Nhân Gian Băng Khí

Chương 796: Cuộc đánh lén sinh tử (Hạ)




Bởi vì xe của Vương Thiết Dương đột nhiên dừng lại, xe của Vương Hà ở ngay phía sau không kịp phanh lại húc thẳng vào nó."Ầm'', một tiếng trầm đục vang lên, đầu xe lập tức bị biến dạng.

"Hà trưởng lão!" Bảo tiêu đang ngồi cạnh Vương Hà bỗng la hoảng, lái xe và gã bảo tiêu đang ngồi trên ghế phụ nghe vậy lập tức quay đầu thì thấy Vương Hà đang nằm úp mặp xuống sàn xe, nửa khuôn mặt của hắn mà họ nhìn thấy máu me be bét. Lái xe cùng bảo tiêu đang ngồi trên ghế lái phụ liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong ánh mắt đối phương. Chỉ vừa mới tông xe sao Vương Hà đã chết rồi?

Lúc này bốn chiếc xe ở phía sau đều phanh gấp lại, tránh được một vụ đụng xe liên hoàn. Trưởng lão Vương Tiếu đang ngồi trong chiếc xe thứ ba đang muốn hỏi lái xe xem vừa xảy ra chuyện gì, đột nhiên mộc tiếc ''phốc'' nhở vang lên từ mui xe, Vương Tiếu còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì một viên đạn đã xuyên thủng trần xe, găm thẳng vào đầu hắn. Thân hình Vương Tiếu run lên, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, cổ ngoẹo dần sang một bên, gục người xuống ghế. Lái xe và bảo tiêu đều bị phát bắn lén này dọa cho ngây người, nhìn chằm chằm thi thể Vương, không nói nên lời.

Người thứ ba. Text được lấy tại Truyện FULL

Phía sau cửa sổ ở tầng mười ba của cao ốc, sắc mặt Mười Một hơi tái, không biết là do sử dụng quá công suất hay do dùng quá lâu mà con chip ở mắt trái của hắn bắt đầu nóng lên. Đáng nói là con chip kia nóng lên ngay ở trong đầu, cảm giác này khiến cho người ta như muốn bổ đầu mình ra. Nếu là người bình thường thì lúc này đã ôm đầu mà lăn lộn rồi chứ còn tâm trí đâu mà tiếp tục giết người. Mà Mười Một, dù sắc mặt hơi tái đi nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, ít nhất không có biểu hiện gì là đang đau đớn. Nhưng sự đau đớn có thể khiến cho người có ý chí mạnh mẽ như Mười Một cũng phải biến sắc cũng tuyệt đối không tầm thường.

Mười Một hít sâu một hơi, chiếc xe thứ tư nhiều người hơn những chiếc phía trước, trong xe có năm người. Chiếc xe này là của Vương Thiết Tinh, Mười Một quan sát những bóng người lờ mờ trong tầm mắt, so sánh với chiều cao, cân nặng của Vương Thiết Tinh, trong tích tắc hắn đã đoán được ai là mục tiêu của mình, chỉnh đường ngắm sau đó bóp cò.

...

Lúc này, sáu vị trưởng lão, chưa kể đến Vương Tinh đột nhiên chuyển hướng, chỉ còn lại ba người là Vương Thiết Tinh, Vương Lao và Vương Tiểu Phi, nhưng bọn họ không hề biết rằng ba vị trưởng lão kia đã lần lượt chết đi. Bọn họ chỉ thấy xe của Vương Hà tông vào đuôi xe của Vương Thiết Dương, xe của Vương Tiếu thì dừng phía trước bọn họ. Ba chiếc xe gần như che kín cả làn xe, lập tức khiến cho giao thông tắc nghẽn, tạo thành một dòng xe dài.

Xe của Vương Tiểu Phi, Vương Lao và Vương Thiết Tinh cũng phải ngừng lại, Vương Thiết Tinh nhíu mày không vui, nói: "Bọn họ đang làm gì thế?"

Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên trên mui xe, sau đó dường như có vật gì đó chui vào trong đầu, thân mình hắn run lên, ngoẹo đầu sang một bên, không hề hay biết gì nữa. Trên đầu hắn xuất hiện một lỗ máu, máu tươi lẫn cả dịch não tràn ra từ đó.

Mọi việc đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp phản ứng, bốn trưởng lão liên tiếp chết dưới tay Mười Một. Đến tận lúc này, lái xe và bảo tiêu của Vương Thiết Dương và Vương Hà mới sợ hãi chạy ra, khua chân múa tay trên đường, không biết đang hô to gọi nhỏ gì.

Vương Lao thấy vẻ sợ hãi của họ, hơn nữa còn phát hiện những người chạy ra đều là lái xe và bảo tiêu, mấy vị trưởng lão không hề chạy ra. Hắn hơi giật mình, lập tức hiểu ra, Vương Lao biến sắc, vội vàng kêu lên: "Quay đầu! Quay đầu nhanh!"

Đến tận lúc này hắn mới nghe loáng thoáng được những người kia đang kêu gào cái gì: "Trưởng lão chết rồi... Trưởng lão chết rồi..."

Nghe được câu này, Vương Lao run lên, vỗ mạnh vào chỗ tựa lưng của băng ghế trước: "Quay đầu nhanh cho ta!"

Tài xế của hắn bổi rối lui xe lại, nhưng hắn quên nơi này là đường cái, hơn nữa đậy lại là giờ cao điểm, bởi vì vừa rồi mấy chiếc xe đột nhiên phanh lại, xe cộ phía sau đã nghẽn thành một dòng dài, hắn vừa lui lại lập tức đụng vào mũi của một chiếc xe ở ở phía sau.

Vương Lao quay đầu lại, phất tay với chiếc xe kia qua lớp kính chắn gió, quát: "Mẹ nó, cút ngay!" Hắn kêu được vài tiếng mới ý thức được làm như vậy vô dụng, lập tức quay lại quát lái xe: "Húc nó ra! Mẹ nó, húc nó ra!"

Hắn vẫn chưa dứt lời thì khóe mắt bỗng nhìn thấy tia lửa lóe lên trên nóc xe của Vương Tiểu Phi vốn đang dừng song song với hắn, sau đó máu tươi bắn tung tóe lên cả kính xe.

Con ngươi của Vương Lao co lại, việc tận mắt nhìn thấy máu bắn ra tung tóe từ đầu Vương Tiểu Phi đã kích thích mạnh vào tinh thần vốn đã căng thẳng của hắn. Trong khoảnh khắc này, Vương Lao cảm thấy như có thứ gì nổ tung trong đầu, đầu óc trở nên trống rỗng. Hắn bỗng dưng hét to một tiếng, quay người đạp cửa xe ra, liều lĩnh lao từ trong xe ra ngoài.

Hắn vừa nhảy xuống xe thì đột nhiên có một viên đạn không biết từ nơi nào bay đến găm thẳng vào má hắn, viên đạn xuyên thủng xương gò má, xuyên qua vòm miệng rồi bay ra ngoài. Vương Lao kêu lên một tiếng, ngã gục xuống đất. Không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra, cố gắng chịu đựng sự đau đớn khi xương cốt bị xuyên thục, đẩy những bảo tiêu vừa xuống xe muốn bảo vệ cho hắn, cắm đầu cắm cổ chạy về phía sau.

Trên tầng Mười Ba, Mười Một khẽ nhíu mày, đáng nhẽ viên đạn này có thể lấy mạng của Vương Lao, nhưng số hắn rất đỏ, trong khoảnh khắc viên đạn bắn ra lại đột nhiêt ngẩng đầu lên làm cho viên đạn vốn nhằm vào đỉnh đầu chỉ có thể trúng mặt. Nhưng Mười Một cũng không nản chí, người tính không bằng trời tính, ông trời không muốn thì cũng đành chịu thôi.

Mười Một nâng súng ngắm lên, nhằm vào Vương Lao mặt mũi đầy máu me đang cắm đầu cắm cổ chạy. Đỉnh đầu hắn vừa lọt vào ống ngắm Mười Một liền bóp cò không chút do dự.

"Tạch!" Một tiếng động nhỏ vang lên từ nòng súng, sức giật quá mạnh khiến cả cây súng đều rung lên. Viên đạn vừa bay ra khỏi nòng thì Mười Một đã nhíu mày, hắn biết phát súng này lại trượt rồi. Không phải hắn bắn không chuẩn mà dường như hôm nay ông trời rất ưu ái Vương Lao, hai lần liên tiếp cứu mạng hắn.

Trong khoảnh khắc Mười Một nổ súng bảo tiêu của Vương Lao lại nhào về phía hắn. Khi bảo tiêu nhảy đến chỗ Vương Lao đã chắn mất viên đạn. Viên đạn đục thủng người của bảo tiêu, trúng vào người Vương Lao nhưng không trúng chỗ hiểm, chỉ có thể bắn nát một tai hắn. Bảo tiêu nhào vào người Vương Lạo, đè hắn xuống mặt đất, hai người liền khuất sau chiếc xe.

Khi máu bắn ra từ người bảo tiêu thì mọi người xung quanh rốt cục cũng nhận ra có người đang đánh lén, tất cả hét lên sau đó chạy thục mạng. Có mấy chiếc xe muốn quay đầu rời khỏi đây nhưng đều đụng vào những chiếc xe khác, tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lúc này, lái xe, bảo tiêu của Vương Lao và cả của những trưởng lão đã chết kia cũng lao đến bảo vệ Vương Lao. Dù sao người sống mới là quan trọng, vậy nên hành động của mấy người này cũng không coi là phản bội.

Trên cao ốc, vẻ mặt Mười Một vẫn lạnh lùng, hắn nhanh chóng cất súng ngắm vào túi du lịch, sau lần thất bại này hắn biết không thể giết Vương Lao từ xa được nữa rồi, hiện giờ chỉ có cách đuổi theo rồi giết chết hắn trước khi hắn kịp trở về Vương Gia. May là hắn đã bị thương nên hành động không còn linh hoạt, chỉ cần Mười Một nhanh một chút thì hắn không thể chạy xa.

Mười Một kéo khóa túi du lịch sau đó đeo lên, ném sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước xuống, tiếp đó không chút do dự nhảy ra ngoài cửa sổ.

Lúc này trên đường rất hỗn, bất kể đám bảo tiêu bảo vệ Vương Lao đi về hướng nào thì mọi người ở đó đều hét lên sau đó cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Vương Lao, không ai phát hiện ra có người đang trượt xuống trên tường ngoài của một cao ốc gần đó.

Mười Một trượt rất nhanh, trong chốc lát đã đến mặt đất. Hắn nhanh chóng tháo đai an toàn, cũng không thèm thu lại sợi dây thừng mà quay người nhanh chóng chạy đên một chiếc xe đang đỗ ven được. Hắn vẫn còn chưa lên xe thì sẽ đã nổ máy, Mười Một cũng không bất ngờ, mở cửa sau xe sau đó nhảy lên, đồng thời nói: "Mau đuổi theo."

Vịt Bầu đang ngồi trên ghế lái nhẹ gật đầu, nhanh chóng quay đầu xe đuổi theo đám người Vương gia. Khoảng một phút sau khi bọn họ rời đi, một thiết bị đặt ở chỗ mà Mười Một buộc dây thừng ở tầng mười ba bỗng lóe lên ánh sáng đỏ. Sau khi đèn đỏ chớp nháy vài cái thì thiết bị nhỏ đó liền tự bốc cháy, ngọn lửa lan theo dây thừng.

Sợi dây thừng đặc chế này rất bền nhưng chịu lửa rất kém, chỉ trong vài giấy đã cháy rụi hoàn toàn, chỉ để lại một vết cháy đen.