Tính mạng chỉ là một vòng luân hồi, từ khi ra đời, đến khi trưởng thành, rồi già đi, sau đó là cái chết. Không ai có thể thoát khỏi sự trói buộc và trêu cợt của sinh lão bệnh tử, chỉ khác nhau ở chỗ sớm hay muộn mà thôi.
Đã sống thì sẽ phải chết, vòng tuần hoàn này đã tồn tại từ bao đời nay, không ai có thể trốn tránh, không ai có thể thoát khỏi nó. Nhưng vẫn có rất nhiều người không hiểu được điều này, hoặc giả cố tình không hiểu. Nhiều người muốn biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, nhưng biết rồi thì sao chứ? Biết rồi thì sẽ không chết sao? Việc đó ngoại trừ gây áp lực cho chính mình thì chẳng hề có chút ý nghĩa nào.
Không biết gì có khi lại là hạnh phúc.
Bởi vì không có ai có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, biết được càng nhiều thì lại càng sợ hãi cuộc sống trong tương lai. Đếm dần những ngày còn lại của mình, run rẩy sống qua từng ngày, đó chỉ là sự hành hạ mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Nhưng là cái thế giới này vốn không cho chúng ta quyền lựa chọn, người muốn biết không biết, người không muốn biết thì lại phải biết. Năng lực càng cao thì lại biết càng nhiều, bất kể là những thứ ngươi muốn biết hay không muốn biết - đó chính là thiên cơ.
"Loảng xoảng!" Cái chén thủy tinh rơi xuống đất, nước trong chén đổ ra, thấm ướt mặt đất.
Gia Cát Hoàng nắm chặt tay áo, ngây người nhìn chiếc chén đã vỡ vụn trên mặt đất.
"Cha!" Gia Cát Tuệ nhô đầu ra từ sau cửa hỏi, hỏi: "Có chuyện gì thế?" Sau đó nàng thấy đống thủy tinh vụn bên chân Gia Cát Hoàng bèn vội vàng nhìn hắn, thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Gia Cát Hoàng cũng đã tỉnh táo lại, ngẩng đầu cười với Gia Cát Tuệ và nói: "Không có gì, không cẩn thận nên tay áo quẹt phải cái chén."
Gia Cát Tuệ sẵng giọng trách cứ: "Sao cha lại không cẩn thận như vậy." Nàng vừa nói vừa đi tới dọn mảnh thủy tinh, không nhận ra vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt đầy tang thương của Gia Cát Hoàng.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Gia Cát Hoàng hỏi.
Gia Cát Tuệ nhặt thủy tinh, nói mà không ngẩng đầu lên: "Có một tạp chí tuyển người làm công việc văn thư, con muốn đi thử xem."
"Vậy việc ở nhà hàng thì sao? Con không làm nữa à?"
"Con có thể làm cả hai mà." Gia Cát Tuệ cười nói: "Nhà hàng chỉ có buổi trưa và buổi tối là bận rộn nhất thôi, những lúc khác cũng không cần nhiều người. Con nói với ông chủ rồi, ông ấy cũng cho phép con kiếm việc để làm trong lúc nhà hàng không bận rộn, chỉ cần đến làm đúng giờ vào buổi trưa và buổi tối là được."
Gia Cát Hoàng hỏi một cách ngờ vực: "Có đi xin việc thì con cũng không cần phải dậy sớm thế chứ?"
"Phải phỏng vấn nữa cha à, con phải sắp xếp lại hồ sơ, còn phải nghĩ xem nên trả lời phỏng vấn thế nào nữa."
Gia Cát Hoàng khe khẽ thở dài, nói: "Sống với cha, con khổ quá."
Gia Cát Tuệ cười nói: "Cha nói gì vậy? Không phải chúng ta vẫn luôn sống tốt sao? Ai da..." Gia Cát Tuệ vẫn chưa dứt lời thì đột nhiên rút tay lại thật nhanh, trên ngón tay nàng có một vết đứt rất nhỏ, máu tươi nhanh chóng ứa ra.
Thấy vết máu trên tay con gái, Gia Cát Hoàng nhảy dựng lên từ ghế như vừa nhìn thấy chuyện gì rất kinh khủng, hắn xông đến cầm chặt ngón tay của Gia Cát Tuệ, trợn tròn mắt nhìn trừng trừng giọt máu chảy ra từ ngón tay nàng, khuôn mặt già nua bỗng trở nên tái nhợt.
Gia Cát Tuệ bị hành động của hắn làm cho giật mình, nàng muốn rút tay lại nhưng Gia Cát Hoàng nắm quá chặt nên không rút ra được, nàng vội vàng kêu lên: "Cha, sao vậy?"
Gia Cát Hoàng bình tĩnh lại, lắc đầu, cố tươi cười nói: "Không có gì, con làm cho cha sợ quá."
Gia Cát Tuệ cười nói: "Con bị cha dọa thì có, đứt tay thôi mà." Dứt lời nàng liền rút tay ra, mút một chút sau đó tiếp tục nhặt mảnh thủy tinh.
Gia Cát Hoàng vội ngăn nàng lại, nói: "Được rồi, được rồi. Cứ để cha dọn, con đi cầm máu đi."
Gia Cát Tuệ chìa ngón tay mới bị đứt ra, quơ quơ trước mặt hắn, nói: "Có chảy máu nữa đâu cha, không cần phải cầm máu."
"Không được không được, con đi rửa lại đi nếu không bị nhiễm trùng đấy, cha không yên tâm." Gia Cát Hoàng vừa nói, giành lấy đống thủy tinh Gia Cát Tuệ đã nhặt lên sau đó đẩy nàng ra ngoài.
Gia Cát Tuệ nhíu mày nói: "Cha."
"Sao thế?"
Gia Cát Tuệ ngẫm nghĩ một chút, nói: "Hôm nay cha thật lạ."
Gia Cát Hoàng trợn mắt, giả bộ tức giận: "Cha thì lạ gì chứ? Được rồi, mau đi đi, không phải con nói lát nữa còn phải nộp hồ sơ phỏng vấn sao."
Gia Cát Tuệ ngẫm nghĩ một chút, sau cùng lắc đầu, quay về phòng của mình.
Sau khi nàng rời đi, Gia Cát Hoàng mới khẽ thở dài, nhìn mấy mảnh thủy tinh vỡ trong tay, chần chừ một lúc sau đó quay lại tiếp tục nhặt thủy tinh trên mặt đất. Nhưng hắn không biết sau khi Gia Cát Tuệ trở lại phòng mình thì nàng ngồi run run trên giường, nàng vuốt ngón tay bị đứt, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Gia Cát Hoàng nhặt hết mảnh thủy tinh trên mặt đất lên, đặt lên mặt bàn, chén thủy tinh bị vỡ thành bảy miếng.
Bảy, có ý nghĩa gì không?
Có lẽ với người khác việc đánh vỡ chén thủy cũng không là gì nhưng với Gia Cát Hoàng thì nó lại rất đặc biệt. Sau khi Gia Cát Tuệ bị đứt ngón tay, linh cảm trong lòng Gia Cát Hoàng càng trở nên rõ rệt.
Điềm trời cảnh báo, tai ương đổ máu!
Cao thủ thực sự không cần dùng thứ gì để tinh quẻ, chỉ cần vung bút cũng có thể quẻ. Cho dù chỉ là một chiếc chén thủy tinh bị vỡ, hắn cũng có thể nhìn được chút điềm báo từ đó.
Gia Cát Hoàng trầm mặt nhìn những mảnh vụn thủy tinh lớn nhỏ trên bàn, hắn trầm mặc một lúc lâu sau đó đau đớn nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nó chỉ còn lại bảy tháng?"
Hắn đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt thường ngày ảm đạm giờ đây lại toát ra chiến ý bất khuất. Gia Cát Hoàng nghiến chặt răng, nói từng chữ: "Bảy tháng! Được, bảy tháng này ta sẽ đấu với trời! Có ta ở đây, ta muốn xem trời làm sao có thể bắt được con!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng cũ kỹ: "Ta muốn nghịch thiên cải mệnh!"
Trong thế giới tăm tối, hai Mười Một đối mặt với nhau, lơ lửng không chạm đất. Có điều sắc mặt một người vô cùng lo lắng, sắc mặt người kia thì lại rất lạnh lùng.
"Mau trở lại đi." ''Mười Một''mấp máy môi, không phát ra âm thanh nào. Nhưng Mười Một giỏi thuật đọc môi nên có thể từ chuyển động của môi hắn mà biết hắn nói gì.
"Bảy tháng? Ngươi muốn ta trở về đâu?" Mười Một rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Quay về đi. Chúng ta đang đợi ngươi."
"Các ngươi là ai?"
"Mười Một" ở đối diện duỗi ngón tay ta, chậm rãi chỉ vào vị trí của trái tim, sau đó lại chỉ lên đầu. Mười Một hoàn toàn không hiểu hắn đang muốn biểu đạt điều gì?
"Ngươi chỉ còn bảy tháng." "Mười Một" mở miệng nói lần nữa: "Nhất định phải trở lại, nhất định... Chúng ta..."
Không hề có âm thanh gì vang lên, "Mười Một" mới nói đến "chúng ta" thì thân thể hắn càng lúc càng nhạt, gần như trở nên trong suốt. Mười Một không thể thấy rõ cặp môi đang mấp máy kia nói gì.
"Ê..." Mười Một vươn tay ra muốn gọi hắn lại, nhưng "mình" ở trước mắt đã yếu ớt như ngọn nến trước gió, không biết là đã hết thời gian hay là do động tác của Mười Một mà Mười Một vừa đưa tay lên thì hắn hoàn toàn biến mất.
Thế giới lại chìm vào tăm tối và hư vô.
Bóng tối đột nhiên ập tới làm Mười Một ngây ra, hắn từ từ rút tay về, không cử động nữa. Cuối cùng thì trong thế giớI tăm tối này cũng chỉ có một mình hắn.
May là hắn đã sớm quen với sự cô độc. Bao nhiêu năm nay, hắn cũng cô độc sống trong thế giới tăm tối của riêng mình, hiện giờ chỉ khác ở chỗ đây là một nơi xa lạ mà thôi. Mười Một cũng không quan tâm chốc lát nữa mình sẽ đi đâu về đâu, hắn chỉ yên lặng cúi đầu, giống như một linh hồn phiêu đãng bị gió cuốn đi, mặc dù trong thế giới này chẳng hề có gió...
Ở nơi này, thời gian đã mất đi ý nghĩa và tác dụng của nó, Mười Một không biết mình đã phiêu đãng như vậy bao lâu, có lẽ chỉ một giây một phút, cũng có lẽ đã lâu lắm rồi, lâu đến mức khiến người ta quên đi cả hai chữ ''thời gian''.
Khi vẫn đang trôi nổi lơ lửng thì bỗng nhiên mũi chân Mười Một đụng phải thứ gì đó. Hắn không nhìn thấy đó là thứ gì nhưng chắc chắn vật này rất lớn, lớn đến mức đủ để hắn đứng lên. Nó cũng rất mềm, giẫm lên nó giống như giẫm lên một đống thịt nát vậy, cả hai chân đều bị lún sâu xuống.
Mười Một vẫn đang nghĩ xem mình giẫm lên thứ gì thì đột nhiên một giọng nói già nua đượm vẻ thang thương, giống như vang vọng từ thời viễn cổ: "Đứa trẻ bị lạc, không tìm được đường về nhà."
Mười Một bỗng nhiên ngẩn ra, hắn đã từng nghe thấy giọng nói này, nhiều năm trước khi hắn lần đầu xuất hiện trong không gian bí hiểm này giọng nói này đã không ngừng nói với hắn: "Gánh nặng vốn không phải của ngươi, tại sao không ném nó đi." Thật không ngờ sau nhiều năm như vậy nó lại xuất hiện một lần nữa.
Mười Một ngẩng đầu, cố nén ý muốn tìm kiếm xem nó phát ra từ đâu, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi là ai?"
Giọng nói tang thương trầm thấp kia không vang lên nữa, Mười Một đợi một lúc lâu cũng không có câu trả lời. Mười Một lại lớn tiếng kêu lên một lần nữa: "Xuất hiện đi!"
Giọng nói kia không đáp lại, nhưng khi Mười Một vừa dứt lời thì thứ mềm nhũn dưới chân hắn đột nhiên có một lực hút khổng lồ. Lực hút không thể chống cự này xuất hiện cực nhanh, Mười Một vừa mới cảm nhận được thì đã bị hút vào. Phảng phất như một quái vật khổng lồ vô hình há miệng nuốt lấy hắn.
"Hừ..." Mười Một bỗng rên lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn liền mở mắt ra.
Đây là bệnh viện. Mười Một vừa tỉnh lại đã ngửi được ngay thứ mùi độc đáo của bệnh viện. Hắn mở mắt ra, quả nhiên trước mắt hắn là một màu trắng toát. Tường màu trắng, giường màu trắng, thứ duy nhất có thể đem lại sự ấm áp cho gian phòng chính là mấy bó hoa tươi ở trên bàn.
Mười Một khẽ nghiêng đầu, thấy một cô gái mặc quần áo bệnh nhân đang an tĩnh gục xuống mép giường hắn ngủ. Mái tóc dài óng mượt che khuất khuôn mặt nàng nhưng Mười Một vẫn nhận ra ngay cô gái này chính là Âu Dương Nguyệt Nhi. Nàng có thể ngủ gục bên giường mình có lẽ thân thể cũng không bị tổn thương gì, Mười Một không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mười Một nằm yên ở trên giường, cảm nhận trạng thái thân thể của mình. Cả người hắn vô cùng yếu ớt, trong cơ thể cũng trở nên trống không, chỉ có thể cảm nhận được một năng lượng rất yếu ớt. Với tình huống hiện tại thì muốn đi lại cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn vận động mạnh được thì phải chờ một thời gian nữa.
Xem ra lần bị thương này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước. Lần trước chỉ mất một đêm hắn đã đỡ được bảy tám phần, còn lần này hắn đã hôn mê không biết bao lâu rồi mà đến bây giờ vẫn chưa thể khỏi hoàn toàn.
Mười Một không hề biết rằng hắn đã phải đi dạo dưới lưỡi hái của tử thần, có điều với tính tình của hắn thì nếu biết hắn cũng chẳng để tâm. Đời này lưỡi hái tử thần lởn vởn trên đầu hắn cũng nhiều rồi, thêm một lần nữa có là gì?
Mười Một đưa tay lên giật mấy cái ống cắm ở trên người mình ra. Có lẽ động tác của hắn quá mạnh nên đã làm Âu Dương Nguyệt Nhi tỉnh giấc. Nàng dường như nhận ra thứ gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt quen thuộc đến cả trong mơ cũng xuất hiện rơi vào ánh mắt nàng, cô gái có vẻ khá mệt mỏi này lập tức ngây người.
Mười Một rút kim truyền dịch trên cánh tay ra, liếc nhìn nàng nhưng không nói gì.
Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ bị ngây người vì việc Mười Một tỉnh lại trong chốc lát, say đó niềm vui lập tức tràn ngập trên khuôn mặt nàng. Bỗng nhiên nàng nhào vào người Mười Một, ôm hắn thật chặt, vùi sâu mặt vào lồng ngực của hắn.
Mười Một khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói: "Tránh ra, ngươi cản trở ta."
Hắn không thấy được khuôn mặt của Âu Dương Nguyệt Nhi. Nàng lắc đầu quầy quậy, vẫn ôm chặt lấy hắn, đôi vai nàng run run, hiển nhiên là mừng đến phát khóc khi Mười Một tỉnh lại.
Kể từ khi bác sĩ nói cho nàng biết rất có thể vì cứu nàng mà Mười Một sẽ trở thành người thực vật, suốt bốn ngày ngay nàng không dám nhắm mắt, mỗi ngày đểu cảm thấy tự trách và đau lòng. Sức khỏe vừa mới khá lên một chút thì nàng mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, khăng khăng muốn đích thân chăm sóc cho Mười Một. Ngay cả Âu Dương Bác cũng không nói gì về việc này, chỉ khẽ thở dài.
Trong bốn ngày này, nàng đã chảy biết bao nước mắt, không ngừng cầu xin thượng đế, chỉ cần Mười Một tỉnh lại thì nàng có chết cũng cam lòng.
Có lẽ lòng thành của nàng cuối cùng đã làm cho thượng đế cảm động, trước sự chờ đợi và cầu nguyện của Nguyệt Nhi, Mười Một thực sự đã tỉnh lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi ôm chặt Mười Một, chưa bao giờ nàng thấy hạnh phúc và vui vẻ như lúc này, hiện giờ nàng chỉ muốn thời gian ngừng mãi ở khoảnh khắc này, không bao giờ trôi nữa.
Nước mắt ấm áp thấm đẫm chiếc chăn mà Mười Một đang đắp, dù cách một lớp chăn Mười Một cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ đó. Hắn vươn tay, muốn đẩy Âu Dương Nguyệt Nhi ra, nhưng khi bàn tay hắn sắp chạm vào vai nàng thì bỗng nhiên lại dừng lại. Cuối cùng cánh tay hắn không đặt lên vai Âu Dương Nguyệt Nhi mà chậm rãi rụt lại.
Phòng bệnh trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng nức nở bé đến mức không thể nghe thấy của Âu Dương Nguyệt Nhi.
"Xin lỗi." Không biết Âu Dương Nguyệt Nhi đã khóc bao lâu, nàng vẫn chôn mặt trong ngực Mười Một, lẩm bẩm một câu.
Nàng không cần giải thích gì Mười Một cũng hiểu tại sao nàng lại nói xin lỗi. Khi trước ở sa mạc, hắn đã từng nói ghét nhất đám phụ nữ gặp chuyện thì chỉ biết khóc sướt mướt mà không có chút tỉnh táo nào.
Câu nói mà hắn thuận miệng nói ra được Âu Dương Nguyệt Nhi khắc ghi trong lòng đến tận bây giờ. Nàng luôn luôn ghI nhớ những lời này, vậy nên cho dù gặp phải khó khăn gì, cho dù gặp phải nguy hiểm gì, nàng vẫn luôn tự nhủ: Mười Một không những phụ nữ chỉ biết khóc.
Vậy nên, từ đó về sau, nàng rất ít khi khóc. Dù nàng gặp phải khó khăn, phải chịu ủy khuất, nàng cũng không muốn mềm yếu trước mặt Mười Một.
Nhưng khi Mười Một tỉnh lại nàng vẫn không nhịn được bật khóc. Mặc dù nàng đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn trào ra, có muốn ngăn lại cũng không được.
Vậy nên nàng mới nói xin lỗi, xin lỗi vì đã khóc trước mặt Mười Một.
"Ta đã hôn mê bao lâu?" Mười Một mở miệng hỏi.
"Sáu ngày." Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn vùi mặt trong chăn, nức nở nói: "Em rất sợ anh không bao giờ tỉnh lại. Rất sợ..."
"Ngươi không sao chứ?"
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu.
Mười Một khẽ nhíu mày, nói: "Ta muốn đi vệ sinh."
Lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi mới ngẩng đầu lên, nàng lau lau khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Em đỡ anh đi."
"Không cần." Mười Một vén chăn lên, nhổ hai cái ống cuối cùng trên người ra.
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng ngăn lại, nói: "Anh đừng tự làm, để em gọi bác sĩ." Nhưng nàng vừa mới dứt lời thì nàng đã nhổ cái ống cuối cùng ra.
Thấy Mười Một muốn xuống giường, nàng vội vàng đi vòng qua để đỡ hắn, nhưng Mười Một lại giơ tay ngăn lại, nói: "Không cần."
Âu Dương Nguyệt Nhi không dám ngăn hắn nữa, sợ làm cho hắn không vui, nàng chỉ có thể ủy khuất nhìn Mười Một yếu ớt đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, Âu Dương Nguyệt Nhi mới yếu ớt ngồi sụp xuống giường, bàn tay nàng cảm nhận sự ấp áp từ trong chăn, nước mắt lại lặng lẽ tuôn ra.
Trong phòng rửa tay, Mười Một chống hai tay lên bồn rửa mặt để nâng đỡ sức nặng toàn thân, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng trong gương, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, kiên quyết.
Bảy tháng!
''Mười Một'' trong mộng cảnh không lừa hắn, sau khi tỉnh lại, hắn có thể cảm thấy thân thể mình kém xa lúc trước. Hơn nữa trực giác trong tiềm thức mách bảo hắn, dường như trong cơ thể hắn đã xuất hiện thứ gì đó vô cùng nguy hiểm và nó đang từ từ bộc phát.
Thật sự chỉ còn bảy tháng...
Mười Một mở vòi nước, vục nước lên ướt đẫm khuôn mặt, khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt Mười Một đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy. Có điều giờ đây trong ánh mắt hắn ẩn chứa một thứ quyết tâm vô cùng kiên định.
Nếu chỉ còn lại bảy tháng, vậy thì trong bảy tháng này hắn phải làm hết tất cả để không còn gì phải tiếc nuối.
Mười Một sờ vào máy truyền tin da người trên taI mình, dù thứ này chỉ là sản phẩm không hoàn thiện mà tên điên làm ra nhưng nó vẫn rất vượt trội so với các sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện giờ. Khi các bác sỹ cứu chữa cho hắn cũng không phát hiện ra chiếc máy truyền tin này.
Máy truyền tin vừa bật lên thì giọng nói khàn khàn của Cuồng Triều vang lên, trong giọng nói có chút kinh ngạc: "Sở Nguyên?"
"Ừ." Mười Một đáp.
Cuồng Triều thở phào nhẹ nhõm, sau đó mừng rỡ nói: "Ngươi tỉnh rồi. Âu Dương Bác nói ngươi có thể sẽ bị sống thực vật làm chúng ta lo quá."
"Ta hôn mê bao lâu?"
"Sáu ngày." Cuồng Triều nói: "Hôm đó ngươi bảo Âu Dương Bác sáng hôm sau đến đón Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn đợi đến tận trưa vẫn không thấy ngươi đâu bèn liên lạc với ta. Lúc ấy ta không liên lạc được với ngươi, đành phải liên lạc với Văn Vi, nhờ nàng vào xem xét tình hình. À, ngươi giỏi thật, không ngờ ''ăn'' luôn Âu Dương Nguyệt Nhi. May là ta bảo Văn Vi vào trước nếu không thì không biết bao nhiêu người sẽ được chiêm ngưỡng bộ dạng đó của các ngươi."
Mười Một chẳng quan tâm đến việc thân thể mình bị người khác nhìn thấy, người lớn lên trong trại huấn luyện như hắn không biết chữ thẹn là gì. Nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi thì khác, tin rằng nếu có gã đàn ông nào nhìn được cơ thể nàng thì nàng sẽ xấu hổ đến phát khóc. May là Cuồng Triều nhanh trí bảo Văn Vi vào trước thăm dò. Dù cảnh đó làm Văn Vi xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhưng ít ra Âu Dương Nguyệt Nhi giữ được sự trong sạch. Văn Vi đỏ bừng cả mặt, giúp và Âu Dương Nguyệt Nhi và Mười Một mặc quần áo, sau đó Âu Dương Bác tự mình ôm Âu Dương Nguyệt Nhi ra, lúc đấy sắc mặt Âu Dương Bác xanh mét. Đến tận khi đưa hai người đến bệnh viện, bác sĩ nói trong máu Âu Dương Nguyệt Nhi có một thứ thuốc kích dục tên là Nhã Mã Tốn Tình Cô sắc mặt hắn mới hơi dịu xuống, không còn đáng sợ như trước.
Tình huống của Mười Một lúc đó không tốt, rất không tốt. Khi Văn Vi phát hiện ra hắn thì hắn đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập. Nhưng Văn Vi không nhận ra điều đó, nàng vội vàng mặc quần áo cho hai người sau đó chạy ra gọi Âu Dương Bác vào. Âu Dương Bác tự mình đi vào thì mới phát hiện ra hắn đã tắt thở. Âu Dương Bác dùng xe của mình đưa họ đi bệnh viện, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, bác sĩ thấy tình trạng của Mười Một cũng lắc đầu nói không thể cứu nổi. Nhưng Âu Dương Bác cứ kiên quyết yêu cầu nên bọn họ cũng đành thử cứu hắn. Nhưng không ai ngờ người đáng ra đã chết như Mười Một lại vẫn có thể cứu được, ngay cả các bác sỹ cũng không hiểu sao lại như vậy, cuối cùng chỉ có thể cho đó là kỳ tích. Nhưng các bác sỹ chẩn đoán não Mười Một đã thiếu không khí quá lâu, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Không ngờ mới qua mấy ngày mà Mười Một đã tỉnh lại. Nếu không phải họ e ngại Âu Dương Bác thì e rằng họ sẽ mổ xe Mười Một để nghiên cứu cũng nên. Có điều bọn họ không có cơ hội làm vậy, bởi vì Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi mới được đưa đến bệnh việc của Văn Cường được một lát thì đã có một đội quân y đến đảm nhiệm việc cứu chữa hai người.
Âu Dương Bác không yên tâm về trình độ của những bác sỹ trong bệnh viện nên mới phái quân y đến, các bác sỹ trong bệnh viện cũng không dám nói gì nhiều, chỉ vội vàng làm việc. Cũng chịu thôi, ai bảo người ta quyền cao chức trọng chứ. Nhưng Âu Dương Bác biết nhóm quân y này cũng không phải là người của hắn mà là người của Long Hồn. Thiên Hành không muốn bất kỳ tài liệu nào về cơ thể của Mười Một bị lộ ra, đồng thời hắn cũng muốn mượn việc này để quan sát rốt cuộc hai tư cặp nhiễm sắc thể của Mười Một rốt cuộc mạnh mẽ đến đâu.