Nhân Gian Băng Khí

Chương 878: Walker ra tay




Thủy Ngưu hít lạnh một hơi, trên cây và dưới gốc đều không có ai, vậy Mười Một đâu rồi? Thủy Tin không tin vào chuyện hoang đường như mọt người đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy Mười Một đánh lén A Tài xong liền lập tức nấp ở phía sau cây, không ló mặt ra nữa, sao khi bọn họ vây đánh thì lại không thấy hắn đâu?

Thủy Ngưu chỉ ngẩn người trong chốc lát sau đó lập tức giương súng quan sát xung quanh, ngay cả mặt đất cũng không bỏ qua, e ngại Mười Một lại đột nhiên từ dưới đất chui lên. Nhưng tiếc là mặt đất rất bình thường, không có dấu vết đào bới gì, nói cách khác Mười Một không thể trốn xuống lòng đất. Thủy Ngưu lại dùng báng súng gõ gõ thân cây, âm thanh phát ra cho thấy cây này đặc, không thể có người trốn trong nó. Thủy Ngưu cảm thấy rất nghi hoặc, rốt cùng Mười Một làm thế nào để biến mất ngay trước mặt bọn họ?

Đại Đầu ở bên cạnh Thủy Ngưu vuốt cằm, chăm chú nhìn những vết chân lộn xộn trên mặt đất mà Mười Một để lại, vẻ mặt thâm trầm, không thể biết hắn đang suy nghĩ gì. Lúc này Thủy Ngưu đã kiểm tra xung quanh kỹ càng, không phát hiện được gì liền lại gần Đại Đầu, nhìn hắn với vẻ dò hỏi.. Thấy Thủy Ngưu nhìn mình dò hỏi, Đại Đầu liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu. Sau đó hắn lại nhìn về phía trước, trầm ngâm một lát sau đó dùng tay ra hiệu cho Thủy Ngưu "đuổi tiếp", cầm súng lục, tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Thủy Ngưu xoay người, đưa lưng về phía Đại Đầu, cảnh giác quan sát phạm vi 180 độ quanh người, lùi từng bước một theo Đại Đầu.

Đi được một đoạn Đại Đầu bỗng dừng lại, quay đầu nhìn một cành cây bị gãy ở bên đường, nhìn vết gãy thì hẳn là nó mới gãy không bao lâu. Khi nhìn thấy cành cây này Đại Đầu liền biết Mười Một muốn tiếp tục kéo dài chiến tuyến, hắn hừ khẽ, tiếp tục đi đến không chút sợ hãi.

Khi Đại Đầu và Thủy Ngưu một người đi tiến một người đi lùi phối hợp để đi vào sâu trong rừng thì A Tài đang cõng A Thiên ra ngoài. Hắn đi cũng không nhanh nhưng rất vững, tránh động tới vết thương là cho A Thiên bị đau đớn. A Tài cõng A Thiên đi, nước mắt rơi lã chã, nhưng hai tay hắn vẫn đỡ lấy cơ thể A Thiên, không dám dùng tay để lau.

A Thiên thì lại nằm trên lưng của hắn, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, nếu người bình thường ở trong hoàn cảnh của hắn thì đã sớm đau đế ngất đi, nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng, cố gắng không ngủ thiếp đi. Bởi vì hắn biết một khi chính mình ngủ thiếp đi thì rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Chiến sỹ Đại Quyển không chỉ có sự đoàn kết và dũng cảm như loài kiến mà còn có cả ý chí sinh tồn mãnh liệt giống chúng, chưa đến phút cuối thì tuyệt đối không từ bỏ.

A Tài vừa đi vừa an ủi hắn, nức nở nói: "Thiên ca, cố chịu đựng, chúng ta sẽ nhanh chóng về đến nơi. Ngươi tuyệt đối không được ngủ… "

Lông mi A Thiên khẽ rung lên, dường như hắn muốn mở mắt ra, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được. Hắn chỉ có thể yếu ớt tựa đầu trên vai A Tài, thở hổn hển.

Tuy A Tài rất nóng ruột nhưng vẫn đi rất vững chãi, tránh làm cho A Thiên đang nằm trên lưng hắn phải chịu đau đớn. Hắn vừa đi vừa khóc. Giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận và nhục nhã, là lỗi của hắn, tất cả đều là lỗi của hắn, tại sao hắn lại bất cẩn đến mức giẫm phải mìn không biết, tại sao lại ngây ra khi Lục Tử cứu hắn, làm liên lụy cả Thiên ca?

Tại sao người chết không phải là hắn?

Tại sao...?

Càng nghĩ hắn lại càng hối hận, càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam lòng, càng nghĩ thì càng cảm thấy những bi kịch vốn có thể tránh được này vì sai lầm của hắn nên mới xảy ra.

Lúc này, phảng phất như có một giọng nói không ngừng nói với hắn: ngươi chính là đồ rác rưởi, hại chết Lục ca, làm Thiên ca bị liên lụy, thứ rác rưởi như ngươi có sống cũng chỉ hại mình hại người. Tại sao ngươi còn tham sống sợ chết mặt dày sống tiếp? Ngươi nên chết đi, ngươi nên xuống suối vàng tạ tội với bọn họ.

Ý nghĩ này cứ nảy ra, không thể nào ngăn cản, hơn nữa càng nghĩ A Tài liền càng cảm thấy có lý.

"Ta là đồ rác rưởi... Ta là đồ rác rưởi... Ta hại chết Lục ca, ta hại Thiên ca... Tại sao ta lại còn sống... Tại sao?" A Tài lẩm bẩm một mình, tốc độ đi dần chậm lại, cuối cùng hắn dừng lại, nước mắt tuôn như mưa. Nhưng dường như hắn chẳng nhận ra, hồn bay phách lạc đứng đó lẩm bẩm một mình.

Ta đáng chết, ta đáng chết, ta đáng chết...

Trong đầu hắn phảng phất như có một cái miệng đang rít gào, tấn công vào ý chí yếu ớt của hắn. Giờ phút này suy nghĩ của A Tài trở nên vô cùng tiêu cực, hắn cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, cảm giác xấu hổ như tảng đá vạn cân đè lên lòng hắn, chỉ muốn chết để tạ tội, chết để được giải thoát.

Chỉ có cái chết mới có thê rửa sạch tội lỗi của hắn.

A Tài mơ màng đặt A Thiên xuống, tuy rằng đang ở trong trạng thái thất thần nhưng động tác của hắn vẫ rất nhẹ nhàng, dường như sợ chỉ hơi mạnh tay cũng sẽ làm A Thiên bị đau. Mặc dù vậy lúc đặt xuống cũng không tránh khỏi động vào vết thương của A Thiên, A Thiên rên lên, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.

A Tài quỳ bên cạnh A Thiên, rút súng lục ra gí vào đầm mình, nức nở nói: "Lục ca, xin lỗi… Thiên ca, ta có lỗi với ngươi..."

"Đoàng" tiếng súng vang vọng cả khu rừng, đầu A Tài tóe máu, hắn ngã gục ra đất, đôi mắt vô hồn vẫn nhìn A Thiên, nở nụ cười như đã được giải thoát.

Khi tiếng súng vang lên thì A Thiên bỗng run lên, cố gắng mở hé mắt ra, bi thống nhìn A Tài chậm rãi ngã xuống cạnh mĩnh. Môi hắn khẽ run lên nhưng không phát ra được âm thanh nào nhưng không phát ra được thanh âm nào, chỉ có tiếng ực ực trong cổ họng. Hắn cố đưa tay nắm lấy tay A Tài tay nhưng ngay cả ngón tay cũng chẳgn thể nhúc nhích. Cuối cùng hắn bi ai, tuyệt vọng nhắm mắt alji, mặc cho nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Sau một cái cây cách đó hơn trăm thước, Walker ôn nhu hôn chiếc thánh giá vàng sau đó nhìn nó, thầm nhủ trong lòng: "Chị, em sắp báo thù được cho mọi người rồi."

Hắn nhẹ nhàng cấ cây thánh giá tinh xảo bằng vàng vào trong người, Walker cầm khẩu súng đang đặt bên ngườil ên, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

A Tài tự sát chính là do bị Walker khống chế, sau khi bị hôn mê vì sử dụng năng lực quá mức sau đó được tiến sỹ điên cứu tỉnh năng lực của Walker đã mạnh hơn rất nhiều, trước đây hắn không thể khống chế tư tưởng người khác từ khoảng cách hơn một trăm thước.

Có điều Walker có thể dễ dàng khống chế A Tài,cũng có phần do bản thân A Tài cũng đang chìm trong sự bi quan và tiêu cực. A Tài cho rằng cái chết của Lục Tử và việc A Thiên bị thương đều là lỗi của mình, vì thế hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tự trách, lúc này ý chí của hắn vô cùng yếu ớt nên mới dễ dàng bị Walker khống chế dẫn đến việc tự sát. Nếu không thì trong tương lai nếu A Tài có thể tự mình thoát ra khỏi nỗi ám ảnh này thì Đại Quyển sẽ có thêm môt chiến sỹ gan góc. Truyện được copy tại Truyện FULL

Khi tiếng vang lên thì đám người Vũ Đại Lang đang lần theo dấu vết của đám Đại Đầu cách đó hơn ngàn mét ngẩn ra, sau đó trong lòng họ đều có cảm giác vô cùng bất an.

Vũ Đại Lang nghiến răng, phất tay nói: "Đi nhanh."

Đoàn người tăng tốc, vội vã chạy tới hướng tiếgn súng vừa vang lên.

Cùng lúc đó Đại Đầu và Thủy Ngưu cũng dừng lại vì tiếng súng, sau đó hai người quay sang nhìn nhau. Đại Đầu bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên biến sắc, khẽ quát: "A Tài" sau đó nhanh chóng hướng chạy đến chỗ tiếng súng vừa vang lên. Thủy Ngưu cũng nghĩ tới A Tài và A thiên, lại liên tưởng đếm việc đến tận lúc này Mười Một vẫn chưa lộ diện, liệc có phải hắn vòng qua bọn họ để đuổi theo hai người A Tài? Nghĩ tới việc này, trong mắt của hắn lập tức lộ ra sát khí mãnh liệt, lập tức theo sau Đại Đầu.

Đúng lúc đó, Đại Đầu đột nhiên dừng, đẩy Thủy Ngưu đang theo sát phía sau ra, quát lên: "Tránh."

Thủy Ngưu vừa bị đây ra thì bỗng có một tiếng súng vang lên ở phía sau, viên đạn bay sát sạt tai của Thủy Ngưu, may mà Đại Đầu đẩy hắn ra kịp thời nên không bị thương, có điều sóng âm viên đạn tạo ra khi bay qua làm cho tai hắn đau nhức.

Thủy Ngưu tức giận xoay người, nổ súng mà không thèm nhìn. Thế nhưng sau khi bắn lén một phát thì Mười Một đã nấp đi, với người dùng chiến thuật vô liêm sỷ chỉ bắn một phát rồi lại chạy như hắn Thủy Ngưu tức muốn ói máu.

Lúc này Đại Đầu liền đặt tay lên súng của hắn, Thủy Ngưu nhả cò, đỏ mắt nhìn Đại Đầu, sau đó lại trừng mắt nhìn chỗ của Mười Một, có vẻ phẫn nộ vô cùng.

Đại Đầu trầm tư một lát sau đó nói: "Ngươi đi xem bọn A Tài gặp chuyện gì."

Thủy Ngưu sửng sốt nói: "Nhưng mà Đại Đầu ca..."

Đại Đầu ngắt lời: "Nơi này có ta." Đại Đầu nói xong không để cho Thủy Ngưu có cơ hội để cãi, nhanh chóng đi về phía Mười Một.

Thủy Ngưu nhìn bóng lưng của Đại Đầu bóng lưng, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng hắn căm hận nghiến răng, xoay người chạy về phía A Tài.

Sau khi Thủy Ngưu đi xa Đại Đầu mới dừng lại, sự lạnh lùng trong mắt khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại vẻ bình thản. Hắn trầm giọng nói: "Ra đi, Băng."

Băng? Đây là danh hiệu của Mười Một trong Long Hồn, tuy có rất nhiều người biết danh hiệu này thế nhưng xưa nay ngoài những người trong Long Hồn thì không có ai gọi hắn bằng danh hiệu này.

Tại sao Đại Đầu lại gọi hắn là Băng?

Cùng lúc đó, trên đường cái, đoàn xe của Đại Quyển, Đại Đầu và Vũ Đại Lang lần lượt mang hai nhóm người đi, lúc này chỉ con ba người đứng ngoài xe. Còn Hứa Vũ Cường và sáu chiến sỹ khác thì vẫn ở trong hai chiếc xe, chưa hề bước ra.

Cả ba người ở ngoài xe và bảy người ở trong xe bao gồm cả Hứa Vũ Cường đều vô cùng cảnh giác, cẩn thận đề phòng.

Đúng lúc này, một con chó trắng đáng yêu chạy vào tầm mắt của bọn họ.