Nhân Gian Băng Khí

Chương 757: Tai họa của tam đại gia tộc (1)




Hắt xì!, các trưởng lão và tộc trưởng Long gia đều ở trong phòng hội nghị, Long Hải Du bỗng ngứa mũi, nhịn không được hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, nhỏ giọng rủa một câu.

Long Tiếu Sinh, vị trưởng lão Long gia ngồi cạnh Long Hải Du cười nói: "Hải Du, sức khỏe của ngươi có vẻ không tốt lắm, bình thường đừng chỉ lo kiếm tiền, cũng nên chú trọng rèn luyện thân thể." Long Hải Du cười với lão, nói: "Ta sẽ chú ý, cảm ơn đã quan tâm."

Long Tiếu Sinh mỉm cười, quay đầu nhìn về phía tộc trưởng. Nếu ai nhìn cảnh này liền cho rằng quan hệ của hai người này rất tốt thì đã hoàn toàn sai. Thực ra hầu hết các trưởng lão đang ngồi ở đây đều phản đối việc Long Hải Du ngồi lên vị trí trưởng lão, trong đó có cả Long Tiếu Sinh. Quan niệm lấy võ vi tôn đã sớm thâm căn cố đế ở trong lòng mấy lão già cổ hủ này, nhưng họ cũng không khinh thường việc kinh doanh hay là chính trị, một đại gia tộc nếu muốn tồn tại lâu dài thì cần có nguồn lực kinh tế và được che chở bởi quyền lực chính trị, việc này bọn họ hiểu rõ hơn ai hết. Có điều họ bị ảnh hưởng quá lớn từ quan niệm của tổ tông, khiến cho mọi người luôn phản đối những kẻ không phải là người luyện võ nắm quyền lớn trong gia tộc, lo sợ nếu để cho những người này lãnh đạo thì tương lai gia tộc của mình sẽ trở thành thế gia chính trị, thế gia thương nhân mà không còn là thế gia võ học. Huống hồ những lão già cổ hủ này đã bị gia tộc tẩy não từ nhỏ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã không ngừng bị nhồi nhét tư tưởng "người luyện võ tài trí hơn người" "muốn nên người thì chỉ có luyện võ".... vì thế hiện nay mới tạo thành cục diện kỳ lạ "bên ngoài phát triển, bên trong phong bế" của các đại gia tộc. Nếu như không phải tộc trưởng Long gia khăng khăng đưa Long Hải Du lên vị trí trưởng lão, có lẽ ở đây cũng chẳng có chỗ cho hắn đứng chân.

Long Hải Du hiểu rất rõ mình không có địa vị trong các trưởng lão, hậu thuẫn duy nhất của hắn là tộc trưởng. Nhưng tộc trưởng cũng đã lớn tuổi, không biết lúc nào sẽ truyền lại vị trị này, đến lúc đó, không có sự ủng hộ của tộc trưởng hắn sẽ nhanh chóng bị đá ra khỏi hội trưởng lão, cho nên hắn rất cần một cơ hội để thể hiện mình.

Nhờ ơn cha mẹ đã cho hắn một cái đầu thông minh, nhờ ơn nhiều năm lăn lộn, kinh nghiệm phong phú giúp cho hắn nắm bắt cơ hội rất tốt.

Lần này, cơ hội Long Hải Du rốt cục đã đến.

"Hải Du." Tộc trưởng bỗng nhiên gọi tên hắn. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều tập trung vào hắn.

Long Hải Du đứng lên, hơi cúi người, cung kính nói: "Tộc trưởng."

Ánh mắt của tộc trưởng Long gia quét một vòng qua những người trong phòng, cuối cùng nhìn vào hắn, hỏi: "Về chuyện của Sở Nguyên, ngươi nghĩ thế nào?"

Kỳ thật chuyện này cũng không còn gì để bàn, trong Long gia, ngoại trừ những người trong phe của tộc trưởng bỏ phiếu trắng, những trưởng lão khác đều nhất trí rằng Long gia sẽ công khai ủng hộ hai nhà Vương, Dương, thậm chí còn có thể trợ giúp cho bọn họ. Đối mặt với ý kiến này của các vị trưởng lão, tộc trưởng Long gia lại giao cho người không có tiếng nói trong các trưởng lão như Long Hải Du xử lý.

Long Hải Du lập tức hiểu ý của tộc trưởng, giả vờ suy nghĩ một chút rồi mới đáp: "Theo ta thì, Long gia chúng ta không nên tham dự vào chuyện này.''

"Không giúp cả hai bên?" Long Hà, một trong những vị trưởng lão là ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng Long gia lên tiếng. Hắn bưng chén trà trước mặt lên, thổi một hơi vào mặt trà đang nóng, hớp một ngụm nhỏ rồi đặt chén xuống, sau đó mới nhìn Long Hải Du, mỉm cười nói: "Hải Du, vừa rồi ngươi không nghe sao? Tất cả các trưởng lão đều đã nhất trí sẽ giúp hai nhà Vương Dương, hiện giờ ngươi lại nói không giúp bên nào là có ý gì? Ngươi phải biết rằng, lợi lộc mà họ đưa ra cho chúng ta vô cùng hấp dẫn, khó lòng cự tuyệt. Việc này sẽ giúp Long gia chúng ta tiến một bước dài trong thời gian ngắn. À, ta nhớ ra rồi, nghe nói quan hệ giữa ngươi và Sở Nguyên rất tốt?"

Long Hải Du thầm mắng một câu đồ cáo già, những lời này của Long Hà ám chỉ Long Hải Du hắn vì chuyện riêng mà không để ý đến lợi ích của gia tộc. Nếu là trước kia thì hắn cũng mặc kệ, nhưng giờ Long Hải Du đang nóng lòng muốn thể hiện, sao có thể để cho mấy câu này của Long Hà làm lung lay vị trí mình trong hội trưởng lão.

Long Hải Du tươi cười, nói với vẻ vô cùng cung kính: "Hà trưởng lão, quen biết là quen biết, gia tộc là gia tộc, ta phân biệt được công và tư. Ta sẽ không vì lợi ích của bản thân mà làm tổn hại đến lợi ích của toàn gia tộc...."

"Ha ha. Có thật vậy không?" Long Hà cười nói: "Vậy ta muốn nghe ngươi giải thích tại sao không nên giúp ai cả?"

Long Hải Du khẽ gật đầu, nói: " Đầu tiên, nếu như chúng ta giúp Sở Nguyên thì chắc chắn sẽ đối lập với hai nhà Vương, Dương. Việc này không có lợi chút nào với Long gia chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy vào việc này, trở thành cái đinh trong mắt hai nhà kia. Nếu Vương gia và Dương gia liên thủ đối phó với Long gia thì đó chính là tai họa lớn cho Long gia chúng ta. Vì thế giúp Sở Nguyên là không sáng suốt, cho dù quan hệ cá nhân của ta và hắn rất tốt, ta cũng quyết không đồng ý chuyện này.''

Long Hà gật đầu nói: "Không sai, chúng ta cũng đã nghĩ đến điểm này, vì thế Long gia chúng ta sẽ không bao giờ giúp Sở Nguyên. Mặc dù hắn có quan hệ tốt với người trong gia tộc chúng ta, nhưng nếu vì việc này làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta và hai nhà Vương, Dương thì ta quyết không đồng ý." Dừng một chút, hắn nói thêm: "Huống hồ Long gia chúng ta cũng không có quan hệ gì với hắn, hơn nữa cái giá mà Vương gia và Dương gia đưa ra cũng thật hấp dẫn.''

"Hà trưởng lão." Long Hải Du ngắt lời: "Chúng ta cũng không thể giúp Vương gia và Dương gia."

Long Hà nhíu mày, tỏ vẻ không vui, hỏi: "Sao? Ý ngươi là chúng ta bỏ qua lợi ích, tọa sơn quan hổ đấu? Hải Du, ngươi biết cái giá mà Vương gia và Dương gia đưa ra chứ?"

Long Hải Du gật đầu nói: "Ta biết, cái giá mà họ đưa ra thật khiến cho người khác phải động tâm, dù là ta cũng khó lòng từ chối, nhưng!"

Long Hải Du nhấn mạnh chữ ''nhưng" này, nói: "Một khi chúng ta nhận lời bọn họ, chẳng khác nào gắn chặt Long gia vào Vương gia và Dương gia. Về lâu về dài, việc này không có lợi!"

Các trưởng lão xì xào bàn tán, không ít người tỏ ra bất mãn. Ý của Long Hải Du rất rõ ràng, bỏ qua lợi ích lần này. Phải biết rằng những lợi ích này liên quan trực tiếp đến lợi ích cá nhân của các trưởng lão, bỏ qua món lợi này của gia tộc chẳng khác nào bỏ qua lợi ích cá nhân của họ, có ai sẽ ngu ngốc làm như vậy?

Nhìn phản ứng của các trưởng lão, Long Hà lộ ra vẻ tươi cười, vẻ mặt đắc ý liếc nhìn tộc trưởng rồi lên tiếng: "Hải Du, ngươi còn trẻ, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu, ta cũng không trách ngươi. Thực ra gắn chặt với hai nhà Vương, Dương cũng chẳng có vấn đề gì, hơn nữa còn có thể giúp cho gia tộc chúng ta có một bước phát triển lớn, lại còn có thể kết đồng minh với hai thế lực hùng mạnh. Việc này ta không thấy chỗ nào không tốt cả. Không lẽ ngươi muốn giúp người tên Sở Nguyên kia?"

Mọi người đang ngồi nghe đều gật đầu, thương nhân hám lợi, gia tộc cũng sẽ hám lợi. Có ai lại chê tiền nhiều? Huống chi nếu những thứ đó rơi vào tay họ, dù chỉ chấm mút được một ít cũng đủ cho bọn họ kiếm bộn. Ai không hi vọng từ đầu đến chân mình đều là hàng hiệu, đi loại xe đắt tiền nhất, đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý, một đám nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp vây quanh? Trưởng lão cũng là người, là người thì có dục vọng, tiền chính là nguồn gốc của dục vọng.

Cái gì? Mấy lão già mà cũng muốn gái gú? Đây chính là thế gia cổ võ, đối luyện với người luyện võ, sáu mươi tuổi tuổi bắt đầu bước vào thời tráng niên, đây chính là thời kỳ sung sức nhất. Huống hồ có không ít lão già tám chín mươi tuổi còn cưới vợ hai mươi tuổi trẻ đẹp, vậy sao bọn họ - những người có tiền có địa vị, thân thể vẫn còn khoẻ mạnh ''tuy già nhưng vẫn trẻ" - lại không thể làm vậy?

Vì thế, mấy câu đơn giản của Long Hà đã đẩy Long Hải Du đến nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu để kẻ khác chỉ trích. Chỉ cần làm ảnh hưởng đến việc bọn họ kiếm tiền tán gái thì đều là kẻ địch.

Quả nhiên, ánh mắt các trưởng lão nhìn Long Hải Du lập tức thay đổi, mang chút địch ý dù ít dù nhiều.

"Khục!" Long Hải Du vội ho một tiếng, bỏ qua những ánh mắt này, tiếp tục nói: "Hà trưởng lão, ta đang đề cập đến lợi ích lâu dài. Nếu chỉ nhìn vào sự việc trước mắt, cái giá mà bọn họ đưa ra quả thật khó lòng cự tuyệt. Không cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng công ty dược phẩm của Dương gia ở Trấn Châu có thể làm cho lợi nhuận của gia tộc ta tăng tám đến mười phần trăm."

Long Hà cười nói: "Ngươi đã biết những lợi ích mà chúng ta có thể đạt được, có lẽ ta cũng không cần nhiều lời nữa?"

Long Hải Du lắc đầu nói: "Chúng ta nhận được lợi ích từ bọn họ thì cũng phải thực hiện hứa hẹn, một khi đã ra tay đối phó Sở Nguyên thì chẳng khác nào chúng ta tuyên bố đối đầu với hắn."

"Thế thì đã sao." Trưởng lão Long Thương nói: "Chỉ là một tên Sở Nguyên mà thôi, mặc dù hắn đã từng giúp chúng ta nhưng chúng ta cũng đã giúp lại hắn, giờ không ai nợ ai, cũng chẳng có giao tình gì. Đương nhiên, nếu như hắn có thể đưa ra một cái giá tốt hơn hai nhà Vương Dương, chúng ta có thể cân nhắc."

Long Hải Du lắc đầu, tươi cười nói: "Thương trưởng lão, nhìn vào lợi ích trước mắt, cái giá mà hai nhà Vương, Dương đưa ra quả thực đáng để chúng ta ra tay. Thế nhưng các vị trưởng lão ở đây có lường trước được một khi chúng ta đối đầu với Sở Nguyên sẽ dẫn đến hậu quả gì?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn nhau. nguồn TruyenFull.vn

Long Hà nhíu mày, nói: "Có thể có hậu quả gì? Một tên Sở Nguyên mà thôi, sao lại phải sợ hắn? Huống hồ hiện giờ Vương gia và Dương gia đều đang đuổi giết hắn, hắn có thể giữ được mạng hay không vẫn còn chưa biết. Hải Du, ngươi phải biết rằng, cơ hội chỉ đến một lần, nếu lúc này chúng ta bỏ lỡ, sau này muốn làm thế hai nhà kia chưa chắc đã đồng ý."