Nhân Gian Băng Khí

Chương 872: Tử chiến với Đại Quyển(3)




Trương Chấn thấy Dương Tư Vũ đang dại ra, lại hỏi: "Người kia cũng đến sao?"

Hứa Vũ Cường gật đầu, nói: "Bọn họ vừa gây chuyện ở Bangkok, đã bị bại lộ danh tính." Nói xong hắn cười khổ, khẽ lắc đầu. Không biết có nên cảm ơn Ngõa Khả đã giúp họ một việc nhỏ, giúp họ biết được có những ai thuộc Hắc Ám Thập Tự đến truy đuổi Trương Chấn. Nhưng cũng bởi vì biết được chuyện này nên cao tầng của Đại Quyển đã vô cùng đau đầu.

Theo tin từ Bangkok thì đến giờ đã có bốn người của Hắc Ám Thập Tự lộ diện. Mười Một, Walker, Lãnh Dạ, còn có một người đã từng hợp tác với Đại Quyển, tay súng bắn tỉa số một của Vận Mệnh, Thiên Táng.

Trong mắt Đại Quyển Walker chỉ là một kẻ vô dụng, không đáng để cho họ quan tâm. Tuy sự xuất hiện của Lãnh Dạ làm Đại Quyển hơi kinh ngạc nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi. Khi trước sau khi ba tổ chức lớn Đại Quyển, Hắc Ám Thập Tự, Thanh Bang hợp tác với nhau để đánh vào căn cứ của Huyết Mân Côi, Lãnh Dạ đã bị quân đội gọi về, từ đó không có tin tức gì. Lần này hắn xuất hiện ở Bangkok làm cho giới cao tầng của Đại Quyển không thể không đoán rằng lần này Hắc Ám Thập Tự hành động có sự đồng ý ngầm của quân đội Trung Quốc. Có điều cho dù quân đội Trung Quốc thật sự nhúng tay thì chưa chắc Đại Quyển đã phải sợ, dù sao đây là là Thái Lan chứ không phải Trung Quốc, chỉ cần đối phương không dùng chiến thuật biển người thì Đại Quyển chẳng sợ bất cứ ai. Vì lẽ Lãnh Dạ xuất hiện cũng chỉ làm cho Đại Quyển hơi bất ngờ mà thôi.

Thế nhưng hai người còn lại thì Đại Quyển không dám coi thường. Đại Quyển vẫn luôn chú ý đến Mười Một, họ đánh giá hắn vô cùng cao. Cũng vì Mười Một xuất hiện trong vụ việc ở Bangkok nên Đại Quyển mới đột nhiên phái Đại Đầu đến dẫn đội. Phải biết rằng bình thường Đại Đầu sẽ không tham gia những nhiệm vụ bảo vệ cố chủ thế này, từ đó có thể thấy Đại Quyển đánh giá rất cao Mười Một.

Bản thân Thiên Táng cũng không là gì, nhưng đừng quên thế lực đứng sau lưng hắn. Đại Quyển có thể không sợ Vận Mệnh, nhưng họ không thể không đề phòng hai nhân vật trong Vận Mệnh: Mười Ba và Lục Đạo. Mười Ba cũng không quá đáng sợ, dù sao thì hắn lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người, Đại Quyển có thể dùng chiến thuật biển người để giải quyết hắn. Nhưng Lục Đạo thì khác... Từ lần hợp tác trước họ đã thấy được sự đáng sợ của người này, hắn có thể bình thản gài bẫy cả đồng minh, vậy trên đời này còn có chuyện gì mà hắn không dám làm? Hơn nữa những người bị hắn bán đứng vẫn không biết gì, vui vẻ làm việc giúp hắn. Vì thế nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì Đại Quyển cũng không muốn đối đầu với người này.

Một kế bình thiên hạ, một kế định chúng sinh. Đại Quyển còn đánh giá Lục Đạo cao hơn cả Mười Một, vì thế sau khi biết Vận Mệnh cũng tham gia vào việc này Đại Quyển lập tức cẩn thận thực hiện nhiệm vụ bảo vệ vốn rất đơn giản này.

Hứa Vũ Cường cũng cảm nhận được áp lực lớn trong nhiệm vụ này, nhưng khi nghĩ tới Đại Đầu đang ngồi trong xe hắn lại bình tĩnh lại. Trong lòng các chiến sỹ Đại Quyển, Đại Đầu thậm chí có thể sánh với Mười Ba của Vận Mệnh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Có điều..." Hứa Vũ Cường tiếp tục nói: "Phía Bangkok không bắt được người, bọn họ chạy thoát rồi. Hiện tại không ai biết bọn họ đang ở đâu, ta đoán rất có thể bọn họ đang ở Chiang Rai."

Thấy Trương Chấn tỏ ra lo lắng, Hứa Vũ Cường cười nói: "Yên tâm, nơi này là địa bàn của Đại Quyển chúng ta, có chúng ta thì không ai có thể làm hại được các ngài."

Khóe miệng Trương Chấn hơi giật giật, cay đắng nói: "Chỉ hy vọng là vậy." Hắn không nhận ra rằng câu nói vô tình này đã làm mếch lòng các chiến sỹ Đại Quyển, Vũ Đại Lang tỏ rõ vẻ không vui, nhưng hắn vừa mới mở mồm nói thì đã bị Hứa Vũ Cường trừng mắt ngăn lại.

"Đi thôi." Hứa Vũ Cường giấu đi sự bất mãn, quay đầu nói: "Chỉ cần đến trụ sở của chúng ta thì các ngài được an toàn, dù cho một đội quân đến cũng đừng mong tấn công vào."

Trương Chấn nhìn Dương Tư Vũ, thở dài, nắm tay nàng, đi theo Hứa Vũ Cường và đám người Vũ Đại Lang ra khỏi sân bay. Dương Tư Vũ ngây ra, giống như một con rối không hồn, chỉ đi theo Trương Chấn theo bản năng.

Đoan đường từ sân bay ra ngoài tuy rất ngắn nhưng các chiến sỹ Đại Quyển rất cẩn thận, có thể nói là cẩn trọng từng ly từng tý. Mười mấy người vây quanh Trương Chấn và Dương Tư Vũ để bảo vệ họ, trước sau trái phải đều có người dùng thân thể mình che khuất bọn họ, nhìn cảnh này người không biết chuyện còn tưởng rằng có nhân vật lớn nào đến đây. Dưới sự đề phòng nghiêm mật như thế này, cho dù có người muốn ám sát Trương Chấn từ xa thì cũng không làm được, bởi vì bất kể ngắm bắn từ góc độ nào cũng chỉ có thể thấy người của Đại Quyển mà không thấy được Trương Chấn.

Có năm chiếc xe đỗ ngoài sân bay, chiếc đầu và chiếc cuối đều là xe Jeep màu xanh mui trần, loại xe này rất thường thấy ở Tam Giác Vàng. Ở giữa là ba chiếc xe việt dã màu đen, nhìn qua có vẻ cũ nát nhưng vẫn hoạt động bình thường. Trên cửa kính những chiếc xe này đều dán nylon đen, ở bên ngoài không thể biết ai đang ngồi trong xe.

Mười mấy người vây chặt chiếc xe việt dã thứ tư, mãi đến tận khi Hứa Vũ Cường, Vũ Đại Lang, Trương Chấn và Dương Tư Vũ ngồi vào trong chiếc xe này, những người này mới tản ra ngồi lên những chiếc xe khác. Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, chạy thẳng về phía ngoại thànnh. Bất quá trong lúc đó cũng xảy ra chút việc, khi chạy đến một đoạn đường vắng người thì đột nhiên dừng lại sau đó có chừng hai mươi người nhảy xuống, hộ tống Trương Chấn và Dương Tư Vũ lên chiếc xe thứ ba sau đó đoàn xe mới tiếp tục tiến lên. Cứ đi một đoạn dài lại đổi xe một lần. Tuy hơi rườm rà nhưng lại an toàn. Hiện giờ cho dù đám Mười Một đang ở phía sau thì cũng sẽ bị đánh lạc hướng, không biết Trương Chấn đang ngồi trong chiếc xe nào.

Đoàn xe ra khỏi thành thị, hai bên đường là cây cối rậm rạp, đường cũng càng lúc càng khó đi. Trên đường đầy ổ gà ổ voi, xe vẫn lắc lư tiến lên. Nếu như bây giờ là buổi tối thì đèn xe nhất định sẽ lúc thì chiếu ra xa, khi thì chiếu lên trời, có lúc lại chúc xuống đất. Đúng là một nơi hoang dã khắc nghiệt, chẳng trách sẽ trở thành nơi tụ hội của các ông trùm ma túy.

Từ Chiang Rai đi về phía bắc 40km chính là Tam Giác Vàng nổi tiếng cả thế giới, trong mắt người ngoài Tam Giác Vàng chính là một nơi thần bí, chỉ có thể biết một phần nhỏ về nó qua điện ảnh, báo chí.

Thực ra nơi đây có cái tên Tam Giác Vàng là do khu vực này là giao giới giữa ba quốc gia Myanmar, Lào và Thái Lan, nơi này giao thông khó khăn, rừng núi trùng điệp, phần lớn khu vực này đều ở trên độ cao hơn ngàn met so với mặt nước biển, địa thế như vậy dễ thủ khó công. Chính phủ các nước từng nhiều lần muốn tiêu diệt nơi này nhưng cũng đều chịu tổn thất mà không đạt được kết quả gì.

Tam Giác Vàng và hai khu vực Lưỡi Liềm Vàng*, Tam Giác Bạc** được coi là những nơi sản xuất ma túy nhiều nhất thế giới. Diện tích Tam Giác Vàng tầm 200000km2, có hơn ba ngàn thôn trấn các loại, mấy trăm lực lượng vũ trang tư nhân. Ngõa Khả chính là một trong ba thế lực lớn, hắn và Tra Tra, Kê Đạt tạo thành ba lực lượng vũ trang lớn, hình thành thế chân vạc ở khu vực hỗn loạn này.

Càng cách xa Chiang Rai thì đường lại càng khó đi, nếu như không phải jeep và việt dã đều là loại xe sàn cao thì e rằng sẽ khó mà đi được.

Trong một chiếc trong xe, Dương Tư Vũ ngơ ngẩn ngồi, không khóc, không cười, không nói, chẳng làm gì, ngay cả ánh mắt cũng vô hồn, chẳng có chút sắc thái nào. Trương Chấn ngồi bên nàng, ôm vai nàng, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng.

Yêu một người thật mệt mỏi, yêu đến chết đi sống lại, yêu không oán không hối thì lại càng mệt mỏi.

Dưới sự đề phòng cẩn thận của Đại Quyển, đoàn xe cuối cùng cũng vượt qua một nửa quãng đường một cách bình yên. Nhưng đoạn đường 20 km còn lại sẽ chẳng dễ đi chút nào bởi vì bọn họ biết, Mười Một chắc chắn sẽ không để cho Trương Chấn sống sót trở về Hà Lan.

Quả nhiên họ đi được nửa quãng đường thì phiền phức đã tới.

Mấy cây to bị chặt đứng chắn ngang đường, trong đống cây còn có cả những tảng đá lớn, không chuyển cây và đá đi thì cũng đừng nghĩ đến việc đi qua.

Đoàn xe ngừng lại, nhưng người ngồi trên hai chiếc jeep ở đầu và cuối đều nhanh chóng cầm vũ khí nhảy xuống xe, bao quanh ba chiếc xe việt dã để bảo vệ. Thế nhưng không có người nào bước xuống từ ba chiếc xe việt dã.

Một lát sau, Vũ Đại Lang mất kiên nhẫn nhảy ra từ một chiếc xe việt dã, tức giận nhìn con đường đã bị chặn, hắn bỗng gào to: "Mười Một, bò ra đây, ta biết ngươi đang ở nơi đây "

"Ngươi đang ở nơi đây..."

"Ngươi đang ở nơi đây..." Giọng nói vang vọng trong thung lũng.

Khi nghe thấy cái tên Mười Một Dương Tư Vũ đột nhiên run cả người, như là sợ hãi, nhưng cũng giống như đang chờ mong, nàng hơi cảm thấy sợ sệt, bất an, bèn vòng tay ôm chặt cơ thể của chính mình. Trương Chấn ôm nàng thật chặt, căng thẳng bất an nhìn xung quanh.

Ngoài xe, Vũ Đại Lang hừ lạnh, nói: "Đồ nhát gan, không dám ra đây gặp ta sao? Ta đứng yên ở đây, có giỏi thì bắn ta đi, bắn đi. Nếu ông đây mà nhíu mày một chút thì ông đây là con rùa rụt đầu rụt cổ."

Vũ Đại Lang gào thét như người điên, hắn vốn cũng không hy vọng Mười Một xuất hiện, chỉ là khi nghĩ đến việc đồng đội đã từng kề vai sát cách chiến đấu giờ đây lại phải đối đầu sống chết hắn cảm thấy rất khó chịu nên muốn phát tiết một chút mà thôi. Nhưng khiến cho mọi người phải bất ngờ mà Mười Một thật sự xuất hiện vì vài câu chửi của hắn.

Hắn đột ngột xuất hiện trên một cây cổ thụ ở mé phải phía trước, không ai biết hắn ở đó từ lúc nào, hắn cứ như là một bóng ma vậy, đột nhiên xuất hiện trước mắt đám người của Đại Quyển.

Mười Một vừa xuất hiện thì tất cả nòng súng đều nhắm thẳng vào hắn, nhưng Mười Một vẫn chẳng có vẻ gì là lo lắng, cũng chẳng có ý trốn tránh, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn Vũ Đại Lang một cách bình thàn, bình thản tới mức lạnh lùng.

Vũ Đại Lang đẩy lính đánh thuê đang đứng trước mặt ra, tiến lên vài bước, tức giận nói: "Đồ khốn kiếp, rốt cục cũng chịu xuất hiện?" Sau đó hắn chỉ về cây và đá đang chặn đường, mắng: "Mẹ nó, ngươi có ý gì đây?"

"Giao Trương Chấn cho ta." Mười Một nói rất lạnh nhạt nhưng trong sự lạnh nhạt lại có một khí thế khiến cho người ta khó lòng mà từ chối.

*,**: Hai khu vực sản xuất ma túy nổi tiếng, google để biết thêm chi tiết