Nhân Gian Băng Khí

Chương 876: Hoàng Hậu về đội




Cùng lúc Mười Một và Đại Đầu khai chiến, trên đường cái cách đó vài cây số đang có bảy chiếc xe jeep chở những đội được trang bị đến tận răng tiến về phía chiến trường mà Mười Một đã chọn.

Trong bảy chiếc xe này có tổng cộng gần bốn mươi người, người nào cũng da dẻ ngăm đen, không quá cao lớn, bọn họ không mặc đồng phục thống nhất, người thì mặc quần áo sặc sỡ, người thì mặc quần áo chiến đấu cũ kỹ, lại có nhiều người mặc quần áo vải cũ nát. Hơn nữa súng ống trong tay họ cũng không giống nhau, đa số là súng dòng AK, cũng có không ít súng tự động, súng bán tự động, nhìn qua cũng biết đây là một đội quân không chính quy. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể nhận ra, trên người bốn mươi người này đều đậm mùi máu tanh, ánh mắt sắc bén, tràn đầy sự can đảm, nếu người bình thường nhìn vào mắt họ sẽ cảm thấy hốt hoảng, khó chịu, đó là do sát khí nồng đậm lộ ra mà họ không thể che giấu. Đội quân nhìn có vẻ như không chính quy này vậy mà lại được tạo thành từ những chiến sỹ dày dạn kinh nghiệm, bọn họ chính là bộ đội tinh nhuệ của Ngõa Khả, ông vua không ngai của Tam Giác Vàng.

Ngõa Khả từng nói, cho dù Mười Một có thể thoát khỏi Bangkok để đến Tam Giác Vàng, hắn cũng sẽ chuẩn bị một "bữa tiệc" lớn cho hắn. Đội ngũ gồm gần bốn mươi chiến sỹ tinh nhuệ này chính là "bữa tiệc" mà hắn nói tới.

Bảy chiếc xe Jeep chở theo hơn bốn mươi chiến sĩ tràn ngập sát khí chạy băng băng về chiến trường giữa Mười Một và Đại Quyển.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ rung trời vang lên, gầm xe chiếc xe jeep đi đầu đột nhiên phát lửa, chiếc xe bị hất văng lên không trung, xoay vài vòng sau đó rơi mạnh xuống. Chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng, chìm vào trong biển lửa hừng hực, sáu người trong xe không kịp phản ứng, không ai có thể thoát ra ngoài.

Khi chiếc xe thứ nhất nổ tung thì lớp kính chắn gió của chiếc xe thứ hai cũng bị vỡ vụn, thủy tinh vỡ găm thẳng vào người của tài xế và chiến sỹ đang ngồi bên cạnh. Người tài xế quả thật rất đen đủi, bị một mảnh thủy tinh vụn găm vào mắt trái, kêu lên thảm thiết, ôm lấy mắt trái lăn lộn đau đớn. Trong số bốn người ở phía sau thì có hai người đang đứng bị sức ép của vụ nổ thổi văng, đầu của một trong hai người va vào kính chắn gió của chiếc xe thứ ba làm nó vỡ nát, khi kính chắn gió vỡ vụ thì cổ hắn cũng gãy. Người kia thì bị hất văng xuống đường, sau khi ngã xuống thì nằm yên không nhúc nhích, không biết đã chết hay còn sống. Chẳng biết nên nói là hai chiến sỹ vẫn còn trên xe jeep may mắn hay là bất hạnh hơn hai người vừa bị thổi bay, chiếc jeep cán phải mìn bị văng lên không trung lại trùng hợp rơi trúng chiếc xe thứ hai, một tiếng "ầm" lớn vang lên, hai chiếc xe va chạm với nhau sau đó dính chặt. Từ trong hai chiếc xe đều không vang lên bất kỳ tiếng kêu cứu nào, chỉ có máu tươi ào ạt chảy ra từ các khe hở.

Một vụ nổ do mìn chôn sẵn đã lấy mạng của mười hai chiến sỹ, những người ở trong năm chiếc xe phía sau bị việc này làm cho kinh sợ tới trợn mắt há mồm, nhất thời nói không nên lời.

Đám Mười Một đang chiến đấu với Đại Quyển cách đó mấy cây, vậy thì ai đã đánh lén bọn họ?

Khi đám người này vẫn còn chưa kịp phản ứng thì trong rừng có một ánh lửa lóe lên, một viên đạn cối kéo theo một đuôi khói dài bay thẳng về phía bọn họ.

Ai đó hô to một câu bằng tiếng địa phương, có lẽ có ý là "cẩn thận". Thực ra không cần hắn nhắc nhở, những người ở đây đều là chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, chỉ cần nghe tiếng xé rách không khí "xèo" từ xa đến gần là họ biết ngay đó là vũ khí hỏa lực dạng cối. Tất cả mọi người nhất thời đều hốt hoảng, vừa la hét bằng tiếng địa phương vừa tranh nhau nhảy xuống từ trên xe. Thế nhưng bọn họ có phản ứng nhanh đến đâu cũng chẳng thể bằng tốc độ của viên đạn, thậm chí có nhiều người còn chưa kịp đứng lên thì đạn cối đã bay tới trước mặt. Bọn họ chỉ có thể đau đớn, bất lực nhìn viên đạn cối này nổ tung ngay trước mắt mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Ầm" tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chiếc xe thứ ba và thứ tư lần lượt văng về phía trước và phía sau. Người bắn lén đã tính toán rất kỹ, đạn cối nổ tung ngay giữa chiếc xe thứ ba và thứ tư, tạo ra hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bắn vào một trong hai chiếc xe. Hai chiếc xe bị văng ra ngoài, mấy người bị văng ra khỏi xe nhưng không bị hôn mê vì vụ nổ trơ mắt nhìn xe rơi thẳng vào người mình, khi hai chiếc xe nát bươm ngừng không lăn nữa thì sau đường lăn của trúng đã tràn ngập máu tươi và chân tay cụt.

Tất cả mọi người đều choáng váng, một quả đạn cối mà triệt hạ được hai chiếc xe, rốt cuộc là người đánh lén chó ngáp phải ruồi hay là hắn có năng lực tính toán vô cùng đáng sợ? Nếu như là khả năng thứ hai vậy thì chỉ có thể nói bản lĩnh của người này quá kinh khủng.

Phải biết rằng súng cối không giống các loại súng thông thường, không phải chỉ cần lắp đạn vào sau đó bắn ra với tốc độ âm thanh. Bắn súng cối cần tính toán sức gió rất chuẩn xác, chú ý đến thời tiết, độ ẩm không khí,... đủ loại yếu tố. Chỉ cần có chút sơ sót nhỏ thì đường đạn sẽ bị lệch đi. Không nên xem thường chuyện này, chỉ một chút sai lệch thì đạn cũng sẽ không thể trúng mục tiêu. Vì thế cối thường được dùng để bắn những vật thể lớn như máy bay trực thăng, xe tăng, xe bọc thép. Bởi vì những thứ đó có thể tích lớn, vì thế nếu có sai lệch một chút thì đạn vẫn có thể trúng mục tiêu. Hơn nữa một phát cũng chỉ có thể hạ được một mục tiêu, có ai từng thấy một viên đạn cối mà bắn nổ được hai chiếc trực thăng? Thế nhưng người bắn lén này lại bắn trúng giữa hai chiếc xe, hơn nữa vị trí mà đạn cối nổ tung vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến mức người ra không thể tìm ra chút khiếm khuyết nào, chuyện này con người sao có thể làm được. Huống chi hắn đứng ở trong rừng bắn, vậy thì hắn phải tính toán đường đạn sao cho không chạm vào cây cối, nếu không đạn cối mà va vào cành cây nào đó rồi nổ tung thì đúng là trò cười.

Những người này đều là chiến sĩ tinh nhuệ dày dạn kinh nghiệm, vì thế họ có thể dễ dàng nghĩ ra những điều này một cách nhanh chóng. Bởi vậy trong mắt bọn họ có thêm một chút kiêng kỵ, nhưng bên cạnh sự kiêng kỵ này chính là lửa giận ngút trời. Bọn họ đã quen tung hoành ngang dọc trong Tam Giác Vàng, lần này lại có người dám nhổ răng trong miệng cọp, sao họ có thể không tức giận.

Ai đó hét lớn một câu bằng tiếng địa phương, tất cả mười sáu người trên ba chiếc xe chưa bị tấn công đều giương súng xả đạn điên cuồng về phía ánh lửa vừa lóe lên trong rừng, vừa bắn vừa hét lớn, xung phong vào trong.

Một đội gồm ba mươi tám chiến sỹ tinh nhuệ vậy mà đối phương chỉ dùng một quả mìn, một quả đạn cối đã làm họ bị thiệt hại phân nửa quân số. Kỹ thuật như vậy, năng lực tính toán như vậy thực sự làm cho người ta phải sợ hãi. Nhưng đến tận lúc này họ vẫn chưa biết người đánh lén mình là ai.

Mười sáu chiến sỹ của Tam Giác Vàng dũng cảm lao đến vị trí đạn cối vừa bắn ra, nhưng họ chỉ nhìn thấy cành lá mà họ bắn nát cùng với một khẩu cối vẫn còn nóng chứ không có một bóng người nào.

Một người có lẽ là chỉ huy của những người này giơ nắm đấm lên, hét lớn bằng tiếng địa phương, những người còn lại lập tức phân thành các đội ba người, chia ra tìm kiếm ở năm hướng.

Một đội ba người trong đó quay lưng về phía một cái cây cách đấy không xa, đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen nhảy từ trên cây xuống giữa ba người bọn họ, thân thể người đó vẫn đang còn ở trên không trung thì ba tiếng súng "đoàng đoàng đoàng" đã vang lên, ba viên đạn găm thẳng vào đầu bọn họ. Bóng người nhảy xuống từ trên cây đã rơi đến tầm đầu bọn họ, chân đạp vào vai một chiến sỹ chưa ngã gục để bật lên, tay trái bắt lấy cành cây trên đỉnh đầu, thân thể vòng về mặt kia của thân cây, đồng thời tay phải duỗi ra, bắn hai phát súng giết chết hai chiến sĩ trong một đội khác. Không phải nàng không muốn bắn nốt phát súng thứ ba giết chết người còn lại mà vừa bắn xong phát thứ hai thì thân thể đã vòng qua bên kia của cây rồi. Động tác của người này linh hoạt mềm mại giống như nước chảy mây trôi, từ lúc nhảy từ trên cây xuống nổ súng, sau đó bắt lấy cành cây để vòng ra bên kia thân cây, cùng lúc đó nổ súng giết chết hai người, tất cả mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt, khi những người khác quay đầu lại thì chỉ có thể thoáng thấy một bóng lưng khuất sau thân cây.

Tuy chỉ nhìn thấy trong nháy mắt nhưng tất cả mọi người đã thấy rõ người tấn công bọn họ chính là một cô gái mảnh khảnh mặc trang phục chiến đấu màu đen.

"Tạch tạch tạch..." Hơn mười khẩu súng đồng thời nhả đạn, đạn bay ào ào về phía cô gái đó. Tiếc là bọn họ đã chậm một bước, cô gái kia quá nhanh, đã ẩn mình sau thân cây ngay trước khi bọn họ nổ súng, tất cả đạn đều găm vào thân cây, làm cho thân cây bị biến dạng nhưng lại không làm được gì người nấp sau thân cây.

Người đứng đầu các chiến sỹ Tam Giác Vàng hô lên một câu, mười người khác ngay lập tức ngừng bắn, sau đó cẩn thận, chậm rãi bao lấy thân cây kia theo hình cánh cung. Trong mắt người nào cũng hừng hực lửa giận, bọn họ bị một người phụ nữ làm cho thảm hại như vậy. Trong Tam Giác Vàng, phụ nữ chỉ biết phụ thuộc vào đàn ông, chỉ là công cụ để đàn ông nối dõi tông đường, bình thường thì là lao động chế tạo ma túy. Từ xưa đến nay họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết trong tay một người phụ nữ, với họ thì đây chỉ là chuyện cười, nhưng hôm nay chuyện cười ấy lại trở thành sự thật.

Khi mười một chiến sỹ đang từ từ tiến đến gần thì đột nhiên có ba quả lựu đạn bay ra từ phía sau thân cây. Ba quả lựu đạn quay về ba phía, không cần ai nhắc nhở, bọn họ đều nhanh chóng nằm rạp xuống, hai tay ôm lấy đầu.

"Ầm ầm ầm" ba quả lựu đạn lần lượt nổ tung, các chiến sỹ Tam Giác Vàng phản ứng kịp thời nên gần như không có thương vong, nhưng vẫn không thể tránh được hoàn toàn. Ngoài một người không may bị chết do lựu đạn nổ ngay trên đầu thì không có ai thiệt mạng. Nhưng có hai người bị thương nặng, những người khác đều bị thương nhẹ, có điều chưa nặng đến mức mất sức chiến đấu.

Việc này làm cho lửa giận của các chiến sỹ bôc lên ngút trời, mẹ, ngươi có lựu đạn, chẳng lẽ chúng ta lại không có sao? Không cần người chỉ huy lên tiếng, bốn người trong số tám người còn có thể hành động đã lấy lựu đạn ra, chuẩn bị ném tới phía sau cây từ bốn góc độ khác nhau, cho dù không nổ chết được người phụ nữ kia thì cũng ép được cô ta phải ló mặt ra. Bốn chiến sỹ còn lại gồm cả người chỉ huy ghìm chặt súng, nhìn chằm chằm vào sau thân cây, chỉ cần có bóng người lao ra từ đó là họ sẽ nổ súng không chút do dự.

Chốt của bốn quả lựu đạn được rút ra, sau chúng được ném về phía cây đại thụ từ bốn hướng khác nhau, nhưng lựu đạn vừa mới rời tay thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra từ bụi cỏ ở bên phải sau đó bắn hai phát súng, hai quả lựu đạn vừa mới rời tay lần lượt nổ tung trước mặt các chiến sỹ.

Chẳng ai ngờ đến việc này, bọn họ thậm chí còn không kịp phản ứng, hai quả lựu đạn nổ tung ngay trước mặt họ, còn hai quả khác bay đến chỗ cây đại thụ sau đó mới nổ tung.

Lựu đạn nổ ngay trước mặt sẽ gây ra hậu quả gì? Chết là chắc, hơn nữa sẽ chết rất thảm, thân thể biến dạng, thương tích đầy mình còn là may. Hai quả lựu đạn bất ngờ nổ tung làm cho hai chiến sỹ vừa ném chết ngay lập tức, những chiến sỹ ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Bi thép và mảnh vụn bắn tung tóe, các chiến sỹ Tam Giác Vàng lần lượt ngã gục, máu me đầm đìa. Khoảnh khắc khi ngã xuống họ đã nhìn rõ người vừa nổ súng,... chính là người phụ nữ vừa nấp sau thân cây?

Ý nghĩ cuối cùng của những người này chính là: Phật tổ ơi, cô ta chạy tới đó từ lúc nào vậy?

Tiếc là Phật tổ không cho họ đáp án, chỉ là mỉm cười hiền từ vẫy tay với bọn họ: Đến đây đi, đứa nhỏ, Phật tổ thương ngươi, đưa ngươi đến địa ngục.

Trong tám người có ba người bị lựu đạn nổ chết, hai người bị thương nặng hôn mê, ba người còn lại cách khá xa hơn nữa lại tránh kịp thời nên giữ được mạng. Nhưng chắc chắn không tránh khỏi việc bị thương, hơn nữa tiếng nổ lớn làm cho tai họ ong ong, hai mắt váng lên, nhất thời chưa thể tỉnh táo lại ngay.

Sau khi vụ nổ chấm dứt người phụ nữ kia liền lao ra từ bụi cây, bắn ba phát tiễn ba người cuối cùng về chầu trời trước khi họ kịp tỉnh ra. Sau đó nàng lạnh lùng cho mỗi người còn thở một phát súng, chấm dứt sự thống khổ của bọn họ.

Rốt cục ở đây không còn ai có thể đứng ngoài người phụ nữ nay. Thân thủ người phụ nữ này nhanh một cách đáng sợ, đến chết những chiến sỹ Tam Giác Vàng cũng không thể nhìn rõ mặt nàng, chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng của nàng. Đến tận giờ mới có thể thấy rõ thì ra đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Có điều ánh mắt đẹp kia lại ẩn chứa một thứ khí thế dù chết cũng không sờn lòng, nó khiến nàng có một khí chất lạnh lùng ngạo nghễ.

Cô gái này chính là Hoàng Hậu vốn đang phải ở trong trụ sở tại Đông Hải.

Hoàng Hậu tránh đi sự chú ý của tất cả mọi người, âm thầm vượt biên, đi qua Lào để đến Tam Giác Vàng. Hơn nữa nàng một mình tiêu diệt một đội ngũ tinh nhuệ gần bốn mươi người, sự tiến bộ của nàng quả thật làm cho người khác phải kinh hãi.

Hoàng Hậu cầm hai khẩu súng lục trên tay, chậm rãi đi về phía con đường, trên đường có bốn chiếc xe jeep tàn tạ, ba chiếc vẫn chưa hư hỏng gì và thi thể và người hấp hối nằm la liệt khắp nơi.

Hoàng Hậu cho mỗi người còn thở một viên đạn, như thể giẫm chết những con kiến vậy, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm. Mỗi lần tiếng súng vang lên thì đầu những chiến sỹ vẫn đang còn rên rỉ kia đều phụt máu, nằm yên không còn động đậy.

Bọn họ đã được giải thoát.

Ba mươi tám chiến sỹ tinh nhuệ mà Ngõa Khả phái ra không còn ai sống sót, tất cả đều mất mạng trong tay một người phụ nữ, nếu Ngõa Khả biết được chuyện này không biết có tức quá mà chết hay không. Giết người cuối cùng xong, Hoàng Hậu lạnh lùng tháo băng đạn vẫn còn vài viên ra, thay băng đạn mới vào sau đó giắt hai khẩu súng lục vào bao súng ở hai bên đùi. Một cô gái mạnh mẽ đứng giữa núi rừng nguyên thủy, bên chân nàng la liệt xương cốt, thi thể và mấy chiếc xe đang bốc cháy. Dù ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng nàng vẫn lạnh lùng bình tĩnh thay đạn. Nếu cảnh này được chụp lại chắc chắn sẽ gây ấn tượng rất mạnh, cô gái này thật là phong cách.

Hoàng Hậu cất súng, kiểm tra một lần nữa để chắc rằng không sót ai sau đó mới tiếp tục đi về phía trước vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Cuồng Triều, trận chiến đã kết thúc."

"Hừm, ngươi vât vả rồi." Giọng nói khàn khàn của Cuồng Triều vang lên trong tai nàng: "Ngươi đến giúp Sở Nguyên ngay đi, nhớ rằng mục tiêu của chúng ta là Trương Chấn."

"Được." Hoàng Hậu gật đầu, không nói gì thêm, đi mấy trăm mét nữa thì đến chỗ một chiếc xe việt dã đang đỗ ven đường. Biển số của chiếc xe này đã bị gỡ ra nhưng nếu cẩn thận điều tra thì có thể biết được chiếc xe này là chiếc xe bị mất trộm vài ngày trước ở khu vực biên giới giữa Trung Quốc và Lào.

Hoàng Hậu mở cửa xe, ngồi vào, quay đầu nhìn chiếc túi dài màu đen đặt trên ghế lái phụ, trong đó đều là vũ khí do nàng mang tới. Thấy túi vẫn còn ở đó Hoàng Hậu liền quay đầu, khởi động xe, lái về phía chiến trường giữa Mười Một và Đại Quyển.