Nhân Gian Băng Khí

Chương 775: ???




Thiên Táng kinh ngạc kêu lên:"Thì ra tay bắn tỉa thứ ba là hắn, hắn đến đây làm gì?"

"Không biết.'' Mười Một lắc đầu, ban đầu hắn cho rằng DK tới để giết mình, nhưng DK bắn một phát súng xong lại không có động tĩnh gì. Vốn Mười Một vẫn còn đang nghi hoặc, nhưng sau khi thấy thì hắn đã hiểu rõ, DK đến là để chơi đùa, hoặc có thể nói hắn đến để gây rối.

Người này vẫn đáng ghét như vậy, làm việc hoàn toàn dựa vào ý thích của mình, không hành động theo lẽ thường, ngày hôm qua vừa đánh nhau sống chết với ngươi, hôm nay lại giúp ngươi. DK là một kẻ điên, đừng bao giờ thử đoán trước hắn sẽ làm gì, bởi vì cho dù ngươi có nghĩ đến điên đầu thì cũng không thể đoán được bước tiếp theo của hắn. Có lẽ tiếp đó hắn sẽ tới giết ngươi, cũng có thể sẽ tới giúp ngươi, có khi lại ôm một đống thuốc nổ đến chết chung với ngươi. Đừng nghĩ việc này là nói quá, với DK, mọi việc đều có thể, trong mắt hắn, chẳng qua tính mạng chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng không sao.

Tay súng bắn tỉa thứ hai đã bị giải quyết, kẻ nguy hiểm nhất là DK có lẽ cũng đã bỏ đi? Binh lính của Âu Dương Bác đã gần đến đây, nếu như DK đủ thông minh thì chắc chắn hắn sẽ lập tức rời đi. Nếu không khi quân đội đến đây, hắn có muốn đi cũng không được. Nhưng Mười Một không dám vộ vàng kết luận, bởi vì khi đã liên quan đến DK, mọi việc đều có thể xảy ra. Có khi tên kia lại nổi cơn điên, ở lại diễn màn một người giữ quan ải, vạn người khó qua. Nhưng có thể khẳng định, nếu như DK vẫn đang ở đây, Mười Một sẽ không bỏ qua cơ hội này để giết hắn. DK chính là một mối úy hiếp lớn.

Lúc này, trên sườn núi.

Hỏa Điểu đã sức cùng lực kiệt, nhiều chỗ trên người trúng đạn, cộng thêm vai trái đã bị gãy nát khiến cho động tác của hắn thiếu đi sự linh hoạt. Mấy lần hắn mạo hiểm lao ra tấn công đều bị trúng đạn của Vương gia, may mà chiếc áo Dragon Skin đã chắn giúp hắn hầu hết các viên đạn. Hỏa Điểu luôn bảo vệ đầu rất kỹ vì thế cho dù lúc này trên người hắn đã có bảy, tám vết đạn nhưng không có viên nào trúng vào chỗ yếu hại, hắn vẫn còn có thể cầm cự tiếp được. Có điều hắn quá đau đớn cộng với việc mất quá nhiều máu, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi nẻ ra vì thiếu máu. Thứ duy nhất còn có thể cử động là tay phải cũng đang run rẩy, dường như không còn cầm súng được nữa rồi, nếu không phải hắn có ý chí hơn người thì chỉ sợ đã sớm bất tỉnh.

Người của Vương gia cũng không biết rằng Hỏa Điểu đã sức cùng lực kiệt. Bọn họ chỉ thấy thỉnh thoảng nòng súng lại thò ra từ phía sau tảng đá bắn mấy phát về phía bọn họ, tưởng rằng gã Hỏa Điểu khó nhai này vẫn còn dư sức. Nếu họ biết trạng thái của Hỏa Điểu bây giờ thì Vương Cao đã dẫn người xông lên từ lâu rồi.

Bên phía Vương gia chỉ còn lại sáu người, sau khi bị bao vây Hỏa Điểu cũng không giết được ai, những người vừa chết đều là do bị Thiên Táng bắn lén từ xa.

Một thân ảnh mảnh khảnh lặng lẽ đến sau đám người của Vương gia, tựa như u linh trong bóng đêm. Người của Vương gia đang nấp sau vài tảng đá lớn. Nếu bọn họ không tự ló đầu ra thì Thiên Táng không thể nào thấy được bọn họ. Text được lấy tại Truyện FULL

Tuyết Linh Nhi nhẹ nhàng di chuyển đến một khối đá lớn, có hai người của Vương gia đang trốn sau khối đá này. Bọn họ dựa lưng vào tảng đá, trước mặt không có vật gì che chắn, chỉ tập trung nổ súng về phía tảng đá mà Hỏa Điểu đang nấp. Tuyết Linh Nhi cầm hai khẩu súng lục giảm thanh, khẽ hít một hơi, nhảy ra từ phía sau tảng đá, đồng thời bắn ngay hai phát.

Mũi chân vừa chạm đất, Tuyết Linh Nhi xoay người một trăm tám mươi độ, bắn hai phát về phía một tảng đá lớn ở phía sau. Có ba người trốn sau khối đá kia, hai đồng đội bên cạnh vừa trúng đạn, người thứ ba lập tức phát hiện ra có điểm bất thường. Hắn vừa nhìn về phía Tuyết Linh Nhi thì đã cảm thấy thái dương đau nhức sau đó không còn cảm thấy gì nữa.

Tuyết Linh Nhi vẫn chưa dừng lại, trong nháy mắt đã dễ dàng giải quyết năm người. Nếu như nói lính đột kích có hỏa lực cực mạnh, tay bắn tỉa vô địch ở cự ly xa, vậy thì chiến đấu cự ly ngắn chính là sân khấu của người yểm hộ. Nếu đối phương ở trong tầm tấn công của mình, một người yểm hộ xuất sắc có thể khống chế được thế trận, có thể nói là muốn sao được vậy.

Tiếng súng bên này đột nhiên biến mất lập tức gây chú ý cho Vương Cao và một gã thủ hạ chú ý, bởi vì trời quá tối, Vương Cao không nhìn được tình hình bên đó, bèn lớn tiếng kêu: "Sao các ngươi dừng lại? Mẹ nó, muốn chết à?''

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời, Vương Cao lập tức hiểu được có việc bất thường, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra Mười Một cũng đang ở gần đây. Không lẽ mấy người kia đều bị hắn giết rồi? Ý nghĩ này nảy ra trong đầu Vương Cao, nghĩ đến việc Mười Một rất có thể đang ở ngay bên cạnh mình, Vương Cao cảm thấy lông tơ dựng hết cả lên, sự rét lạnh thấm vào tận xương.

Đúng lúc này, bỗng có một ánh lửa lóe lên cách đó không xa, cùng lúc đó, tiếng súng còn lại cuối cùng của Vương gia cũng đã im bặt.

Tiếng súng ở phía xa đột nhiên biến mất, Vương Cao biết, thủ hạ cuối cùng của hắn cũng đã chết rồi! Trong khoảnh khắc này, Vương Cao cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Vương Cao không muốn chết, hắn thật sự không muốn chết. Những người bên cạnh lần lượt ngã xuống làm cho tinh thần hắn gần như sụp đổi. Khi thủ hạ cuối cùng của hắn chết đi, rốt cục Vương Cao cũng hoàn toàn sụp đổ.

"A...!" Đột nhiên hắn hét lên, điên cuồng nổ súng về phía ánh lửa vừa lóe lên. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý muốn: sống sót. Hắn phải trở về với vợ, với đứa con gái đáng yêu của hắn.

Nhất định phải sống sót!

Vương Cao như đã nổi điên, không quan tâm đến xung quanh như thế nào, dù băng đạn đã hết đạn, hắn vẫn bóp chặt cò súng, một lúc lâu sau, không biết hắn lấy lại được chút tỉnh táo hay là nhận ra đã hết đạn, cả người Vương Cao bỗng run lên, hắn vứt khẩu súng trong tay đi, sau đó kêu lên một tiếng quái dị, quay người bỏ chạy.

"Đoàng!" Ngay lúc Vương Cao vừa xuất hiện từ sau tảng đá, tiếng súng trên đỉnh núi lại một lần nữa vang lên, đồng thời chấm dứt thắng lợi cuộc chiến giữa Mười Một và Vận Mệnh với hai nhà Vương, Dương.

Thân thể Vương Cao rung lên, chạy về phía trước hai, ba bước nữa theo quán tính sau đó hai chân mềm nhũn, gục xuống.

Thiên Táng thở dài một hơi, trận chiến tệ hại này rốt cục cũng kết thúc.

Trên sườn núi, Tuyết Linh Nhi cất súng, đi đến chỗ Hỏa Điểu đang nấp. Khi nàng đi đến sau tảng đá liền thấy Hỏa Điểu cả người đẫm máu, đang dựa lưng vào tảng đá, hai chân mềm nhũn, tay phải đang cầm súng nhìn cũng có vẻ rất vô lự. Trong ấn tượng của nàng, Hỏa Điểu lúc nào cũng rất sung sức, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mệt mỏi đến mức này.

Thấy Hỏa Điểu như vậy, ánh mắt lạnh như băng của Tuyết Linh Nhi cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Mí mắt Hỏa Điểu nặng trĩu, há mồm thở phì phò. Khi hắn thấy được khuôn mặt quen thuộc của Tuyết Linh Nhi liền cười với nàng, bờ môi mấp máy, hình như muốn nói điều gì, nhưng lại không nói được lời nào. Rốt cục, hắn cũng không cưỡng lại được sự mệt mỏi của thân thể và thần kinh đã quá căng thẳng, lăn ra bất tỉnh.

Tuyết Linh Nhi vội vàng tiến lên ôm hắn vào trong lòng. Ngửi thất mùi máu tươi trên người hắn, nàng liền khẽ thở dài.

Quân đội cuối cùng đã tới nơi, hai mươi hai chiếc xe chuyển quân vừa dừng lại thì đã có nhiều binh lính đầy đủ vũ trang nhảy xuống từ trên xe, khoảng sáu, bảy trăm người, tính theo biên chế thì là khoảng hai tiểu đoàn.

Sáu, bảy trăm binh lính này sau khi nhảy xuống xe nhanh chóng xếp thành hàng ngũ, chia thành từng nhóm, nhanh chóng tiến lên núi Liệp Tuần.

Trên sườn núi, Thiên Táng, Tuyết Linh Nhi, Hỏa Điểu, Vịt Bầu đã tập hợp lại. Trong năm người, ngoại trừ Hỏa Điểu bị thương khắp người, bốn người khác đều không bị thương. Kết quả như vậy quả thực là đáng kinh ngạc, năm người đối mặt với hơn một trăm người, chỉ có một người bị thương mà đã tiêu diệt được đối phương, hơn nữa người bị thương này cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng. Nếu kết quả trận chiến này truyền ra ngoài, tin rằng sẽ khiến cho giới xã hội đen và chính phủ vô cùng chú ý, giá trị của đám người Mười Một sẽ được tăng lên rất nhiều. Nhưng kết quả trận chiến này sẽ không bao giờ được truyền đi, những người biết được chuyện này cũng sẽ chỉ có vài người.

Thiên Táng nhìn quân đội đang lao lên từ chân núi, hỏi: "Chúng ta làm gì đây?''

Vịt Bầu và Tuyết Linh Nhi đều quay sang nhìn Mười Một, có điều trong ánh mắt Vịt Bầu có vẻ cuồng nhiệt, mong đợi còn ánh mắt Tuyết Linh Nhi lạnh như băng.

Mười Một không nói gì, đột nhiên quay người đi về một phía. Tại đó, có hơn hai mươi người của Vương gia vẫn còn chưa chết, trong đó có cả bảy, tám người của Dương gia. Những người này đều bị Hỏa Điểu bắn bị thương ngay từ lúc đầu, tuy vẫn chưa chết nhưng đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, đành nằm ở đây chờ cứu viện.

Mười Một rút súng lục giảm thánh, bắn thẳng vào đầu một người, sau đó lại chuyển họng súng sang người thứ hai.

Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi chỉ đứng nhìn, cũng không có ý định ngăn cản hắn. Họ đã quá quen với những việc như thế này, hơn nữa họ cũng hiểu được vì sao Mười Một phải giết những người này.

Đối với bọn hắn những lính đánh thuê luôn đứng trên lằn ranh sinh tử như họ, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, chỉ cần là kẻ địch thì đều phải nhổ cỏ tận gốc. Nếu ngươi mềm lòng tha cho bọn họ, sau này bọn họ không những không cảm ơn ngươi mà chắc chắn sẽ hại ngươi. Những việc như vậy, Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi đã thấy quá nhiều.

Hơn nữa, Mười Một cũng không phải là kẻ nhân từ, hắn hung ác, hắn lạnh lùng, đó đều là bản chất. Hắn sẽ không để cho kẻ địch có một chút cơ hội nào, cho dù là người không có khả năng uy hiếp đến mình.