Nhân Gian Băng Khí

Chương 846: Anh lạnh lùng, em ôn nhu(hạ)




Âu Dương Nguyệt Nhi và Sở Phàm gật đầu chào hỏi nhay nhưng không nói gì. Sở Phàm cúi đầu chạy nhanh về phía phòng làm việc, Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng bệnh.

Mười Một ngồi ở mép giường, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Âu Dương Nguyệt Nhi đi vào hắn cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.

Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ bước tới bên giường, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút nhu hòa xem lẫn do dự.

Không ai nói gì, cả hai người đều đợi chờ trong trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Mười Một bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Ngươi vẫn còn ở đây làm gì?"

"Em..." Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em lo cho anh."

Mười Một ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ xa cách, thản nhiên nói: "Có gì mà phải lo?"

Âu Dương Nguyệt Nhi hé miệng, muốn hỏi tại sao vừa rồi Sở Phàm lại khóc? Nhưng lời nói chưa phát ra thì nàng đã rút lại ý định đó, bởi vì nàng biết cho dù nàng hỏi, Mười Một cũng sẽ không nói. Từ trước đến nay hắn đều như vậy, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, bất kể nó tốt hay xấu, hắn chưa bao giờ chia sẻ với người khác.

Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu im lặng một lát, không dám nhìn Mười Một, nói bé đến mức gần như không thể nghe thấy: "Có phải chúng ta đã, đã..." Nói xong những từ cuối cùng, trên mặt nàng liền lộ ra vẻ bồn chồn, lo lắng, hồi hộp. Nàng thậm chí chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, thế nhưng nàng lại mất lần đầu tiên của mình trong lúc mê mê tỉnh tỉnh. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình thích cả đời, người đã cướp đi đêm đầu tiên của mình, nàng sao có thể không hồi hộp, lo lắng.

Nói cho cùng, người sinh ra trong gia đình quân nhân như Âu Dương Nguyệt Nhi đã thấm vào tư tưởng truyền thống, bởi vì từ bế đến lớn cả Âu Dương Bác và Dương Lâm đều không ngừng dạy nàng và Âu Dương Ninh rằng một người phụ nữ cả đời chỉ có thể trao thân cho một người đàn ông. Vậy nên cho dù Âu Dương Ninh có tính cách nổi loạn như vậy nhưng nàng cũng không dám tùy tiện qua lại với bạn trai, lại càng không thể tùy tiện trao đi đêm đầu của mình, bởi vì thân thể của nàng phải được trao trọn vẹn cho người chồng trong tương lai. Các nàng là con gái Âu Dương Bác, được sinh ra ở một gia đình coi trọng truyền thống như Âu Dương gia, vậy nên các nàng không thể làm giống những cô gái khác. Nếu các nàng dám làm điều gì bại hoại gia phong thì e rằng cha các nàng sẽ giận dữ tới mức đánh chết họ.

Chính vì vậy nên Âu Dương Nguyệt Nhi rất bất an khi đối mặt với người đã có quan hệ da thịt với mình là Mười Một. Bởi vì nàng biết Mười Một làm vậy là vì cứu nàng, nàng không biết liệu Mười Một có chịu đón nhận nàng không, cũng không biết sau này mình phải đối mặt với hắn như thế nào.

Nói cho cùng, nàng sợ Mười Một sẽ nói lời từ chối.

Nhưng thế giới này chính là vậy, ngươi càng sợ cái gì thì nó lại càng đến. Dù nàng không muốn nghe những lời đó từ miệng Mười Một nhưng Mười Một lại chính miệng nói ra.

"Quên nó đi." Mười Một không nhìn nàng nữa, tiếp tục cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua lúc ấy ta không có cách nào khác mà thôi."

Âu Dương Nguyệt Nhi nhắm lại nhưng vẫn không ngăn được dòng lệ trào ra từ khóe mắt. Không có cách nào khác nên mới phải làm vậy? Chẳng lẽ trong mắt hắn mình chẳng là gì cả, nên hắn chẳng thèm ngó tới?

Trái tim của phụ nữ rất yếu ớt, yếu ớt giống như nước, chỉ cần đâm một cái là có sẽ hóa thành nước mắt, chảy hết.

Âu Dương Nguyệt Nhi bị tổn thương sâu sắc bởi câu nói có vẻ như lãnh đạm nhưng thực ra lại rất vô tình này, nàng ôm ngực, nước mắt tuôn ra như mưa.

Mười Một tiếp tục cúi đầu,không nhìn nàng, hắn không nỡ? Hắn không thể? Hay là hắn không muốn? Hay là hắn thật sự vô tình? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngoài chính hắn, không ai có thể biết được đáy lòng hắn nghĩ gì, ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không thể đoán được.

Âu Dương Nguyệt Nhi cắn chặt môi, cắn đến mức trắng bệch, nàng thấp giọng hỏi với vẻ khổ sở: "Anh có thích em không?"

"Không." Mười Một trả lời thẳng thừng. Nhưng khi nói những lời này, ở tận đáy lòng hắn sinh ra chút cảm giác mê mang khó hiểu.

Thật sự không sao?

Hắn không biết thích là cái gì, vậy nên cũng không biết có phải mình thích Âu Dương Nguyệt Nhi không. Hắn chỉ biết cảm giác của mình với Âu Dương Nguyệt Nhi khác với những người khác.

Bất kể là Trương Hân Hân hay là Nguyễn Thanh Ngữ thì khi các nàng gặp nguy hiểm hắn cũng sẽ lắng, sẽ lập tức đến cứu các nàng. Nhưng nếu Âu Dương Nguyệt Nhi gặp chuyện thì trong lòng hắn không chỉ lo lắng mà còn lặng đi. Vậy nên để cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, Mười Một thậm chí hy sinh cả tính mạng của mình. Lúc ấy hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn cứu được nàng. Nhưng sau đó khi hắn nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi không sao, tuy hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu, sao hắn lại muốn hy sinh cả tính mạng để cứu nàng? An nguy của nàng quan trọng hơn cả việc báo thù cho Sở Hải Lan?

Không thể không nói những năm gần đây quả thật Mười Một đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia thì hắn sẽ không chút do dự cho Âu Dương Nguyệt Nhi một đao vào ngực để giải thoát nàng khỏi sự thống khổ chứ sẽ không mạo hiểm tính mạng để cứu người. Nhưng hiện giờ, không những hắn cứu nàng mà còn suýt chút nữ mất mạng vì việc đó. Tuy bây giờ hai người không sao nhưng thực ra Mười Một đã phải hy sinh rất nhiều, mối nguy hiểm nằm trong gien hắn đã bộc phát, hắn chỉ còn sống được bảy tháng.

Bảy tháng sau hắn sẽ chết, chết chỉ vì cứu một người phụ nữ trong mắt hắn chỉ là "gánh nặng".

Những việc đó đáng sao?

May là, Mười Một khác với những người khác. Với hắn, làm là làm, không đắn đo nó đáng giá hay sai lầm. Hắn chưa bao giờ hối hận vì những chuyện mình đã làm, bởi vì theo hắn nghĩ, hối hận chẳng qua là muốn tìm cớ cho sự hèn yếu của mình. Nếu nó đã xảy ra thì hối hận làm gì, hối hận có ý nghĩa gì?

Việc hắn cần làm bây giờ không phải là hối hận mà là làm sao để triệt để tận dụng bảy tháng cuối cùng này.

Tình yêu? Phụ nữ? Những thứ đó không nằm trong kế hoạch của hắn. Chuyện giữa hắn và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chỉ như một tuồng kịch, đã diễn xong rồi thì nên đường ai nấy đi vậy.

Có thể hắn cố ý, cũng có thể là hắn vô tình, nhưng dù thế nào thì những lời của Mười Một thật dễ làm cho người khác tổn thương.

Âu Dương Nguyệt Nhi đau khổ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, nàng nhắm mắt, để mặc nước mắt lăn dài trên má. Nàng khẽ gật đầu, lộ ra vẻ khổ sở và bi thương. Tuy nàng đang khóc nhưng vẫn bình tĩnh nói một cách nhẹ nhàng: "Em biết rồi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa. Thật sự xin lỗi... còn nữa, cám ơn anh..."

Âu Dương Nguyệt Nhi ôm mặt, bình tĩnh xoay người bước đi, khi đi tới cửa nàng mới dừng lại, quay lưng về phía Mười Một, cắn môi, nói khẽ: "Nếu có một ngày, anh mệt mỏi, muốn tìm một mái ấm. Nếu như lúc đó anh còn nhớ có một cô gái tên là Nguyệt Nhi, anh hãy quay lại tìm cô ấy nhé? Cô ấy sẽ mãi chờ anh, nếu như đời này đợi không được, vậy thì đợi đến kiếp sau, sau nữa."

Mười Một không lên tiếng, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, không nhìn nàng.

Âu Dương Nguyệt Nhi đưa lưng về phía hắn, cười khổ, có nhịn xuống nước mắt mặn chát. Nàng nhẹ nhàng mở khóa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong phòng, ánh mắt Mười Một lộ ra chút mê mang, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.

Có lẽ không phải hắn chưa từng động lòng, cũng không phải là không có khả năng, chỉ có điều hai người hữu duyên vô phận, tình thâm duyên mỏng, tình yêu đến không đúng thời điểm...

Âu Dương Nguyệt Nhi quay lại phòng bệnh của mình ở bên cạnh, nàng đứng bên cửa sổ nhưng cũng chẳng có tâm trí đi thưởng thức phong cảnh, nước mắt ầng ậc tuôn ra.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, không có cầu vồng rực rỡ, chỉ có một màu xanh vô tận.

Bầu trời không có vết cánh, nhưng chim trời đã từng bay qua. Trong lòng không bị dao cắt, nhưng nỗi đau lại rõ mồn một. Trái tim bị người mình yêu nhất làm tổn thương, còn đau đớn hơ vết thương trên thân thể nhiều.

Sự lạnh lùng của anh làm tổn thương sự ôn nhu của em, anh có biết chăng?

...

"Sở Nguyên." Khi Mười Một đang ngồi im lặng suy tư thì giọng nói của Cuồng Triều bỗng vang lên: "Âu Dương Bác muốn nói chuyện với ngươi."

Mười Một đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh, nói: "Nối máy đi."

Tiếng ''tích'' nhỏ vang ra từ bộ đàm, sau đó đó giọng nói trầm ấm chững trạc của Âu Dương Bác vang lên: "Ta là Âu Dương Bác."

"Ừm." Mười Một đáp. Có lẽ ở Trung Quốc chỉ có Mười Một mới dám trả lời Âu Dương Bác như vậy. Cho dù là lãnh đạo tối cao của quốc gia thì khi trò chuyện cùng Âu Dương Bác cũng không bất lễ như vậy.

Không biết Âu Dương Bác tức Mười Một hay hắn đang nghĩ xem nên nói gì mà lại im lặng, Mười Một không thấy hắn nói gì thì lại hỏi: "Có việc?"

Giọng nói trầm ổn của Âu Dương Bác lại vang lên: "Ta đang đợi ngươi giải thích."

"Giải thích cái gì?"

Giọng nói của Âu Dương Bác đã có chút tức giận: "Ngươi không cảm thấy mình nên giải thích với ta sao?"

"Trương Chấn? Hay là Âu Dương Nguyệt Nhi?"

Âu Dương Bác lạnh lùng nói: "Ngươi nói xem?"

Mười Một đóng nắp bồn cầu sau đó ngồi lên, nói: "Ngươi không cần quan tâm đến Trương Chấn, ta sẽ đi Thái Lan giải quyết hắn."

Âu Dương Bác không nói gì, hiển nhiên là đang chờ Mười Một giải thích.

"Còn chuyện Âu Dương Nguyệt Nhi, ta làm vậy để cứu cô ấy."

"Ta biết ngươi làm vậy để cứu nó, nhưng chỉ một câu vì cứu người mà có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì sao?"

Mười Một nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"

Âu Dương Bác không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi tính giải quyết quan hệ của ngươi và Nguyệt Nhi thế nào?"

Mười Một thản nhiên nói: "Ta không có quan hệ gì với nàng."

"Rầm!" Âu Dương Bác vỗ mạnh xuống bàn, làm cho ly chén trên bàn cũng phải rung lên. Bất kỳ một người cha nào thấy con gái có quan hệ với một người đàn ông nhưng người đàn ông đó lại chối bỏ trách nhiệm cũng sẽ tức giận. Huống hồ với địa vị của Âu Dương Bác thì hắn lại càng phải tức giận.

"Sở Nguyên." Âu Dương Bác nghiến răng nói: "Đừng tưởng rằng có Long Hồn che chở thì ta không dám động tới ngươi. Con gái của Âu Dương Bác ta không phải ai cũng có thể đụng vào, lại càng không có ai dám đụng vào sau đó chối bỏ trách nhiệm!"

Mười Một bình thản hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Kết hôn. Năm nay đính hôn, năm sau kết hôn!"

Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi cứ mơ đi."

"Tiên sư ngươi!" Âu Dương Bác cũng tức giận, chửi một câu chẳng hợp chút nào với địa vị của hắn, hắn quát vào điện thoại: "Ngươi thử trốn xem!"

Mười Một cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn, sao hắn cứu người mà lại bị bức hôn? Hơn nữa chưa nói hắn không đồng ý, cho dù hắn đồng ý thì cũng không thể kết hôn. Tình cảm là gánh nặng, hôn nhân chính là phần mộ. Một sát thủ chỉ có thể sống trong bóng tối, nếu hắn kết hôn thì chẳng khác gì đã bước một chân vào trong mộ, còn chân kia thì sớm muộn gì cũng bước vào.

Có Âu Dương Bác và Long Hồn bảo vệ, có lẽ sau khi Mười Một kết hôn với Âu Dương Nguyệt Nhi hắn có thể từ bỏ cuộc sống trước kia, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, bởi vì hắn chưa báo thù được cho Sở Hải Lan, bởi vì hắn biết mình chỉ còn bảy tháng. Đối với hắn từng phút từng giây đều đáng giá, hắn sẽ không lãng phí nó vào một việc vô nghĩa như hôn nhân. Mười Một là một chiến sĩ, từ khi hắn rời bỏ Ma Quỷ thì hắn mãi mãi là một chiến binh, không thể nào sống cuộc sống của người bình thường. Kết cục cuối cùng của hắn chỉ có thể là chết trận sa trường, chết trong chiến đấu mới là kết cục tốt nhất dành cho hắn chứ không phải là nằm chờ chết một cách đáng thương trên giường bệnh.

Âu Dương Bác đợi một lúc vẫn chưa thấy Mười Một nói gì, cứng rắn nói: "Tại sao không nói gì?"

"Ngươi rất rỗi hơi."

Âu Dương Bác nghiến chặt răng, tức giận nói nói: "Ngươi có tin cả đời này ngươi không thể rời khỏi kinh thành không?"

Mười Một trả lời bất cần: "Không tin."

"Ngươi..." Âu Dương Bác tức điên lên, người khác có xếp hàng muốn cưới con gái hắn hắn cũng chẳng thèm quan tâm, vậy mà hắn lại phải cầu tên nhãi Mười Một này lấy con hắn. Âu Dương Bác hắn là ai? Hắn sẽ đau đầu vì chuyện tìm rể? Chỉ cần hắn mở miệng thì thanh niên xuất sắc khắp cả nước sẽ xếp hàng cho hắn lựa chọn. Hơn nữa Âu Dương Nguyệt Nhi là ai? Nếu nàng muốn lấy chồng thì chỉ cần nói một câu, e rằng lúc đó người tới cầu hôn sẽ chật kín cả kinh thành.

Đáng tiếc trong mắt Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ có mình Mười Một, ngoài hắn ra nàng không quan tâm đến người đàn ông nào khác.

Có người nói, khi yêu thì đàn ông cúi đầu nhìn xuống, phụ nữ thì ngẩng đầu nhìn lên. Tình yêu giống như một ngọn núi lớn, đàn ông leo càng cao thì có thể nhìn xuống càng nhiều phụ nữ. Mà phụ nữ nhân leo càng cao thì lại có càng ít đàn ông đáng để cho nàng yêu.

Những lời này vô cùng chuẩn xác, Âu Dương Nguyệt Nhi càng ngày càng có địa vị, có danh tiếng, những người đàn ông đáng để nàng thích lại càng ngày càng ít. Nhưng không ngờ nàng lại chọn phải một người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến mình.

Người ta không quan tâm đến nàng cũng không sao, con gái của Âu Dương Bác hắn cũng không sợ ế. Nhưng hắn nuôi dưỡng đứa con này quá tốt, tốt đến mức gần như hoàn mỹ, nó cũng cố chấp như hắn. Hắn cố chấp về sự nghiệp, còn Âu Dương Nguyệt Nhi cố chấp về tình cảm. Một khi Nguyệt đã chọn ai thì không gì có thể làm thay đổi quyết định của nàng.

Âu Dương Bác hiểu rất rõ con gái của mình, nó sẽ không dễ dàng yêu, nhưng đã yêu thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Huống hồ hiện giờ nàng đã trao thân cho Mười Một, sau này bất kể trong mắt hay trong lòng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không thể chứa được những người đàn ông khác nữa.

Vậy nên vì hạnh phúc cả đời của con gái, một thượng tướng quân đội như hắn lại phải mất mặt đi bức hôn. Nhưng hắn suýt chút nữa thì bị tức chế, tên khốn Mười Một kia lại trả lời hắn bằng một câu "ngươi cứ mơ đi''.