thấy Chu Diệu ngoài cửa.

Có tiền có con, không có chồng…

Trong khoảnh khắc tất cả đều có chút xấu hổ, nhất lại Nhan Nghệ, còn cả Đa Ninh vừa rồi còn phối hợp gật gù với cô. Song điều này càng thêm giải thích vì sao mấy năm nay cô không về nước, bởi vì có chồng như anh đôi khi cũng chẳng quan trọng!

Chu Diệu: … Xấu hổ, anh nghe thấy hết rồi.

Đa Ninh nhìn ra ngoài cửa, hơi giật mình: “…Sao anh lại quay lại?”

Chu Diệu nhìn người trên sô pha, giải thích: “Mẹ anh muốn tự về, không cần tiễn bà.”

Đa Ninh: “… A…”

Thiểm Thiểm đang dựa trong lòng Đa Ninh cũng gật đầu: “A!” dù bé chẳng hiểu có chuyện gì, nhưng cảm thấy thú vị nhếch nhếch miệng.

Hai ngày này, Nhan Nghệ đổi ảnh đại diện. Đó là khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm từ từ nhắm mắt ngủ, tên cũng đổi thành Thiểm Thiểm má lúm đồng tiền nhỏ. Sau đó Lưu Tiểu Hi cũng đổi ảnh đại diện giống cô, đổi tên thành Thiểm Thiểm mi cong cong.

Nhan Nghệ và Lưu Tiểu Hi lại là anh chị em họ xa, không thiếu bạn bè chung, không biết chân tướng còn tưởng rằng cô và Lưu Tiểu Hi có con.

Tư tưởng dơ bẩn gì thế… Thế giới này, thực sự quá đen tối rồi! 

Sở dĩ Nhan Nghệ đổi ảnh và tên, chính là muốn làm lại cuộc đời, bỏ bùn đen trở về làm thiếu nữ thời đại chân thành thuần khiết! Thiếu nữ thành thiếu phụ không hiếm, thiếu phụ trở về làm thiếu nữ mới lợi hại không đúng sao!

… Không chỉ có thế, mấy ngày nay Nhan Nghệ còn chịu đựng không nhắn tin làm phiền Cố Gia Thụy. Không hỏi gì, cũng không đi học ở học viện Phật giáo. Từ lần Cố Gia Thụy từ chối bánh bao chay, Nhan Nghệ cũng hơi rụt rè. Đương nhiên cũng không phải chuyện mấy cái bánh bao, mà rõ ràng Cố Gia Thụy đối xử với cô vô cùng lạnh nhạt, làm như không thấy, cô cảm thấy mặc dù cô là phụ nữ li hôn da mặt dày cỡ nào, cũng phải có chút gì đó gọi là tự tôn tự ái chứ.

Bây giờ Cố Gia Thụy đúng là một hòa thượng… Ôi hòa thượng!

Trong mắt cô Cố Gia Thụy căn bản chỉ là một kẻ cố làm ra vẻ Hòa thượng, nhưng anh … giả rất giống! Đương nhiên, Nhan Nghệ rất rõ ràng vì sao mình lại nghĩ đến anh nhiều đến vậy, cảm tình biến chuyển vi diệu thế là do lần trước anh đã giúp cô. 

Cô không biết Cố Gia Thụy nói gì với mẹ chồng trước của cô, sau ngày đó mẹ chồng trước nhiều lần gọi điện cho cô, hỏi han ân cần… Nhưng mà có vẻ như Cố Gia Thụy giúp nhầm cô rồi, cô đâu có chút ý nghĩ muốn quay lại với Vương Diệp đâu!

Trước khi gặp hòa thượng Cố đã không có, sau khi gặp càng không.

Không nhịn được, Nhan Nghệ lại nhắn tin cho Cố Gia Thụy, vì cô mới đổi tên và ảnh, nên hỏi dạo một câu: “Biết tôi là ai không?”

Bây giờ, Cố Gia Thụy trả lời rất nhanh: “Biết, Trịnh thí chủ.”

Nhan Nghệ: “… Anh ghi chú rồi hả?”

“Không.” Cố Gia Thụy đáp lại: “Xem lịch sử nói chuyện.”

“…” Nhan Nghệ tìm đề tài: “Anh đang làm gì?”

Cố Gia Thụy: “Niệm kinh.”

Thật khó nói chuyện. Nhan Nghệ chỉ có thể hỏi: “Niệm kinh mà có thể nghịch di động sao?”

Cố Gia Thụy: “Vừa mới niệm xong.”

Có đề tài rồi. Nhan Nghệ lại hỏi: “Vậy anh… Mỗi ngày niệm mấy giờ?”

Ông trời ơi! Đối phó Cố Gia Thụy thật rất khó, đã vậy còn là một hòa thượng, đến đề tài nói chuyện cũng khó tìm.

Nhất thời Cố Gia Thụy không trả lời, Nhan Nghệ đang cho rằng anh sẽ không nói nữa, đang muốn đổi chuyện khác, Cố Gia Thụy lại nhắn lại: “Xem tâm tình.”

Ồ, niệm kinh cũng cần tâm tình sao.

Nhan Nghệ lại hỏi: “Vậy anh thích niệm kinh lúc tâm tình tốt, hay là lúc tâm tình không tốt mới niệm kinh vậy?”

Xấu hổ, Cố Gia Thụy không trả lời cô.

Cơ mà đêm nay có thể nói chuyện nhiều như vậy, Nhahn Nghệ đã cảm thấy rất khó tin, hỏi: “Sao hôm nay anh lại nói với tôi lâu thế?”

“… Hình đại diện.” Sau nửa phút, Cố Gia Thụy nhắn lại.

Do ảnh Thiểm Thiểm ư? Đây gọi là không nể mặt thầy tu cũng nể mặt Phật tổ à, tự nhiên Nhan Nghệ sẽ không nói cho Cố Gia Thụy đó là ảnh con Đa Ninh với Chu Diệu, nhưng vẫn muốn nói chuyện tiếp, hỏi Cố Gia Thụy: “Là bé con thân thích nhà em, đáng yêu nhỉ?”

Cố Gia Thụy: “Thân thích của cô là Đa Ninh?”

Nhan Nghệ: “…”

Lúc sau, vẫn là: “…”

Làm sao Cố Gia Thụy biết?! Làm sao anh lại biết! Anh thật sự tu đạo thành thần rồi?!

Cố Gia Thụy: “Xem ra thật là thế rồi.”

Nhan Nghệ: “… Sao anh biết?”

Cố Gia Thụy không đành lòng nhắc nhở: “Bạn bè của cô có ba người để ảnh như vậy.”

Nhan Nghệ mất bò mới lo làm chuồng: “… Nói đùa, thật ra đây là con của dì dượng Đa Ninh.”

Cố Gia Thụy chỉ hỏi cô: “Thiểm Thiểm má lúm đồng tiền nhỏ? Bé tên là Thiểm Thiểm à?”

Nhan Nghệ:… Thật xin lỗi! Cô không phải Thiểm Thiểm má lúm đồng tiền nhỏ, cô là chị heo của Thiểm Thiểm, là đồng đội ngu như lợn của Đa Ninh.

“Tóm lại, Thiểm Thiểm không phải của Chu Diệu… Anh đừng nói lung tung.” Bởi vì quan hệ của Cố Gia Thụy và Chu Diệu, Nhan Nghệ phải nhấn mạnh một phen. Dùng từ cũng không còn khách khí.

“Cho nên, Chu Diệu vẫn chưa biết?” Cố Gia Thụy còn hỏi lại.

Nhan Nghệ thật muốn lật giường, đạo hạnh Cố Gia Thụy như vậy, cô còn vọng tưởng muốn quyến rũ anh! Quả thật là một con yêu tinh lợn ngu xuẩn tính kế thông đồng với Như Lai Phật tổ! Đương nhiên, cho dù là yêu tinh lợn, cũng là một con lợn đáng yêu thành tinh.

Nhan Nghệ kéo chăn, Cố Gia Thụy nhắn tin cho cô: “Yên tâm, tôi sẽ không nhiều lời.”

Nhan Nghệ nhắn lại: “…Cám ơn.”

Nằm thẳng cẳng trên giường, trong lòng có chút cảm kích mơ hồ. Cảm ơn Cố Gia Thụy ngoài một thân đạo hạnh, còn có chút chủ nghĩa nhân đạo… Sao vậy nhỉ? Tim cô lại có thể vì một hòa thượng mà nhanh chóng sục sôi. Biết làm sao, Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng, nhưng đâu có bị hủy dung.

Mà cô, cực kì dễ dàng bị vẻ ngoài mê hoặc.



Có một số việc, Cố Gia Thụy không nhiều lời, chính là cái gọi là “Phật nói, không thể nói, không thể nói”. Nhưng nếu tất cả là sự thật, bấm đốt tính toán, không quá hai ngày Chu Diệu sẽ gọi cho anh.

Không cần hai ngày, hôm sau Chu Diệu đã gọi cho Cố Gia Thụy.

Cũng thần kỳ, hai người có thể trở thành bạn tốt. Bạn nam giới tốt nhất của Chu Diệu là một tên ngụy hòa thượng, còn bạn thế tục tốt nhất của Cố Gia Thụy cũng lại là tên Chu Diệu không hề có chút tuệ căn này.d.d.l.q.d.

Đương nhiên, Chu Diệu gọi cho Cố Gia Thụy trước tiên, không chỉ vì anh (ta) là người biết rõ nhất tình cảm của anh với Đa Ninh, mà còn vì Cố Gia Thụy xem xét chuyện tình cảm quả thực rất chính xác.

“Nói cho cậu một chuyện, Đa Ninh sinh cho tôi một bé gái.” Trong điện thoại, Chu Diệu nói cho Cố Gia Thụy.  Cố gắng dùng giọng điệu bình tính lạnh nhạt nhất nói ra mọi chuyện.

Cố Gia Thụy mỉm cười: “Thiện tai thiện tai, chúc mừng chúc mừng."

Chu Diệu còn nói: "Nó tên là Thiểm Thiểm.”

Cố Gia Thụy vẫn mỉm cười như cũ: "Thiểm Thiểm, tên rất hay."

"... Nhưng Đa Ninh còn chưa nói cho tôi biết.” Chu Diệu nói ra chỗ khó xử. d.d.l.q.d.

Trong lời nói Cố Gia Thụy vẫn mang ý cười, phun ra hai chữ: "Xứng đáng."

"..."

Tâm trạng Chu Diệu rất tốt, hoàn toàn tiếp thu hai chữ “Xứng đáng” này, sau hỏi ý kiến đại sư: “… Cậu cảm thấy tôi nên xử lí chuyện này thế nào mới tốt?” Hiện tại anh không thể bứt dây động rừng, anh muốn con thỏ nhỏ trong đống cỏ từ từ nhảy vào lồng sắt cơ.

Cố Gia Thụy không nói lời nào. 

Thôi, mỗi lần nói chuyện phiếm đều phải giả bộ! Chu Diệu mở miệng: "... Thôi, tôi tự nghĩ vậy.” Thật ra anh cũng không thật sự muốn hỏi ý kiến Cố Gia Thụy, sau này phải làm thế nào, anh cũng đã nghĩ ra. Anh chỉ muốn tìm người tâm sự, Chu Diệu anh có một cô gái bảo bối, cùng cô gái bảo bối đó có một thiên sứ nhỏ đáng yêu.

Từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trong sinh mệnh của anh. d.d.l.q..d

Mà anh tìm Cố Gia Thụy, là muốn tìm người xác nhận xem có phải anh đang nằm mơ không thôi.

Đang muốn cúp điện thoại, Cố Gia Thụy ho khan ra tiếng, thản nhiên nói: "Thôi, nể mặt Đa Ninh, tôi nói với cậu ba câu, cố mà ghi nhớ.”



Ba điều này, hai người khó có khi không mưu mà hợp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  đoạn kịch nhỏ:

“Thiểm Thiểm tới đây, sờ sờ đầu."

Thiểm Thiểm đi qua, vươn tay nhỏ, sờ sờ quả đầu bóng lưỡng của Cố Gia Thụy.

Cố Gia Thụy:... Không phải, ý của anh là lại đây cho anh sờ sờ đầu.