Nhân Gian Băng Khí

Chương 774: Tỷ thí giữa các tay bắn tỉa(3)




Những dấu vết mà Tiểu Hậu tốn công sắp đặt cũng không lừa được Mười Một. Quả thật lúc đầu Mười Một đi về phía tây, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện dấu vết Tiểu Hậu ở phía Nam. Tiểu Hậu làm giả dấu vết rất cẩn thận, nhưng có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ để lại dấu vết. Kỹ thuật truy tung của Mười Một tuy không dám nói là số một nhưng hắn cũng đã được huấn luyện những phương pháp tốt nhất. Phải biết rằng, Ma Quỷ huấn luyện cho người của mình những kỹ thuật truy tung và phản truy tung tốt nhất thế giớ, hơn nữa Mười một còn có khả năng quan sát và sự nhạy bén hơn hẳn người thường, việc Tiểu Hậu bị hắn tìm được cũng không có gì bất ngờ.

Lúc này, Mười Một đang đứng ở sau gốc cây, nhign chằm chằm Tiểu Hậu, Tiểu Hậu quả không hổ danh là lính trinh sát, khả năng ẩn nấp cực kỳ tốt. Nhưng dù có hắn có ẩn mình tốt đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi mắt trái của Mười Một.

Nhìn từ mắt trái của Mười Một, thế giới chỉ có ba màu xanh lá, đỏ và đen. Màu đỏ là nhiệt độ mà cơ thể người phát ra. Mười Một thấy rõ một bóng người đang trốn ở trên cây, dựa lưng vào thân cây, thân thể dường như hòa làm một với thân cây. Tiểu Hậu vẫn đang giương súng ngắm lên, có vẻ như hắn đang tìm kiếm vị trí của Mười Một, không hề biết rằng người hắn tìm đang ở ngay sau hắn.

Mười Một không hành động ngay mà nhìn về phía DK đang ẩn thân, sau đó lại nhìn Tiểu Hậu. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, một luồng sương lạnh không ngừng toát ra từ bàn tay hắn, một mũi băng nhọn nhanh chóng ngưng tụ trong bàn tay hắn.

Băng sát thủ sở dĩ được gọi là Băng sát thủ là vì mỗi lần hắn hoàn thành nhiệm vụ đều để lại một viên đạn bằng băng, rất khó để làm giả viên đạn băng này, bởi vì không phải nó được sản xuất ra nhờ khoa học kỹ thuật mà được tạo thành bởi dị năng. Hắn rất thành thạo trong việc ngưng tụ đạn băng, cũng với nguyên lý như vậy, làm ra một mũi băng nhọn là rất dễ dàng với Mười Một.

Mười Một ước lượng sức nặng của mũi băng nhọn, nhìn về phía Tiểu Hậu, tay phải vung mạnh về phía trước, mũi băng bay đi tạo nên tiếng kêu xé gió, trong chớp mắt đã bay đến sau lưng Tiểu Hậu. Tiểu Hậu vẫn còn chưa hay biết gì thì mũi băng này đã đâm sâu vào cổ của hắn, mũi nhọn thậm chí còn lộ ra trước cổ họng.

Tiểu Hậu cứng đờ cả người, trợn mắt với vẻ khó tin, cố sức đưa tay lên gáy, thế nhưng tay vẫn chưa chạm đến gáy thì thân thể hắn đã nghiêng đi, rơi từ trên cây xuống.

"Bịch!" Thân thể nặng hơn trăm cân va chạm với mặt đất, phát ra tiếng kêu trầm đục, làm cho bụi đất ở xung quanh cuộn lên. Tiểu Hậu lộ ra vẻ không cam lòng, cố gắng quay đầu lại nhìn người đã gieesy hắn. Thế nhưng cổ hắn bị mũi băng đâm vào, hắn có cố thế nào cũng không thể quay đầu, không những thế mà còn làm động đến vết thương, máu tươi phun ra như suối từ cả phía gáy và cổ họng. Tiểu Hậu nghiến chặt răng, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng và sự áy náy với Từ Khiêm, rốt cục cũng trợn mắt tắt thở.

Một tay bắn tỉa đã bị giải quyết!

Mười Một thoáng nhìn thi thể của Tiểu Hậu, sau đó lại nhìn về phía DK, rốt cuộc quay người chạy đến vị trí của Tiểu Lôi. Về phần Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi đã đến đó rồi nên hắn cũng không cần phải lo lắng. Thế nên hắn chỉ cần quan tâm đến tat bắn tỉa còn lại và DK. Sự có mặt của hai người đó là một mối đe dọa lớn, làm bất cứ việc gì cũng cần phải cẩn thận từng ly từng tý. Kẻ khiến Mười Một lo lắng nhất chính là DK, y là một sát thủ vô cùng đáng sợ, nếu không có sự đề phòng từ trước, ngay cả Mười Một cũng không thể tránh được đòn tấn công của hắn. Không biết năm đó Mười Ba làm thế nào đánh bại được hắn, nhưng DK có thể sống sót sau khi chiến đấu với Mười Ba, chứng tỏ hắn là nột kẻ vô cùng đáng sợ. Hiện giờ, Mười Một vẫn chưa thể an toàn chạy thoát khi chiến đấu với Mười Ba.

Vì DK đang ở đây nên vừa rồi Mười Một không dùng Thiên Trảm hoặc Trảm Nguyệt để giết Tiêu Hậu. Vị trí hắn đứng bây giờ, nếu dùng Trảm Nguyệt thi triển Yến Luân Hồi thì không thể đánh trúng được chỗ yếu hại của Tiểu Hậu, cho dù có ra tay thì cũng chỉ làm lộ việc mình đang đứng sau hắn mà thôi. Mà Thiên Trảm thì không thích hợp để sử dụng Yến Luân Hồi, những vật ném đi rồi quay lại được đều phải có đường cong, có ai từng thấy có người ném một cây gậy thẳng tắp ra mà nó có thể bay trở về chưa? Nếu Mười Một ném Thiên Trảm đi thì Mười Một dĩ nhiên sẽ phải đến lấy lại, DK đang rình rập đâu đây, tùy tiện để lộ tung tích là hành vi rất thiếu sáng suốt.

Chân núi, nơi hai nhà Vương, Dương dừng xe.

Hơn hai mươi chiếc xe móp méo đang đỗ ở đây, ngoài ra còn có mười bảy người của Dương gia mà Dương Chí Viễn để lại, nhưng giờ họ đã biến thành mười bảy thi thể.

Mười bảy người, người thì nằm trên mặt đất, người thì dựa vào xe, điểm duy nhất giống nhau giữa bọn họ là đều đã tắt thở. Tất cả mọi người đều chết dưới một khẩu súng giảm thanh.

DK đứng giữa những thi thể, trên lưng đeo một khẩu súng ngắn, tay phải cầm một khẩu súng lục giảm thanh, hắn dang tay về phía ngọn núi cao lớn như đang muốn ôm lấy nó. Gió núi ban đêm mơn man thổi, lướt nhẹ qua mái tóc của hắn làm nó khẽ rung rinh, DK ngửi mùi mánh tanh nồng nặc bị gió thổi đến, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn và vui vẻ.

Không sai, là thỏa mãn.

Mười bảy người này vốn không liên quan đến hắn, hơn nữa họ cũng không đe dọa được đến Mười Một, DK chạy tới giết bọn họ đơn giản chỉ là một trò tiêu khiển. Trận chiến trên núi khơi gợi lên sự khát máu của hắn, nhưng lúc này hắn vẫn chưa muốn ra tay với Mười Một, đúng lúc đó thì hắn phát hiện mười bảy người của Dương gia, do vậy họ đã phải trở thành đồ chơi để hắn phát tiết.

Hắn giết mười bảy người bằng mười bảy phát súng, không thừa không thiếu, mỗi viên đạn đều trúng vào mi tâm, không chút sai lệch.

DK thở ra một hơi, từ từ mở mắt, nhìn lên trên núi, nở nục cười tà mị, lẩm bẩm: "Thật mong được chơi với ngươi, đừng làm cho ta thất vọng đấy...'

Lúc này, dường như DK phát hiện ra điều gì, quay đầu nhìn về phía xa. Phía cuối con đường, có thể lờ mờ thấy được hơn mười ngọn đèn xe.

"Quân đội?'' DK nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, hắn đang nghĩ xem có nên đi chặn toán bộ đội này lại hay không. DK chặn bọn họ không phải là vì Mười Một mà chỉ là muốn giết người, phát tiết sự khát máu của mình. Đối với người khác, chặn đánh một toán bộ đội có thể là hành động điên rồi, nhưng với DK thì việc này cũng chẳng là gì, với điều kiện quân số đối phương không qúa nhiều, trang bị không quá tốt.

Nhưng DK nhanh chóng từ bỏ ý định này, bởi vì đoàn xe kia chiếc này nối tiếp chiếc kia xuất hiện, trong chốc lát đã xuất hiện hơn mười chiếc xe chở quân. Với năng lực của DK một mình đối đầu một trung đội cũng không vấn đề gì, cho dù không đánh lại ít ra cũng có thể an toàn chạy thoát. Nhưng nếu là một đại đội thì lại khác. Một mình đối mặt với hơn một trăm binh sỹ được huấn luyện nghiêm khắc, chỉ có thần mới thắng được. Hoặc là hơn trăm người đó đều giống như đám người hai nhà Vương, Dương thì còn có thể xem xét. Thế nhưng bây giờ lại có tới hơn hai mươi chiếc xe chuyển quân xuất hiện, binh lực gần như tương đương với hai tiểu đoàn, cho dù là Mười Ba thì khi đứng trước tình huống như thế này cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.

DK thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, từ bỏ ý định vô cùng hấp dẫn là chặn đánh đoàn xe, sau đó hắn nhìn lên núi: "Giữ mệnh đi, ta sẽ nhanh chóng đến tìm ngươi." DK nở nụ cười tà mị, khẽ đặt tay lên môi, hôn gió một cái, quay người lao vào trong rừng, nhanh chóng biến mất.

Cùng lúc đó, thanh âm của Thiên Táng vang lên từ tai nghe của Tuyết Linh Nhi, Hỏa Điều và cả Vịt Bầu đang nấp rất kỹ, từ đầu đến cuối cũng không ló mặt ra, hắn nói: "Quân đội đã đến, có tổng cộng hai hai chiếc xe. Mẹ nó, theo biên chế của Trung Quốc thì đây là binh lực của hai tiểu đoàn?"

Mười Một không trả lời, hắn đang nhanh chóng chạy đến chỗ của Tiểu Lôi. Hỏa Điểu không còn sức mà đáp lời, Tuyết Linh Nhi chắc chắn sẽ không đáp lời, còn Vịt Bầu thì không dám nói gì.

Thiên Táng nhếch miệng, chuyển ống ngắm từ đoàn xe sang sườn núi, ngay lập tức có một bóng người ở trước điểm ngắm, hắn bóp cò không chút do dự.

"Đoàng!" Trên đỉnh núi lại vang lên tiếng súng, cùng lúc tiếng súng vang lên, từ gáy một gã thủ hạ của Vương gia phun ra một vòi máu, sau đó hắn ngã gục xuống đất.

Vương Cao tức điên người, nhưng hắn không thể làm gì được Thiên Táng đang ở trên núi, đành trút giận lên đầu những thủ hạ còn lại ít ỏi của mình, gào lên: "Trong đầu các ngươi đều là bã đậu sao? Ta bảo các ngươi nấp đi!"

Vài tên thủ hạ này cũng rất uất ức, bọn họ vừa phải tấn công Hỏa Điểu, vừa phải đề phòng Thiên Táng, phải chịu áp lực rất lớn. Lúc này, không ai trong những người của Vương gia chú ý tới việc có một bóng người đang tiến đến vị trí của họ. xem tại TruyenFull.vn

Trên đỉnh núi, Thiên Táng bắn một phát sau đó liền đổi vị trí ngay, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy tiếng súng vang lên dưới núi, Thiên Táng tìm chỗ núp kỹ, thầm nghĩ: " Quái lạ. Tay bắn tỉa kia chạy rồi sao? Sao lại không nổ súng?''

"Hắn đã chết.'' Thanh âm của Mười Một bỗng vang lên trong tai nghe.

"Chết rồi sao?'' Thiên Táng ngạc nhiên nói: "Ta không bắn trúng hắn...''

"Ừm.'' Mười Một đứng cạnh một cây đại thụ, nhíu mày nhìn thi thể dưới chân. Thi thể này chính là của Tiểu Lôi, người đã giao đấu với Thiên Táng. Hắn bị một viên đạn bắn trúng thái dương, chết ngay tại chỗ, một bên mặt bị nát vụn, hoàn toàn biến dạng.

Từ vết thương trên mặt, có thể phán đoán viên đạn đã giết chết hắn có đường kính khá lớn, đây không phải là đạn của khẩu súng bắn tỉa mà Thiên Táng dùng. Trong tất cả những khẩu súng bắn tỉa mà Mười Một từng nhìn thấy, chỉ có khẩu súng bắn tỉa đặc chế của Ma Quỷ là sử dụng loại đạn như vậy. Vì vậy ngay khi thấy thi thể này, Mười Một đã biết kẻ này bị DK giết.